Tôi Trở Thành Hung Thần Trong Trò Chơi Thủ Thành

Chương 50 : Thương nhân lang thang

Người đăng: ksama

Ngày đăng: 21:36 21-11-2025

.
Tôi nhanh chóng vạch ra một kế hoạch hành động ngắn gọn. Chiến thuật rất đơn giản. Tôi sẽ cố tình chọc giận con Mimic, và khi nó nuốt tôi vào, Damien sẽ tiêu diệt nó rồi cứu tôi ra. Với màn kịch này, Evangeline chắc chắn sẽ thấy buồn cười trước tình cảnh khốn đốn của tôi. Nhìn tôi, một hoàng tử hành xử còn ngốc nghếch hơn cả cú trượt chân vì dầu của cô ấy, hẳn sẽ khiến sự xấu hổ của cô ấy vơi đi. “Aha, thần hiểu rồi.” Damien lập tức gật đầu tán thành. “Nhưng, ừm…” Ngay sau đó, hắn nghiêng đầu đầy khó hiểu. “Vì sao ngài lại muốn làm chuyện này?” “Hả?” Tôi khựng lại, có phần bất ngờ. “Thần đã hiểu lý do đại khái, nhưng liệu có cần thiết để ngài, hoàng tử điện hạ, phải hạ thấp bản thân đến mức này không?” “…” Cậu ta nói cũng có lý, thật vậy. Không ai yêu cầu tôi làm thế, và Evangeline cũng chẳng vì tôi tự biến mình thành trò cười mà quay sang đứng về phía tôi. Sau một thoáng suy nghĩ, tôi nhún vai, trả lời theo bản năng. “Ừm… khiến người khác bật cười khi ta làm mấy trò ngớ ngẩn vốn là sở trường của ta mà!” Việc làm streamer từng là nghề chính của tôi. Chỉ cần có thể mang lại tiếng cười cho khán giả bằng cách lăn lộn, chịu khổ trên sóng trực tiếp, thì như vậy là đã đủ lý do rồi. Đó chính là cách nghĩ của tôi. “…” Damien vẫn nghiêng đầu, dường như hoàn toàn không thể lĩnh hội nổi. Tôi cười đáp lại, cũng bắt chước cậu ta nghiêng đầu sang một bên. Thật tình thì… ta cũng chẳng hiểu mình nữa, anh bạn à. ***** Màn diễn trò của tôi rốt cuộc đã thu hoạch được đại thắng. Ngay khi tay tôi chạm vào chiếc rương báu, những cánh tay và chân dài ngoẵng lập tức vươn ra từ hai bên chiếc rương, quấn chặt lấy tôi. Nắp rương bật mở, để lộ bên trong một hàm răng sắc nhọn lấp loáng. “Woahhh! Chết tiệt!” Một chiếc lưỡi dài ngoằng phóng vọt ra, trườn qua mặt tôi. Tiếng thét vừa rồi hoàn toàn là kinh hãi thật sự, không phải diễn. Cảm giác này chẳng dễ chịu chút nào! Chiếc lưỡi kéo dài của con Mimic duỗi ra như lưỡi ếch, quấn lấy toàn thân tôi. Bị treo lơ lửng giữa không trung trong chốc lát, tôi bị ném thẳng về phía cái miệng há to của con Mimic… Đoàng! Đoàng-! …nhưng nó sẽ không thể thành công. Damien liên tiếp bóp cò. Phát đạn đầu tiên bắn trúng lưỡi của Mimic, phát tiếp theo găm thẳng vào phần thịt mềm bên trong miệng nó. Kiieek! Con Mimic hấp hối rú lên một tiếng cuối cùng rồi im bặt. Cơ thể tôi đang rơi xuống được Damien đỡ lấy. Thịch! “Ahh!” “Ư…!” Tuy nhiên, Damien không phải kiểu người phát triển sức mạnh, mà là một xạ thủ nhanh nhẹn. Không thể giữ nổi trọng lượng của tôi khi tiếp đất, cậu ta ngã dúi xuống, kéo theo cả hai lăn ra nền đá. “Điện hạ?!” “Ôi, điện hạ! Ngài không sao chứ ạ?” Các thành viên khác lập tức ùa tới, rồi đồng loạt cứng người khi nhìn thấy bộ dạng của tôi. “Đau thật… Ta không nghĩ nó là Mimic mà chỉ tưởng đó là một chiếc rương bình thường. Ai ngờ nó lại tấn công ta ngay khi ta lại gần… Khoan đã, sao mọi người lại cười?” Tôi nghiến răng nhìn đám đồng đội đang cố nhịn cười. Không chỉ Jupiter và Evangeline, ngay cả Lucas cũng không kìm được tiếng khúc khích. Đặc biệt là Lucas — khác với hai người kia có thể trắng trợn cười, anh ta đang cố sống cố chết nhét nắm đấm vào miệng để ngăn tiếng cười trào ra. Muốn cười thì cứ cười đi… Nhưng công bằng mà nói, đúng là buồn cười thật. Bị chiếc lưỡi của Mimic quấn lấy, cả người tôi ướt sũng, dính đầy nước dãi của nó. Một cảnh tượng thảm hại, hoàn toàn không xứng với phong thái hoàng gia. Damien rút từ túi ra một chiếc khăn, đưa cho tôi. Vừa lau tóc một cách thô bạo, tôi vừa càu nhàu. “Này, này. Các ngươi nghe cho rõ đây. Hầm ngục là một nơi như thế này! Chúng ta sẽ phạm sai lầm, phải chịu khổ, mọi trò xấu hổ đều bị phơi bày. Nhưng chuyện đó không sao cả. Miễn là chúng ta an toàn, chết tiệt.” “Vâng, vâng. Tôi sẽ ghi nhớ bộ dạng này của anh, tiền bối.” Evangeline vẫn cười khúc khích, hớn hở gật đầu. “Thật sự là… anh không giống với những gì tôi tưởng tượng.” Tôi cũng có cùng ý nghĩ vậy. Cô ấy hoàn toàn khác xa với hình ảnh một Evangeline tanker hoàn hảo mà tôi từng vẽ ra. ‘Nhưng nhìn thấy cô ấy cười thế này cũng thật nhẹ nhõm.’ Vừa dùng khăn vò mái tóc ướt, tôi vừa khẽ thở ra một tiếng. Nếu Evangeline vẫn tiếp tục buồn bực, tôi hẳn sẽ day dứt mãi. Hãy tiếp tục sống vui vẻ đi, vì phụ thân cô, nếu không vì điều gì khác. Sự việc cuối cùng cũng khép lại, và từ trong cuống họng của con Mimic, chúng tôi thu được một Magic Core cấp cao tiêu chuẩn (R). Cả đội quyết định nghỉ ngắn, vừa thu gom những vật phẩm còn sót lại, vừa để tôi hồi lại tinh thần sau bộ dạng thảm hại ban nãy. Có lẽ vì đã trút được gánh nặng trong lòng, Evangeline vừa lượm đồ từ xác golem vừa khe khẽ ngân nga. “…” Sau khi lau khô người và với lấy bình nước, tôi cảm thấy có ai đó đang nhìn mình chằm chằm. Quay lại, đó là Damien. Tôi mỉm cười nhẹ. “Có chuyện gì sao, Damien? Vẫn chưa thể hiểu vì sao ta làm vậy à?” “…Vâng. Thần thật sự không thể hiểu được những suy nghĩ trong đầu ngài, điện hạ.” Damien bật cười sảng khoái. “Nhưng thần nhìn ra được, ngài là một người tốt.” “…” Tôi lúng túng nhấp một ngụm nước. Chỉ cần như vậy, một trò đùa đã lập tức biến tôi thành người tốt… đúng là khó tin thật. ***** Chúng tôi tiếp tục tiến lên. Những con hẻm phía sau thành phố, chìm ngập trong bóng tối, tựa như một mê cung rối rắm. Nhưng chúng tôi chỉ có duy nhất một con đường để đi. Mọi lối rẽ tách ra từ tuyến chính đều dẫn đến ngõ cụt. Lucas thậm chí còn thử leo lên những bức tường đá sừng sững chặn ngang lối hẻm. “Chết tiệt!” Thế nhưng, “bóng tối” lại không cho phép điều đó. Thứ hắc ám đặc quánh, nhớp nháp ấy sẽ rút lui trước ánh sáng của chúng tôi, nhưng lập tức kháng cự khi chúng tôi cố rẽ khỏi con đường đã được định sẵn. Phía sau bức tường đá, mọi thứ đều bị che phủ bởi màn đêm ấy. “Có vẻ chúng ta không thể đi lệch khỏi tuyến đường đã được chỉ định. Chỉ có thể lặng lẽ men theo con hẻm này thôi.” Lucas vừa nói, vừa leo xuống sau khi thử xâm nhập vào bóng tối phía trên tường đá. Vì tò mò, tôi lên tiếng hỏi: “Ngươi có chạm vào nó không? Cảm giác thế nào?” “Ờ… nếu phải miêu tả thì…” Lucas nhăn mặt đáp lại. “Nó giống hệt cảm giác khi thần còn là một cận vệ tập sự và bị một con Sandworm khổng lồ nuốt chửng. Cảm giác bị giam trong bụng nó, gần như y hệt.” Evangeline lắc đầu, vẻ mặt khó tin. “Ta không tài nào hình dung nổi…” Thế nhưng, vì lý do nào đó, cảm giác ấy lại có vẻ rất hình tượng đối với tôi. Có lẽ do tôi vừa bị lưỡi của Mimic quấn lấy. “Dính nhớp, dày đặc, nặng nề, đúng không?” “Chính xác, điện hạ! Ngài nói không sai chút nào!” “Vậy thì chúng ta tiếp tục thôi…” Sắc mặt Evangeline tái đi trông thấy. Có lẽ cô đã tưởng tượng ra cảnh tượng ấy. Dọc theo con đường lát đá, những dãy nhà cũ kỹ rải rác hai bên. Trái ngược hoàn toàn với quang cảnh lộng lẫy của thành phố phía xa, phần lớn những công trình này đều là những căn nhà ọp ẹp, mục nát, nhuốm màu thời gian. Nhưng chúng tôi không thể bước vào bất kỳ căn nào. “Cánh cửa…” Damien lẩm bẩm trước căn nhà đầu tiên mà chúng tôi tiếp cận. “Cánh cửa… đã bị niêm phong.” Cả cửa ra vào lẫn cửa sổ đều bị che kín bằng những tấm sắt và ván gỗ dày. Lucas thử giật mạnh tấm sắt ra, nhưng nó không hề nhúc nhích. “Có vẻ chúng đã được gia cố bằng ma thuật. Chỉ dùng sức thì không thể phá nổi.” Jupiter lên tiếng, mắt nhìn xuyên qua khung cửa sổ bị bịt kín. Damien nghiêng đầu. “Họ đã chặn lại để bảo vệ căn nhà khỏi thứ gì đó bên ngoài sao? Có thứ gì đó nguy hiểm ở bên ngoài sao?” “Không, Damien.” Tôi chỉ vào những chiếc đinh giữ chặt tấm sắt, rồi lắc đầu. “Những tấm kim loại này được đóng từ hướng của chúng ta.” “…!” “Họ đang cố giữ cho thứ bên trong không thể rời khỏi đó.” Damien nuốt khan, giọng run rẩy hỏi: “Vậy… bên trong căn nhà này rốt cuộc là thứ gì…?” “Chuyện đó, hiện giờ chúng ta không cần bận tâm.” Tôi quay lưng lại với căn nhà, hướng về con đường phía trước. “Tiếp tục tiến lên.” Từng người một đi theo sau tôi. Damien, người còn ngoái nhìn vào căn nhà đến tận giây cuối, cũng vội vàng đuổi kịp. ***** [Khu vực 2: Con hẻm Bí ẩn] — Tiến độ vượt ải: Phòng Thường 3/4 Phòng Boss 0/1 — Rương báu đã thu thập: 4/5 Chúng tôi đã thăm do được quy luật xuất hiện của những con Golem. Mỗi khi con hẻm hẹp có xu hướng mở rộng đôi chút, những con Golem Hơi nước sẽ lao tới. Sau khi đã nắm rõ quy luật này của chúng, chúng chỉ còn là những đối thủ dễ dàng. Evangeline phòng ngự, Lucas kiềm chế, Jupiter lột giáp, còn Damien phụ trách kết liễu. Sự phối hợp ban đầu còn rời rạc dần dần đi vào quỹ đạo. Đến lần chạm trán thứ ba, ngay cả khi bốn golem hơi nước đồng loạt xuất hiện, các thành viên trong tổ đội vẫn hạ gục chúng mà không ai bị thương. ‘Hãy kiểm tra chiến lợi phẩm đã thu được…’ Tôi mở túi và nhìn vào bên trong. Ba Magic Core cấp R. Vài viên ma thạch. Và một số găng tay kim loại không rõ nguồn gốc. Độ bền của đôi găng tay này vượt xa sắt thông thường. Tôi đã thu thập vài chiếc để yêu cầu các thợ rèn phân tích. ‘Không tệ, nhưng vẫn có phần chưa thỏa mãn.’ Magic Core cấp R quả thực khá ổn, song với một người như tôi, kẻ đã mong đợi phần thưởng giật gân hơn, thì vẫn có chút tẻ nhạt. ‘Có lẽ phần thưởng ở phòng boss sẽ đáng để kỳ vọng hơn…’ Trong khi còn đang suy nghĩ như vậy, con hẻm bỗng mở ra thành một quảng trường nhỏ. “‘Phòng tiếp theo.” Chuẩn bị tinh thần cho một cuộc chạm trán quái vật bất ngờ, tôi lập tức vào thế. Những thành viên còn lại cũng thủ thế, thận trọng bước vào quảng trường. Ở trung tâm quảng trường là một đài phun nước khô cạn, và ngay chính giữa là bức tượng của ba người. Ba pho tượng đứng song song. Vì một lý do kỳ lạ, hai bức tượng bên trái và bên phải đều bị mất đầu, chỉ còn lại bức tượng người đàn ông ở chính giữa là nguyên vẹn. Người đàn ông ấy đội vương miện, trông có vẻ là quốc vương của Vương quốc Hồ. “Vì sao hai bức tượng hai bên lại bị phá hủy…?” Trong lúc tôi còn đang suy nghĩ về chi tiết nhỏ nhặt này, “Ah!” Một tiếng kêu thất thanh vang lên từ Damien. Mọi người lập tức quay ánh mắt kinh ngạc về phía cậu ta. Damien chỉ tay về phía bên kia quảng trường. “Nhìn kìa, bên đó!” Theo hướng ngón tay của Damien, mắt tôi mở lớn. Nguồn sáng duy nhất nơi này đến từ đuốc và đèn lồng của chúng tôi. Nhưng ở nơi cậu ta chỉ tới, tận cuối quảng trường, có một ánh sáng nhạt đang lập lòe. Điều đó có nghĩa là… “Có, có người ở đó!” Trong khi các thành viên khác không giấu nổi sự kinh ngạc, tôi vẫn giữ sự cảnh giác cao độ. “Tiến lên cẩn thận. Chuẩn bị vũ khí.” Ở một thành phố đầy rẫy quái vật, nếu có tồn tại nào đó còn đáng sợ hơn cả chúng thì đó chính là con người. Không đời nào một kẻ có thể xuất hiện ở đây lại là người bình thường. ‘Là NPC thù địch sao? Hay là thân thiện? Rốt cuộc là bên nào?’ Tôi chợt nhớ lại NPC thù địch ‘Kẻ thổi sáo’ ở màn trước. Sự can thiệp bất ngờ của hắn suýt nữa đã phá hỏng cả màn chơi. ‘Chỉ cần sơ suất một bước là xong đời! Tôi không thể lơ là cảnh giác.’ Chúng tôi thận trọng tiến lại phía ánh sáng lập lòe ở cuối quảng trường. Cảnh tượng dần hiện ra khi khoảng cách được rút ngắn. “…!” Khoảng nửa tá golem hơi nước nằm la liệt, hư hại nặng nề, một số còn đang bốc cháy vì dầu rò rỉ từ thân thể chúng. Ánh sáng chúng tôi nhìn thấy chính là từ những ngọn lửa này. Và ngay trước khung cảnh đỏ rực ấy, một bóng người nhỏ bé đang ngồi xổm. “Hm?” Nghe thấy tiếng bước chân của chúng tôi, người phụ nữ quay lại nhìn, nhận ra sự hiện diện của chúng tôi rồi nở một nụ cười nhạt. “Ồ, chẳng phải đây là lãnh chúa của Crossroad cùng tổ đội của anh ấy sao.” “…!” Người phụ nữ khoác một chiếc áo choàng cũ kỹ, sờn rách, mũ trùm kéo thấp, mái tóc trắng như tuyết, trong tay nắm một thanh kiếm cổ xưa. Nhận ra thân phận đối phương, tôi thì thầm với vẻ dè chừng. “Vô Danh?” Đó chính là Vô Danh, NPC đã chỉ đường cho chúng tôi tới Vương quốc Hồ trong chuyến thám hiểm trước. Vô Danh nhìn về phía chúng tôi, giọng điệu mang theo chút kinh ngạc nhè nhẹ. “Các anh có vẻ nghiêm túc với việc thám hiểm này hơn ta tưởng đấy. Đi sâu đến mức này luôn.” “Vì sao cô lại ở đây, Vô Danh?” Dẫu đã từng gặp qua, tôi vẫn không hạ thấp sự cảnh giác. Người này là một NPC mà tôi chưa từng chạm mặt trong suốt 742 lần thử trước đó. Vậy nên chúng tôi hoàn toàn không biết rõ lập trường của cô. Việc cô chỉ dẫn chúng tôi trước đây không khiến cô trở thành kẻ địch, nhưng cũng chẳng thể bảo đảm rằng cô ấy là đồng minh. “Chỉ là nghỉ ngơi đôi chút thôi. Cuộc sống ở Vương quốc Hồ vốn rất mệt mỏi.” Vô Danh khẽ đáp, ánh mắt lại hướng về chúng tôi. “Nhưng bởi vì các anh đã đi tới đây rồi… Ta nghĩ mình nên ghi nhận công sức của các anh và để cho các anh xem ‘thứ này’.” Vô Danh thò tay vào bên trong lớp áo choàng rách nát. Tất cả chúng tôi, cả các thành viên khác lẫn tôi, đều theo kéo căng cơ thể, sẵn sàng đối phó với một đòn tấn công bất ngờ. Thứ mà Vô Danh lấy ra, rồi trải xuống mặt đất là… Phịch! …một tấm thảm của thương nhân. Ngay sau đó, cô bắt đầu bày ra đủ loại vật phẩm lên trên, lần lượt từng món một. Dưới sự dẫn đầu của tôi, mọi người trong tổ đội chỉ có thể chết lặng nhìn cảnh tượng khó hiểu này. Sau khi bày xong hàng hóa, Vô Danh ung dung dang tay ra rồi tuyên bố, “Sao không nhân cơ hội này để mua sắm một chút chứ?” “…" “Ta sẽ bán cho các anh những món hàng cao cấp với mức giá công bằng.” “…" “Hiện ta đang có chương trình mua một tặng một.” “…" “Và giảm thêm 30 phần trăm cho lần mua đầu tiên.” “…" “Thế nào? Các anh định bỏ lỡ một cơ hội tuyệt vời như vậy sao? Dịch vụ tuyệt vời như thế này không phải lúc nào cũng có đâu.” Tôi ngồi xuống trước tấm thảm của Vô Danh, khẽ bật cười bất lực rồi hạ giọng hỏi, “Vậy, chính xác thì cô đang bán những gì?”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang