Tôi Trở Thành Hung Thần Trong Trò Chơi Thủ Thành

Chương 63 : Vũ khí dự phòng

Người đăng: ksama

Ngày đăng: 10:22 24-11-2025

.
Nguyên liệu để triệu hồi một tháp phòng thủ tự động gồm có một Magic Power Core từ bậc R trở lên, cùng với những vật liệu xây dựng như đá và gỗ. Tôi có một Magic Power Core bậc SR, còn vật liệu xây dựng thì… ‘Tôi có rất nhiều.’ Đám golem đã tử tế đến mức đập nát dinh thự của tôi thành từng mảnh. Gạch đá và ván gỗ rơi vãi khắp nơi. Tôi ném Magic Power Core vào trong dinh thự và hô lớn: “Triệu hồi!” Grgrgrgrgr-! Lập tức, đống vụn vỡ từ các tòa nhà xung quanh bắn vọt lên không trung. Clang! Rumble! Clunk! Những phiến đá và thanh gỗ lao lên, vỡ ra rồi bắt đầu kết lại thành cấu trúc, rơi xuống như những khối Tetris vào khoảng trống rộng hoác trên mái nhà. Nhận thấy điều bất thường, Magic Stone Golem bắt đầu tụ phép nhắm vào tháp pháo đang trong quá trình hình thành. Boom! Brrrmbmbm! Thế nhưng bất chấp loạt chùm sáng bắn tới không ngừng, tháp phòng thủ tự động vẫn hoàn thiện bằng sức mạnh ép buộc. Đặc biệt, nòng pháo được hoàn thành đầu tiên. Clunk! Nòng pháo khổng lồ, trông chẳng khác gì một đại bác, nhắm thẳng vào con Magic Stone Golem, và ngay khoảnh khắc tiếp theo— Boom Boom Boom-! Đầu súng đã hoàn thiện nhanh chóng khai hoả. Magic Stone Golem tránh được nguy hiểm trong gang tấc, nhưng những viên đạn ma pháp đã kịp lúc xé nát cánh tay phải và chân phải của nó. Groan, oooh…! Phát ra âm thanh tựa như tiếng rên, Magic Stone Golem mất thăng bằng và rơi xuống đất, va đập dữ dội. Ngay sau đó, tháp phòng thủ tự động xoay nòng. Nó nhắm vào những con golem đang áp sát từ hướng ngược lại. Boom! Boomboomboom! Hàng chục viên đạn ma pháp màu lam tuôn ra. Con golem dẫn đầu liền bị thủng như tổ ong, và ngay lập tức nổ tung. Ka-Boom…! Đám golem còn lại lập tức dừng tiến quân và rút lui trong hoảng hốt. Có vẻ chúng đã nhận ra rằng nếu tiếp tục tiến lên, chúng sẽ bị tiêu diệt. ‘Tôi đã cảm thấy có gì đó không đúng ngay từ đầu, nhưng sao lũ này lại thông minh như vậy…?’ Trí khôn cơ bản của quái vật trong trò chơi này lẽ ra chỉ gồm việc lao thẳng theo đường ngắn nhất để giết con người. Nhưng mà cách hành động của chúng hiện tại khó mà nói không có một bộ óc nào đó đứng phía sau chỉ huy. Mặc kệ những câu hỏi chưa thể tìm ra câu trả lời, dù sao thì tôi cuối cùng cũng lấy lại được chút thời gian thở dốc. Xác nhận lũ quái đã rút lui, tôi thở ra một hơi thật sâu. “Có vẻ chúng ta tạm thời được nghỉ rồi.” “Tiền bối đúng là kiểu người… dùng toàn chiến thuật kỳ quái… ugh!” Evangeline khẽ rên, đau đớn. Tôi nhanh chóng bước đến cạnh cô và đổ một lọ dược phẩm tiêu chuẩn từ trong hành trang lên vết thương của cô ấy. “Cảm giác như hôm nay tôi sẽ dùng hết số dược phẩm tôi sẽ dùng trong một đời mất…” Khi tôi đưa cho cô ấy phần potion còn lại, Evangeline uống cạn trong một hơi, gương mặt mệt mỏi rồi hỏi: “Tiếp theo thì sao?” “Đợi. Đến lúc mặt trời lặn.” Tôi lẩm bẩm, ánh mắt dõi về phía mặt trời vẫn còn trên đỉnh trời. “Khi mặt trời lặn, ta có thể dùng đến biện pháp dự phòng khác của mình.” Lúc này đã là cuối giờ chiều. Dù là ở vùng cực Nam của đại lục nơi mà mặt trời thường xuyên diễu võ dương oai trên bầu trời, màn đêm cũng đã sắp buông xuống. Tất cả những gì tôi cần làm là chờ. Và rồi… “Argh…!” Đúng lúc ấy, Evangeline ôm lấy vết thương trên vai, rên lên trong đau đớn. Đó là nơi chịu tổn thương nặng nhất trong trận chiến vừa rồi. Dù đã dùng potion, máu vẫn cứ tiếp tục rỉ ra. “Ta sẽ tìm thứ gì đó giống như băng gạc. Đợi ở đây.” Tôi đứng lên và lục soát trong căn phòng. Nơi này đã hoàn toàn tan nát, nhưng vẫn còn vài vật dụng có thể dùng. Đây từng là gian bếp của một toà trang viên. Những chai rượu vỡ nằm la liệt, còn tủ và kệ trưng bày thì đổ sập. Mùi cồn nồng nặc lan khắp nơi. Tôi tìm được một miếng vải sạch trong ngăn kéo và dùng nó băng vết thương trên cánh tay Evangeline. Evangeline, đang cố lấy lại hơi thở, nhíu mày. “Nhân tiện… sao ở đây lại có nhiều rượu đến vậy? Mùi nặng quá.” “À, bởi vì Chiến tước Cross vốn là một kẻ nghiện rượu nặng.” “Hả?” Đôi mắt sắc của Evangeline mở to, còn tôi thì chớp mắt nhìn lại. “Cô không biết à? Lượng rượu cha cô uống mỗi ngày không đùa được đặt. Cuộc sống của ông ấy như chìm trong rượu.” “Không thể nào… Người cha mà tôi nhớ chưa từng uống rượu một giọt.” Evangeline đáp lại, giọng đầy bất an. “Ông ấy nói mình phải luôn cảnh giác, vì quái vật có thể tấn công bất cứ lúc nào… Ông ấy chẳng bao giờ đụng đến một giọt rượu nào…” Tôi bật cười chua chát. “Có vẻ như đã có rất nhiều thứ đổi thay trong thời gian ba năm cô không có mặt ở đây.” “…” “Ông ấy đã bị dày vò rất khủng khiếp. Đến mức không thể qua nổi một ngày nếu thiếu rượu.” Đôi môi nhợt nhạt của Evangeline mím chặt. Cảm thấy chút thương hại cho cô gái bé nhỏ, tôi cẩn trọng hỏi: “Sau tất cả mọi thứ, cô vẫn ghét cha mình sao?” “Đúng vậy.” Cô đáp lập tức. “Tôi vẫn không thể tha thứ cho ông ấy.” “Nếu cha cô đã chọn cứu mẹ cô thay vì bảo vệ thành phố ba năm trước, liệu cô có tha thứ cho ông ấy không?” “…Chắc chắn tôi sẽ không căm ghét ông ấy đến mức này.” “Nhưng lúc đó cô đang ở trong thành.” Lông mày Evangeline khẽ giật. “Nếu chiến tước rời đi để cứu mẹ cô thì cô sẽ gặp nguy hiểm.” “…” “Ông ấy khi ấy chỉ có thể bảo vệ một bên với quân số của Crossroad. Cha cô không hề bỏ rơi mẹ cô. Ông chỉ chọn bảo vệ cô. Cô biết điều đó chứ?” “…Vâng, tôi biết.” Evangeline khẽ cắn môi và thì thầm. “Tôi biết cha tôi luôn làm hết sức. Ông ấy vẫn luôn như vậy… Tôi biết. Nhưng mà…” Cô cúi đầu xuống một cách chậm rãi. “Vậy… tôi phải oán trách ai bây giờ?” Tôi chớp mắt vì bất ngờ. Gì cơ? “Mẹ tôi bị quái vật xé nát, và tôi cảm thấy rất tức giận… giận đến mức như phát điên. Nhưng oán trách quái vật thì có ích gì? Chúng chỉ giống như tai nạn, thiên tai... Vậy thì ai phải là người chịu trách nhiệm cho chuyện đó?” Evangeline che mặt bằng hai tay. “Tôi biết… mình thật hèn nhát. Thay vì căm hận con quái đã giết mẹ tôi, tôi lại tìm người để đổ lỗi… thật hèn nhát.” “…” “Nhưng nếu tôi không oán trách cả… trái tim tôi sẽ nổ tung khỏi lòng ngực.” Giống như thiên tai vậy, quái vật là thứ không thể bị kiểm soát. Và con người lựa chọn oán giận những ai còn sống trước mắt, vì điều đó dễ dàng hơn việc quên đi nỗi đau. “Cha tôi đã tự nguyện nhận lấy trách nhiệm đó. Vì ông không đến cứu mẹ. Vì đó là lỗi của ông. Vì đó là trách nhiệm của ông. Nên tôi có thể căm ghét ông ấy thoải mái.” “…” “Và giờ tôi lại phải tha thứ? Chỉ vì ông đã làm hết sức? Chỉ vì ông đã chọn như vậy để bảo vệ tôi?” Nắm tay nhỏ của Evangeline đập xuống sàn. “Vậy nếu không phải lỗi của cha, thì tất cả chuyện này là lỗi của ai…!” “Không phải lỗi của ai cả.” Tôi nói một cách điềm tĩnh. “Tất cả chúng ta… chỉ là đang cố gắng sống sót thôi.” Không ai có ác ý với những người khác cả. Mọi người chỉ đang chật vật sống từng ngày. Nhưng rồi quái vật tấn công. Và con người dần chết đi. Gia đình chết, bạn bè chết, đồng đội chết. “Con người vốn yếu đuối… Để sống sót, chúng ta cần một ai đó có thể gánh lấy nỗi oán trách đó.” Không phải để căm thù, mà là để tiếp tục sống. Người dân nơi này cần một người chịu trách nhiệm. Một nơi để dồn hết những cảm xúc tiêu cực này. “Vậy nên, giờ đây.” Tôi quỳ xuống trước Evangeline và nhẹ nhàng xoa đầu cô. “Hãy oán ta.” Evangeline, người đang cúi đầu nhìn xuống nền đất, ngẩng đầu lên, đôi mắt xanh mở lớn. “…Xin lỗi?” “Hãy để ta thay cha cô gánh lấy mọi trách móc. Dù sao, bây giờ ta cũng là lãnh chúa của Crossroad.” Tôi đặt tay lên ngực. “Ta là người chịu trách nhiệm cho nơi này.” “Tiền bối không cần phải…” Tất nhiên là tôi không cần. Nhưng nếu đó cũng là gánh nặng mà gia tộc Cross đã mang suốt bao năm, thì với tư cách là lãnh chúa mới, tôi phải tiếp nhận nó. “Ta sẽ là người nhận lấy sư oán trách đó. Vậy nên… hãy thử hiểu cho cha cô một chút.” “…” “Ông ấy chỉ mong cô được hạnh phúc.” Tôi xoa tóc Evangeline một cách thô bạo. Nhìn vào gương mặt tái nhợt đang bị ẩn bên dưới lớp tóc bạc, tôi khẽ bật cười. “Vậy nên ta mới phải vất vả thế này để cứu cô.” “…” Evangeline nhìn tôi thật lâu bằng đôi mắt bất động, rồi khẽ mở miệng. “Tôi…” Ngay lúc đó— Gwoooh-! Tiếng động cơ cơ khí vang lên từ xa. Evangeline và tôi lập tức quay đầu về phía đó. Những con golem đang di chuyển giữa các tòa nhà đổ nát. Chúng đang bao vây dinh thự từ nhiều phía. Evangeline vội đứng bật dậy. “Chúng đang bao vây chúng ta!” “Tch, chỉ cần thêm chút thời gian nữa thôi mà…” Tháp phòng thủ tự động chỉ có lượng đạn cố định. Hơn nữa, phạm vi bao trùm hoả lực trong một lượt bắn cũng bị hạn chế. Nếu chúng bao vây từ mọi hướng và tràn lên cùng lúc, tháp phòng thủ sẽ bị tấn công từ các điểm mù. Bằng một cách nào đó, lũ golem đã hiểu rõ điều đó và dàn đội hình bao vây. “Bọn này… thông minh thật sự đấy.” “Nếu chúng lao lên cùng lúc, chúng ta sẽ bị nghiền nát.” “Vậy thì chúng ta…” “Chủ động tấn công trước.” Số lượng còn lại của đám quái chỉ khoảng mười bốn. Không, mười ba—vì một con đã chết dưới nòng pháo. Vì chúng đang phải bao tròn quanh toà trang viên, nên nếu chúng chủ động tiến lên, sẽ có một khu vực có cực ít kẻ địch vì phải đối mặt trực diện với hoả lực từ tháp pháo. Chúng tôi có thể tận dụng cơ hội này để di chuyển đến chiến trường tiếp theo. Tôi cầm lấy súng ma thuật, Black Queen. “Lựa chọn tốt nhất là đột phá từ một phía trước, rồi tiêu diệt từng con còn lại.” Tôi liếc về hướng Tây. Mặt trời đang dần lặn. Màn đêm đã sắp đến. Đó chính là khoảng khắc tôi đang chờ đợi, một thời cơ để dùng một trong hai biện pháp dự phòng còn lại. Evangeline giơ đôi tay trống trơn. “Nhưng tôi không có vũ khí.” Thật đáng tiếc là cô ấy vừa phá hủy hai món trang bị bậc SSR mà cô ấy mang về từ dungeon. Đúng là đau lòng thật. Tôi chép miệng rồi chỉ tay ra ngoài. “Cô vẫn còn trang bị dự phòng.” “Hả? Nhưng tôi đâu có mang theo trang bị dự phòng.” “Không phải của cô. Nó có sẵn ở đây.” “Thật sao? Cha tôi đã cất vũ khí trong toà trang viên này à?” “Không, không chính xác lắm.” Tôi mỉm cười rồi chìa tay chỉ về khu vườn sau. “Người đã để nó ở đây là cô, vừa được chôn vài ngày trước.” Evangeline, ngơ ngác trông thoáng chốc, bỗng trợn mắt há miệng. “Đừng nói là anh đang nhắc đến thứ đó…!” ***** Clank. Thud. Âm thanh nặng nề của bước chân đạp lên những mảnh kính vỡ vang lên lạo xạo. Đó là tiếng những golem đang dần siết chặt vòng vây. Chúng thận trọng tiến lại gần biệt thự, dẫm nát đống đổ nát của những toà nhà đã bị phá hủy. Oooong— Tháp pháo phòng thủ tự động đặt ở trung tâm biệt thự phát ra tiếng máy móc đầy đe dọa khi khẩu pháo xoay chuyển. Chỉ cần kẻ địch lọt vào tầm, nó sẽ khai hỏa mà không chậm trễ dù chỉ là 0.1 giây. Vòng vây của bọn golem càng lúc càng thu hẹp lại, và vào khoảnh khắc tầm bắn của tháp pháo phòng thủ tự động giao nhau với vòng vây đang dần siết chặt của bọn golem— ThududuDum! Pháo của tháp phòng thủ tự động khai hỏa trước. Con golem dẫn đầu lập tức bị biến thành một con búp bê kim loại rách nát dưới làn mưa đạn ma thuật. Nhưng vẫn còn mười hai con golem khác. ThuduDum! ThududuDum! Bọn golem nhất loạt xông về phía tháp pháo phòng thủ tự động đang không ngừng phun ra đạn ma thuật. Tháp pháo đã kịp biến thêm hai con golem nữa thành tổ ong trong khoảnh khắc, nhưng tới đó là hết. Khi nó vừa xoay nòng pháo sang mục tiêu kế tiếp, toàn bộ đám golem còn lại đã đến được dưới chân tháp pháo. Crack! Creak! Groan! Những cú đấm tàn bạo của bọn chúng nhanh chóng xé toạc lớp giáp, và khẩu pháo vẫn đang gầm rú phun đạn đến giây phút cuối cùng bị giật bật ra chỉ trong chốc lát. Kwagwang…! Magic Core vỡ nát, và tháp pháo phòng thủ tự động phát nổ, mang theo một con golem xui xẻo bị cuốn vào vụ nổ—đó là thành tựu cuối cùng của nó. Như vậy là đủ rồi. Nó đã hoàn thành nhiệm vụ. “Xung phong—!” Tôi dõi theo đến giây phút cuối cùng khi bọn golem xé nát tháp pháo tự động. Ta-at! Tôi và Evangeline đồng thời lao ra khỏi biệt thự. Gwoh?! Bọn golem đang tháo dỡ tháp pháo đồng loạt quay về phía chúng tôi. Không chút do dự, chúng xông tới. “Chạy đi, Evangeline! Đừng quay lại!” Hô lớn với Evangeline đang chạy phía trước, tôi xoay khẩu súng ma thuật về phía sau. Bọn golem đã nhanh chóng rượt kịp, gần như áp sát gót chân tôi. Tu-kwang—! Black Queen phun lửa. Một con golem bị xé toạc từ đầu tới ngực, ngã bật ra sau. Không để phí một giây, tôi bắn thêm một phát sang bên cạnh. Tu-kuk—! Đạn lệch mục tiêu, lần này trúng vào phần dưới nửa thân của một con golem. Nó đổ sập xuống mặt đất với hình dạng méo mó, phần dưới đầu gối bị thổi bay hoàn toàn. Không đúng chỗ tôi muốn nhắm, nhưng như thế cũng đủ để vô hiệu hóa nó. “Thêm chút nữa thôi! Ta có lá bài bảo hiểm cuối cùng ngay phía trước!” Tu-kuk! Tu-kuk! Tu-kwang—! Tôi bắn không ngừng nghỉ, không hề tiếc đạn. Tôi hạ thêm được hai con, nhưng một phát lại bắn trượt hoàn toàn. Không quan trọng. Tôi chỉ cần câu kéo thêm chút thời gian. Cuối cùng, chúng tôi đã tới vườn cây sau biệt thự. Nơi những bia mộ của vị chiến tước và phu nhân được dựng lên. Evangeline, người chạy trước tôi, quỳ xuống ngay cạnh mộ của cha mình. “…Gh!” Cô bắt đầu đào đất bằng đôi tay trần. Evangeline đào bới điên cuồng bên cạnh phần mộ. Chẳng mấy chốc, một chiếc hộp gỗ hiện ra từ dưới lớp đất. Cô nhanh chóng bật nắp hộp. Bên trong là một ngọn thương kỵ sĩ cũ kỹ, cùng một chiếc khiên. Đó là những vũ khí đã được gia tộc Cross sử dụng qua nhiều thế hệ. Và vào ngày cử hành tang lễ cho cha, theo yêu cầu của Evangeline, chúng đã được chôn cùng chiến tước. “…” Bằng đôi tay nhuốm đầy đất, Evangeline siết chặt lấy ngọn thương kỵ sĩ đã sờn cũ.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang