Tôi Trở Thành Hung Thần Trong Trò Chơi Thủ Thành
Chương 60 : Triệu hồi Giant Steam Golem
Người đăng: ksama
Ngày đăng: 23:27 23-11-2025
.
Ba mươi phút trước.
Trên tường thành phía nam của Crossroad.
“Ta sẽ đi một mình.”
Mọi người nhìn tôi như thể không hiểu nổi.
Lucas, đứng ngay trước mặt tôi, lắp bắp.
“…Th-thần xin lỗi?”
“Đội cứu hộ chỉ gồm ta và chỉ một mình ta. Ta sẽ tự mình cứu tiểu thư Evangeline.”
Tôi nói rõ ràng, “Không ai trong các ngươi được đi theo.”
Chính xác như vậy. Các ngươi không được đi.
Thay vào đó, ta sẽ đi một mình.
“Cái… gì cơ…”
Lucas, cố tìm lời nhưng không nói được, cuối cùng bật hét lên.
“Ngài đang nói cái quái gì vậy, Điện hạ!”
“Khốn thật! Đau tai quá, đồ thô lỗ! Nói nhỏ lại xem!”
“Tai ngài làm bằng đá chắc?! Chính ngài là người liên tục chỉ ra sự phi lý của nhiệm vụ cứu hộ này, vậy mà bây giờ ngài lại nói ngài sẽ đi một mình sao?!”
Lucas trông thật sự giận dữ. Khuôn mặt vốn hiền hòa nay méo mó đến kinh khủng.
“Điện hạ định đi tìm cái chết sao?!”
“…”
“Thần tuyệt đối không cho phép! Dù thần có phải bẻ gãy tay chân ngài ra, thần cũng không thể để ngài đi!”
Lucas vươn bàn tay to lớn và nắm lấy cánh tay tôi.
Với lực mạnh đến mức như định bẻ gãy tay tôi thật.
Nhưng tôi hoàn toàn nghiêm túc.
“Bình tĩnh lại, Lucas. Tất cả mọi người nữa.”
Tôi không đùa, cũng không phải muốn tự sát.
“Ta không hề có ý định đi để nộp mạng. Ta đi bởi vì ta có cơ sở để dành lấy chiến thắng.”
Để cứu Evangeline và để bảo vệ tiền tuyến.
Cách duy nhất để đạt được cả hai là thế này.
‘Trong trò chơi này, ai là nhân vật có thể tạo ra nhiều biến số nhất?’
Nếu xét về số liệu, lẽ ra đó phải là Damien với [Far-sight], nhưng thực tế, Damien không phải nhân vật mang lại biến số.
Ngược lại, cậu ta là một người khá cứng ngắc. Chỉ là các chỉ số của cậu ta quá phi lý nên không thể tính theo cách thông thường.
‘Biến số lớn nhất chính là tôi.’
Vậy thì tôi sẽ phải là người đi. Không, để một mình tôi đi sẽ là lựa chọn tốt nhất. Đưa thêm người chỉ càng làm tăng thương vong không cần thiết.
‘May là tôi đã chuẩn bị vài phương án bí mật.’
Tôi định để dành nó về sau, nhưng nếu dốc toàn bộ vào lần này, tôi hoàn toàn có niềm tin có thể cứu được Evangeline.
Ngay từ đầu, tôi vốn đã không phải một thành viên chiến đấu trong đội phòng thủ. Tôi chỉ là người chỉ huy. Và vai trò đó Lucas có thể thay thế.
Toàn bộ lực lượng trấn giữ tiền tuyến.
Còn tôi, kẻ chất đầy biến số, sẽ một mình cứu Evangeline.
‘Dĩ nhiên cũng có phần liều lĩnh, nếu không muốn nói là rất nhiều.’
Nhưng không còn lựa chọn nào khác. Muốn có cả tay gấu và cá, tôi phải chấp nhận rủi ro.
Trò chơi cứ liên tục đùa giỡn với vận mệnh của tôi, nên tôi cũng không còn cách nào khác.
Tôi buộc phải đặt cược thôi!
“Tất cả những ai từng theo lệnh ta đều biết điều này. Ta hiểu rõ bọn quái vật khốn nạn này rất nhiều, và kế hoạch của ta luôn có xác suất thành công rất cao dù cho tình thế có bết bát thế nào.”
Tôi nhìn từng người trong nhóm.
“Lần này, ta cũng có một kế hoạch. Và cũng có thừa khả năng chiến thắng. Hãy tin tưởng ta và để ta đi một mình.”
Tôi trình bày nhanh các quân bài tôi đang nắm, cùng phương án đại khái để cứu Evangeline.
Đó là một kế hoạch khá liều lĩnh, nhưng vẫn đủ khả thi. Và từng người trong nhóm, sau khi bị thuyết phục, lần lượt gật đầu.
“…”
Chỉ còn Lucas là tái mặt nhìn tôi.
“Chúng ta không còn thời gian, Lucas!”
Tôi đẩy mạnh anh ta ra.
“Hãy đảm nhiệm tổng chỉ huy tiền tuyến. Cứ tiến hành y như đã luyện tập. Dù có tình huống bất ngờ, ngươi cũng xử lý được.”
“Thần thà đi cứu tiểu thư Evangeline còn hơn. Xin Điện hạ hãy chỉ huy tiền tuyến.”
“Không. Mỗi người chúng ta đều có vai trò của mình. Tiền tuyến cần ngươi.”
“Nhưng mà!”
Lucas gằn giọng.
“Chúng thần cũng cần ngài.”
“…Lucas.”
“Tại sao… tại sao ngài lại xem mạng sống của chính mình như một quân cờ?”
Tôi đặt tay lên vai Lucas.
“Hãy tin vào phán đoán của ta. Phán đoán của Lãnh chúa của các ngươi.”
“…”
“Ta hứa với ngươi. Ta nhất định sẽ trở về nguyên vẹn.”
Lucas cúi đầu nhẹ.
“Ngài không nhất định phải làm điều này, Điện hạ.”
“Đúng, ta không nhất định phải làm vậy.”
Nhưng nếu tôi từ bỏ Evangeline ở đây, tôi sẽ tự tay vứt bỏ giá trị mà tôi theo đuổi trong chiến lược này, tôi sẽ tự phản bội chính mình.
Chuyện đó không khác gì chiến lược cũ dùng mạng người như đạn của tôi trước kia.
‘Nếu tôi có thể cứu một người, thì tôi sẽ cứu người đó.’
Và theo tính toán của tôi, dù hơi nguy hiểm, tôi vẫn có thể cứu Evangeline.
Tôi siết chặt bàn tay đang đặt trên vai Lucas.
“Nhưng đó là cách duy nhất để đồng thời cứu Evangeline và giữ vững tiền tuyến này.”
“…”
“Ta trông cậy tiền tuyến vào anh, Lucas.”
Bị tôi thúc ép, Lucas miễn cưỡng gật đầu. Tôi quay đầu lại.
“Lilly. Jupiter.”
Cả hai pháp sư đồng loạt cúi đầu.
“Ta nghĩ hai người hiểu rõ vai trò của pháp sư quan trọng thế nào mà không cần ta phải nói. Hãy làm hết sức mình.”
“V-vâng…!”
“Xin hãy trở về an toàn, Điện hạ.”
Tôi chẳng cần dặn gì thêm. Hai người họ chắc chắn sẽ làm tốt.
Cuối cùng, tôi nhìn Damien.
“Damien.”
“Có thần, thưa Điện hạ.”
“Ta có một yêu cầu. Ngươi có thể nghe chứ?”
Dù giọng run run, Damien vẫn ngẩng đầu, nhìn tôi thẳng thắn.
“Xin hãy ra lệnh. Thần là cò súng của ngài.”
Một người đáng tin cậy. Tôi mỉm cười nhẹ với cậu ta.
“Cảm ơn, Damien. Việc ngươi phải làm là….”
Tôi nói nhỏ kế hoạch vào tai Damien. Sau khi nghe xong, cậu ta gật đầu thật mạnh.
“Thần đã hiểu. Xin hãy giao phó cho thần!”
“Cảm ơn, Damien.”
Tôi liếc nhìn toàn bộ nhóm, rồi hô lớn.
“Được rồi, mở cổng thành phía nam!”
Cộp—cộp—rầm…!
Ngay lập tức, âm thanh mở cổng thành vang lên từ phía cổng.
Tôi nhún vai bình thản trước Lucas, người vẫn nhìn tôi bằng đôi mắt đầy tâm trạng.
“Hãy giữ nhà cho tốt, đồ chó con. Ta nhất định sẽ quay lại.”
*****
Trở lại thời điểm hiện tại.
Về phía đông nam Crossroad. Trang viên của Chiến tước Crossroad.
“…Tiền bối?”
Trước tiếng thều thào run rẩy của Evangeline, tôi khẽ mỉm cười.
“Ta đến để cứu cô đây, hậu bối dễ thương của ta.”
Đám golem ở đây ầm ĩ dữ dội đến mức con ngựa tôi cưỡi không thể tiến thêm được nữa, nên tôi đành bỏ ngựa lại và lao thẳng tới.
Nhờ vậy… tôi đến kịp lúc.
“Sao… sao anh lại đến đây…?”
Nhìn Evangeline đầy máu, miệng còn run rẩy nói không nên lời, tim tôi như thắt lại. Một cô gái trẻ như vậy…
‘Ngài không cần phải lo lắng, Chiến tước.’
Như cách mà ngài và tổ tiên của ngài đã liều mạng giữ vững phòng tuyến này, ta nhất định sẽ bảo vệ con gái của ngài.
“Trước hết cô phải trị thương đã. Uống cái này.”
Tôi lấy một bình dược phẩm hồi phục cao cấp, ném cho Evangeline. Cô bắt lấy, giọng hoảng hốt.
“Không, sao anh lại đến đây chứ! Anh phải rời khỏi đây ngay lập tức!”
“…”
“Anh không thấy sao? Đằng kia là một quân đoàn golem! Chúng còn mạnh hơn nhiều so với lũ trong dungeon! Chỉ hai chúng ta thì không có chút cơ hội nào!”
“…”
“Hãy chạy về Crossroad đi! Tôi sẽ câu giờ cho anh—!”
Nhưng đã quá muộn để chạy.
Hai con golem có hình dạng tinh xảo đang lơ lửng giữa không trung.
Hào quang của ma pháp ánh sáng đang tỏa ra từ đôi tay chúng. Chỉ ít lâu nữa thôi, chúng sẽ thi triển phép thuật.
Tôi chưa từng thấy loại này ngoài đời thực, nhưng linh cảm đã phần nào đoán được thân phận chúng.
[Thông tin kẻ địch — STAGE 3]
— Lv.30 Magic Stone Golem [Elite] : 5
— Lv.20 Steam Golem : 149 (Số lượng hạ gục: 3)
— Lv.15 Rock Golem : 103
Magic Stone Golem.
Golem chuyên về ma thuật, sở hữu hỏa lực mạnh nhất trong quân đoàn golem.
Ngay từ bản chất, nó đã là quái vật cấp cao, lại còn mang danh hiệu tinh anh. Vậy nên, tôi có thể xem nó là boss của giai đoạn này.
‘Năm con tất cả… và có hai con ngay tại trang viên.’
Khi chúng chuẩn bị niệm phép, Evangeline vội vàng đứng dậy.
“Kh…!”
Dù toàn thân đầy thương tích, máu nhỏ giọt xuống đất, cô vẫn đứng chắn trước mặt tôi, nâng tấm khiên lên.
“Này! Anh điếc rồi sao?! Ở đây thì anh sẽ chết đấy!”
“…”
“Tôi là một kẻ mồ côi, dù tôi có chết ở đây cũng sẽ chẳng có ai thương tiếc! Nhưng anh thì khác! Ngài là người của hoàng thất! Là tân Lãnh chúa của Crossroad!”
“…Này.”
“Vì những người đang hướng ánh mắt về phía anh… xin hãy chạy đi, đừng ngoảnh lại— Ưm?!”
Tôi giật lấy bình dược phẩm trong tay Evangeline, cái mà cô còn chưa thèm vặn ra, mở nắp rồi nhét ngay vào cái miệng nhỏ lắm lời đó.
“Gulp?!”
“Uống vào cho mau rồi trị thương đi, nhóc con.”
Yên tĩnh hơn rồi đấy.
Giữ Evangeline đang đứng đờ ra, cổ họng ngửa lên để nuốt thuốc, tôi bước lên phía trước.
“Hãy sống cho đúng với tuổi của mình đi, thỉnh thoảng cô cũng nên dựa vào người lớn một chút.”
Haa…
Tôi điều hòa hơi thở.
Khoảnh khắc mà tôi đã mong đợi từ lâu. Kể từ khi viết ra chiến thuật này, tôi đã luôn tưởng tượng cảnh được hét lên từ này thật lớn:
“Triệu hồi!”
Một cửa sổ hệ thống bỗng hiện ra trước mắt.
[Ma pháp Triệu hồi: Giant Steam Golem]
— Ma pháp này chỉ sử dụng được một lần. Sau khi dùng sẽ biến mất khỏi danh sách kỹ năng.
— Cấp của sinh vật được triệu hồi bằng với cấp của người triệu hồi. Chỉ có thể duy trì một sinh vật triệu hồi tại một thời điểm.
— Xin hãy chỉ định vị trí triệu hồi.
Đây là ma pháp triệu hồi boss mà tôi đã đăng ký sẵn.
Tôi chỉ định vị trí — dĩ nhiên là ngay trước mặt tôi và Evangeline!
Whoosh—!
Ma pháp triệu hồi kích hoạt.
Những hạt ma lực lam sắc xoáy trong không trung như ngọn lửa, vẽ thành vòng cung, rồi dần định hình.
Một cái đầu với con mắt đơn sáng rực. Thân mình rắn chắc. Đôi găng tay lớn. Tứ chi khổng lồ.
Thump—!
Chưa đầy một giây, một con golem khổng lồ đã giáng xuống mặt đất trước mặt tôi.
Mặt đất nứt vỡ, rung lên dữ dội như gợn sóng.
“Cái… cái… cái gì thế này?!”
Evangeline, chật vật giữ thăng bằng, trợn tròn mắt hét lên.
Hmm, phản ứng thật tuyệt vời. Thật không uổng công đường xa đến cứu cô ấy.
[…]
Giant Steam Golem xoay con mắt đơn liếc sang nhìn tôi, rồi chậm rãi đứng thẳng trên hai chân.
Nó ít ồn ào hơn con tôi từng gặp trong dungeon. Tôi thích vậy.
[Boss triệu hồi đã chịu sự điều khiển của Ash(EX).]
[Bạn có toàn quyền kiểm soát.]
Ngay khi thông báo xuất hiện, tôi cảm nhận một sợi dây ‘kết nối’ giữa mình và con boss golem.
Một danh sách những kỹ năng mà con boss golem có thể sử dụng hiện ra trước mắt.
Hmm, thật tuyệt. Là một con boss, nó sở hữu thật nhiều kỹ năng.
Cùng lúc đó—
Ziiiing—!
Ping! Be-beep!
Một cột sáng đỏ xẹt tới từ hướng quân đoàn golem. Đó là phép thuật tấn công của chúng.
Tôi giơ tay ra.
“Chặn lại.”
Rrrrrrrr—
Theo tiếng lõi ma thuật vận hành, boss golem duỗi tay ra phía trước, mô phỏng đúng động tác của tôi.
Ma lực tụ lại ở đầu bàn tay, tạo thành một tấm khiên hình chữ nhật.
Boom! Boom-boom!
Phép thuật oanh kích ập xuống tấm khiên, phát nổ dữ dội.
Nhưng không một tia nào xuyên qua.
Evangeline, đứng chết lặng khi nhìn đám tia lửa bắn ra sau tấm khiên, run rẩy thì thầm:
“Cái… cái này… là gì vậy…?”
“Cô nghĩ nó là gì?”
Tôi gằn giọng đáp.
“Là tấm vé số hạng nhất mà ta rút trúng lần trước đấy.”
Việc xài nó ngay sau khi vừa nhận được không hề nằm trong kế hoạch của tôi.
Oanh kích phép thuật chấm dứt.
Có vẻ chúng cũng đã nhận ra công kích tầm xa là vô ích. Hai Magic Stone Golem hạ dần độ cao rồi đáp xuống đất.
“Thụp! Thụp! Thụp!”
Cùng lúc, toàn bộ quân đoàn golem còn lại bắt đầu dàn trận lao tới, mặt đất rung chuyển theo từng bước chân.
Chúng định lấy số đông chèn ép.
Tôi vung tay mạnh ra phía trước, ra lệnh dõng dạc:
“Phản kích.”
Boss Golem gầm lên như một con thú máy khổng lồ rồi đạp đất, lao thẳng vào đàn golem đang kéo đến từ phía không xa.
.
Bình luận truyện