Tôi Trở Thành Hung Thần Trong Trò Chơi Thủ Thành

Chương 48 : Steam Golem

Người đăng: ksama

Ngày đăng: 21:36 21-11-2025

.
Thành thật mà nói, với đội hình ở đẳng cấp của chúng tôi, đám golem hạ cấp này hầu như không nhấc lên nổi sóng gió gì. “Ai mà ngờ chúng ta lại quét sạch toàn bộ khu vực chỉ trong chưa đầy một giờ chứ…” Chẳng mấy chốc, chúng tôi đã đứng tại căn phòng cuối cùng của Khu vực 1. Tôi đá nhẹ vào các mảnh vụn rải rác của những con golem đã bị đánh bại, trong lòng phảng phất chút tiếc nuối. Mỗi người trong tổ đội đều đối phó với chúng theo phong cách rất riêng. Loé! Mỗi khi Jupiter búng tay, một tia sét liền giáng xuống, thiêu chảy golem thành đống bùn đá nóng chảy. Vụt! Bịch! Những mũi tên của Damien bắn trúng hoàn hảo, xuyên thẳng vào Magic Core của golem với độ chính xác không sai một ly. Rắc! Chỉ bằng một nhát chém uy lực, Lucas bổ đôi Magic Core, xẻ con golem làm hai nửa. Còn Evangeline thì… RẦM! Cô ấy chỉ đơn giản là tàn phá toàn bộ cơ thể của con Golem. Với cú bắn vọt đầy khí thế, cô đâm xuyên chúng bằng thương, rồi dùng khiên nghiền nát con golem đã bị ghim chặt. Không con nào chịu nổi cơn bão công kích đó, tất cả đều vỡ vụn thành đống đổ nát. “Yip! Yippie!” Evangeline nhảy nhót khắp nơi, thân hình nhỏ bé thoăn thoắt chuyển đổi giữa thương và khiên. Biểu cảm của cô có phần hơi kỳ quặc, nhưng trông chẳng khác nào một chú sóc con lanh lợi đang kiếm ăn. RẦM! “Yahaaahaa—!” Khi con golem cuối cùng bị khiên của cô đập nát, Evangeline gầm lên đầy khoái chí, gương mặt đỏ bừng vì hưng phấn. Trông cô còn tràn đầy sinh lực hơn cả lúc đầu. “Còn nữa không! Không còn con nào sao!” “Vừa rồi là con cuối cùng rồi, hậu bối.” [Khu vực 1: Cống ngầm Khô cạn] — Tiến độ dọn dẹp: Phòng thường 4/4 Lần lượt đi qua bốn căn phòng, chúng tôi đã hạ khoảng hai mươi golem đá mà không ai bị xây xát dù chỉ một vết. ‘Dễ quá.’ Độ khó thấp đến mức chúng tôi không cần phải phối hợp với nhau, chỉ việc dùng sức mạnh cá nhân mà nghiền nát mọi thứ. Vì đây chỉ là golem cấp thấp, nên vật liệu thu được cũng khá tầm thường. Hơn nữa, để tiêu diệt chúng, chúng tôi buộc phải phá hủy Magic Core, dẫn đến toàn bộ lõi đều đã bị vỡ nát, không thể tái sử dụng. “Xem ra mọi người cũng đã làm nóng người xong rồi. Nghỉ một lát đi rồi chúng ta tiến sang Khu vực 2.” Vừa đi dọc hành lang cuối cùng của cống, tôi vừa lớn tiếng nói. “Khu vực 2 sẽ khó hơn, nên hãy tập trung cao độ.” Thật ra thì với đội hình hiện tại, Khu vực 2 có lẽ vẫn sẽ dễ như trở bàn tay. Tôi chỉ mong độ khó được nâng lên đôi chút. Chỉ khi đối mặt với thử thách, người ta mới thật sự trưởng thành. Chẳng bao lâu, khung cảnh cống ngầm khép lại, nhường chỗ cho một không gian mở rộng. [Khu vực 2: Con hẻm Bí mật] Một cột đèn đơn độc lập lòe giữa con hẻm u ám, đổ xuống những chiếc bóng kéo dài và lay động. Đây là điểm an toàn mà chúng tôi đã chiếm giữ trong lần thám hiểm trước. Phía trước là một cảnh đô thị với những tòa nhà chọc trời vươn cao. Bên dưới, bóng tối cuộn xoáy như vực sâu của đại dương. Nhìn cảnh thành phố bị bóng đêm bao phủ, Evangeline há hốc miệng kinh ngạc. “C-Cái này là…?” “Đích đến cho chuyến thám hiểm hôm nay.” Nuốt khan, tôi siết chặt Lucky Strike trong tay. Cuối cùng thì cũng đến lúc khám phá nghiêm túc nơi này — cái địa ngục nằm sâu dưới mặt nước. ‘Mình cần thu thập thật nhiều Magic Core.’ Cuộc cày đồ thực sự sắp bắt đầu rồi. Trước khi bước vào Khu vực 2, chúng tôi quyết định nghỉ ngơi ngắn. Dù các trận chiến không quá căng thẳng, nhưng suy cho cùng vẫn là giao tranh với quái vật. Mệt mỏi ít nhiều là điều không tránh khỏi. Hơn nữa, trong lúc nghỉ ngơi cũng có vài việc cần giải quyết. Sau khi tuyên bố tạm nghỉ, từng người trong tổ đội tìm cho mình một cách thư giãn riêng tại khu vực an toàn. Keng. Keng. Evangeline và Lucas đang ăn khẩu phần lương khô một cách nhiệt tình, lấy từ túi đồ dự trữ. Quả là hành vi rất đặc trưng của những kỵ sĩ cận chiến. Lucas vốn nổi tiếng là một thùng cơm, nhưng Evangeline cũng chẳng hề kém cạnh. Má phồng lên như một con sóc, Evangeline ngấu nghiến thức ăn trong túi. “Ngon ghê~” Evangeline sau khi xử lý xong cả hộp ăn trưa, lắc lắc cái túi rỗng không với dáng vẻ như đang mong phép màu xảy ra. “Hết rồi sao?” “Cô ăn xong nhanh thế?!” “Nhìn vẻ mặt đó, chỗ đồ ăn này không đủ làm cô no à?” Evangeline lập tức thò tay vào túi hành lý, tìm thêm đồ ăn. Cơn đói này có lẽ là một kiểu hệ quả của tuổi dậy thì. “Ưmmm!” Lucas không muốn chịu thua, vội nhét nốt phần còn lại vào miệng. Này Lucas, không cần phải ganh đua với trẻ con kiểu đó đâu. “Phù~” Ở một góc xa, Jupiter đang chìm trong thế giới riêng. Bà ngậm một điếu xì gà, thở ra từng làn khói trắng, hoàn toàn không để tâm đến việc có trẻ vị thành niên ở gần — đúng chất một cựu binh dày dạn. Đi ngang qua, tôi không kiềm được mà lên tiếng nhắc nhở. “Bỏ thuốc đi, Jupiter.” Chúng tôi còn cần bà trong nhiều trận chiến nữa đấy, đừng tiêu hao sức khỏe của mình bằng cách như vậy. Đáp lại, Jupiter chỉ nhếch mép cười, không nói gì. Mặc kệ bà ta đi, nếu bà ta thật sự là kiểu người biết nghe lời khuyên, có lẽ bà ta đã bỏ rượu và thuốc từ lâu rồi sống một cuộc đời lành mạnh hơn rồi. Chẳng hạn như từ bỏ công việc lính đánh thuê và an nhàn hưởng tuổi già ở một nơi yên bình nào đó. Tiếp tục bước đi, tôi tiến về phía Damien. “À, Điện hạ.” Damien ngẩng đầu lên khi đang uống nước. Tôi khẽ gật đầu với cậu. “Damien. Cậu ổn chứ?” “Vâng. Thần không tiêu hao quá nhiều sức lực.” Tôi đưa chiếc túi mình mang theo cho cậu, rồi nói. “Cầm lấy.” “Hả? Đây là…?” “Một khẩu súng ma pháp.” Cụ thể hơn, đó là súng ma pháp cấp SR, ‘Hunter’s Retribution’, phần thưởng từ rương thưởng gần nhất. Khi Damien mở gói, một khẩu súng trường dài với thiết kế cổ điển lộ ra. Magic Core nằm trong nòng súng tỏa ra ánh tím quái dị. “Nó mạnh hơn nỏ rất nhiều, nhưng bản thân vũ khí này lại khá khó kiểm soát, hơn nữa đạn dược cũng có hạn.” Damien cẩn thận nhấc khẩu súng lên, ánh mắt lấp lánh mong chờ. Không cần hướng dẫn quá chi tiết. Nhờ kỹ năng [Far-sight], chỉ cần cầm vào là cậu đã có thể hiểu cách sử dụng. “Tạm thời, hãy dùng nó như vũ khí phụ.” “Nặng thật… nặng hơn nỏ nhiều…” “Khá nặng nhỉ?” Rồi sau này cậu sẽ còn phải vác cả đống khẩu như thế này cơ. Damien do dự, liên tục liếc nhìn tôi. “Thật sự tôi để thần dùng nó có ổn không? Nhìn là biết vô cùng quý giá…” “Cứ dùng đi. Giờ nó là của cậu rồi. Muốn ném, muốn làm hỏng cũng được.” “Không, không thể như vậy được!” Damien luống cuống ôm chặt khẩu súng, nụ cười dần nở trên gương mặt. “Cảm ơn Điện hạ. Thần sẽ trân trọng sử dụng nó.” Ờ thì, lời cảm ơn phải là tôi nói với cậu mới đúng, nhân vật may mắn à. Cười nhẹ, tôi quay về phía những người còn lại. Evangeline và Lucas vẫn đang nhai bánh quy, trong khi Jupiter đã dập xong điếu xì gà. Tôi vỗ tay một cái. “Mọi người nghỉ ngơi xong chưa? Chúng ta tiếp tục khởi hành nhé?” Không ai nói lời nào, cả nhóm lập tức đứng dậy, chuẩn bị bước vào chiến đấu. Sau khi kiểm tra đuốc và đèn lồng của từng người, tôi gật đầu hài lòng. “Đi thôi!” Và thế là chúng tôi tiến vào khu vực thứ hai của mê cung hầm ngục. Ngay khi đặt chân lên con hẻm được lát bằng những phiến đá nhiều màu gọn gàng… Ting! Một khung hệ thống hiện ra, hiển thị thông tin khu vực. [Khu vực 2: Con hẻm Bí mật] — Tiến độ dọn dẹp: Phòng thường 0/4, Phòng Boss 0/1 — Rương báu đã mở: 0/5 Tận năm rương báu đang chờ phía trước. ‘Đến lúc nâng cấp trang bị cho tổ đội rồi!’ Mang trong lòng quyết tâm săn đồ, tôi khẽ gật đầu. Quét sạch tất cả thôi! ***** Dò dẫm tiến theo một lối đi thẳng hẹp, bị kẹp chặt giữa những bức tường gạch mục nát hai bên, không hề có bất kỳ công trình đáng chú ý nào, đội ngũ của tôi thận trọng tiếp bước. Con hẻm tối tăm toát ra một bầu không khí bất an. Những con hẻm tăm tối vốn đã rợn người ngay cả ở Trái Đất, nơi mọi góc phố đều được soi sáng bởi đèn đường. Thế nhưng, tại những con ngõ khuất của Vương quốc Hồ, mọi thứ còn tồi tệ hơn. Bóng tối phủ trùm khắp nơi, không hề có lấy một tia sáng le lói. Nó đen kịt như hắc ín. Không chỉ đơn thuần là rùng rợn, từng bước chân chúng tôi đi, được dẫn lối bởi ánh đuốc, đều căng thẳng đến nghẹt thở. ‘Đúng là sào huyệt của quái vật.’ Không chỉ có những u linh hay hồn ma vô hình, mà đủ loại sinh vật thù địch đều ẩn náu trong thành phố chìm này. May thay, mỗi lần chỉ có một loại xuất hiện. Và lần này, đó là golem. ‘Nhưng dù biết trước như vậy, thì vẫn đáng sợ vô cùng khi một con golem đột ngột lao ra từ bóng tối!’ Hãy tưởng tượng một con golem to bằng cả căn nhà bất ngờ nhảy xổ ra ở cuối hẻm… Chỉ nghĩ thôi cũng đủ khiến sống lưng tôi lạnh buốt. Và rồi. Ka-boom! Ngay khoảnh khắc tôi vừa suy xét khả năng ấy, nó đã trở thành hiện thực! Từ phía bên phải con hẻm, nơi chúng tôi đang cẩn trọng tiến lên, một con golem khổng lồ phá tung bức tường gạch mà lao ra. “Chết tiệt!” Bị đánh úp bất ngờ, tôi buột miệng chửi, giật lùi lại trong kinh hãi. Xem chừng chúng tôi đã bước vào căn phòng hầm ngục đầu tiên. Toàn là hẻm tối đen kịt thế này, làm sao mà phân biệt được cơ chứ! Con golem trông như bước ra từ một giấc mộng steampunk, với những găng tay và khớp nối kim loại bao phủ khắp thân. Con golem tại khu vực khởi đầu to lớn một cách kỳ quái, ước chừng bằng một cỗ xe tải cỡ lớn. GROOOO-! Một tiếng gầm đinh tai vang dội khắp khung thân nó, hơi nước trắng phì phò phun ra như đầu tàu hỏa, trong khi con golem dang rộng hai tay. “Thần sẽ chặn nó!” Lucas hét lớn, lao sang phải và vung kiếm chém một đường vòng cung. Clang! Cánh tay golem trúng kiếm của Lucas liền bị hất bật mạnh ra. Ding! Ngay khoảnh khắc ấy, một cửa sổ hệ thống hiện ra trước mắt tôi. [Con hẻm Bí ẩn — Phòng 1] — Tiêu diệt kẻ địch! — Lv.15 Steam Golem [Tinh anh]: 2 Cấp 15. Golem hơi nước. Quái tinh anh. Nhưng điều khiến tôi sững sờ không phải là vậy. ‘Hai con sao?’ Tôi thốt lên trong kinh ngạc. “Còn một con nữa…!” Kaboom! Lần này là từ phía bên trái con hẻm. Phá vỡ bức tường ranh giới, một con golem thứ hai cũng trồi ra. GROOOO-! Với tiếng gầm vận hành dữ dội và làn hơi nước cuồn cuộn phun ra từ thân thể, con golem lao thẳng về phía chúng tôi. Chẳng khác nào một đoàn tàu hàng đang ầm ầm xông tới! Thud-! Evangeline dùng tấm khiên vững chắc chặn đứng đòn xung kích ấy. Đôi chân mảnh mai của cô trượt mạnh về sau. Gót chân cắm chặt xuống đất như bám rễ, nghiền nát từng viên gạch lát dưới chân, tạo nên một đám bụi mù. “Chết tiệt! Thứ quái quỷ gì thế này, bò tót à…!” Evangeline nghiến răng gằn giọng. “Khục!” Ở phía đối diện, Lucas cũng phải kìm lại một tiếng rên rỉ. Sự chú ý của tôi lập tức chuyển hướng về phía anh ta. Lucas cũng đang bị dồn ép. Anh ta chật vật chống đỡ cơn mưa nắm đấm liên hồi của con golem, dùng kiếm đỡ những cú nện nặng nề không ngừng giáng xuống. Thump! Kaboom! Ánh mắt tôi bắt gặp Lucas khi hắn lăn người né tránh những nắm tay kim loại hung bạo. Hắn hiểu rõ tín hiệu của tôi, và tôi lập tức gật đầu đáp lại. Lý do một kẻ không chuyên về chiến đấu như tôi lại có mặt ở đây, vốn đã quá rõ ràng. “Mọi người hãy nghe kỹ!” Đó là để đưa ra những chỉ thị nhanh gọn và chính xác!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang