Tôi Trở Thành Hung Thần Trong Trò Chơi Thủ Thành
Chương 54 : Chuyện gia đình
Người đăng: ksama
Ngày đăng: 21:39 21-11-2025
.
Cuộc thám hiểm của chúng tôi bắt đầu vào buổi chiều, và khi trở về, đã gần đến giờ trưa.
Chúng tôi đã di chuyển liên tục suốt một ngày một đêm. Sự căng thẳng trong hầm ngục đã che lấp mệt mỏi của cơ thể, nhưng ngay khi đặt chân ra ngoài, cơ thể ai nấy đều cảm thấy nặng nề gần như ngay lập tức.
“Hôm nay nghỉ ngơi thời y… mọi người làm tốt lắm…”
Khi cả nhóm tan ra, từng thành viên rời đi, kiệt sức và mềm nhũn như sứa. Lucas và Evangeline có chỗ nghỉ trong dinh thự. Damien cư trú tại nhà thờ, còn Jupiter ở lại Công hội lính đánh thuê.
Tôi gọi người lái xe ngựa và bảo anh ta đưa Damien và Jupiter về nơi cư trú của họ.
“Hmm, có lẽ tôi cũng nên nghỉ một chút…”
Với bước đi mệt mỏi, tôi trở về phòng mình trong dinh thự.
Kế hoạch là ngủ cho đến bữa tối, ăn, rồi làm một số việc…
*****
Nhưng rồi,
“…”
Ngay khi mở mắt một lần nữa trên giường của mình, thế giới xung quanh tôi đã chìm trong bóng tối.
Nhìn đồng hồ, đã 3 giờ sáng. Bữa tối đã trôi qua từ lâu.
‘Tôi chỉ định ngủ đến bữa tối thôi mà.’
Hình như tôi đã rơi vào một giấc ngủ sâu.
Tôi muốn tiếp tục được ngủ yên đến sáng, nhưng cái bụng kêu réo không ngừng này không cho phép tôi làm điều đó.
‘Chắc tôi nên sắp xếp lại các vật phẩm thu thập hôm qua.’
Tôi giơ tay mở kho chứa đồ.
Không cần kiểm tra hết tất cả vật phẩm. Chỉ cần xem qua những phần thưởng bổ sung là đủ.
Trước tiên là “Ngọn đuốc Lửa Xanh” tôi nhận được như phần thưởng khi hoàn thành toàn bộ Khu vực 2.
Whoosh—
Ngay khi tôi lấy nó ra khỏi hành trang, ngọn đuốc màu xanh lam bùng cháy và tự nhảy múa.
Không có gì đặc biệt, chỉ là một ngọn đuốc “không bao giờ tắt, dù có chuyện gì xảy ra.”
Dù gió mạnh thế nào, hay bị nhấn chìm trong nước, ngọn lửa này cũng sẽ không tắt.
Vì việc thám hiểm hầm ngục trong trò chơi này luôn đi kèm với việc chiến đấu trong bóng tối, đây không phải là một vật phẩm tồi.
‘Cũng chẳng có hiệu ứng đặc biệt gì khác…’
Cũng còn hơn không, tôi thầm nghĩ, rồi nhanh chóng cất Ngọn đuốc Lửa Xanh trở lại kho chứa đồ.
Chắc nó sẽ không đốt cháy thứ gì khác trong đó đâu, nhỉ?
Tiếp đến là một bất ngờ dễ chịu. Đó là vật phẩm nhận được khi tôi phá hủy hoàn toàn từng bộ phận của quái vật boss.
Tôi rút ra một quyển trục ma thuật phát sáng màu xanh từ hành trang.
[Quyển Trục Triệu Hồi: Golem Hơi nước Khổng lồ [Kỹ Năng Người Chơi]]
“Tôi không ngờ sẽ nhận được cái này…”
Một kỹ năng người chơi, ma pháp triệu hồi. Một vật phẩm cho phép triệu hồi boss.
Dù là vật phẩm dùng một lần, nhưng nó vẫn cực kỳ hữu dụng.
Tôi có thể điều khiển con golem khổng lồ mà tôi gặp trong thám hiểm tự do.
Không cần phải giữ lại, tôi bắt đầu đăng ký kỹ năng ngay lập tức.
[Bạn có muốn sử dụng ‘Quyển Trục Triệu Hồi: Golem Hơi Khổng Lồ’?]
— Có/Không
Có!
Whoosh!
Khi chọn Có, quyển trục bốc cháy trong ngọn lửa xanh và cháy hết, những hạt sáng màu xanh từ ngọn lửa lan tỏa và thấm vào cơ thể tôi.
[Ash(EX) đã nhận được kỹ năng người chơi!]
] Ma pháp Triệu hồi: Golem Hơi Nước Khổng Lồ (Chỉ dùng 1 lần)
“Tuyệt.”
Tôi sẽ giữ nó như một vũ khí bí mật.
‘Với thứ này, tôi có thể dễ dàng vượt qua mọi khủng hoảng, dù là phòng thủ chiến hay thám hiểm tự do.’
Cảm giác an tâm khó tả tràn ngập cơ thể, tôi xoa bụng.
Òng ọc!
“Ugh, đói quá…”
Tinh thần đã được hồi phục, nhưng cái bụng trống rỗng không thể bị lấp đầy bởi một thứ hư vô như niềm vui.
Sau một lúc bồn chồn, tôi đứng dậy, bị thôi thúc phải ăn hoặc làm việc gì đó.
“Ngáp~”
Vươn vai ngáp dài, tôi lê bước tới nhà bếp.
*****
Địa điểm là trong nhà bếp của dinh thự lãnh chúa Crossroad.
“…”
“…”
Một cuộc đối đầu căng thẳng đang diễn ra.
Giữa cặp đôi Lucas và Evangeline, những người đang lục lọi nhà bếp như những tên trộm vặt và Đệ tam Hoàng tử của Đế quốc Everblack.
Lucas gặm một chiếc xương (Anh ta là chó hay sao?), còn Evangeline nhai một quả hạt dẻ, nuốt trọn trong miệng nhỏ nhắn (Cô ấy là chuột à?), đôi mắt xanh to tròn nhìn quanh đầy cảnh giác.
“…ngấu nghiến.”
“... rắc.”
Sau một hồi im lặng khó xử, Lucas lại tiếp tục bắt đầu nhai nuốt âm thầm, còn Evangeline thỉnh thoảng cắn một cái, phát ra âm thanh thanh thúy.
“…Hai người đang làm gì vậy?”
Tôi hỏi với giọng run rẩy, Lucas và Evangeline ngượng ngùng chỉ tay vào nhau.
“Thần đói nên vào bếp…”
“Còn anh ta đã ở đây trước, nên…”
Rõ ràng họ đã bắt quả tang lẫn nhau, và quyết định cùng nhau lục lọi nhà bếp.
Cười thầm trước cảnh tượng ngớ ngẩn này, tôi nhìn sâu hơn vào bếp.
“Ta cũng đói. Có gì ăn không?”
“Thần vẫn còn cà chua và xà lách…”
“Chúng ta có nguyên liệu cho bữa ăn ngày mai, nhưng không có gì đã được nấu chín…”
Cả hai hiệp sĩ đều mang vẻ mặt rõ ràng thất vọng.
“…Các ngươi thực sự đói à?”
Khi nghe câu hỏi của tôi, cả hai gật đầu mạnh mẽ.
Kìm nén nụ cười, tôi xắn tay áo bước vào bếp.
“Ngồi vào bàn đi. Ta sẽ nấu nhanh một món.”
Nghe vậy, đôi mắt Lucas và Evangeline mở to.
“Anh, anh biết nấu ăn à?”
“Ờ, một chút thôi.”
“Dù là người của hoàng gia, anh vẫn phải tự nấu sao?”
