Tôi Trở Thành Hung Thần Trong Trò Chơi Thủ Thành

Chương 65 : Người trưởng thành

Người đăng: ksama

Ngày đăng: 10:22 24-11-2025

.
Evangeline đã ngất lịm và ngã xuống đất. Không ai có thể trách cô ấy được. Cô ấy đã chiến đấu rất lâu trong tình trạng toàn thân đều có thương tích. Thật ra, việc cô không gục xuống từ sớm hơn mới là điều đáng kinh ngạc ở đây. Tôi cởi áo choàng của mình và đắp lên người Evangeline. Trời đang trở lạnh. Tôi sẽ phải tìm cách nhóm lửa thôi. “Ngọn đuốc của mình đâu rồi nhỉ?” Ở phía đối diện, tôi tìm thấy ngọn đuốc xanh đã rơi xuống. Ngọn lửa vẫn chưa tắt. Tốt. Tôi nhặt ngọn đuốc lên và vung vài vòng lớn trên đầu. Đó là tín hiệu báo rằng chúng tôi đã an toàn. Damien sẽ hiểu khi nhìn thấy tín hiệu đó. Rồi một lúc sau, Flash! Một luồng sáng lóe lên từ hướng pháo đài. Nghĩa là họ đã nhận được tín hiệu của chúng tôi. Và tín hiệu tiếp theo nối theo sau— Flash. Flash. Flash. Ba lần chớp sáng. Đó là tín hiệu cho thấy họ cũng đã phòng thủ thành công. Có vẻ họ cũng xoay sở ổn thỏa ở phía đó. “Phù…” Đến lúc này, tôi mới có thể thở ra nhẹ nhõm. Sự nhẹ nhõm khiến đôi chân tôi mềm nhũn. Tôi đứng không vững, đôi chân run rẩy, cố gắng chống đỡ cơ thể. Có lẽ mọi chuyện cuối cùng cũng sắp kết thúc. ‘Tôi thật sự đã vét sạch đáy hòm…’ Tôi có hai con bài chưa lật trong trận chiến này. Một là hỏa lực yểm trợ của Damien. Từ đây đến Crossroad là khoảng 12 km theo đường của xe ngựa, và khoảng chừng 10 km theo đường chim bay. Xét rằng kỷ lục bắn tỉa xa nhất từng được xác nhận trên Trái Đất là 3,5 km, yêu cầu hỏa lực yểm trợ ở khoảng cách 10 km là điều mà chỉ có những tên điên mới có thể làm. Cho dù xạ thủ có thể nhìn thấy mục tiêu của mình thì về mặt vật lý, viên đạn cũng không thể bay xa đến thế. Nhưng chỉ cần Damien thấy được, cậu ta sẽ bắn được. Hiệu quả của đặc tính [Far-Sight] đã vượt xa mọi giới hạn thông thường. ‘Dù vậy, tôi không thể thường xuyên nhờ cậu ta làm những chuyện như thế này.’ Độ khó của phát bắn càng lớn, gánh nặng mà [Far-sight] tạo ra lên cơ thể của Damien càng khủng khiếp. Nhưng tôi vẫn phải yêu cầu bởi vì tình thế lúc đó cấp bách đến mức ấy. Chỉ một phát là đủ. Chúng tôi đã thỏa thuận dùng đuốc xanh làm tín hiệu sau khi mặt trời lặn để Damien nhận ra. Kết quả là gì? Hoàn hảo. Khi về tôi nhất định phải khen thưởng cậu ta thật nhiều. ‘Và con át chủ bài cuối cùng của tôi là…’ Trong lúc nhặt củi và châm lửa bằng ngọn đuốc, tôi liếc sang bên cạnh. Evangeline, đang bất tỉnh, khẽ ngáy nhẹ trong giấc ngủ. Cô ấy chính là phương án dự phòng cuối cùng. Chính xác hơn thì là bộ trang bị được tạo riêng cho Evangeline mà tôi đã giấu sẵn ở đây. Từ đôi tay mất ý thức của cô, tôi nhẹ nhàng lấy ra cây thương và chiếc khiên. Các thông số hiện lên trước mắt tôi. [Cross Family Spear(SR) Lv.30] — Phân loại: Thương Kỵ sĩ — Sức tấn công: 25–30 — Độ bền: 3/30 [Cần sửa chữa!] — Vũ khí độc quyền của nhân vật ‘Evangeline Cross’. — Năng lực thật sự được mở phong ấn khi nâng cấp. [Cross Family Shield(SR) Lv.30] — Phân loại: Khiên — Sức phòng thủ: 25–30 — Độ bền: 2/30 [Cần sửa chữa!] — Giáp trụ độc quyền của nhân vật ‘Evangeline Cross’. — Năng lực thật sự được mở phong ấn khi nâng cấp. ] Hiệu ứng bộ trang bị: Heir of the Cross Family (2/2) — Bộ trang bị độc quyền của nhân vật ‘Evangeline Cross’. — Khi nhân vật này trang bị cả hai món cùng lúc, cô ấy sẽ nhận được đặc tính độc nhất ‘Crossroad’. Mỗi nhân vật cấp SSR đều có ‘trang bị độc quyền’ của riêng mình. Đó thường là các món liên quan tới câu chuyện của nhân vật, mang theo những đặc tính hoặc hiệu ứng đặc biệt. Chúng hoặc tăng cường điểm mạnh, hoặc bù đắp điểm yếu của nhân vật. ‘Đó là lý do nhân vật cấp SSR luôn có sức mạnh vượt trội.’ Dù trong số những nhân vật cấp SR vẫn có những anh hùng xuất sắc, nhưng bởi vì sự khác biệt giữa có và không có trang bị độc quyền, nhân vật cấp SSR vẫn sẽ vượt xa. Vậy giờ chúng ta sẽ xem xét đặc tính độc quyền của Evangeline, thứ có tên trùng với tên của thành phố, đặc tính [Crossroad]. [Crossroad] [Độc quyền cho ‘Evangeline Cross’] — Một đặc tính được tạo ra từ nghiệp lực tích lũy của gia tộc Cross, những người đã bảo vệ dân chúng bằng cách tiêu diệt quái vật. — Trong bất kỳ hoàn cảnh chiến đấu nào, nhân vật đều có thể tìm ra lộ tuyến tối ưu và di chuyển theo đó. — Kích hoạt liên tục sẽ tiêu hao MP. Con đường mà gia tộc Cross đã bước qua. Mọi kinh nghiệm chiến đấu tích lũy của các đời tổ tiên gia tộc Cross, tất cả được kết tinh và trỗi dậy trong thế hệ của Evangeline. Trong bất cứ hoàn cảnh chiến đấu nào, cô đều có thể chọn ra phương án tốt nhất. ‘Evangeline nói rằng cô ấy có thể nhìn thấy con đường phía trước.’ Dù mô tả nghe có vẻ phức tạp, nhưng nói thẳng ra thì đây là một loại buff cá nhân. Khi kích hoạt, hiệu suất chiến đấu sẽ tăng gấp đôi. Khuyết điểm lớn nhất là bởi vì Evangeline không có lượng mana cao, nên cô ấy không thể duy trì đặc tính này lâu. ‘Trong game, sau khi chiêu mộ được Evangeline và tăng thêm độ thiện cảm, cô ấy sẽ tự tìm ra bộ trang bị này.’ Tôi không ngờ rằng từ trước đến nay, nó đều được chôn trong mộ của cha cô ấy. Lúc lần đầu nhìn thấy cảnh họ chôn xuống, tôi còn giật mình. Nhưng vì ban đầu tôi đã dự định đưa cô tránh xa khỏi tiền tuyến này mãi mãi, tôi đã để yên như vậy. Nhưng một khi sự việc trở nên như thế này, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tận dụng triệt để. ‘Nhờ vậy mà chúng tôi mới kết thúc được trận chiến.’ Tôi liếc sang ngôi mộ của Chiến tước Cross, bên cạnh bia mộ đã bị đào xới kinh khủng. Tất cả là để cứu con gái của ngài đấy, mong ngài đừng giận. “Ôi trời, lưng của tôi…” Cơn mệt mỏi ập đến, và cảm giác đau nhức âm ỉ sau khi adrenaline biến mất lại xuất hiện từ cánh tay trái đã gãy nát của tôi. Chắc chắn khi được điều trị, nó sẽ đau đến mức chết đi sống lại. ‘Không biết mọi người trong thành có bình an không.’ Từ xa, tôi có thể thấy ngọn lửa lập lòe trên tường thành. Họ nói cho tôi tín hiệu rằng mọi chuyện đã được xử lý ổn thỏa, nhưng có vẻ trận chiến vẫn chưa kết thúc hoàn toàn. Chắc họ đang đối phó với đám tàn dư của bọn golem. ‘…Họ sẽ xoay sở được.’ Nhìn một cách khách quan và bình tĩnh, lực lượng trong thành hoàn toàn đủ sức đánh bại quân đoàn Golem. Họ có Lucas, Jupiter, Lilly và Damien. Chúng tôi đã chuẩn bị các thiết bị phòng thủ và tạo tác suốt hai tuần qua bằng máu, mồ hôi và nước mắt. Tường thành cũng đã được sửa chữa hoàn hảo. Không có tôi, họ vẫn có thể làm tốt. Tôi buộc phải tin điều đó. Buộc phải tin vào đồng đội của mình. ‘Hãy nghỉ một chút…’ Tôi đưa tay lại gần đống lửa trại và bắt đầu lịm dần. Sự mệt mỏi cuộn đến như một cơn sóng lớn… ***** Tôi bắt đầu mơ. Trong giấc mơ, tôi thấy một đứa trẻ nhỏ đang nằm trên giường bệnh. Đứa bé đeo mặt nạ dưỡng khí, đầu đã được cạo trọc, đôi mắt nhắm nghiền trong giấc ngủ. Beep— beep- Âm thanh nhịp nhàng của máy móc vang vọng trong phòng. Tôi đứng trước giường, lặng lẽ nhìn đứa trẻ ấy. Beep— beep- Chỉ có tiếng máy móc lặp lại vang lên bên tai. Beep— beep- Beep— beep-… ***** “Hộc!” Tôi giật mình tỉnh dậy trong cơn đổ mồ hôi lạnh. Trời vẫn còn tối, vẫn là đêm. Nhìn những vì sao trên bầu trời, có vẻ cũng đã trôi qua một lúc lâu. “Hừ.” Một thứ gì đó ấm áp khiến tôi xoay người lại. À, đó là chiếc áo choàng đang phủ lên vai tôi. Chẳng phải tôi đã đưa nó cho Evangeline sao? “Anh tỉnh rồi à.” Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ phía trước. Là Evangeline. Cô đang từ tốn gom thêm củi. Không biết cô tỉnh lại từ khi nào. “Cô đỡ hơn chưa?” “Sau khi chợp mắt một chút, cũng tạm ổn. Ít nhất thì sẽ không chết được. Còn anh?” “Cân nhắc đến việc ta đã cùng cô hạ gục hơn năm mươi con golem, ta cảm thấy mình khá hơn tưởng tượng rất nhiều.” Tôi nghiến răng chịu đựng cơn đau ở cánh tay trái đã vỡ nát, rồi bật cười khẽ. Evangeline khịt mũi. “Anh không cần phải tỏ ra mạnh mẽ.” “Cô nghĩ mình có quyền nói điều đó à?” “Hừm…” Evangeline ném số củi mình gom được vào đống lửa. Ngọn lửa lập tức lớn dần, lan hơi ấm xung quanh. Cô đút hai tay vào túi chiếc áo khoác rách tơi tả, rồi thở dài. “Chúng ta phải cắm trại ngoài này thật sao?” “Có vẻ là như vậy. Chỉ khi tình hình trong thành ổn định, chúng ta mới có thể quay về được.” “Không biết mọi người ở đó có sao không…” “Họ chắc chắn sẽ ổn hơn chúng ta. Cô không cần lo.” Ngay lúc đó— Ục… Tiếng bụng Evangeline réo lên rền rĩ. Và gần như cùng lúc ấy, bụng tôi cũng vang lên một tiếng yếu ớt. “…” “…” Evangeline nhìn chằm chằm vào tôi. Gì nữa đây, cô gái? “Tôi đói.” “Ta cũng vậy.” “Anh nấu ăn giỏi hơn, anh cũng biết mà phải không.” “Cô cũng tốt nghiệp từ Học viện Hoàng gia. Ít nhất cô cũng nên biết cách nấu một bữa ăn dã chiến chứ?” Evangeline bất ngờ giơ tay lên. “Kéo.” “Gì cơ? Thật sao? Chúng ta thực sự sẽ giải quyết bằng cách ngây thơ này à?” “Búa.” “Khoan đã! Ta không chắc luật ở đây có giống bên ta không. Búa thắng kéo, kéo thắng bao, bao thắng búa phải không?” “Bao!” Tôi ra kéo. Evangeline ra búa. “Hehehe.” Cô ưỡn ngực đầy đắc ý. Quỷ thật! Tôi đã suy nghĩ quá nhiều. Tôi cứ tưởng luật chơi ở nơi này sẽ khác với Trái Đất chứ! Hóa ra chúng y hệt nhau! Vừa lẩm bẩm than phiền, tôi vừa quay lại biệt thự, lục lọi trong tủ bếp, gom được vài thứ rồi quay lại đống lửa. “Đây.” Những gì tôi mang theo là một cái ly và một chai whiskey. Cùng với một túi trái cây khô. Evangeline nhìn túi trái cây rồi không che giấu được sự thất vọng. “Chỉ có thế thôi à?” “Trong tình cảnh này có được thế là tốt lắm rồi.” Rượu là của tôi, túi trái cây khô là của cô ấy. Evangeline cầm túi trái cây khô, nhanh chóng cho một miếng vào miệng. Rồi lập tức phun ra. “Ugh, ptui! Vị của nó thật kinh khủng. Đây là thứ gì vậy?” “Đó là trái cây do chính tay cha cô thu hoạch đấy.” Nghe tôi nói vậy, Evangeline đứng hình ngay trong tư thế đang phun. “Chiến tước ngày nào cũng nhai nó.” “…Thật là, ông ấy quả là một lão già chết tiệt ngu ngốc.” Dù miệng có nói như vậy, nhưng Evangeline chỉ mất một lát để do dự rồi lại nhét ngay một miếng khác vào miệng. “…!” Sắc mặt cô thay đổi liên tục—nhăn nhó rồi giãn ra, cuối cùng ép mình nuốt nó xuống. “Ugh… kinh thật…” Thở hổn hển, Evangeline chỉ vào chiếc ly trên tay tôi. “Cho tôi uống nữa. Miệng của tôi khô quá, tôi cần phải uống gì đó.” “Đây là rượu. Cô chưa đủ tuổi.” “Liên quan gì chứ? Tôi vừa trải qua địa ngục rồi còn gì.” Evangeline tỏ ra nghiêm túc đến lạ. “Không phải anh đã nói điều đó sao, tiền bối. Thử tất cả những gì mình chưa thử. Sống không hối tiếc.” “…” “Giờ tôi hiểu rồi. Muốn làm gì mà cứ kìm lại là một hành vi ngu ngốc. Tôi sẽ không do dự nữa. Tôi sẽ làm tất cả những điều mà tôi muốn.” Cô vẫy tay về phía ly whiskey. “Thôi đủ rồi, đưa đây mau~!” “Cái tôi của những đứa trẻ ở tuổi dậy thì thật phiền phức… ” Tôi rót một chút vào ly rồi đưa cho cô. “Chỉ được nhấp một ngụm thôi.” Evangeline cầm lấy, nhắm mắt thật chặt và uống cạn trong một hơi. “Phew~!” Cô phát ra âm thanh mà chắc kà cô đã học nó từ đâu đó. Whiskey này mạnh lắm, cô ổn chứ? “Vị của nó… cũng thật là tệ hại!” “Ừ, biết ngay mà.” “Cả trái cây lẫn rượu, chúng đều có vị dở tệ.” Evangeline, trả lại ly, dùng tay giữ chặt trán mình. Rõ ràng là đã say chỉ sau một ly rượu đầu tiên, mặt của Evangeline đỏ lên. “Cha tôi vẫn uống và ăn mừng thứ này mỗi ngày sao?” “…” “Và ông ấy đã bảo vệ thành phố trong tình trạng như thế suốt ba năm?” “Nhai lấy đất và uống lấy bụi, dù trong lòng có khao khát việc quay lưng và chạy trốn đến thế nào thì cơ thể vẫn không dám, cố gắng làm thật tốt công việc của mình mỗi ngày.” Tôi rót thêm cho mình một ly rồi mỉm cười. “Đó chính là thế giới của người trưởng thành.” “Tôi không muốn làm một người trưởng thành.” “Haha. Dễ thương thật.” Nhưng thế giới này không có Neverland nào cả. Và kể cả Peter Pan rồi cũng buộc phải để Tinkerbell lại phía sau. Ai rồi cũng sẽ lớn. Tôi sẽ không nói ra sự thật tàn nhẫn ấy. Đó là điều cô bé trước mặt phải tự nhận ra. Evangeline chống hai bàn tay lên gò má nóng bừng, thì thầm với giọng nói nhỏ nhẹ. “…Ừ, đó là sự thật. Tôi biết.” “Biết gì?” “Tôi biết cha đêm nào cũng lén rời nhà đi để dành thời gian ở đây, bên cạnh mộ của mẹ.” Evangeline quay đầu. Bia mộ của hai vợ chồng Chiến tước Cross đang đứng cạnh bên nhau. “Dù ông ấy chọn kiểm tra căn cứ tiền tuyến thay vì dự tang lễ, dù cho ông ấy không khóc ra thành tiếng, nước mắt vẫn chảy trong tim ông ấy. Tôi biết, bởi vì cha chính là kiểu người như vậy.” Đôi tay nhỏ của Evangeline từ từ che lấy gương mặt non trẻ. “Tôi vẫn ghét cha mình. Vậy nên tôi ước ông ấy vẫn còn ở đây. Để tôi có thể ghét ông ấy thoải mái. Để ông ấy có thể mắng tôi vì tôi là một đứa con gái tồi tệ.” “…” “Tôi không thích cảm giác hiện tại. Căm hận một mình, nhớ nhung một mình. Tôi chỉ…” Giọng cô dần biến thành tiếng nức nở của một đứa trẻ. “Tôi nhớ họ…” “…” “Mẹ và cha… tôi rất nhớ họ…” Evangeline bắt đầu khóc nức nở. Tôi không an ủi. Tôi chỉ để cô ấy khóc một mình. Trong thế giới lạnh lẽo này. Trong thế giới khắc nghiệt này. Chính bản thân cô ấy phải tự nếm mùi đất cát, phải học cách sống sót và trở thành người lớn. “Con nhớ cha lắm…” Cuối cùng, Evangeline khóc rồi ngủ thiếp đi trong men say. Cô cuộn người lại, vùi mặt vào đầu gối như một đứa trẻ. Tôi khoác áo choàng của mình lên cô, rồi cầm chai rượu và chiếc ly đứng dậy. Tôi bước đến trước mộ của đôi vợ chồng Chiến tước, vặn nắp ra và rưới rượu lên những tấm bia đá. “…” Rót phần còn lại vào ly, tôi uống cạn. Hơi nóng đang lan xuống dạ dày. Khi tôi quay về hướng đông, bầu trời đã ửng sáng. Bình minh đang đến. Lộp cộp… lộp cộp… Dưới ánh sáng rạng đông, tôi thấy quân đội của mình đang tiến đến từ xa. Tôi nở một nụ cười nhăn nhở và giơ tay chào đội tiếp viện. Trên gương mặt Lucas, người đang cưỡi ngựa đi đầu, hiện rõ sự nhẹ nhõm. Và thế là, một giai đoạn nữa đã chính thức khép lại.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang