Tôi Trở Thành Hung Thần Trong Trò Chơi Thủ Thành
Chương 64 : Trang bị độc quyền của Evangeline
Người đăng: ksama
Ngày đăng: 10:22 24-11-2025
.
Ba năm trước.
Ngày Evangeline rời khỏi quê nhà để đến kinh đô.
Chiến tước, người đã âm thầm theo sau con gái mình đến tận khi cô sắp bước lên xe ngựa, trao cây thương kỵ binh và chiếc khiên của mình cho Evangeline.
Đó là những vật gia bảo được truyền lại qua nhiều thế hệ. Tuy cũ kỹ, nhưng vẻ mộc mạc cùng độ bền của chúng là vô song trong cả vùng, khiến chúng trở thành những tạo vật quý giá.
Và đó cũng là những báu vật mà Evangeline hằng khao khát từ thuở nhỏ.
“Hãy cầm lấy.” Chiến tước buông lời cộc lốc.
“Chúng sẽ giúp ích cho con.”
Clang-!
Thế nhưng Evangeline ném phịch cây thương và chiếc khiên mà cha cô đưa xuống đất.
“Con không cần chúng.”
‘…’
“Con sẽ không mang theo những thứ như vậy.”
Liếc nhìn cha bằng ánh mắt cứng rắn, Evangeline bước lên cỗ xe ngựa.
Chiến tước, mắt dõi theo cây thương và chiếc khiên đang lăn lóc trên mặt đất, chậm rãi mở miệng.
“…Evangeline.”
Evangeline đã nghĩ rằng cha sẽ nổi giận và quát mắng mình.
“Phía Bắc rất lạnh. Nhất là kinh đô, mùa đông của nơi ấy vô cùng khắc nghiệt.”
Nhưng ông không làm vậy.
“Đừng để bản thân bị cảm lạnh, hãy giữ ấm cho mình.”
‘…’
“Bất cứ khi nào con muốn, con đều có thể trở về.”
Giọng ông khẽ run.
Evangeline không đáp, chỉ lặng lẽ khép cửa xe lại.
Chẳng bao lâu, cỗ xe bắt đầu chuyển bánh. Ngồi xuống ghế, Evangeline khẽ ngoái đầu nhìn về phía sau.
Cha cô vẫn im lặng đứng đó, một mình.
Ông đứng mãi như thế cho đến khi bóng dáng con gái hoàn toàn khuất khỏi tầm mắt, mãi đến tận cuối con đường.
*****
“…”
Bàn tay lấm lem đất cát đang nắm chặt cây thương kỵ binh cùng tấm khiên đã sờn cũ, Evangeline cắn mạnh môi mình.
Cây thương và tấm khiên ấy đã bị mài mòn theo năm tháng. Chúng cũng giống hệt như cha của cô, người đã già đi nhanh chóng kể từ ngày mất đi mẹ cô.
Ngày còn bé, cô vẫn luôn nghĩ những trang bị ấy thật ngầu biết bao.
Tấm lưng của cha cô, mỗi khi cầm theo những bảo vật gia truyền và lặng lẽ rời khỏi nhà mỗi khi quái vật xâm nhập… khi đó đối với cô không gì oai hùng hơn.
Vì sao mọi chuyện lại thành ra thế này?
Vì sao?
Grrrr—!
Con Golem đuổi sát phía sau gầm lên dữ dội. Ash kêu lớn đầy thúc giục.
“Evangeline! Mau lên!”
“…!”
Evangeline vội vã tròng tấm khiên lên tay trái, siết chặt cây thương kỵ binh trong tay phải rồi hỏi lớn:
“Anh nói chúng ta vẫn còn bảo hiểm mà, tiền bối!”
“Ừ, đúng vậy.”
“Vậy mau lấy ra đi! Tôi đã đến giới hạn của mình rồi! Tôi sẽ không thể cầm cự được lâu đâu!”
“Ta đã dùng nó rồi.”
Hoàng tử Ash đang nở nụ cười đặc trưng của mình, xảo quyệt, tự tin và vượt xa mức tuấn tú thông thường.
“Nó ở ngay đây.”
Ngón trỏ của Ash nhẹ gõ lên trán Evangeline.
“Cô chính là bảo hiểm cuối cùng của ta.”
Evangeline chớp mắt, không thể tin nổi.
“…Gì cơ?”
“Nào! Đứng lên. Con cừu bảo hiểm của ta! Hãy cầm lấy di vật của cha cô và chiến đấu như ông ấy từng dạy!”
Cô muốn phản bác, nhưng đã chẳng còn thời gian nữa. Con Golem gần như đã áp sát sau lưng họ.
Evangeline nghiến chặt hai tay, nắm lấy thương và khiên.
Cứ như thể đã tìm lại đúng vị chủ nhân của mình, những di vật ấy ôm khít lấy lòng bàn tay cô.
Và chẳng hiểu vì sao…
‘Con phải cầm thương thế này, và khiên thì như thế này.’
Những ký ức về khoảng thời gian ở bên cha bất chợt lướt qua tâm trí cô.
Đó là những ký ức từ rất lâu rồi, nhưng khoảnh khắc về lần đầu tiên cô học cách cầm thương, cầm khiên… vẫn còn vẹn nguyên.
Nghiến răng, bật người lao lên—Evangeline xông thẳng vào lũ Golem đang lao tới, đâm cây thương kỵ binh.
Boom—!
Bọn Golem đã bị bào mòn sau trận đánh kéo dài, thân thể chúng vốn chẳng còn nguyên vẹn.
Mảng giáp ngực sờn rách bị xuyên toạc chỉ bằng một nhát đâm của cây thương già cỗi.
Evangeline lập tức giáng mạnh tấm khiên vào Magic Core lộ ra. Con Golem gục xuống, thân thể sụp rệu như giấy vụn.
Ngay sau đó, bốn con khác cùng lúc lao vào.
Đôi mắt xanh của Evangeline ánh lên một tia sáng rực.
Cô có nhìn lầm không? Động tác của kẻ địch bỗng trở nên chậm chạp.
Cô có thể nhìn rõ điểm yếu đang bị phơi bày của chúng. Cô biết, theo bản năng, mình sẽ phải bước thế nào, phải giữ nhịp độ ra sao.
Boom! Bang! Crack! Flash!
Cứ như là một ‘con đường’ đã mở ra ngay trước mắt cô.
Thunk! Thud! Wham! Bang—!
Chặn, đâm, chặn, đâm, chặn, đâm, chặn, đâm.
Trong khoảnh khắc, cô đã chặn bốn đòn và đâm bốn lần. Động tác thuần thục, nhanh như tia chớp, hòa trộn hài hòa giữa công và thủ.
Trước khi kịp nhận ra, bốn chiến binh golem đã vỡ vụn, đổ sụp dưới chân cô.
“Hả?”
Một hơi thở kinh ngạc bật khỏi môi Evangeline.
Phản lực từ loạt động tác quá sức với cơ thể bị thương ập tới muộn màng.
Cắn chặt răng trước cơn đau dội khắp người, Evangeline hồi tưởng lại cảm giác lúc nãy.
Đó là gì vậy?
Bốp, bốp, bốp—
Cô nghe thấy tiếng vỗ tay.
Quay sang, Evangeline thấy Ash đang cười nhếch môi, vừa tán thưởng vừa vỗ tay.
“Làm tốt lắm, con cừu bảo hiểm! Ta đã nói là ta có lòng tin ở cô mà!”
“Tiền bối. Khi nãy… rốt cuộc là chuyện gì vậy?”
Evangeline nhìn xuống đôi tay đang run nhẹ của mình.
“Cứ như tôi nhìn thấy một ‘con đường’ vậy. Chuyện đó là sao?”
“À, đó là vì vũ khí của cô thuộc loại trang bị độc quyền. Đặc tính của nó phát huy hiệu lực dù chưa nâng cấp. Đó chính là hiệu ứng đấy.”
“…?”
Trang bị độc quyền? Nâng cấp? Đặc tính? Hiệu ứng?
Evangeline chớp mắt, mơ hồ chẳng hiểu được những lời ấy.
Nhưng có một điều chắc chắn. Hoàng tử Ash biết rõ bản chất của cảm giác kỳ lạ ấy.
“Ahem! Nhưng quan trọng hơn, giờ chúng ta có một việc quan trọng hơn.”
Ash, hơi bối rối, chỉ tay lên bầu trời.
“Con cuối cùng.”
“…!”
Lơ lửng trên không trung là con golem đá cuối cùng.
Dù đã mất cánh tay phải và chân phải, nó vẫn tỏ ra sẵn sàng chiến đấu.
Nguồn ma lực đỏ đang tụ lại nơi những đầu ngón tay còn lại của nó có thể được nhìn thấy rõ ràng.
“Giờ phải làm thế nào đây? Nó ở quá cao, đòn tấn công của chúng ta không vươn tới được.”
Con golem đá lơ lửng ở độ cao khoảng mười mét.
Họ thì chẳng còn vũ khí tầm xa bởi vì Ash đã bắn sạch đạn của khẩu súng ma thuật.
Evangeline có thể ném thương, nhưng nếu trượt hoặc nếu bị né, cô sẽ mất sạch vũ khí trên tay.
“Vẫn còn một cách.”
Ash nở nụ cười bí hiểm. Dù tình hình căng thẳng, Evangeline vẫn thoáng nghĩ: tại sao trong hoàn cảnh này mà anh ta vẫn có thể cười đầy tự tin như thế?
“Hoàng tử lúc nào cũng có một chiếc túi chứa đầy mánh khóe.”
Ash nhìn về phía trời tây. Mặt trời đã gần lặn. Đêm sắp buông xuống.
“Evangeline. Đây là mệnh lệnh cuối cùng cho hôm nay.”
“Xin hãy nói.”
“Chạy thẳng về phía nó. Ta sẽ phụ trách kéo nó xuống.”
Evangeline quyết định không hỏi anh định làm thế nào để kéo nó xuống.
Cô quyết định sẽ làm theo khi Ash ra lệnh.
Bởi cô đã nhận ra rằng đó luôn là lựa chọn hợp lý nhất và có khả năng sống sót cao nhất.
“Tôi đi đây.”
“Đây là đoạn cuối rồi. Cố lên!”
“Cách cổ vũ đó… xưa quá rồi…”
Dứt lời, Evangeline lao đi.
Ping! Fizzz!
Từ phía Stone Golem, những tia ma lực đỏ khó chịu bắn xuống. Có lẽ vì chỉ còn một cánh tay, sức mạnh của các đòn tấn công ma thuật đã yếu hơn rất nhiều.
Thud—! Crash!
“Nếu có vấn đề gì thì…!”
Vấn đề nằm ở chỗ Evangeline cũng đã kiệt sức đến cực hạn.
Dẫu vậy, cô vẫn chạy. Đôi chân co giật vì mệt mỏi vẫn giẫm mạnh xuống đất, phóng thẳng về phía kẻ địch.
‘A.’
Khoảnh khắc ấy, một cảm giác quen thuộc lại chạy qua cô.
Một ‘đường đi’ tối ưu để vừa chạy vừa né đòn của kẻ thù hiện ra trước mắt.
‘Cảm giác này là gì…?’
Giương cao tấm khiên, Evangeline lao theo con đường ấy.
Ngay khi Evangeline xông lên, Stone Golem điên cuồng trút ma pháp xuống.
Nhưng Evangeline vẫn tiến sát ngay phía dưới nó mà không bị một vết xước nào.
“Tốt lắm, Evangeline.”
Và khi toàn bộ sự chú ý của Stone Golem dồn hết vào cô—
Ngay lúc đó, Ash, người đã chạy vòng về phía đối diện, rút ra thứ gì đó từ trong túi của mình.
“Đây chính là đòn checkmate!” (chiếu bí)
Đó là một ngọn đuốc với ngọn lửa xanh phập phồng.
Ash ném nó lên cao bằng toàn bộ sức lực.
Fwoosh—!
Lúc ấy, mặt trời đã hoàn toàn biến mất khỏi đường chân trời. Dưới bầu trời đen ngòm, cây đuốc phát ra những tia sáng xanh lam ấy đặc biệt nổi bật, đánh một vòng cung…
Fizzzz…
…rồi vô lực rơi xuống.
Nó thậm chí còn không chạm được vào Magic Stone Golem. Cũng chẳng tới được chân nó. Chỉ vẽ lên một vệt sáng xanh lên người nó trước khi đâm thẳng xuống bãi cỏ.
Thud.
Tiếng cây đuốc rơi xuống đất vang lên yếu ớt.
“…”
“…”
Một sự im lặng bao trùm. Không chỉ Ash và Evangeline, ngay cả Magic Stone Golem cũng đứng yên trong sự ngượng ngùng khó tả.
Bối rối, Evangeline, người vẫn im lặng từ nãy, cất tiếng hỏi.
“Cái gì vậy chứ—”
Ngay khoảnh khắc ấy.
Flash!
Một ánh sáng lóe lên từ nơi xa. Ánh sáng ấy đến từ tường thành Crossroad.
Và chỉ vài giây sau—
Screeching—
Bùmmm—!
Đột ngột, ngực của Magic Stone Golem nổ tung.
“Cái gì?!”
Evangeline trợn mắt.
Một viên đạn, như xuất phát từ bàn tay của thánh thần, được bắn ra từ thành phố Crossroad xa tít kia đã xuyên thẳng qua ngực của Magic Stone Golem.
‘Hoả lực chi viện từ Crossroad ư?’
Nó được bắn từ một khoảng cách xa đến như vậy, theo tín hiệu của Hoàng tử Ash sao?
‘Không thể nào. Điều này không phải là chuyện mà con người làm được! Vượt ngoài khả năng thể chất của bất kỳ ai!’
Giữa lúc Evangeline còn chưa hết bàng hoàng, giọng Ash đã vang lên đầy dồn dập.
“Đừng đứng đó nữa! Đây là cơ hội duy nhất! Evangeline!”
Con golem bị đánh úp hoàn toàn liền rơi xuống. Ash đưa tay ra, hét lớn:
“Kết liễu nó đi—!”
Whoosh!
Chưa kịp nghĩ ngợi gì, Evangeline đã làm theo.
Cô lao tới, bước lên một điểm tựa vô hình rồi nhảy bổng lên không.
“Heeeyyaa—!”
Dồn hết sức, cô đâm thẳng cây thương.
Thud—!
Cây thương hiệp sĩ đã cũ của gia tộc Cross phát ra ánh sáng trắng chói lòa, xuyên qua không khí—và xiên thẳng vào Magic Core của con golem cuối cùng.
Và cùng với đó, trận chiến dài đằng đẵng và kinh hoàng này cuối cùng cũng khép lại.
Thump! Crash…!
Những mảnh vỡ của golem rơi lả tả khắp nơi.
Evangeline, người đã dồn toàn bộ sức vào cú đâm, rơi xuống mặt đất phía bên kia và gục xuống.
“Ah… huh.”
Cô có cảm giác mình có thể chết vì kiệt sức. Không hề phóng đại, đến cả ngón tay cô cũng chẳng còn sức để cử động.
Nằm ngửa ra ngắm nhìn thế giới quay cuồng, trong tầm mắt cô xuất hiện khuôn mặt của Hoàng tử Ash.
Ash ngồi xuống cạnh Evangeline, mỉm cười mệt mỏi.
“Cô làm tốt lắm. Hậu bối xuất sắc của ta. Ta biết cô sẽ làm được mà.”
“Vậy là xong rồi, đúng không?”
“Ít nhất thì ở đây, đúng vậy.”
Họ đã tự mình hạ năm mươi con quái vật lớn.
Dù lá bài tẩy Ash dùng đến là thứ nằm ngoài phạm vi của trò chơi, thì thành tích này vẫn là không tưởng.
“Tiền bối… anh… thật đáng nể… Anh…đã làm được một chuyện… bất khả thi…”
“Dù cô có kể ra thì cũng chẳng ai tin đâu.”
Ash nhún vai, thản nhiên như thể chẳng có gì.
“Hãy xem đây là trận chiến bí mật của riêng chúng ta.”
Đôi mắt Evangeline khép dần.
“Tôi… ngất đi được chưa?”
“Nếu ta bảo không thì cô có làm được không?”
“Nếu… đó là lệnh… tôi… sẽ… cố…”
Với đôi mắt chực khép lại, Evangeline cố nói tiếp.
Ash đưa tay ra, nhẹ nhàng che mắt cô.
“Cô có thể ngủ, nhóc con. Nghỉ ngơi đi.”
“…”
“Chúc ngủ ngon.”
Kiệt quệ hoàn toàn, Evangeline nhắm mắt lại.
Và trong chốc lát, tất cả chìm vào bóng tối.
.
Bình luận truyện