Tôi Trở Thành Hung Thần Trong Trò Chơi Thủ Thành

Chương 66 : Yêu cầu gia nhập

Người đăng: ksama

Ngày đăng: 19:13 24-11-2025

.
Trung tâm thành phố Crossroad. Giáo đường. Kể từ lúc mặt trời vừa ló dạng, tôi đã được đưa tới đây và đang được chăm sóc cánh tay trái. “Thần không biết ngài đã khiến bản thân thành ra như thế này bằng cách nào.” Linh mục của nhà thờ, healer hạng R, ‘Thánh nữ’ Margarita, vừa kết thúc việc điều trị cho tôi và quấn quanh cánh tay tôi bằng băng gạc. “Mọi xương trong cánh tay trái của ngài đều bị gãy vụn. May mắn là ngài đã tự sơ cứu bằng một lọ thuốc, nên không dẫn tới thương tích nguy hiểm đến tính mạng.” Ouch. Sau khi cố định tôi trong nẹp bột, Margarita lùi lại một bước và buông tay. “Nhưng mà, ngay cả sau khi việc trị liệu được hoàn tất, ngài cũng sẽ không thể sử dụng cánh tay trái như trước kia được nữa. Lực nắm sẽ giảm, cổ tay có thể bị co cứng, cùng một số vấn đề khác.” “Vậy sao…” Tôi nghiến răng. Cái giá phải trả cho cú fumble 000 thật nặng, may mà tôi không phải là chiến binh cận chiến. “Dù sao, ngài cần tuyệt đối nghỉ ngơi. Hãy đến nhà thờ hai ngày một lần để tiếp tục điều trị.” “Được rồi, Thánh nữ. Cảm ơn cô.” Trong lúc đang nghịch với cánh tay trái bị cố định, tôi hỏi thêm một câu. “Evangeline ổn chứ?” “Vết thương trên vai cô ấy rất trầm trọng, nhưng nếu không gắng sức quá, cô ấy sẽ sớm bình phục thôi. Cô ấy là người cực kỳ cứng cáp.” Cô ấy là Tanker hạng SSR. So sánh khả năng hồi phục của cô ấy với tôi, một kẻ yếu ớt, là một sự sỉ nhục. Hoặc cũng có thể đây là sự khác biệt giữa một thiếu niên và người ngoài 20 tuổi? Sau khi gửi lời cảm ơn đến Margarita, như thường lệ, tôi hào phóng bỏ một khoản tiền vào hộp từ thiện rồi bước ra ngoài. Lucas đang đứng chờ tôi ở bên ngoài. “…” Nhìn cánh tay trái tôi đang băng bó, vẻ mặt Lucas trở nên phức tạp. Tôi cười một cách tự mãn. “Ta đã nói gì này? Ta sẽ trở về nguyên vẹn… ouch!” Tên khốn đó bỗng đánh thẳng vào cánh tay trái của tôi. Tia lửa lóe lên trong mắt anh ta. Argh! “Đau quá! Ngươi làm gì vậy hả đồ khốn!” “Ngài không nguyên vẹn như mình nghĩ nhỉ, đúng không? Đừng khoe mẽ nữa.” Anh nói đúng, nhưng điều đó không có nghĩa là anh được phép đánh vào chỗ tôi bị thương! Nếu có thắc mắc thì hãy dùng lời mà nói, tên khốn! Ngay lúc tôi đang chuẩn bị nổi giận, Lucas lại làm bộ mặt như chú chó bị bỏ rơi trong mưa. “Lần này, Điện hạ đã thực hiện một hành vi rất liều lĩnh…” “Ugh.” Đừng làm bộ mặt đó! Tôi không làm gì sai cả, đừng hòng khiến tôi cảm thấy tội lỗi! “Cho nên lần sau, tuyệt đối đừng liều lĩnh như vậy nữa.” “Vâng, vâng…” Sau khi trấn an Lucas một cách hờ hững, tôi hỏi về chuyện quan trọng nhất. “Trận phòng thủ có diễn ra suôn sẻ không?” Tôi vẫn chưa nhận được báo cáo chi tiết về trận chiến. Lucas gật đầu chậm rãi. “Dù không thể làm tốt như Điện, thần vẫn đã chỉ huy hết khả năng của mình.” “Ồ, đừng khiêm tốn quá…” Lucas giải thích cho tôi tổng thể diễn biến trận phòng thủ. Anh ta nói rằng chỉ trong 15 phút đầu tiên của trận chiến, Damien đã hạ gục cả ba Magic Stone Golem. Cậu ta đã loại bỏ kẻ rắc rối nhất dễ dàng vậy sao? Có phải vì những sinh vật có điểm yếu rõ ràng này bị Damien khắc chế gắt gao không? Trong sáu giờ tiếp theo, họ tiêu diệt có hệ thống tất cả các thực thể còn lại quanh khu vực. Sau khi dọn sạch những Golem còn sót lại, đội cứu viện đã nhanh chóng xuất phát tới trang viên. “Chỉ cần một sơ suất nhỏ trong chiến đấu cũng có thể dẫn tới thiệt hại không lường trước, nên chúng thần phải kết thúc công việc một cách tỉ mỉ. Xin lỗi, Điện hạ, vì sự chậm trễ trong việc cứu viện.” “Không có gì phải xin lỗi. Anh đã làm tốt lắm.” Tôi vỗ vai Lucas và hỏi thận trọng. “Còn thương vong thì sao?” Lucas liếc quanh ngôi đền. Tại đây, tôi có thể thấy các binh sĩ đang được điều trị bên trong. “Có 14 người bị thương nặng, 128 người bị thương nhẹ.” “…Có ai tử vong không?” “Không có.” Tôi đông cứng trước câu trả lời. Để trấn an bản tôi, Lucas nhấn mạnh thêm lần nữa. “Không có ai tử vong cả, Điện hạ.” “…Ha ha.” Lần đầu tiên. Lần đầu tiên, chúng tôi đã hoàn thành một stage mà không có ai phải chết. Tiếng cười tuôn trào từ trong tôi. Tôi che miệng, rồi chơi khăm Lucas bằng một cú huých khuỷu tay. “Ngươi đã làm tốt lắm, Lucas! Không có người tử vong… Thật tuyệt vời. Có lẽ ngươi mới là người nên đảm nhận công việc chỉ huy này, anh bạn à.” “Xin đừng nói những điều như vậy.” Lucas vẫn giữ nguyên vẻ nghiêm túc. “Khi Điện hạ vắng mặt… mọi người đều rất lo lắng.” “Hả? Họ lo lắng vì ta đã đi một mình sao?” “Không.” Lucas nhìn xuống, rồi khó khăn nói tiếp. “Những người ở lại đây… họ lo lắng vì họ thiếu mất sự tự tin .” Tôi chớp mắt. Anh ta đang nói gì vậy? “Khi Điện hạ ở cùng chúng thần, mọi sự rối rắm đều biến mất. Chúng thần chỉ cần phải nghe theo lệnh của ngài, biết rằng mọi chuyện rồi sẽ đâu vào đấy. Nhưng hôm qua, ngay khi ngài rời đi…” Lucas dừng lời. “Mọi người… đều không biết phải làm gì…” “…” Nhiều suy nghĩ chạy qua tâm trí tôi. Nếu đó là vì các chỉ lệnh của tôi luôn chính xác và hiệu quả, thì rất tốt. Tuy nhiên, tôi không tự luyến như vậy. Cân nhắc đến các khả năng, nguyên nhân khả thi nhất có lẽ là hiệu ứng của kỹ năng bị động [Chỉ huy Vững Vàng] của tôi. ‘Hiệu ứng bị động của tôi cung cấp cho các đồng minh trong phạm vi miễn nhiễm với trạng thái tinh thần bất ổn…’ Ban đầu tôi nghĩ nó chỉ dùng để chống lại các trạng thái bất lợi do kẻ địch gây ra trong trận chiến, nhưng hoá ra không phải vậy. Khi kỹ năng có hiệu lực, những người xung quanh tôi sẽ không còn sợ hãi hay bối rối và luôn duy trì một tinh thần chiến đấu ổn định. Chỉ cần tôi ở gần, tâm trí họ dường như sẽ tìm thấy sự bình yên. ‘Tôi là gì vậy, liệu pháp hương thơm (aromatherapy) à?’ Nhưng nhìn từ góc khác, điều đó có nghĩa họ sẽ trở nên bất an khi tôi không có mặt. ‘Liệu điều này có khiến họ phụ thuộc vào tôi…?’ Được người khác dựa dẫm vào là một niềm vui. Nhưng tôi cũng cần phải cân nhắc đến tác dụng phụ của nó. Tôi giữ im lặng. Hmm~ Chà, tạm thời thì chưa rõ. “Nhưng dù sao, chúng ta đã hoàn thành stage! Không có tử vong! Evangeline và ta trở về an toàn!” Tôi hô to, vỗ mạnh lưng Lucas. “Mọi chuyện đều ổn cả, Lucas! Không cần lo. Ta sẽ không tự đi một mình nữa đâu.” “Vâng, Điện hạ.” Lucas nhìn tôi với đôi mắt sâu thẳm như giếng nước. “Thần là vệ sĩ của ngài. Từ giây phút đầu tiên chúng ta gặp nhau cho tới tận bây giờ, vẫn luôn là như vậy.” “Ừ, đúng rồi…” “Xin đừng bỏ thần lại phía sau, đặc biệt là khi ngài sẽ đi đến một nơi nguy hiểm.” Để đáp lại, tôi vỗ đầu Lucas. Ôi, hộ vệ trung thành của ta. Anh lo lắng đến thế chỉ vì ta bỏ đi mà không mang theo anh một lần thôi à. “Các thành viên khác thì sao? Họ đều ổn chứ?” “Vâng, mọi người đều ổn. Damien đã chảy máu mắt một chút trong trận chiến, nhưng…” “Cái gì, thật sao?!” “Cậu ấy nói mình không sao. Hiện tại cậu ấy đang được điều trị trong giáo đường.” Thật tốt khi nghe điều đó. Tôi sẽ ghé thăm cậu ta sau khi cậu ta hoàn tất việc điều trị của mình. Mọi thứ dường như kết thúc suôn sẻ. Tôi mỉm cười. “Anh làm tốt lắm, Lucas.” “Điện hạ cũng đã làm được một điều vĩ đại. Xin hãy nghỉ ngơi thật tốt trong hôm nay.” Thở dài, Lucas chỉ về phía tường thành. “Thần cũng muốn ở bên Điện hạ, nhưng thần phải lo liệu công việc hậu cần sau trận chiến để ngài an tâm nghỉ ngơi.” “Ha ha, vậy ta sẽ giao tất cả lại cho ngươi vậy.” “Vâng, Điện hạ. Hẹn gặp lại sau.” Với một cái cúi đầu, Lucas tiến về tường thành. Nhìn Lucas dần khuất, tôi thả mình vào chiếc xe ngựa đỗ trước giáo đường. Trời ạ, tôi cần về nhà và nghỉ ngơi. ***** Chúng tôi chắc chắn đã chiến thắng trận đấu, nhưng thông báo hoàn thành stage vẫn chưa xuất hiện. Chắc hẳn vẫn còn vài con Golem vỡ vụn đang bò khắp nơi trong trang viên. Vì chúng không phải sinh vật sống mà là những con rối với trái tim là Magic Core, việc mất đi hơn phân nửa cơ thể mà vẫn chạy loạn khắp nơi là chuyện bình thường. Các binh sĩ đã được cử đi để tìm kiếm và xác nhận việc hạ gục. Khi quá trình đó kết thúc và kẻ cuối cùng bị đánh bại, thông báo hoàn thành stage sẽ xuất hiện. ‘Chắc mọi chuyện sẽ kết thúc trong hôm nay.’ Trong dinh thự của lãnh chúa, sân trong. Ngồi thoải mái dưới một mái đình nhỏ, tôi tận hưởng cảm giác ánh nắng mặt trời bao phủ khắp cơ thể. Mùa xuân chắc chắn đang tới gần, thời tiết đang càng ngày càng ấm áp. Trong khi cơn mệt mỏi vẫn chưa tan hẳn, và tôi đang gật gù trong ánh nắng thì… “Tại sao anh không vào trong để ngủ mà lại làm vậy ở ngoài này?” Một giọng nói châm chọc vang lên bên tai tôi. Chớp mắt trong cơn ngái ngủ, tôi nhìn thấy Evangeline. Cô ấy đứng trong sân, cơ thể băng bó và chống nạng. “Xét theo tuổi tác của anh, anh sẽ dễ bị lạnh và viêm khớp đấy.” “Này, ta đâu có già thế. Đừng kiêu ngạo chỉ bởi vì mình đang trong độ tuổi thiếu niên.” Không thể tin nổi. Thế hệ trẻ bây giờ… Ugh. “Evangeline.” Băng qua khu vườn, Evangeline ngồi phịch xuống ngay bên cạnh tôi. Mái tóc vàng bạch kim của cô, tắm rửa trong ánh nắng của mùa xuân, lấp lánh như cát vàng. Màu vàng là màu của nhân vật hạng SSR, vì vậy chỉ nhìn thấy thôi cũng đủ khiến tâm trạng của tôi tốt lên. … Có phải tôi đã bị lây đặc tính [Gold-Fever] từ Jupiter rồi không? “Thật ngạc nhiên là chúng ta thấy sự có thể sống tới bình minh.” Evangeline, mắt lờ đờ nhìn mặt trời phía Nam, nhún vai. “Tôi cứ tưởng mình sẽ không bao giờ thấy lại ánh nắng này.” “Xin lỗi vì đã bắt cô trải qua tất cả chuyện này ngay trước khi cô định rời đi.” Stage này quả là bất ngờ nối tiếp bất ngờ. Tôi không thể tưởng tượng được nó lại gây ra nhiều rắc rối tới vậy. “Sau khi cô đã nhận đủ điều trị, hãy dành thời gian để nghỉ ngơi. Hiện tại, cô có thể nghỉ ngơi bao nhiêu tùy thích trước khi rời đi.” “Tôi sẽ không rời đi.” “…Gì cơ?” Trước câu nói bất ngờ này, tim tôi như rớt xuống. Tôi nhìn thẳng vào Evangeline, nhưng gương mặt thiếu nữ ấy lại chất chứa đầy sự kiên quyết. “Tôi đã nghĩ về điều đó suốt đêm hôm qua. Tôi muốn thừa kế tước hiệu Chiến tước.” “Cô hiểu điều đó nghĩa là gì chứ?” Tôi vội nói. “Điều đó có nghĩa cô sẽ thừa hưởng nghĩa vụ của gia tộc Cross. Có nghĩa cô sẽ phải bảo vệ nơi này suốt đời!” “Tôi biết.” “Cha cô muốn cô rời khỏi nơi này. Ngài ấy muốn cô sống tự do và làm mọi việc theo ý mình.” “Xin lỗi, nhưng tôi vẫn chưa hoàn toàn tha thứ cho cha. Vậy nên vi phạm ý nguyện của ông là hành động phản nghịch cuối cùng mà tôi có thể làm.” Evangeline gật đầu nhẹ. “Tôi vốn là con lừa bướng bỉnh mà.” Tôi mỉm cười cay đắng. Cô gái này… “Tiền bối, tôi… muốn hiểu cha tôi nhiều hơn.” Ánh mắt Evangeline trôi về phía pháo đài tiền đồn phía Nam xa xa. “Cảm xúc lúc đó của ông. Suy nghĩ của ông. Hành động của ông. Tôi vẫn chưa hiểu gì cả.” Nơi cha cô từng đứng và bảo vệ. Ánh mắt hướng về tiền tuyến của cô thật kiên định. “Nếu tôi đứng ở cùng vị trí với cha, có lẽ lúc đó tôi sẽ có thể hiểu. Những suy nghĩ bị ẩn giấu sâu bên trong ông lão bướng bỉnh đó…” “… ” “Xin lỗi vì đã từ chối lòng tốt của anh, nhưng!” Evangeline nhếch môi tinh quái. “Tôi muốn thừa kế tước hiệu và lấy lại quyền lực trên vùng đất này. Với tư cách là người thừa kế hợp pháp của gia tộc Cross.” “Evangeline…” “Những oán hận và trách nhiệm anh đang gánh… tôi sẽ chia sẻ chúng cùng với anh.” Evangeline tự tin chỉ vào bản thân. “Tôi đã nói điều này rất nhiều lần rồi, nhưng tôi là người đứng đầu học viện. Tôi có thể tự mình chăm sóc cho mình trên chiến trường.” Dĩ nhiên. Cô ấy là quý tộc hạng SSR mà. “Tôi sẽ cao hơn trong tương lai. Và cũng sẽ trở nên thật ngầu.” Đó là sự thật. Vài năm nữa, cô sẽ trở thành một hiệp sĩ oai phong. “Trên hết, tôi sẽ trở nên mạnh mẽ hơn. Cả với tư cách một hiệp sĩ lẫn tư cách một con người.” Đúng vậy. Sau khi trải qua lần chuyển chức thứ ba và đạt được kỹ năng tối thượng, cô ấy, với bộ trang bị độc quyền sau khi đã được nâng cấp, sẽ trở thành tanker mạnh nhất. “Vậy nên bây giờ tôi muốn nói với anh một điều.” “Điều gì?” “Hãy chiến đấu cùng nhau từ nay về sau nhé.” Evangeline đứng dậy và bước tới trước mặt tôi. Dù nhỏ bé, dáng đứng của cô vững vàng, mang dáng vẻ đáng tôn kính của một hiệp sĩ. “Tôi sẽ bảo vệ thành phố này ngay bên cạnh anh.” “…” Tanker hạng SSR mạnh nhất, Evangeline Cross, vừa gửi yêu cầu gia nhập đội. Không có người chơi nào trên đời sẽ dại dột từ chối đề nghị này. Đối mặt với Evangeline, người đang nở một nụ cười đầy tự tin, tôi cũng đáp lại bằng một nụ cười và trả lời. “Không.” “Ha-ha. Vậy thì tôi… chờ đã, gì cơ?” “Tôi nói không.” Đôi mắt Evangeline mở to kinh ngạc. Gương mặt cô lộ rõ chưa từng mơ bị từ chối. Tôi chỉ tay vào gương mặt kinh ngạc của cô và hét. “Thành phố này đã là của tôi. Tôi sẽ không trả lại nó cho cô!” Nghiêm túc đấy. Cô có biết tôi đã vất vả thế nào để bảo vệ được nơi này không? Sao cô lại dám bảo tôi phải từ bỏ nó hả?! Cô muốn tôi phát điên à?! (Dịch giả-kun : phải nói là lời của Evangeline vừa nói nghe như lời cầu hôn, vấn đề là mới 14t nên chả thấy rung động mịa gì. Nói tới vấn đề này, t không thể không nhắc đến cách tính tuổi của người Hàn. Người Hàn ở trong bụng mẹ là 1 tuổi, đẻ ra lại thêm 1 tuổi nữa, nên thấy tuổi người Hàn là phải trừ 2. Trong bản dịch tiếng Anh, tuổi của Evangeline là 16. Vì không biết nhóm dịch tiếng Anh đã trừ 2 sẵn chưa, nên t đã phân vân rất lâu. Nhưng mà cuối cùng, cân nhắc đến Evangeline hiện tại là quả bí lùn, mà con gái 16t đòi cao thêm cũng hơi không thiết thực, nên t sẽ để là 14.)
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang