Tôi Trở Thành Hung Thần Trong Trò Chơi Thủ Thành
Chương 55 : Tang lễ của Chiến tước
Người đăng: ksama
Ngày đăng: 21:39 21-11-2025
.
Đôi mắt của Lucas mang sắc xanh lam rực rỡ. Một thứ màu xanh sâu thẳm, sáng ngời, phảng phất như lam bảo thạch.
Thông thường, ánh nhìn của cậu ta trong suốt, chẳng khác nào ánh mắt của một con đại khuyển đang ngước nhìn chủ nhân. Thế nhưng lúc này, tôi khó lòng cảm nhận được hơi ấm trong ánh mắt ấy.
Câu hỏi vừa rồi… anh ta hỏi vì thực lòng lo nghĩ cho tôi sao?
Hay đó là phép thử, nhằm xác định xem tôi có thật sự là “Ash” hay không?
“Ờ, ừm…”
Tôi lúng túng, mồ hôi bắt đầu rịn ra.
Làm sao tôi biết được những chuyện riêng tư phức tạp trong gia tộc của Ash chứ? Tôi vẫn luôn cho rằng, với thân phận của một tên hoàng tử ăn chơi, quá khứ của hắn chắc chắn sẽ rất đơn giản.
Nhưng…
Câu hỏi bất ngờ đến mức tôi hoàn toàn trở tay không kịp, chẳng biết phải đáp thế nào cho phải.
“…”
Sau một thoáng lặng im quan sát tôi, Lucas mới cất tiếng,
“Thần xin thứ lỗi. Thần đã chạm vào một đề tài khiến ngài khó xử.”
Anh ta cúi đầu tạ lỗi.
Tôi vội xua tay phủ nhận.
“Không, không phải vậy! Ta chỉ là… bị bất ngờ nên ngẩn ra một chút. Haha.”
“Chuyện gia đình của ngài, hay chuyện của tiểu thư Evangeline, rồi cũng sẽ ổn thôi.”
Lucas mỉm cười, nụ cười sáng lòa thường thấy của một chú chó săn vàng.
Chẳng lẽ tôi đã phản ứng thái quá? Có lẽ Lucas chỉ đơn thuần lo lắng cho tôi mà thôi.
“Ờ, ừm… Cảm ơn. Chúc ngủ ngon! Hẹn gặp lại vào ngày mai!”
Tôi vội vã vẫy tay chào rồi chạy nhanh về phòng mình.
‘Ash có vấn đề gì với gia đình sao?’
Hắn là hoàng tử. Là con ruột của Hoàng đế.
Đương nhiên, ắt hẳn phải có vô vàn bí mật đen tối lẫn rối ren. Rắc rối nằm ở chỗ tôi lại chẳng biết một chút gì.
‘Rốt cuộc hắn còn che giấu điều gì trong quá khứ?’
Có lẽ tôi sẽ cần tìm hiểu thêm vào dịp khác. Haizz…
Một lần nữa, tôi bị thực tế phũ phàng giáng xuống: tôi đang sống trong thân xác của một người khác. Và để thay thế thân phận của một kẻ khác… quả thực khó khăn hơn tôi tưởng rất nhiều.
*****
Ngày kế tiếp sau khi chúng tôi trở về từ hầm ngục, tôi bận rộn xử lý đống công việc tồn đọng và gia cố phòng tuyến cho giai đoạn tiếp theo.
[Thông tin kẻ địch — STAGE 3]
— Lv.? ??? : 5 đơn vị
— Lv.20 Steam Golem : 152 đơn vị
— Lv.15 Rock Golem : 103 đơn vị
Nhất là khi lần này chúng tôi sẽ phải đối đầu một đội quân golem, tôi buộc phải điều chỉnh lại toàn bộ hệ thống phòng thủ.
‘Quái vật cỡ lớn, vài đơn vị tinh anh. Phải tùy biến chiến lược cho phù hợp.’
Chỉ còn hơn một tuần trước khi bước vào giai đoạn mới.
Lần này, tôi sẽ chuẩn bị một cách toàn diện để có thể ứng phó với mọi biến số. Không—
‘Là để tôi có thể nghiền nát bất kỳ biến số nào bằng hỏa lực còn lớn hơn…!’
Tôi tăng tốc chuẩn bị cho giai đoạn kế tiếp, không ngừng ban lệnh và tinh chỉnh toàn bộ các cơ sở của các công hội sản xuất trong thành.
Rồi một ngày nữa trôi qua. Vào buổi sớm tinh mơ.
Phía tây Crossroad, một vùng đất cằn cỗi và cũng là nghĩa trang.
“…”
Tôi đứng lặng giữa khung cảnh nhộn nhịp chuẩn bị tang lễ.
Dù trong Stage 2 có vài người bị thương, chỉ có duy nhất một người đã ngã xuống.
‘Chiến tước.’
Tôi nghiến chặt răng khi nhìn qua danh sách những cái tên trên bảng cáo phó. Chỉ có một cái tên nổi bật — Charles Cross, nằm đó một cách cô độc.
“Điện hạ, đoàn diễu hành đã bắt đầu.”
“Ừm.”
Lucas khẽ nói bên tai tôi. Tôi đáp lại bằng một cái gật đầu.
Chiếc quan tài của Chiến tước, bắt đầu từ giáo đường, len theo những trục đường chính của thành phố, rồi tiến về cổng thành phía tây.
Không biết từ lúc nào, một đoàn người dài dằng dặc đã lặng lẽ tập hợp phía sau đoàn rước quan tài.
Vị lãnh chúa cai quản vùng đất này suốt nhiều thập kỷ nay đã qua đời.
Ngay cả ở một thành phố đã quá quen với cái chết như thế này, rất nhiều người đang bày tỏ niềm thương tiếc.
Cuối cùng, đoàn rước dừng lại trước nghĩa trang.
Tang lễ sẽ được cử hành tại đây, và quan tài sẽ được an táng trong khu vườn nơi Chiến tước Charles Cross đã sống cả đời mình.
Mộ của phu nhân ông cũng ở đó.
Thud!
Quan tài được đặt xuống đất một cách nhẹ nhàng, phủ lên trên là chiến kỳ của Đế quốc Everblack.
Các linh mục tạo thành một vòng tròn quanh quan tài, bắt đầu đọc lời cầu kinh, trong khi ca đoàn cất lên thánh ca tiễn biệt.
Khi đoàn rước chấm dứt, đã đến lúc tôi trình bày bài điếu văn ngắn gọn.
Tôi bước lên khán đài, nay đã quen thuộc với vô số ánh mắt đang dõi theo.
“Phù.”
Tôi hít sâu, chỉnh lại những suy nghĩ trong đầu.
Rồi tôi cất tiếng.
“Ta đã từng nói, mỗi cái chết của các ngươi đều khiến ta phải trả một cái giá rất đắt. Và đó không phải là ẩn dụ. Ta nói theo nghĩa đen, theo từng đồng vàng.”
Từ chi phí tang lễ cho đến khoản bồi thường.
Không hề cường điệu, cái chết ở thành phố này luôn có cái giá nặng nề.
“Nhưng cái chết của Chiến tước Charles Cross vượt xa khỏi mất mát vật chất… nó đau nhói tận sâu trong lồng ngực.”
Tôi đặt bàn tay lên ngực một cách kiên định.
Đám đông vẫn giữ im lặng.
Tôi ngừng lại đôi chút để lời nói thấm xuống, rồi chậm rãi tiếp tục.
“…Chiến tước từng cầu khẩn ta hãy đem lại niềm vui cho dân chúng.”
Một nụ cười mờ nhạt xuất hiện nơi khóe môi tôi.
“Ông ấy nói rằng một thành phố sẽ không thể hưng thịnh nếu chỉ toàn tang thương. Với tính chất là một thành trì nơi tuyến đầu, cái chết là điều không thể tránh khỏi. Vì vậy, ông mong ta cai trị bằng hy vọng và niềm vui, thay vì nỗi buồn.”
Ngay sau đó, tôi khẽ lắc đầu.
“Nhưng hôm nay, ta sẽ đi ngược lại di nguyện cuối cùng của Chiến tước. Hôm nay, ta chọn để tang.”
“…”
Những người bên dưới lặng lẽ nuốt khan, lắng nghe từng câu từng chữ. Tôi nâng giọng.
“Chiến trường này được duy trì bằng sự hy sinh của những sinh mạng trân quý. Không chỉ của Chiến tước, mà mỗi sinh mạng biến mất ở nơi đây đều gây nên một nỗi đau khôn xiết.”
Một lần nữa, tôi đặt tay lên ngực.
“Ta mong các ngươi luôn ghi nhớ giá trị của sự hy sinh đó. Đế quốc, và rộng hơn, là toàn nhân loại, tồn tại được là nhờ sự cống hiến và hy sinh của những người này. Hãy luôn ghi nhớ điều đó.”
Tôi đưa mắt nhìn xuống đám đông.
“Ta nhắc lại. Trên tuyến đầu này, các ngươi sẽ còn tiếp tục ngã xuống!”
Tôi gật đầu trầm trọng.
“Và điều đó, không thể nghi ngờ gì cả, là vô cùng đáng quý.”
Trước mặt đám đông lặng như tờ, tôi chậm rãi cúi đầu.
“Vì những người đã dâng hiến sinh mạng để cứu vớt thế giới, hãy dành một phút mặc niệm.”
Khi tôi cúi đầu, những người tập trung tại đây cũng lần lượt làm theo.
Giữa ngàn người đang hiện diện, một sự tĩnh lặng sâu thẳm bao trùm khu Nghĩa trang Hiệp nhất.
“Mong rằng một ngày nào đó, thành phố này sẽ là nơi tràn ngập lễ hội mỗi ngày, chứ không còn là những đám tang.”
Tôi từ tốn ngẩng đầu, thốt lên lời ấy.
“Như những điều Chiến tước hằng mong muốn.”
Tôi bước xuống đài, và Lucas ra hiệu cho đội pháo binh.
Boom! Boom-Bam!
Tiếng đại bác vang lên, tiễn biệt người đã khuất.
Tang lễ chính thức khép lại. Các binh sĩ trung thành với Chiến tước nâng quan tài lên vai, còn tôi thì leo lên ngựa.
Chúng tôi khởi hành đến nơi an táng cuối cùng của Chiến tước.
*****
Khoảng ba mươi phút cưỡi ngựa về phía đông nam.
Vườn quả của chiến tước dần hiện ra trước mắt.
“Hử?”
Là người đi đầu trong đoàn, tôi nhận ra có ai đó đã đến quả vườn trước chúng tôi.
Một cô gái nhỏ nhắn, mái tóc bạch kim, đang đứng nơi khu vườn sau của quả vườn. Hai tay cô đút trong túi áo khoác, đôi vai khẽ co lại.
“…”
Tôi kéo chậm nhịp bước của ngựa. Lần lượt, các binh sĩ trong đoàn đưa tang cũng nhận ra cô gái.
“Ồ? Người kia là…”
“Tiểu thư Evangeline?”
“Tiểu thư đã về!”
Đoàn đưa tang tiến vào quả vườn.
Evangeline đứng trước một bia mộ nhỏ nơi khu vườn sau. Có vẻ đó là mộ của mẹ cô.
“…À.”
Evangeline quay lại, thốt lên một giọng điệu hờ hững.
“Các người đến rồi.”
Những binh sĩ vội vã bước nhanh về phía Evangeline, vây quanh và cúi đầu chào.
“Tiểu thư Evangeline, đã ba năm rồi!”
“Ngài đã trải qua một quãng đường dài để trở về từ kinh đô.”
“Chúng thần vô cùng xin lỗi về chuyện xảy ra với chiến tước. Lẽ ra chúng thần phải bảo vệ ngài ấy…”
“…”
Evangeline chỉ lặng lẽ cúi đầu không đáp lại.
Ngay lập tức, các binh sĩ im giọng và đồng loạt cúi chào.
“Cỗ quan tài.”
Evangeline liếc nhìn cỗ quan tài đặt trên mặt đất và hỏi:
“Ta có thể kiểm tra quan tài được chứ?”
Các linh mục chủ trì lễ tang thoáng lúng túng, quay sang nhìn tôi. Tôi gật đầu.
“Cô có quyền làm vậy. Xin mời cứ kiểm tra.”
Evangeline bước đến bên cạnh cỗ quan tài. Các tư tế cẩn thận nâng nắp ở phần đầu lên.
“…”
Evangeline mím chặt môi, nhìn chăm chú gương mặt của cha mình.
Thi thể, được ma thuật tạm thời trì hoãn phân hủy, tái nhợt.
Một chút an ủi là tuy cơ thể đã bị hủy hoại nặng nề, gương mặt vẫn còn giữ được hình dạng tương đối.
“…Vậy ra đó là thật.”
Evangeline khẽ lẩm bẩm.
“Lúc nào cũng đứng ở tiền tuyến, cứ như thể một chiến thần bất khả chiến bại. Nhưng cuối cùng thì…”
Đang cắn chặt môi, cô bỗng quay đi.
“…Được rồi. Như vậy là đủ.”
Nắp quan tài lại được đậy xuống.
Evangeline đứng yên, quay lưng lại, cho đến khi quan tài được hạ xuống huyệt.
Cỗ quan tài được đặt vào hố sâu đã đào sẵn, chỉ còn nhiệm vụ lấp đất lên.
Đúng lúc đó, một binh sĩ cẩn trọng lên tiếng.
“Tiểu thư.”
“Gì vậy?”
Người lão binh đưa ra một thứ gì đó về phía Evangeline — một cây thương kỵ binh và một tấm khiên đã sờn cũ. Mắt Evangeline mở to ngạc nhiên.
“Đây là…”
“Vũ khí này được truyền qua nhiều đời của gia tộc Cross, trước đây do chính Chiến tước sử dụng. Ban đầu thần định mai táng cùng ngài ấy. Nhưng thần thấy cần hỏi ý tiểu thư trước.”
“…”
“Nó có hơi cũ và hư hại, nhưng vẫn có thể phục hồi…”
“Chôn nó đi.”
Evangeline cúi đầu.
“Xin hãy để nó yên nghỉ bên cạnh phụ thân ta.”
“…Thần đã rõ.”
Các binh sĩ đào một hốc nhỏ bên cạnh mộ, đặt vào một chiếc hộp rồi chôn thương và khiên cùng nhau.
Hai món vũ khí, những người bạn đồng hành trung thành của các đời gia chủ gia tộc Cross, được đất phủ kín.
Nhìn cảnh đó, trong lòng tôi không khỏi dấy lên chút bùi ngùi.
Cuối cùng, đất cũng phủ lên quan tài.
Các linh mục đọc lời chúc phúc cuối cùng, đánh dấu hồi kết của buổi tang lễ.
“Ôi, vai tôi…”
Tôi xoa bóp hai vai đau nhức. Buổi lễ chỉ kéo dài vài tiếng, thế nhưng tôi cảm thấy kiệt sức vô cùng.
“Mọi người, xin dùng chút đồ uống giải khát!”
Lucas phát nước cho mọi người để ghi nhận công sức của họ.
Trong khi tất cả nhấp ngụm nước, tôi đứng trước phần mộ, mắt chăm chú nhìn vào bia đá.
‘Trong những ngày tới… sẽ còn có thêm những cái chết nữa.’
Tôi nhớ lại tất cả những người đã ngã xuống ngoài chiến trường cho đến giờ. Cái chết của họ, khi nhớ lại, rõ ràng và nặng nề như thể mới xảy ra hôm qua.
Sẽ còn bao nhiêu nữa?
Bao nhiêu nữa?
Bất chợt, lời của chiến tước Charles Cross vang lên trong tâm trí tôi.
— Sẽ đến lúc ngài sẽ phải hi sinh điều quý giá nhất để bảo vệ thành phố này.
“…”
Tôi sẽ phải đánh đổi điều gì?
Liệu tôi còn giữ được bản ngã của mình sau khi đánh mất nó không?
Mải miết trôi theo dòng suy nghĩ, tôi khẽ đọc một đoạn thơ.
Built from ice and snow,
Here lies the surface,
The path of a compassionate life.
(Tạm dịch :
Được dựng nên bằng băng tuyết,
Nơi này yên nghỉ,
Con đường của một đời nhân ái.)
Đó là đoạn thơ tôi rất yêu thích khi còn ở Trái Đất.
Ban đầu tôi định đọc nó như lời tiễn biệt trong tang lễ, vì nghĩ rất hợp với Chiến tước, nhưng cuối cùng tôi thấy không phù hợp và đã không làm vậy.
Đắm chìm trong suy tư, tôi nhìn chăm vào bia mộ.
Ngay lúc ấy—
“Tôi không ngờ Điện hạ lại có thú vui tao nhã là ngâm thơ đấy.”
Một giọng thiếu nữ vang lên bên cạnh tôi.
Tôi quay lại, và đúng như dự đoán, đó là Evangeline.
.
Bình luận truyện