Tôi Trở Thành Hung Thần Trong Trò Chơi Thủ Thành
Chương 47 : Golem
Người đăng: ksama
Ngày đăng: 21:36 21-11-2025
.
“Vậy, ngài còn định gọi ta là hậu bối đến bao giờ nữa?”
Evangeline hỏi, giữa đôi mày cô khẽ nhăn lại. Tôi nhún vai, thản nhiên đáp.
“Có gì không ổn sao? Cô không thích bị gọi là hậu bối à?”
“Nghe như ngài đang trêu chọc ta…”
“Vậy thì cô cứ gọi ta là tiền bối cũng được.”
“…Hả?”
“Hãy gọi ta là tiền bối đi. Ta thuộc khóa 369 của Học viện Hoàng gia, còn cô là khóa 375. Rõ ràng mối quan hệ giữa chúng ta là tiền bối và hậu bối mà, đúng không?”
Trước yêu cầu đầy nghiêm túc của tôi, Evangeline có phần sững sờ.
“Tôi… được phép gọi như vậy sao?”
“Sao lại không? Cứ thoải mái gọi ta là tiền bối, hậu bối~”
Sau một thoáng do dự, Evangeline hít sâu một hơi.
“…Được thôi. Nhưng việc gọi một thành viên hoàng gia như vậy vốn không phổ biến.”
Cô hít mạnh, rồi cất tiếng.
“Từ giờ tôi sẽ gọi ngài là tiền bối. Xin được trông cậy vào anh… Ti, Tiền bối.”
Cô cố gắng thốt ra từng chữ, đôi nắm tay nhỏ siết chặt như thể đang phải vật lộn với sự xấu hổ. Tôi khẽ bật cười. Nếu hành động của tôi có thể mang lại cho cô dù chỉ một chút an ủi, thì cũng là đã đáng giá.
Hãy cẩn trọng tiến từng bước và xây dựng tình bằng hữu.
Ngay lúc đó, Lucas, người đang hơi run rẩy phía sau tôi, liền lên tiếng.
“Xin đợi đã, Điện hạ!”
“Lại chuyện gì nữa?!”
Chẳng lẽ vì cách xưng hô “tiền bối” nghe quá suồng sã sao? Lucas lại nổi cáu à?
“Như vậy không công bằng!”
Không phải chuyện đó sao…
Tôi day day thái dương đang nhức nhối.
“Vậy rốt cuộc là không công bằng chỗ nào với anh…?”
“Thần cũng muốn gọi ngài là tiền bối!”
“Nhưng chúng ta là bạn học mà…”
“Vậy thì, bạn học!”
“Không, bỏ đi. Cứ gọi ta là Điện hạ hoặc Lãnh chúa là được.”
“Lãnh chúa? Chủ nhân? Ừm, Lãnh chúa…”
Lucas lẩm bẩm lặp lại từ “Lãnh chúa” trong miệng.
“Thần thích cách gọi ‘Lãnh chúa’, thưa Lãnh chúa.”
“Thế sao?”
“Vâng, thưa Lãnh chúa!”
“Muốn gọi sao cũng được.”
Xem ra anh ta đang dần hưng phấn quá mức. Liên tục chiến đấu chắc hẳn đã tạo áp lực không nhỏ. Có lẽ tôi phải chú ý quản lý căng thẳng chiến đấu của anh ta.
“Ôi, bạn học yêu dấu~ Ôi, Tổ quốc yêu dấu~”
Phía sau, Jupiter đang ôm chai rượu whisky và lẩm nhẩm một khúc hát kỳ quái nào đó. Bà cô già này, làm ơn im lặng giùm đi.
“Vậy thì…”
Khi sự lộn xộn xung quanh cách xưng hô cuối cùng cũng lắng xuống, Damien dè dặt hỏi.
“Vậy chúng tôi nên gọi Evangeline là gì…?”
“Hiện tại, xin hãy gọi tôi là ‘Tiểu thư’.”
Evangeline lúng túng xoắn nhẹ một lọn tóc, nhỏ giọng nói.
“Từ nhỏ ta đã được gọi như vậy ở nơi này… vâng.”
Là con gái của Lãnh chúa, hẳn dân chúng vẫn quen gọi cô như thế.
Tôi thử tưởng tượng hình ảnh Evangeline lúc bé.
Cô bé chạy lon ton khắp thị trấn, mọi người trìu mến gọi “Tiểu thư!” “Tiểu thư Evangeline!”… Nghĩ thôi cũng thấy dễ thương.
“Tôi là Damien. Tôi phụ trách bắn tỉa và trị liệu. Rất vui được gặp cô, Tiểu thư Evangeline.”
Damien nở nụ cười hiền hòa chào hỏi.
“Tôi là Jupiter, pháp sư sấm sét. Cô trạc tuổi cháu gái tôi đấy, Tiểu thư Evangeline. Quả là một cô bé đáng yêu.”
Jupiter cũng nở nụ cười hiền từ như một người bà. Đừng để bà ta lừa! Bà cô già này thực chất keo kiệt vô cùng!
“…Lucas.”
Lucas ngắn gọn buông tên mình rồi trợn mắt nói thêm,
“Cô. Đồ đáng ghét.”
“…”
Evangeline lập tức đáp trả, ánh mắt bừng lửa.
“Rất hân hạnh được gặp lại. Anh. Đồ ngốc.”
“…”
“…”
Một bầu không khí căng thẳng bao trùm giữa hai kỵ sĩ tuyến đầu.
Người ta thường nói những người thuộc cùng một lĩnh vực sẽ dễ thấu hiểu và hòa hợp, nhưng có vẻ trong đội của tôi lại hoàn toàn ngược lại. Chẳng lẽ họ xem nhau như đối thủ, tranh giành cùng một vị trí?
“Được rồi, những chuyện chi tiết về đội hình chúng ta sẽ bàn dần trên đường đi. Giờ thì xuất phát thôi. Hậu bối.”
Đứng giữa các đồng đội và hậu bối, tôi khoác tay lên vai cả hai.
Khi Evangeline ngước nhìn tôi với ánh mắt kinh ngạc, tôi cười toe toét đầy tinh nghịch.
“Ta sẽ cho cô thấy những bí mật đang ẩn giấu ngay tại chính quê hương của mình!”
Không, không, tôi không nên cư xử như đang đi chơi tàu lượn trong công viên giải trí mới đúng!
*****
[Now Loading…]
[Tip — Các NPC mà bạn gặp trong hầm ngục có thể trở thành đồng minh hoặc kẻ địch tùy theo lựa chọn của bạn. Hãy tận dụng NPC một cách khôn ngoan để hành trình diễn ra suôn sẻ!]
*****
Sau khi lướt qua những dòng gợi ý quen thuộc vốn chẳng mang lại chút thông tin nào,
Khi quá trình tải dịch chuyển kết thúc, chúng tôi đã đứng bên trong hầm ngục dưới đáy hồ.
[Khu vực 1: Cống ngầm Khô cạn]
Dòng chữ hiển thị vị trí hiện tại lóe lên trước mắt tôi.
Khu vực 1, khu vực tôi đã từng đi qua. Một hệ thống cống đã cạn nước. Khung cảnh quen thuộc của đường cống trải dài trước mặt.
“Thưa Điện hạ?”
(Dịch giả-kun : Chính xác là your Highness, đừng hỏi đoạn đối thoại đòi đổi cách xưng hô có ý nghĩa gì nha, t cũng chịu.)
Lucas, với vẻ mặt đầy hoài nghi, cất tiếng hỏi.
“Chẳng phải đây là khu vực chúng ta đã thám hiểm rồi sao? Vì sao chúng ta lại quay lại?”
“Chúng ta có thể tiến thẳng đến Khu vực 2, nhưng vì trong đội có thành viên mới, ta nghĩ tốt hơn hết là để mọi người làm quen lại trong môi trường ít nguy hiểm hơn.”
“Ý của Điện hạ là… quái vật đã xuất hiện trở lại ở đây ư?”
“Đúng vậy. Mỗi khi chúng ta đẩy lùi một đợt phòng thủ chiến, hầm ngục này lại bị lấp đầy bằng một lũ quái vật mới.”
Quái vật sẽ ‘tích tụ’ trong hầm ngục dưới hồ. Theo thời gian trôi qua, chúng sẽ lấp kín toàn bộ hầm ngục, rồi cuối cùng ‘tràn ra’ khỏi phạm vi mặt hồ.
Mục đích của một màn phòng thủ chính là đánh bật đám quái vật tràn ra ấy.
Khi hầm ngục bị quét sạch như thế này, làn sóng quái vật tiếp theo lại bắt đầu sinh sôi.
Chu kỳ xâm chiếm và bị xua đuổi cứ thế lặp đi lặp lại không ngừng.
‘Nói đơn giản thì, sau mỗi trận phòng thủ, quái vật sẽ được làm mới trong hầm ngục.’
Nhờ việc quái vật tái sinh, việc cày cấp và thu thập vật phẩm có thể được duy trì liên tục.
Đặc biệt ở các khu vực ban đầu, mức độ nguy hiểm của quái vật rất thấp, khiến nơi đây trở thành địa điểm lý tưởng để thường xuyên điều động các đội phụ đi luyện cấp.
Đội chính đóng vai trò tổ chỉ huy. Họ thám hiểm hầm ngục, mở đường xuống các tầng sâu hơn, tiêu diệt trùm và thúc đẩy sự kiện.
Đội phụ là tổ cày quái. Họ quay lại những khu vực đã khám phá, tăng cấp và thu thập vật phẩm quái vật rơi ra.
Vậy nên, phương thức thám hiểm hầm ngục cơ bản của Protect the Empire là phân chia nhân vật một cách hợp lý và lựa chọn hầm ngục một cách cẩn trọng.
‘Dù chúng tôi có là đội chính, cẩn thận cũng không phải là thừa.’
Để thích nghi với đội hình mới và cho Evangeline thời gian làm quen với hầm ngục, chúng tôi quyết định quay lại Khu vực 1 — nơi dễ nhất.
Và thế là, chúng tôi đang ở đây.
“Ựaách…”
Evangeline dựa vào tường, nôn khan…
“Ôi trời, tiểu thư, cô ổn chứ?”
Jupiter nhẹ nhàng vỗ lưng cô.
“Ta không hề biết dịch chuyển còn có thể khiến người ta say sóng như thế này…”
Nghe tôi rên rỉ, Lucas lạnh lùng lẩm bẩm.
“Ta chưa từng thấy ai bị vậy bao giờ.”
Có thể thông cảm được. Dù sao, đây cũng là lần đầu cô ấy trải nghiệm dịch chuyển mà.
“Ta… ta ổn…”
Evangeline, mặt tái mét, lau môi.
Không, trông cô chẳng ổn chút nào.
“Nhưng ta nghĩ không ra… nơi như thế này lại thực sự tồn tại…”
Evangeline đưa mắt quan sát xung quanh.
Những công trình ở đây hoàn toàn khác biệt với kiến trúc trên mặt đất trải rộng bốn phía.
“Cô nghĩ ta sẽ nói dối sao?”
Tôi dang rộng hai tay, tươi cười như một hướng dẫn viên du lịch.
“Chào mừng đến với hầm ngục dưới đáy hồ, di tích của một vương quốc ma pháp cổ xưa.”
“Ngài biết đến nơi này bằng cách nào, tiền bối? Ngay cả tôi, người của gia tộc Cross, cũng không hề hay biết.”
À, tôi biết cô ấy sẽ hỏi. Tôi đã chuẩn bị sẵn câu trả lời rồi.
“Ta không thể nói hết mọi thứ. Nhưng cô nghĩ hoàng đế sẽ phái ta đến tiền tuyến này mà không có lý do sao?”
“…!”
Evangeline cùng mọi người đều lộ vẻ kinh ngạc, nhưng dường như đã chấp nhận lời giải thích ấy.
‘Thực tế thì chuyện này chẳng liên quan gì đến hoàng đế.’
Tôi bỗng thấy mang ơn phụ thân của Ash — người mà tôi chưa từng gặp mặt.
Danh xưng hoàng đế có sức nặng tuyệt đối trong đế quốc này. Chỉ cần lôi cái tên đó ra là đủ để hợp lý hóa mọi thứ.
‘Nếu hoàng đế nói đậu đỏ có thể biến thành tương đậu nành, chắc bọn họ cũng sẽ tin.’
Không, nếu hoàng đế thật sự ban chiếu như vậy, cả đế quốc chắc chắn sẽ bắt tay nghiên cứu cách biến đậu đỏ thành tương đậu nành, rồi cuối cùng sản xuất ra thật.
Dù sao đi nữa, tôi cũng đã vượt qua bằng một lời giải thích mơ hồ.
Sau khi sơ lược cho Evangeline về cấu trúc hầm ngục và mối liên hệ giữa nó với các trận phòng thủ chiến.
Khi cơn say đã lắng xuống đôi chút, chúng tôi bắt đầu tiến về phía trước.
“Mọi người, thắp sáng lên.”
Rời khỏi khu an toàn, bóng tối đặc quánh lập tức bao trùm.
Hisssssss…!
Trong khi những người khác thuần thục thắp đuốc hay đèn để xua tan màn đêm, Evangeline giật mình lùi lại.
“Á! Cái, cái bóng tối này là sao vậy?!”
“Tốt nhất cô nên làm quen sớm đi, hậu bối. Toàn bộ hầm ngục này đều bị bao phủ bởi thứ bóng tối như thế.”
Tôi nhe răng cười với Evangeline, người đang rụt rè lùi lại.
“Nếu cô thấy sợ, cô có muốn quay về bây giờ không?”
“…! Đừng, đừng trêu tôi. Chuyện này chẳng là gì cả!”
Evangeline giơ cao ngọn đuốc. Vì cô nhỏ nhắn, ánh lửa lập lòe từ tay chiếu rọi ngang mắt tôi. Dù vậy, trông cô có vẻ đã sẵn sàng.
Chúng tôi tiến sâu vào đường cống khô cạn.
[Khu vực 1: Cống ngầm Khô cạn]
— Tiến độ hoàn thành: Phòng thường 0/4
Không còn phòng trùm phải chinh phục, vì đợt tấn công trước đã xử lý xong. Toàn bộ rương báu cũng đã bị thu gom.
Giờ thứ chúng tôi phải đối phó chỉ là lũ quái vật tái sinh trong hầm ngục.
“Lucas dẫn đầu. Damien theo sau, canh phía trước. Jupiter ở giữa thi triển ma pháp. Ta thứ tư, Evangeline giữ hậu phương.”
Khi tôi đưa ra mệnh lệnh, tất cả nhanh chóng vào vị trí, ngoại trừ Evangeline.
“Chờ đã, tôi là kỵ sĩ khiên! Tôi phải đứng phía trước chứ…!”
“Evangeline.”
Tôi cắt lời cô, giọng điệu lạnh lẽo.
“Có một quy tắc ta quên nói. Trên chiến trường, quyền chỉ huy tuyệt đối phải thuộc về ta.”
“…!”
“Đây là hang ổ của quái vật. Chỉ cần một sai sót cũng đủ mất mạng. Nếu muốn phản đối hay trái lệnh, cứ rời đi. Còn không, hãy tuân theo mệnh lệnh vô điều kiện.”
“…”
“Vậy, quyết định của cô là gì?”
“…Tôi sẽ tuân theo.”
Evangeline ngẩng đầu khỏi tư thế cúi thấp.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đã lấy lại bình tĩnh. Nét trẻ con ban nãy giờ đã pha lẫn khí chất của một kỵ sĩ.
“Xin lỗi vì sự nông nổi vừa rồi. Tôi chỉ nghĩ rằng mình bị xem nhẹ vì tuổi tác và vóc dáng…”
“Hậu phương cũng quan trọng không kém tiền tuyến. Trong bóng tối này, chúng ta không thể đoán kẻ địch sẽ xuất hiện từ đâu. Nhiệm vụ của cô là bảo vệ phía sau. Đừng tự coi nhẹ vai trò của mình.”
“Vâng.”
“Quan trọng hơn, ta không đánh giá cô qua bề ngoài.”
Có thể nghe hơi kỳ quái, nhưng khi quan sát một người, ánh mắt tôi luôn dán vào cửa sổ hệ thống.
Thứ tôi tin tưởng không phải là diện mạo, tuổi tác, mà là những chỉ số hiển thị trên đó.
Và chỉ số của cô ấy thật sự rất đáng kinh ngạc.
“Cao hay thấp, già hay trẻ, đều không quan trọng. Ta tin vào năng lực đã được chứng minh của cô.”
Mím chặt môi như đang lẩm bẩm điều gì đó, Evangeline khẽ gật đầu.
“Vậy nên, một khi đã là thành viên đội của ta, ta sẽ sắp xếp cô ở vị trí phù hợp nhất. Hãy làm theo và không được than phiền.”
“Vâng, tiền bối.”
“Tốt, xuất phát!”
Evangeline vào vị trí cuối đội hình. Cuối cùng, năm người chúng tôi bắt đầu tiến quân.
Chúng tôi vượt qua một lối đi ngoằn ngoèo và dừng trước cửa phòng đầu tiên. Tôi hít sâu một hơi, rồi lao vào trong mà chẳng chút do dự.
“Không biết quái vật của STAGE này là gì đây~!”
Thịch!
Thịch! Thịch! Thịch!
Những khối vật chất khổng lồ tách khỏi bốn bức tường, nặng nề bước về phía chúng tôi, mặt đất rung chuyển theo từng bước chân.
Một sinh vật khổng lồ tạo thành từ đất đá và khoáng vật, lõi ma pháp nơi ngực phát ra ánh sáng nhàn nhạt.
“Là golem…”
Cửa sổ hệ thống lập tức hiện ra.
[Cống ngầm Khô cạn — Phòng 1]
— Tiêu diệt toàn bộ kẻ địch!
— Golem Đá Lv.6: 4 cá thể
Quái vật chúng tôi phải tiêu diệt trong lượt thám hiểm này, và cũng là bầy quái vật sẽ xuất hiện ở trận phòng thủ kế tiếp — chính là golem.
“‘Thật đúng là một mớ hổ lốn…’”
Golem thuộc loại quái vật cỡ lớn. Bốn con quái vật khổng lồ đó đang cùng lúc xông tới.
Tôi chửi thầm, trong khi các thành viên nhanh chóng tạo thành vòng phòng ngự quanh tôi.
Xem ra mỗi người sẽ phải đối phó với một golem. Tôi vỗ tay khích lệ.
“Được rồi mọi người. Cho chúng thấy bản lĩnh của chúng ta nào!”
Lucas rút kiếm, Damien giương nỏ. Jupiter tụ ma pháp lôi trong tay, còn Evangeline thì…
Ực!
Cô đưa khiên lên phía trước, tiếng nuốt khan vang rõ mồn một.
Có vẻ cô vẫn chưa quen với chiến đấu thực sự. Vẻ căng thẳng lộ rõ trên gương mặt non nớt.
Nhìn nghiêng gương mặt của cô nàng kiếm sĩ trẻ tuổi, tôi không nhịn được khẽ bật cười.
“Đào đá thôi nào mọi người! Nhớ nhẹ tay một chút nhé!”
Theo tiếng hô của tôi, bốn thành viên trong đội và bốn con golem đồng loạt lao vào trận chiến.
.
Bình luận truyện