“Sao lại không? Đây có luật nào cấm điều đó? Dù cho có, chẳng lẽ nó còn có thể ngăn cản một hoàng tử sao?”
Trên Trái Đất, việc sống một mình nhiều năm đã rèn luyện cho tôi một chút kỹ năng nấu nướng cơ bản.
Lại thêm cơn đói bụng hiện tại, tôi quyết định chuẩn bị thứ gì đó thật ngon.
‘Trong kho có gì nhỉ…’
Một bát mì nóng với hành lá, trứng và kim chi sẽ là lựa chọn lý tưởng. Nhưng ở thế giới này, đó chỉ là giấc mơ.
Tôi bắt đầu lục lọi trong kho.
Kho của dinh thự lãnh chúa này khá đầy đủ: bơ, sữa, trứng, gia vị, thịt hun khói…
“…”
“…”
Lucas và Evangeline, ngồi im lặng trên bàn, nhìn tôi với ánh mắt lo lắng.
Này, ăn mắt đó là sao chứ. Các ngươi nghĩ ta sẽ mang lên một món ăn nào đó không thể ăn được sao?
Nhìn thấy một ổ bánh mì lớn để ở góc kho, tôi nảy ra một ý.
‘Có lẽ tôi sẽ làm bánh mì nướng kiểu đường phố.’
Nhưng tôi hoàn toàn không biết cách nhóm củi.
À đúng rồi, thế giới này còn không có bếp gas. Không có thứ gì đó kiểu công tắc ma thuật triệu hồi lửa để nấu à?
‘À, tôi có thứ này.’
Tôi lấy ngọn đuốc Lửa Xanh vừa cất vào hành trang và đặt vào lò.
Chẳng mấy chốc, chảo trên bếp bắt đầu sôi sùng sục.
Với nụ cười ranh mãnh, tôi thả một miếng bơ lớn vào chảo nóng.
Sizzle—
Mùi thơm lan tỏa nhanh chóng khắp căn bếp.
Tôi nghe thấy tiếng Lucas và Evangeline nuốt ừng ực. Hai đứa nhóc này, họ còn không giấu nổi thèm ăn của mình sao?
*****
Chỉ trong chốc lát, những miếng thịt hun khói và một ít rau trộn tươi ngon, đã được chế biến kỹ lưỡng, đã được kẹp lại giữa hai lát bánh mì phết mật ong, trứng, rồi nhúng qua sữa.
“Ăn nhanh món này rồi đi ngủ thôi~ Đây là món bánh mì đặc sản của hoàng tử đấy.”
Dù trong kho không có sốt cà chua, mù tạt hay mayonnaise, nhưng ngoại hình của món ăn vẫn khiến tôi khá thỏa mãn.
Tôi cắt món bánh mì nướng vàng ươm, chia thành những khúc vừa ăn.
Lucas và Evangeline mỗi người nhận hai khúc, tôi giữ lại một khúc cho mình.
Tôi cắn miếng đầu tiên.
“Hmm. Không tệ chút nào.”
Hương vị hơi khác với những gì tôi từng quen trên Trái Đất, nhưng chắc chắn đây là một món ăn ngon.
Khi Lucas và Evangeline cũng cắn vào bánh mì của họ, khuôn mặt cả hai đều hiện rõ vẻ ngạc nhiên.
Đặc biệt là Lucas, cách biểu lộ của anh ta trông cực kỳ xốc nổi.
“Ngài thật tuyệt vời, Điện hạ! Ngài thậm chí có thể trở thành một đầu bếp hoàng gia! Thần thật vinh dự khi được thưởng thức món ăn của ngài!”
“Đừng tâng bốc nữa… ăn đi…”
Tôi hiểu rõ lòng trung thành của anh ta, nhưng không cần phải nịnh tôi đến mức này…
Bên cạnh Lucas, người đang ăn như chưa từng được ăn gì cả ngày, Evangeline gật đầu đồng ý.
“Nhưng nó thật sự là ngon. Hương vị như món ăn ở lễ hội ấy.”
“Ah, một miêu tả thật chính xác.”
Sau cùng, đây là công thức bánh mì nướng đường phố, nên lời nhận xét của cô ấy cực kỳ đúng trọng tâm.
“…Nó gợi lại rất nhiều kỷ niệm.”
Evangeline, đang âm thầm thưởng thức bánh mì, thì thầm.
“Khi còn bé, tôi thường thức dậy lúc rạng sáng bởi những tiếng va chạm trong bếp, và khi tôi xuống… cha tôi đã bận chuẩn bị gì đó.”
Cô ấy đang nhắc đến Chiến tước. Tôi tạm dừng, miếng bánh còn dở trên tay.
“Quái vật chẳng thèm quan tâm thời gian, chúng sẽ tấn công bất cứ lúc nào chúng muốn. Sau khi đánh bại chúng và trở về lúc rạng sáng, cha luôn đói cồn cào và sẽ tự chế biến nhanh cho mình một món ăn.”
Evangeline, hoàn toàn lạc vào ký ức tuổi thơ, ánh mắt thoáng buồn.
“Ông sẽ ném bất cứ thứ thức ăn còn lại nào trong bếp vào nồi… và nếu mắt chúng tôi chạm nhau, ông luôn mời tôi: ‘Muốn một miếng không?’”
Tôi bật cười.
“Vậy cô có ăn cùng ông ấy không?”
“Tôi không thể từ chối bất cứ thứ gì ông ấy đưa vào lúc đó, nên cho đến tận bây giờ mặt tôi vẫn còn tròn vo…”
Evangeline véo lấy lớp mỡ trẻ con trên má và lắc nhẹ. Vừa dễ thương, vừa có chút buồn bã.
“Rồi mẹ tôi, người thường hay dậy muộn, cuối cùng cũng xuống và mắng ông vì cho tôi ăn quá sớm.”
Nụ cười của Evangeline dần nhạt khi hồi tưởng.
“Chỉ là… việc ở đây vào lúc đêm khuya, đột nhiên khiến tôi nhớ lại.”
Chậm rãi, Evangeline nhìn quanh gian bếp trong dinh thự, nơi từng lưu dấu sâu sắc sự hiện diện của cha mẹ cô, giờ đã trống vắng.
“Tôi nhớ những buổi sáng đó.”
“…Tang lễ của Chiến tước sẽ diễn ra vào ngày mai.”
Câu nói của tôi khiến Evangeline nuốt khan.
Trong khi chúng tôi lang thang sâu trong hầm ngục, thời gian vẫn không ngừng trôi. Lễ tiễn biệt Chiến tước giờ chỉ còn cách một ngày nữa.
“Crossroads không có nghi thức tang lễ cố định, nên ta đã tự mình sắp xếp mọi thứ. Nhưng nếu cô muốn, cô có thể tự mình lo liệu.”
“…Không, xin hãy tiếp tục như trước.”
Giọng Evangeline căng cứng khi cô cố nuốt miếng bánh còn lại.
“Tôi ngưỡng mộ cha. Tôi biết ông là một quý tộc tận tâm trong việc bảo vệ người dân nơi đây. Nhưng.”
Cô nhấp một ngụm sữa lớn.
Evangeline, nuốt xong, tùy tiện lau miệng.
“Tôi vẫn không thể tha thứ cho ông ấy.”
“…”
“Tiền bối, anh có biết mẹ tôi mất như thế nào không?”
Tôi phải đáp sao đây?
Sau một lát im lặng, tôi gật đầu chậm rãi. Khuôn mặt Evangeline chùn xuống.
“Cha tôi đã để mặc mẹ tôi chết để bảo vệ thành phố này.”
“…”
“Về mặt cảm xúc… tôi… không thể chấp nhận quyết định đó, nhưng về lý trí, tôi hiểu. Bảo vệ thành phố là nghĩa vụ đầu tiên của Chiến tước, và cha chỉ đang thực hiện nghĩa vụ của mình.”
Evangeline cắn môi dưới.
“Nhưng ngày chúng tôi chôn cất quan tài mẹ trong vườn cây, cha không có ở đó. Ông đã trở về thành phố.”
“…”
“Để chuẩn bị cho đợt tấn công tiếp theo. Bởi đó là nghĩa vụ của Chiến tước Crossroads. Vì điều đó quan trọng hơn.”
Bàn tay nhỏ của Evangeline xiết chặt ở nơi khó nhìn thấy.
“Trong khi tôi đào một chiếc hố bên tường đá vườn cây đổ nát và chôn chiếc quan tài trống không thay vì mẹ, tôi đã hiểu ra. À, hóa ra đây là cách người đứng đầu dòng họ Cross nên làm.”
Evangeline cười nhạt, cúi đầu.
“Và tôi biết mình không phù hợp với vị trí đó.”
Tôi gật chậm.
“Đó là lý do cô rời khỏi nơi này.”
“…Vâng.”
Evangeline ngước đôi mắt xanh thẳm gặp tôi.
“Tôi biết ơn anh đã lo tang lễ của cha, Tiền bối. Nhưng dù tôi có tôn trọng Chiến tước Charles Cross với tư cách một con người của công chúng đến thế nào.”
Lời cô nặng nề.
“Với tư cách con gái, tôi không thể tha thứ cho ông ấy.”
“…”
“Tôi đã rất thích bữa ăn khuya. Thật vinh dự được ăn món do chính Hoàng tử Điện hạ chuẩn bị.”
Sau khi đứng lên và cúi người nhẹ một cách thanh lịch, Evangeline rảo bước ra khỏi bếp.
Nhìn bóng cô rời đi, tôi thở dài nhẹ.
“Những vấn đề về gia đình thật rắc rối…”
“…”
Lucas ngồi im lặng bên cạnh. Tôi chậm rãi nhai miếng bánh cuối cùng.
Những việc tư như thế này không phải chuyện người ngoài có thể can thiệp. Đây là điều mà Evangeline phải tự giải quyết và chấp nhận.
Ăn xong miếng bánh mì cuối cùng, tôi phủi tay và đứng dậy.
“Trễ rồi. Chúng ta đi ngủ thôi chứ?”
“Vâng, thưa ngài.”
Lucas bắt đầu phụ dọn dẹp.
Nhìn kẻ to lớn vụng về này rửa bát và sắp xếp bếp thật thú vị. Tôi che miệng cười khúc khích.
Sau khi dọn xong, chúng tôi từng người trở về phòng riêng.
“…Ngài có ổn không, thưa ngài?”
Lucas, người đang đi phía trước, bất ngờ hỏi. Tôi mở to mắt ngạc nhiên.
“Hả? Ý anh là gì?”
“Thưa ngài, mối quan hệ của các thành viên trong Hoàng tộc cũng rất phức tạp, phải không? Đó là lý do mà ngài trợ giúp tiểu thư Evangeline.”
…Gì cơ?
Là vậy à? Gia đình tôi phức tạp lắm sao? Không, gia đình Ash phức tạp lắm sao? Không phải hắn chỉ là một kẻ ăn chơi thôi sao?
Tôi rất tò mò, nhưng không có cách nào hỏi về chuyện gia đình Ash.
“Ngài đã nhìn thấy hình ảnh phản chiếu quá khứ của mình qua tiểu thư Evangeline. Thần có thể ngốc nghếch, nhưng ít nhất thần vẫn có thể nhìn thấy được điều đó.”
Lucas quay lại, ánh mắt lấp lánh nhìn tôi.
“Phải không?”
“…”
Tôi không chắc liệu anh ta đang quan tâm và hỏi tôi hay đang kiểm tra xem tôi có phải là “Ash thật” không.
Không thể phân biệt được ý định của anh ta, tôi tạm thời chết máy.
.
Bình luận truyện