Tôi Trở Thành Hung Thần Trong Trò Chơi Thủ Thành
Chương 62 : Những lá bài tẩy của Ash
Người đăng: ksama
Ngày đăng: 10:22 24-11-2025
.
Khi lập chiến lược cho trò chơi này, có một quy luật bất biến.
Việc phụ thuộc hoàn toàn vào vận may ắt sẽ dẫn đến thất bại vào một thời điểm nào đó.
Hãy thử xét một ví dụ.
Giả sử có một ma pháp có thể đánh trúng kẻ địch với tỉ lệ trúng là năm mươi phần trăm.
Nếu chỉ có thể sát thương quái vật dựa vào hiệu quả của ma pháp này, liệu người chơi có thể đi đến cuối cùng hay không?
Có lúc, may mắn sẽ mỉm cười, khiến ma pháp liên tục trúng đích, biến mọi thứ trở nên dễ dàng.
Nhưng rồi, ắt sẽ có khoảnh khắc vấp ngã. Và vào lúc đó, trò chơi sẽ đi đến kết thúc.
Dù là một phần trăm hay chín mươi chín phần trăm, xác suất sẽ luôn có lúc phản bội người chơi.
Những kẻ hướng đến chiến thắng tuyệt đối không được phụ thuộc vào may rủi. Chiến lược phải vận hành trong phạm vi chắc chắn.
Dẫu tôi hiểu điều đó rất rõ, tôi vẫn liên tiếp vung tay cầu và hy vọng may mắn sẽ đứng về phía mình.
Bởi vì đó là cách tốt nhất để tối ưu hóa những lá bài trên tay tôi đến mức tận cùng.
Và… đây là hậu quả.
0, 0, 0!
「Bạn đã tiêu đời……Hãy yên nghỉ.」
「▶◀FUMBLE▶◀」
Đã chuẩn bị sẵn cho tình huống này, tôi không có quá nhiều ngạc nhiên.
Trò quay số có một kết quả tệ hại nhất. Đó là fumble.
Rầm!
Ngay khi ô số cuối cùng ngừng quay, bàn tay trái của tôi liền bị nghiền nát.
“……Khư!”
Tôi nghiến răng chịu đựng cơn đau.
Toàn bộ cánh tay trái của tôi thực sự đã bị nghiền nát theo cách vật lý. Các mảnh xương đâm xuyên qua lớp thịt, máu tuôn xối xả.
Cơn đau dữ dội đến mức tôi tưởng chừng như thấy tia lửa bắn ra trước mắt.
Đây là cái giá của việc quay trúng fumble.
Kẻ tấn công, chính tôi, sẽ nhận một lượng thương tổn khổng lồ.
Cảm thấy có điều bất thường, Evangeline, người đang ngăn chặn một con golem, liền hất văng nó đi và ngoái lại nhìn tôi.
Sắc mặt cô tái nhợt trong tích tắc.
“Tiền bối! Tay trái của anh!”
“Đừng ồn ào. Ta đã chuẩn bị cho chuyện này.”
Tôi rút một lọ dược phẩm trị thương cao cấp bằng tay phải, cắn bật nút và dốc nó lên cánh tay trái của mình.
Xì—
“Agh……!”
Hơi nước bốc lên từ cánh tay trái. Vết thương khép lại, xương liền lại, kèm theo cơn đau khủng khiếp. Chết tiệt, đau quá.
Việc sơ cứu đã xong, nhưng tôi sẽ không thể dùng cánh tay trái trong một lúc. Lấy lại hơi thở, tôi ra dấu cho Evangeline.
“Câu giờ cho ta. Mười giây là đủ.”
“Chỉ mười giây thôi sao?! Anh cần nghỉ ngơi thêm chứ……!”
“Chúng ta đang chiến đấu để sống còn, chẳng có thời gian mà nghỉ ngơi vì mấy thương tích vặt vãnh này đâu. Chúng đến rồi!”
Rầm—!
Năm con golem đang truy đuổi chúng tôi đồng loạt lao đến.
“Khốn kiếp! Lui ra, lũ người đá ngu xuẩn—!”
Nghiến răng, Evangeline đứng chắn trước mặt tôi, đón đỡ toàn bộ các đòn công kích.
Cô ấy hẳn cũng sắp kiệt sức, nhưng không còn lựa chọn nào khác. Chỉ cần câu giờ một chút thôi.
Tôi đưa tay phải ra sau lưng, nắm lấy vật dài nặng mà tôi đã mang theo suốt đường.
Dựa vào vận may sẽ luôn dẫn đến thất bại trong chiến lược. Tôi biết rõ điều đó.
Nhưng lý do khiến tôi vẫn vung tay cầu may, rất đơn giản.
“Tôi đã có bảo hiểm phòng khi vận may cạn kiệt!”
Vụt—!
Tôi mở gói hành trang.
—Một khẩu súng trường ma thuật dài, mảnh, đen tuyền tuyệt đẹp hiện ra.
‘Phải có lý do khiến để cho tôi, một kẻ thuận tay phải, lại dùng Lucky Strike bằng tay trái.’
Giữ nòng súng bằng cánh tay trái đã gãy, tôi nắm báng súng ma thuật bằng tay phải.
Tựa báng súng vào vai phải, chỉnh tầm ngắm, hạ thấp tư thế, lấy hơi…
Bóp cò.
Đoàng—!
Cú giật kinh hoàng khiến tôi bật ngược ra sau.
Lửa phụt khỏi đầu nòng như pháo hoa, và viên đạn ma thuật lao đi trong luồng lửa đó, quét sạch thân thể của con Golem đứng phía trước mà không để lại tàn tích.
Viên đạn không dừng lại; nó xuyên qua phần thân trên của con phía sau, rồi phát nổ tại đầu của con ở phía sau nữa.
Một phát, ba mạng.
Bởi vì vô tình chúng xếp thành một hàng thẳng nên mới có thể có được một chiến tích như vậy, nhưng quang cảnh đó thật sự rất ngoạn mục.
“……”
Evangeline, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết há hốc miệng.
Ngay cả các Golem còn lại, sững sờ trước tình cảnh đó, cũng khựng lại trong giây lát.
“C-cái gì vậy?!”
Vài giây sau, Evangeline mới hét lên. Tôi đáp bình thản.
“Đó là tấm vé trúng thưởng thứ hai của ta.”
Súng ma thuật cấp SSR, chế tạo từ Magic Core của Nữ hoàng Nhện Đen.
Black Queen.
Đó vốn là vũ khí của Damien, nhưng tôi đã mang theo trước khi đi. Vì giờ đây tôi phải dùng tất cả những thứ gian lận mình có thể tìm thấy.
‘Dùng Lucky Strike càng nhiều càng tốt bằng cánh tay trái có thể hy sinh, và khi vận may cạn, tôi sẽ ra đòn kết liễu bằng khẩu súng này.’
Đó là chiến lược của tôi.
Súng ma thuật là loại vũ khí khó sử dụng. Độ giật cao, khó ngắm, và khoảng cách càng xa thì tỉ lệ trúng càng thấp.
Nhưng nếu bắn ở cự ly gần, đặc biệt là khi đối thủ là Golem, những kẻ thù có thân hình lớn thì ngay cả với một kẻ như tôi, sở hữu chỉ số thảm hại, chẳng có thiên phú bắn súng, vẫn có thể có tỉ lệ chính xác khả quan.
‘Những tháng ngày nghĩa vụ quân sự ở Trái Đất đôi khi cũng hữu dụng.’
Từng nghĩ chẳng bao giờ cần đến kiến thức bắn súng, nhưng nhờ nó mà tôi vẫn có thể xử lý khẩu súng này với thân thể mỏng manh của một vị Hoàng tử.
Đoàng—!
Tôi chỉnh tư thế và bắn thêm một phát nữa. Lần này chỉ trúng một con.
Có hơi lệch, nhưng chẳng sao, vì dù sao miễn là trúng đích thì nửa thân nó sẽ bị thổi bay.
‘Cảm giác như cầm trên tay một khẩu đại bác vậy.’
Không chỉ cánh tay trái bị thương, mà toàn thân tôi ê ẩm. Nếu phải dùng khẩu súng này thường xuyên, chắc chắn cơ thể tôi sẽ bầm tím khắp nơi.
‘Xin lỗi lần nữa nhé, Damien……!’
Con Golem cuối cùng định lao đến tôi, nhưng Evangeline đã lao vào, đầy lùi bằng khiên và đâm bằng thương.
Keng!
Khi con cuối cùng ngã xuống, tôi thở phào thật dài.
“Khục……”
Hấp thụ toàn bộ sức giật bằng cơ thể, cánh tay trái tôi đã tê dại hoàn toàn, như bị liệt, chẳng còn cảm giác nào khác ngoài cơn đau.
“Có cả núi những điều mà tôi muốn hỏi, nhưng tôi sẽ chỉ hỏi một điều thôi.”
Evangeline tiến lại gần, vẻ kiệt sức, hỏi tôi.
“Bây giờ anh định làm gì?”
“Ta đã nói rồi. Chúng ta sẽ giết sạch bọn chúng.”
Tôi chỉ về phía đám đông kẻ địch đang tập trung.
“Chúng ta cần quay về trang viên. Trong trang viên đó còn có vài ‘bảo hiểm’ mà ta có thể dùng.”
“Cái trang viên tan tành đó…?”
Evangeline nhìn theo hướng tôi chỉ về phía tòa trang viên. Khoảng cách giữa chúng tôi và nó không quá xa. Vấn đề là đám golem còn lại đang tụ tập ở phía ấy.
Con golem cấp boss mà tôi đã triệu hồi đã bị vô hiệu hóa.
Các golem địch đứng trên thân thể gục ngã của nó, đang xé nốt lớp giáp còn lại, phá hủy từng Magic Core một.
“Nếu muốn sống sót, chúng ta phải giết hết bọn chúng ngay tại đây.”
Nếu cống gắng chạy trốn với những kẻ này truy sát theo sau, chúng tôi sẽ chết trước khi đến được Crossroad.
Phải kết thúc mọi chuyện ở đây.
Dường như cảm nhận được ánh nhìn của chúng tôi, đám golem lần lượt quay đầu lại.
Nhìn thấy vậy, Evangeline rùng mình, đôi vai run lên.
Tôi kiểm tra số đạn còn lại của Black Queen. Đây là súng bảy phát, tôi đã dùng hai, nghĩa là còn năm viên.
‘Đủ.’
Gật đầu, tôi bắt đầu từng bước tiến về hướng dinh thự của vị chiến tước—nơi bầy chúng đang tụ tập.
“Uh, uh-oh, uh-oh! Tôi không biết đâu!”
Evangeline, với một vẻ mặt sắp khóc, cũng bám theo sau lưng tôi.
Khi đội quân golem bắt đầu chậm rãi tiến lại gần chúng tôi, bỏ lại con quái vật cấp boss đã bị vô hiệu hóa phía sau, tôi mở cửa sổ hệ thống và gọi lên danh sách kỹ năng của quái vật cấp boss mà tôi đã triệu hồi.
Kỹ năng nằm ở hàng cuối cùng.
Năng lực mà tôi đã chú ý nhất ngay khi vừa triệu hồi nó ra.
“Ngươi làm tốt lắm, vật triệu hồi của ta.”
Tôi điềm tĩnh hạ lệnh.
“…Giờ thì tự hủy đi.”
Ngay khi lời tôi vừa dứt, con mắt độc nhất của Golem Boss ngã gục liền hóa đỏ.
Goooooo…!
Dường như quân đoàn golem cũng cảm nhận được khí tức bất thường, chúng vội vã quay đầu nhìn về phía Golem Boss phía sau mình. Nhưng tất cả đã quá muộn.
Kwa-kwang-!
Ầm! Ầm ầm…!
Một vụ nổ khổng lồ bùng lên, âm thanh chấn động đến mức tai tôi ong lên.
Tôi lặng lẽ dõi theo cột lửa khổng lồ đang dựng đứng, trong khi Evangeline, dường như đã không còn sức để kinh ngạc nữa, chỉ trợn to đôi mắt.
‘Làm tốt lắm, Giant Steam Golem. Ngươi đã hoàn thành vai trò của mình.’
Tôi thầm đọc bài tế văn cho con quái vật cấp boss. Vĩnh biệt.
“Ước gì tất cả bọn chúng đều chết sạch trong vụ nổ đó…”
Tôi kích hoạt đặc tính [Map Making].
Một cảm giác như quét qua khắp khu vực lan tỏa, và một bản đồ bằng chấm li ti hiện lên ở góc tầm nhìn. Số lượng kẻ địch còn lại, để xem—
“Mười bảy tên.”
Tầm nhìn có thể bị che bởi khói vụ nổ, nhưng bản đồ thì không thể nói dối.
Tôi nhanh chóng đếm lấy số lượng kẻ địch còn lại rồi nắm lấy cánh tay của Evangeline, kéo cô chạy.
“Đi thôi, chúng ta phải vào trong tòa trang viên trước khi chúng có thể tổ chức lại một đợt tấn công mới.”
Cả hai chúng tôi đều đã gần kiệt sức, nhưng tòa dinh thự đã ở rất gần trong tầm tay.
Chính khi ấy—
Buzzing-
Flash!
Một tia sáng đỏ rạch xuyên làn khói dày đặc, bắn thẳng về phía chúng tôi. Evangeline, đang che chắn cho tôi, giương khiên đỡ lấy đòn tấn công. Ping!
“Kẻ phiền toái nhất vẫn còn sống!”
“Chuyện đó luôn xảy ra. Đám khó chịu nhất lúc nào cũng sống dai nhất.”
Một con Magic Stone Golem hiện ra giữa làn khói cuồn cuộn.
Dù bị cuốn vào vụ nổ tự sát của quái vật cấp boss, Magic Stone Golem vẫn trông tương đối hoàn chỉng. Quả là sức mạnh xứng đáng với cấp độ bán-boss.
“May mà bạn đồng hành của nó đã chết rồi.”
“Đó là một tin tức tốt…!”
Con Magic Stone Golem còn lại đang lăn lóc trên mặt đất, tan nát thành từng mảnh.
Đó chính là con đã giết con ngựa của chúng tôi trước đó. Có vẻ tổn thương từ vụ nổ và lượng sát thương mà trước đó Giant Steam Golem đã gây ra đã đủ để kết liễu nó. Đáng đời!
Ping! Beep-beep!
Boom!
Khi chúng tôi chạy về phía dinh thự, ma thuật bắn ra từ Magic Stone Golem không ngừng trút xuống, chỉ còn cách chúng tôi một tầm tay!
Crack-
Khiên của Evangeline nứt toác, âm thanh tựa như tiếng thủy tinh vỡ.
Nó đã hứng quá nhiều đòn đánh khiến cho độ bền hoàn toàn cạn kiệt. Và khi cô tiếp tục dùng nó để che chắn—
Vỡ vụn.
“Không đời nào…!”
Một tia sáng đỏ khác lao thẳng tới.
Evangeline đưa chiếc khiên đã nứt về phía tia sáng đó, và ngay sau đó, nó cuối cùng cũng nổ tung thành từng mảnh ánh vàng.
Clatter-!
“Ugh-?!”
Evangeline phủi những mảnh vỡ trên cánh tay trái rồi giương trường thương kỵ binh lên, dùng cả hai tay chắn trên đầu.
Những tia sáng đỏ ào ạt bắn xuống cô.
Ping! Beep-beep!
Boom!
Không còn khiên thì dùng vũ khí. Một lựa chọn hoàn toàn hợp lý. Dù sao thì không chặn được cũng đồng nghĩa với cái chết.
Trường thương kỵ binh của cô đã làm tròn nhiệm vụ, chuẩn xác đâm trúng từng luồng tấn công.
Nhưng vũ khí vốn không phải là trang bị phòng ngự, nó không được sinh ra để bị sử dụng như thế.
Nếu tiếp tục đỡ như vậy—
Crack.
Kết cục tất yếu là nó cũng sẽ gãy.
Clatter-!
Chẳng mấy chốc, ngay cả trường thương của cô cũng vỡ thành từng mảnh.
Những tia sáng tiếp theo đều bị Evangeline chặn lại bằng chính cơ thể mình khi cô ấy ôm lấy tôi che chắn.
“Argh…!”
“Evangeline!”
“Tôi không sao, mau… vào trong dinh thự…!”
Dinh thự đã ngay trước mắt.
Tôi đỡ Evangeline, người gần như đã khuỵu xuống vì thương tích, rồi tông thẳng vào cánh cửa sau. Thud!
Chúng tôi lăn vào sảnh, rồi ép sát người vào bức tường.
Smash!
Ping! Beep-beep!
Dù đã ở bên trong, những tia sáng vẫn tiếp tục đuổi theo không dứt, làm vỡ tan các ô cửa kính.
Dù bức tường đang che tạm cho chúng tôi, nhưng nếu cứ thế này, chúng tôi sẽ không trụ được lâu.
“Được rồi… theo như kế hoạch của anh, chúng ta đã thành công đến được tòa trang viên…”
Evangeline, mặt mũi tái nhợt, tay nhỏ ép lấy vết thương đang rỉ máu, thở một cách khó nhọc và hỏi,
“Giờ chúng ta có… kế hoạch gì khả thi để vượt qua tình huống bất này không, tiền bối…?”
“Hãy tin ta, hậu bối.”
Tôi mỉm cười nhạt rồi đưa tay vào túi.
“Ta có thể không giỏi làm một hoàng tử cưỡi bạch mã…”
Túi tôi liên kết trực tiếp với kho vật phẩm. Tôi lôi thứ mình cần ra.
“…Nhưng ta là một kẻ gian xảo không tệ chút nào.”
Trong tay tôi là một Magic Core.
Một Magic Core cao cấp tiêu chuẩn (SR) tôi thu được từ lần thám hiểm tự do gần nhất.
Tôi ném nó vào sâu bên trong đại sảnh của dinh thự.
Rồi tôi hét lên:
“Triệu hồi!”
「Summoning Magic: Automatic Defense Tower」
— Tất cả vật liệu yêu cầu đã được chuẩn bị.
— Cấp độ của vật thể triệu hồi sẽ tương đương cấp độ của người triệu hồi. Bạn chỉ có thể duy trì một vật triệu hồi cùng lúc.
— Xin hãy chỉ định vị trí triệu hồi.
Tôi sẽ dùng mọi thứ có thể dùng được.
Khóe môi tôi nhếch lên thành một nụ cười đầy tự tin.
Bọn quái vật, các ngươi nghĩ ta sẽ gục ngã ở đây sao?
(Dịch giả-kun : thú thật mà nói, t cũng chả hiểu cái cơ chế của triệu hồi tháp. Không biết là một quyển trục triệu hồi một cái, một loại hình triệu hồi một cái hay tất cả các loại tháp chỉ có thể triệu hồi một cái. Thậm chí còn không biết nếu main triệu hồi thì cái tháp cũ sẽ ra sao. Để sau này tới đó rồi fix, t mới đọc đến gần c200 thôi.)
.
Bình luận truyện