Tôi Trở Thành Hung Thần Trong Trò Chơi Thủ Thành

Chương 58 : Lưỡng nan

Người đăng: ksama

Ngày đăng: 23:27 23-11-2025

.
Boom-! Boom-! Boom-! Ding-ding-ding-ding-ding-! Tiếng trống trận và chuông cảnh báo vang rền khắp thành phố. Binh sĩ vội vã tụ hợp, hối hả trang bị vũ khí và chiếm lĩnh các vị trí trên tường thành, nơi các khẩu đại bác cùng những tạo tác phòng thủ đang được lắp đặt gấp rút. Những người khuân vác, chất đầy trên lưng nào là tên nỏ, đạn pháo, dầu sôi, nhiên liệu dễ cháy, vừa chạy vừa hô lớn mời gọi hỗ trợ vận chuyển nhu yếu phẩm. Chiến tranh vốn luôn hỗn loạn, nhưng một cuộc tập kích bất ngờ càng khiến tiền tuyến rơi vào cảnh náo loạn tột độ. Giữa tình trạng ấy, tôi và các thành viên trong tổ đội cuối cùng cũng có mặt. Ngay khi bước lên tường thành, tôi quát lớn. “Trinh sát! Chúng đang ở đâu?” “Thần đã nhìn thấy chúng, ở bên kia!” Theo hướng trinh sát chỉ tay, một đám bụi mù mịt đang bốc lên từ phía nam xa xăm. Lũ quái vật xé toạc màn bụi ấy mà tiến lên, tạo ra những dải bụi mới nối tiếp. Thump… Thump… Thump… Những hình thể khổng lồ của đám golem sải bước đều tăm tắp. Chúng đang tiến đến gần chúng tôi, đội hình chỉnh tề như một đạo quân thực thụ. Dù đã từng chạm trán chúng dưới đáy hồ, nhưng áp lực khi phải đối đầu với hàng trăm con cùng lúc lại hoàn toàn khác biệt. Cảm giác như một bức tường khổng lồ đang áp sát chúng tôi. “Khi nào chúng sẽ lọt vào tầm bắn của pháo binh?” “Nếu vẫn giữ tốc độ này, chưa đầy mười lăm phút nữa.” “Trước lúc ấy, toàn bộ khí cụ phải vào trạng thái sẵn sàng tác chiến! Mau lên!” “Vâng, thưa ngài!” Đám binh sĩ mồ hôi nhễ nhại, khẩn trương hoàn tất việc chuẩn bị pháo. Họ nhồi đạn pháo, căn chỉnh mục tiêu, chèn thuốc súng. Đang quan sát tình hình, Lucas từ phía sau tiến đến. “Điện hạ.” “…” “Ngài định bỏ mặc cô ấy sao?” Tôi không trả lời, chỉ mím môi thật chặt. STAGE này đã bị khởi động một cách đột ngột. Quân đoàn golem lần này chia làm hai hướng. Một cánh quân chủ lực khoảng hai trăm con tiến thẳng vào thành, và một toán chừng năm mươi con đang hướng về phía vườn cây của chiến tước. Và đáng tiếc thay, giờ này Evangeline chỉ có một mình ở nơi đó. ‘Tại sao…’ Tôi cắn môi mạnh đến mức nếm thấy vị máu. ‘Tại sao màn đấu lại bắt đầu bất ngờ thế này? Tại sao đám quái lại chia quân? Tại sao lại là lúc này?!’ Không thể nào tất cả lại là trùng hợp được. Ác ý. Một thứ ác ý khổng lồ nào đó đang bóp méo tình thế theo đúng ý nó muốn. Nếu không, chẳng có lý gì mọi sự lại đảo lộn theo chiều hướng này. Ác ý của ai? Tại sao… lại phẫn nộ đến mức phải hủy hoại màn chơi này? Ngay lúc đó, hàng chục binh sĩ lao đến chỗ tôi. Khi ngoảnh lại, họ là các cựu binh của Lữ đoàn Hoàng hôn dưới trướng gia tộc Cross. “Điện hạ!” Họ đồng loạt chào theo nghi thức, và vị đội trưởng của Lữ đoàn bước lên. “Thần đã nghe tin. Xin hãy để bọn thần đi.” “Sao?” “Phòng tuyến hiện nay đã đủ vững chắc. Dù thiếu bọn thần, hàng ngũ vẫn có thể cầm cự được. Xin hãy phái bọn thần đến vườn cây. Bọn thần có thể giải cứu tiểu thư Evangeline.” “…” “Thời gian không còn nhiều, Điện hạ. Lũ quái vật đang áp sát. Chúng ta đã sắp hết thời gian để gửi viện quân thông qua cổng phía Nam.” Nghe họ nói, tôi thở ra một hơi nặng nề. “Lời nói của các ngươi có hai điểm sai.” “Ý ngài là sao?” “Lỗi thứ nhất, các ngươi cho rằng phòng tuyến hiện tại vững chắc. Hãy nhìn xung quanh đi, thứ này có thể xứng với hai chữ vững chắc sao?” Tôi chỉ tay lên tường thành. Lính tráng đang hối hả lắp đặt tạo tác còn dang dở, vừa làm vừa la hét ầm ĩ. “Sự xuất hiện đột ngột của đám quái đã làm loạn cả việc lắp đặt tạo tác lẫn sắp xếp đại bác.” “Toàn bộ khí cụ có thể hoàn tất trước khi chúng tới nơi!” “Dù cho, giả sử, mọi thứ kịp hoàn tất. Nếu các ngươi rời khỏi đây, phần lớn binh sĩ còn lại chỉ là tân binh. Các ngươi nghĩ họ có kinh nghiệm chống lại đám quái vật khổng lồ đó không?” “…” Các cựu binh im lặng. Họ hiểu rõ, dù là trang bị hay còn người, phòng tuyến này vẫn không trong trạng thái tốt nhất. “Lỗi thứ hai, các ngươi nghĩ mình có thể cứu được Evangeline.” Tôi bật cười nhạt. “Trang viên và vườn cây của Chiến tước không có bất kỳ cơ sở phòng thủ nào. Địa hình chỉ toàn đồi dốc và đồng bằng trống. Và ở nơi đó sắp tụ tập đến hơn năm mươi con golem.” “…” “Giả như có tường thành đi nữa, nếu các ngươi chỉ chiến đấu dựa vào nó thì tất cả các ngươi cũng chắc chắn sẽ bị xóa sổ. Ở đó thậm chí còn chẳng có một công cụ phòng thủ. Các ngươi định cứu Evangeline như thế nào?” Lý do thể loại trò chơi này thuộc dạng thủ thành, suy cho cùng, là vì chúng tôi có ưu thế tuyệt đối của tường thành. Nhưng một khi đối đầu trực diện giữa cánh đồng trống với quái vật, không hề có tường thành. Đó chẳng khác gì tự sát. Đội trưởng Lữ đoàn Hoàng hôn cắn răng. “Dù tất cả bọn thần đều phải chết, bọn thần cũng quyết tâm muốn cứu tiểu thư…” “Đó không phải là một kế hoạch, chết tiệt!” Tiếng quát của tôi khiến họ giật mình lùi lại. Tức tối, tôi vuốt tóc ra sau. “Ta cần một kế hoạch có khả năng, chứ không phải cái chết vô nghĩa của các ngươi!” “Vậy chúng ta phải làm gì? Chẳng lẽ vì không có khả năng mà bỏ mặc Tiểu thư sao? Ngài, Đệ tam Hoàng tử, định cứ trơ mắt nhìn tiểu thư Evangeline chết đi hay sao?” “…” “Nếu không ai đến cứu, tiểu thư Evangeline chắc chắn sẽ chết! Thần không thể khoanh tay đứng nhìn!” Tôi nghiến răng. Họ nói đúng. Nếu không có tiếp viện, Evangeline sẽ chết chắc. Dù Evangeline là một nhân vật SSR với bộ kỹ năng bá đạo thế nào, cô ấy cũng không thể chống lại năm mươi con quái khổng lồ một mình được. Hơn nữa, trong số đó còn có quái vật cấp Boss. ‘Nhưng để cứu cô ấy, tôi phải lập một đội cứu viện tinh nhuệ nhất.’ Lữ đoàn Hoàng hôn là không đủ. Ít nhất tôi phải điều cả tổ đội chủ lực đi. Và khi tổ đội chủ lực đối đầu với boss, cần phải có binh sĩ hỗ trợ ngăn cản quái nhỏ cho họ. Nhưng nếu làm vậy, phòng tuyến nơi này sẽ không thể giữ được. Dù cứu được Evangeline, nếu phòng tuyến sụp đổ, trò chơi sẽ kết thúc. “Khốn thật…” Tôi nhắm nghiền mắt. Dù cố suy nghĩ thế nào, việc cứu Evangeline và bảo vệ phòng tuyến là hai điều không thể dung hòa. “Không còn cách nào khác sao?” Bỗng tôi nhớ đến cuộc trò chuyện với chiến tước. — Ta đã phải lựa chọn. Cứu phu nhân đang ở khu khai hoang hay bảo vệ hàng chục ngàn người dân trong thành? Chiến tước khi ấy cũng ở trong tình cảnh y hệt. Quái vật chia làm hai hướng, và với tư cách là lãnh chúa, ông ấy buộc phải đưa ra lựa chọn. Phu nhân, hay thành trì. — Theo cậu nghĩ, ta đã chọn gì? Ánh mắt già nua chứa đầy nuối tiếc của ông hiện lên trong tâm trí tôi. Snap! Tôi nghiến răng. “Tôi có lẽ hiểu phần nào nỗi đau của ngài rồi, Chiến tước…” Tôi đã vì di nguyện cuối cùng của chiến tước Cross mà tìm mọi cách đưa Evangeline ra khỏi tiền tuyến quái vật. Cô ấy là một nhân tài cần được giữ lại bằng mọi giá để tối ưu hóa quá trình chinh phạt. Nhưng tôi hành động không chỉ vì hiệu quả, mà là vì những điều còn quan trọng hơn hiệu quả. Nhưng giờ đây, nếu tôi đứng nhìn như thế này, mọi điều tôi làm đều trở nên vô nghĩa. Evangeline, người sống sót cuối cùng của gia tộc Cross, sẽ bị quái vật giết chết. Nếu tôi phái đội cứu viện, cả phòng tuyến lẫn đội cứu viện đều sẽ gặp nguy hiểm. Khắp nơi đều có khả năng thất thủ. Không—gần như chắc chắn STAGE này sẽ thất bại. Cuối cùng, tôi phải lựa chọn. Con người, hay nhiệm vụ. Con người. Nhiệm vụ. “…” Tôi mở mắt thật chậm. Ánh nhìn mọi người đều đổ dồn về phía tôi. “Đây là quyết định của ta!” Đúng vậy. Đáp án vốn đã được định sẵn ngay từ đầu. “Không ai trong các ngươi được lập đội cứu viện.” Mặt các cựu binh tái nhợt ngay khi tôi nói dứt câu. Các thành viên chủ lực của tôi siết chặt nắm tay. Nhưng tôi không nao núng. “Chúng ta không thể lãng phí binh lực vô ích. Toàn bộ quân lực phải được tập trung vào phòng tuyến này.” Một sinh mạng đối với hàng chục nghìn dân. Tỉ lệ quá chênh lệch để do dự. “Nếu tường thành sụp đổ, hàng chục ngàn người dân của Crossroad sẽ chết.” “…” “Hơn nữa, tất cả thành trấn phía sau phòng tuyến cũng sẽ gặp nguy hiểm, và cuối cùng, cả nhân loại cũng sẽ bị đe doạ.” Dù thế nào đi nữa, phòng tuyến cũng phải được giữ vững. Dù thế nào, chúng tôi cũng phải bảo vệ nơi này. Cứu một nhân vật SSR để rồi trò chơi kết thúc thì có ích gì? “Ta nhắc lại lần nữa. Không ai được phép lập đội cứu viện!” Dứt khoát, tôi quát lớn. “Hãy hoàn tất chuẩn bị phòng thủ.” “…” “Còn đứng đó làm gì? Không thấy lũ quái vật kia đang kéo đến sao?” Tôi quát mạnh vào đám binh sĩ đang đứng sững lại. “Chuẩn bị chiến đấu! Nhanh lên!” ***** Tại phía đông nam Crossroad. Một trang viên cổ đứng trên đỉnh một ngọn đồi, nơi từ xa có thể nhìn thấy một khu rừng sồi. Những dây leo quấn phủ dày đặc lên các bức tường cũ kỹ, tối mờ của trang viên, còn những ô cửa sổ phủ bụi khiến người ta chẳng thể nhìn vào bên trong. Chỉ thoạt nhìn cũng biết nơi này đã bị bỏ bê từ lâu. Đây là trang viên nơi chiến tước Crossroad từng cư ngụ khi còn sống. Từ trang viên đi xuống đồi một đoạn là một vườn cây nhỏ. Khác với trang viên, vườn cây này cho thấy dấu vết được chăm sóc cho đến tận gần đây. Thế nhưng, cũng như trang viên, nơi này cũng đã bị bỏ mặc kể từ khi chủ nhân của nó qua đời. Những hàng cây ăn quả, mọc thành hàng trên đất, khẽ run rẩy trước làn gió thoảng. Mùa xuân vừa tới. Khi mặt trời lên cao hơn và thời tiết ấm dần, ngay cả những cây cối trên mảnh đất nhuốm đầy máu quái vật này rồi cũng sẽ đơm hoa kết trái. Evangeline chợt nhận ra điều đó một lần nữa. Rằng cô sẽ chẳng bao giờ được nhìn thấy ngày ấy. Bởi vì cô sắp rời nơi này mãi mãi. “…” Evangeline đưa tay chạm vào những chiếc lá non trên cành. Sau khi mẹ qua đời và cô phải rời khỏi nhà, cha cô đã một mình chăm sóc nơi đây. ‘Thật là ngốc nghếch mà.’ Cô có thể dễ dàng hình dung được bóng lưng của cha. Mới vài ngày trước thôi, chắc hẳn cha cô đã đứng tại nơi này, chăm nom từng gốc cây, mong rằng năm nay chúng sẽ kết trái đàng hoàng. Dù biết rõ điều đó sẽ chẳng bao giờ xảy ra. “…” Evangeline từ từ rút tay khỏi thân cây. Vậy thì sao chứ? Những điều chưa nói ra, những hiểu lầm chưa được hóa giải. Những vết thương chưa lành. Để làm gì cơ chứ? Evangeline lặng lẽ quan sát khu vườn hoang vắng và tòa biệt dinh. ‘Nơi này… đúng là một phế tích.’ Cha và mẹ cô đã mất, còn cô thì chuẩn bị rời đi. ‘Nó đã là phế tích trước đây, và từ giờ về sau cũng vẫn sẽ mãi là một phế tích mà thôi.’ Khóe môi nhỏ của Evangeline cong lên một nụ cười cay đắng. Đó là cái kết thật tầm thường cho gia tộc Cross, gia tộc đã bảo vệ mảnh đất này suốt hàng trăm năm. Họ chẳng để lại thứ gì ngoài những cái chết và bụi đất. Số tiền vàng cuối cùng cô nhận được từ việc bán cả tên tuổi lẫn niềm kiêu hãnh còn sót lại của gia đình vẫn nằm trong túi áo. Kẻ chạy trốn cuối cùng—là bản thân cô—đang rời khỏi nơi này mà không hề có một chút lòng kháng cự. Evangeline bước đi, dừng chân trước hai bia mộ dựng ở phía sau vườn. “Cha, mẹ.” Không biết nên nhìn vào mộ hay vào tấm bia, Evangeline khẽ cất tiếng. “Con sẽ không gặp hai người nữa đâu. Con đi đây, mãi mãi.” Cô tưởng như sẽ có tiếng chuông tang lễ vang lên, ngay cả khi chính cô cũng không nhận ra mình đang mong đợi điều đó. Không có lời hồi đáp nào cả. Tất nhiên rồi. “Con từng có rất nhiều điều muốn nói… nhưng mà giờ lại không thể nhớ nổi đó là gì nữa.” Vù… Gió thổi qua. Từ xa, mùi gỗ sồi xen lẫn mùi dầu phảng phất trong không khí. “Con đi đây.” Đột nhiên, Evangeline thấy choáng váng. Đầu đau nhói, mặt đất như chao đảo. Lẽ nào cô là kiểu người sẽ trở nên đa sầu đa cảm vào lúc này? Cô lắc mạnh đầu để xua những ý nghĩ vẩn vơ, rồi gượng nở một nụ cười yếu ớt. Cô muốn rời đi nơi này với một nụ cười. “…Bảo trọng.” Cô xoay người lại. Evangeline nhanh chóng quệt khóe mắt vừa rưng nóng bằng mu bàn tay. “Hm!” Cô nâng cả hai tay, nhẹ nhàng vỗ lên đôi má phính, rồi ngẩng đầu nhìn về phía trước. Đã đến lúc phải đi rồi. “Được rồi, đi thôi!” Và ngay khi Evangeline nhìn thẳng về phía trước— BOOOM! Bức tường đá phía trước mặt cô nổ tung từ dưới chân lên. Như thể bị một cỗ máy bắn đá khổng lồ nện vào, nó đã vỡ vụn chỉ trong khoảnh khắc. “…?” Trong một thoáng, cô chưa thể hình dung chuyện gì đang xảy ra. Từ hướng mà Evangeline đang ngây người nhìn, CRACK, CRUNCH! GROOOAARRR! Những mảnh đá vỡ bắn tung khắp nơi, và với tiếng động cơ gầm rú như chuẩn bị vận hành chế độ tàn sát, một cỗ steam golem khổng lồ lao thẳng đến. Evangeline thốt lên trong sự bàng hoàng. “Hả?” CRUNCH! Khoảnh khắc tiếp theo, nắm đấm to lớn của con golem giáng mạnh vào cơ thể mảnh mai của Evangeline. (Dịch giả-kun : chắc là ai cũng thắc mắc thế éo nào mà một đứa đơn thân độc mã lại không thể tự mình thoát khỏi bầy quái vật. Đừng quên là đám quái vật có cơ chế tự khoá chặt người sống gần tụi nó nhất và tụi này là robot, chạy bằng lõi năng lượng nên nếu đọ thể lực với nó là cút.)
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang