Tôi Trở Thành Hung Thần Trong Trò Chơi Thủ Thành
Chương 44 : Người hâm mộ của Ash
Người đăng: ksama
Ngày đăng: 01:54 20-11-2025
.
Ding! Ding! Ding!
Ô cửa quay số của Lucky Strike xoay cuồng dữ dội, cuối cùng dừng lại ở con số định mệnh: 777.
Triple Seven.
Toàn bộ uy lực của vũ khí thất thường này đã được giải phóng.
“Cái gì vậy, tại sao lại đúng lúc này cơ chứ?!”
Tôi là người tung đòn tấn công, vậy mà cũng chính tôi là người có biểu cảm hoảng sợ nhất trong cả ba người. Không, không, không! Đừng là 777!
Mức sát thương đó đủ để hạ gục phần lớn các con boss chỉ với một đòn. Nếu trúng phải người… họ chắc chắn sẽ chết!
“Evangeline! Tránh ra—”
Dĩ nhiên, đã quá muộn.
Ô sát thương đã kích hoạt ngay khoảnh khắc nắm đấm tôi chạm vào tấm khiên của Evangeline.
7, 7, 7!
[Congratulations!]
[☆★☆ JACKPOT! ★☆★]
Những chùm pháo hoa rực rỡ nổ tung trên giao diện hệ thống, chúc mừng chiến thắng may mắn.
Cửa sổ hệ thống biến mất nhanh như chớp, và thay vào đó—
Zap—!
Một tia sáng bắn thẳng ra từ nắm đấm đang siết chặt của tôi.
“…”
Không đùa, không cường điệu, đó là một tia laser màu cầu vồng thật sự. Thế này thì điên rồ quá mức rồi.
Kwoooong!
Một vệt sáng rực rỡ vạch ngang bầu khí quyển, chiếu sáng toàn bộ những gì nó lướt qua.
“Kyaak—!?”
Bị cuốn trọn vào đường đi của tia sáng, Evangeline bị thổi bay về phía xa tít.
*****
Whoosh—
Khi lớp bụi cuối cùng lắng xuống.
Cổng tường đá của dinh thự đã bị phá hủy sạch sẽ bởi cú đấm của tôi (hoặc chính xác hơn, bởi tia laser bắn ra từ nắm đấm đó).
“…”
“…”
Đứng chết lặng trên nền đất cháy sém, Lucas len lén nhìn tôi, mồ hôi lạnh túa ra.
“Điện hạ… cú đấm vừa rồi thật kinh ngạc. Làm sao ngài… không, chuyện đó giờ không phải trọng điểm.”
“…”
“Dù cô ấy có là người bắt đầu đi nữa, nhưng mà việc ra tay tàn bạo như vậy thì cũng có hơi…”
“Không, không phải thế! Ta không cố ý làm vậy!”
Tôi chỉ định tung một cú chạm nhẹ để khiến họ chú ý.
Một động cơ cao quý và đầy nhân từ để ngăn giao tranh! Làm sao tôi biết được đúng lúc ấy lại nổ ra jackpot?!
Evangeline bị đánh văng đi một quãng rất xa, đâm sầm vào bức tường đá của dinh thự, phá sập cả một mảng lớn, rồi giờ thì bị chôn vùi dưới đống đổ nát.
Thịch, thịch thịch…
Cô không nhúc nhích dù chỉ một chút, ngay cả khi bụi đá từ trên rơi lả tả xuống người. Cảnh tượng ấy thật sự rất đáng lo.
“Cô, cô ấy chết rồi ư? Cô ấy bị ta giết chết rồi sao?”
Bị dằn vặt bởi tội lỗi vì có thể đã vô tình tiễn cả cha lẫn con nhà Cross về chầu tổ tiên, tôi run bần bật.
Lạy Thần Sổ Số! Tại sao 777 lại xuất hiện đúng lúc này chứ, khốn kiếp!
Lucas chạy đến chỗ Evangeline rồi quay lại nhìn tôi bằng một nụ cười méo mó.
“Không, cô ta không sao. Nhịp thở vẫn ổn định.”
“Thật sao?!”
Sống sót sau một cú Lucky Strike 777 sát thương tối đa—đúng là một Tank cấp SSR đích thực. Cơn nhẹ nhõm ập đến khi tôi hiểu rằng cô ấy vẫn còn sống.
“Cô ta có vài thương tích nhẹ, nhưng không có gì đe dọa tính mạng. Tuy nhiên…”
Lucas ngập ngừng, ánh mắt nhìn sang một bên. Tôi đưa mắt theo.
Nơi đó nằm ngổn ngang những mảnh vỡ của của chiếc khiên có hình đại bàng và cây kỵ thương đã gãy. Tất cả đều là trang bị của Evangeline.
(Dịch giả-kun : à quên nói, vũ khí của hai cha con nhà Cross đều là kỵ thương, là cái cây có phần che tay ấy. Trời mới biết vì sao lại dùng thứ đó khi không cưỡi ngựa, nhưng mà kệ đi.)
Chỉ với một cú đấm may rủi, tôi đã phá hủy toàn bộ vũ khí của cô ấy, chỉ để lại mỗi chủ nhân của chúng.
“C-cái đó trông… đắt lắm.”
“Đúng vậy…”
Hiển nhiên đây là vũ khí cấp SR, ít nhất là như vậy. À thì, nó từng là vũ khí cấp SR, còn bây giờ thì…
Tôi thở dài, nhặt lên một mảnh cánh đại bàng đã nứt toác. Giờ phải làm gì đây? Các thợ rèn có thể sửa lại thứ này được không?
Lucas nhẹ nhàng bế Evangeline, vẫn bất tỉnh, ra khỏi đống gạch vụn của bức tường.
“Nhưng dù sao đi nữa thì, Điện hạ, ngài cũng thật xuất chúng. Ngài đã hạ gục đối thủ mà thần còn chật vật chỉ trong một đòn duy nhất.”
“Không phải ta. Đó là do mấy vị thần xúc xắc đang muốn trêu người. ”
“Điện hạ vừa nói gì?”
“Không có gì. Cái trò chơi chết tiệt chỉ toàn dựa vào may rủi này.”
Ngay khoảnh khắc ấy, một tiếng huyên náo vang lên từ hướng cổng chính, rồi một nhóm người hầu trong dinh thự túa ra.
Tôi cất tiếng gọi Aider, người đang dẫn đầu đám đông.
“Aider! Gọi ngay một trị liệu sư từ nhà thờ đến! Và chuẩn bị phòng cho cô ấy nghỉ ngơi!”
Tôi thở dài thật sâu khi liếc nhìn Evangeline, bất tỉnh và thảm bại.
Ôi chúa ơi.
Hãy biết ơn vì không ai mất mạng, và bởi tình hình, bằng cách nào đó, vẫn còn trong tầm kiểm soát…
*****
Evangeline đang chìm trong mộng, một giấc mơ về thuở ấu thơ của cô.
Căn phòng nằm trong góc của một tòa trang viên rộng lớn và nhuốm màu thời gian. Căn phòng ấy đã luôn là của Evangeline kể từ khi cô chào đời.
Thỉnh thoảng, mẹ của cô lại ghé thăm bất chợt, ôm chầm lấy Evangeline và siết thật chặt trong vòng tay mình.
Không lâu sau, Evangeline đã học được cách dự đoán trước thời gian của những lần ghé thăm ấy.
Đó là mỗi khi cha của cô lên chiến trường.
Mỗi khi ma vật tấn công thành phố và cha của cô phải vội vã tiến ra tiền tuyến, sau khi tiễn ông ấy đi, mẹ của cô đều sẽ tìm đến phòng của Evangeline.
Và bà sẽ ôm lấy cô hàng giờ liền.
“Mẹ đến để an ủi con, vì con có thể sẽ bị dọa bởi lũ ma vật.”
Mẹ của cô luôn nói như thế với một nụ cười. Nhưng Evangeline biết rõ sự thật.
Người đang cảm thấy sợ hãi không phải là cô mà chính là mẹ của cô.
Cánh tay của mẹ, run lên sau khi ôm lấy cô, mới là những cánh tay đang run lên vì sợ hãi.
Sau đó, Evangeline sẽ vỗ nhẹ lên lưng của mẹ và mỉm cười trấn an.
“Mẹ ngốc quá. Cha sẽ đánh bại hết tất cả lũ ma vật, có gì phải sợ chứ?”
Mỗi khi Evangeline nói vậy, mẹ của cô lại đáp lại lời của con mình bằng một nụ cười vừa dịu dàng vừa man mác buồn.
Mãi đến sau này, Evangeline mới hiểu.
Điều mẹ của cô sợ không phải là ma vật.
Điều mẹ của cô sợ là mất đi cha của cô.
Và cả nỗi sợ dành cho số phận nghiệt ngã đang chờ đợi chính con gái mình — đứa trẻ rồi cũng sẽ phải đặt chân lên chiến trường tàn khốc ấy vào một ngày nào đó.
*****
“…Ưm.”
Dưới ánh dương rực rỡ len qua khung cửa sổ, Evangeline khẽ mở mắt.
Từ xa, tiếng kêu của loài chim lạ vang vọng.
“…Hả.”
Bố cục căn phòng mà cô đang nằm rất quen thuộc.
Hương thơm của những tấm chăn mới giặt.
Những hoa văn trên trần nhà, thứ đã in sâu vào ký ức.
Evangeline, ngơ ngác đưa mắt nhìn quanh, dần nhận ra rằng đây chính là căn phòng của cô trong tòa trang viên của gia tộc.
“Ah…”
Đúng vậy, cô đã trở về nhà.
Ba năm trước, sau khi mẫu thân qua đời, cô đã rời khỏi nơi này—bỏ chạy thì đúng hơn—và hướng thẳng đến kinh thành dù chẳng biết bản thân đang tìm điều gì.
Cô ghi danh vào Học viện Hoàng gia của thủ đô đế quốc.
Tại đó, cô đã hoàn thành tất cả các khóa huấn luyện của đội kỵ sĩ chỉ trong ba năm ngắn ngủi và tốt nghiệp sớm với danh hiệu thủ khoa…
“Giờ thì, đi đâu tiếp đây?”
Nhận lấy tấm bằng trong tay, cô đứng đó, trong lòng trống rỗng. Và rồi sau đó, tựa như nhận được sự dẫn dắt từ một thứ gì đó, cuối cùng đôi chân cô lại đưa cô trở về quê nhà.
Không có lý do rõ ràng nào cho quyết định ấy.
Chỉ đơn giản đây là cơ hội cuối cùng để cô ghé thăm mái nhà thời thơ ấu, trước khi chính thức đảm nhiệm vai trò kỵ sĩ và tiến ra tiền tuyến.
Cô quyết định đến thăm thành phố nằm ở góc nhỏ tồi tàn này một lần cuối, và không có ý định trở lại thêm lần nào nữa.
Và cứ như thế, giữa đêm khuya, cô trở về Crossroad…
‘Chuyện sau đó… mình không nhớ.’
Cô còn nhớ việc mình đã bước vào thành phố, nhưng sau đó là khoảng trống hoàn toàn. Làm sao cô lại về được phòng?
‘Chẳng lẽ mình đã uống rượu?’
Cô vẫn chưa tới độ tuổi hợp pháp để uống rượu, vậy nên ngay cả trong ngày tốt nghiệp của mình cô cũng không uống giọt nào. Không lẽ khi trở về nhà, cô đã mất cảnh giác rồi uống chút ít?
Trong khi Evangeline đang xoa lấy vầng trán đang nhức nhối, cô bỗng nhận ra một sự hiện diện khác. Có ai đó đang ngồi cạnh giường cô.
“…Mẹ?”
Cô buột miệng thì thầm, nhưng rồi sự thật tàn nhẫn đã ập đến trước khi người kia có thể đưa ra câu trả lời.
Mẫu thân cô đã không còn. Bà đã rời bỏ cuộc đời này ba năm trước.
Cặp mắt cô cay xè. Evangeline vội đưa tay che mắt, giọng khàn hẳn đi.
“Không… là cha.”
“…”
“Ba năm rồi chúng ta chưa gặp nhau. Người… vẫn khỏe chứ?”
“…”
“Mà, chắc con không cần hỏi câu đó. Hẳn người đang vui lắm bởi vì được đánh nhau với ma vật mỗi ngày.”
A.
Cô không định nói bằng giọng giận dỗi như thế.
Nhưng những lời cay nghiệt ấy trượt khỏi môi cô quá dễ dàng. Evangeline cắn môi, khó chịu với chính mình.
Chiếc răng nanh sắc nhỏ nhẹ cắn vào môi dưới.
Đây không phải cuộc trò chuyện cô từng mường tượng. Ít nhất, cô đã hy vọng bản thân có thể lịch sự hơn một chút…
“Thứ lỗi cho ta, Evangeline.”
Một giọng nói lạ lẫm phá tan dòng suy nghĩ.
“Ta không phải mẹ cô, và cũng chẳng phải cha cô.”
“?!”
Evangeline bật dậy, lưng áp sát vào đầu giường.
Phản xạ đầu tiên của cô là tìm kiếm vũ khí, thói quen từ khóa huấn luyện kỹ năng sinh tồn. Nhưng bàn tay băng bó của cô chỉ chạm vào một khoảng không.
‘Băng bó? Mình bị thương sao?’
Đang cố ghép các mảnh ký ức rời rạc, cô nhìn thấy người đàn ông đang ngồi trên chiếc ghế cạnh giường.
Đó là một thanh niên đẹp trai với mái tóc đen chải gọn.
Người đàn ông ăn mặc đơn giản ấy đang lật xem vài tài liệu. Hắn ngẩng lên nhìn Evangeline, rồi nhăn mặt.
“Trời ạ. cô vẫn chưa tỉnh hẳn sao? Có lẽ hôm qua ta đã đấm hơi mạnh…”
“Ah.”
Và khi đó, mọi chuyện đổ ập về.
Như một dòng nước lũ, ký ức về ngày hôm qua vụt trở lại. cô đưa tay chỉ vào hắn, giọng gắt lên.
“Ngươi là ông già hôm qua!”
Gương mặt người đàn ông tối sầm lại.
“Không, ta không phải ông già.”
“Ngươi chính là cái ông già trông yếu ớt nhưng lại đấm rất mạnh ấy!”
“Ta không hề trông yếu… Thôi bỏ đi. Nhưng ta không già!”
“Ngươi còn chế giễu chiều cao của ta nữa! Đáng ghét thật! Đồ cao kều! Cao thế chắc thích lắm nhỉ!”
“Khoan, cô hiểu lầm rồi… Ta xin nói lại, ta không phải ông già…”
Người đàn ông lầm bầm, hất đống tài liệu sang một bên và đặt tay lên ngực.
“Cho phép ta tự giới thiệu lại một lần nữa, thưa tiểu thư Evangeline Cross. Danh tính của ta là Ash ‘Bone Hatter’ Everblack. Ta là tam hoàng tử của Đế quốc, đồng thời là lãnh chúa hiện tại của Crossroad.”
Đôi mắt xanh sắc bén của Evangeline nheo lại, đầy hoài nghi.
“Đừng nói nhảm nữa. Nếu ngươi là hoàng tử, thì ta cũng là nữ công tước luôn đấy, hiểu chưa?”
“Chết tiệt, cái cô gái này đa nghi quá. cô không tin ta là hoàng tử chứ gì? Có cần ta đưa cho cô coi Huy hiệu Hoàng gia để chứng minh không?”
“Được! Chứng minh đi! Ngay lập tức!”
Evangeline không chút do dự gật đầu
Có hơi miễn cưỡng, Ash lôi từ túi áo ra một hoàng chương chế tác từ ngọc huyền và đưa cho cô.
Evangeline tròn mắt kiểm tra kỹ hoàng chương trong tay.
“Cái này… là thật.”
“Ta đã bảo ta thật sự là Hoàng tử rồi mà!”
“Sao lại là thật…?”
Ánh mắt Evangeline đảo qua lại giữa người đàn ông, Ash, và Huy hiệu Hoàng gia.
Mặt hắn, rồi lại Huy hiệu Hoàng gia.
Cô đã lặp lại chu trình ấy vài lần.
“Nó là thật? Ngài… đúng là tam hoàng tử tai tiếng Ash?”
“Ta… tai tiếng?”
“Tất nhiên, ngài chính là người tai tiếng nhất trong số ba hoàng tử của hoàng tộc Everblack!”
Suốt ba năm qua, Evangeline là học viên nội trú của học viện hoàng gia.
Nhưng những lời đồn về hoàng tử của đế quốc thì cô nghe hàng tuần. Ở kinh đô, người này luôn là chủ đề bàn tán số một.
Đệ nhất Hoàng tử, một chiến binh lạnh lùng và cứng rắn.
Đệ nhị Hoàng tử, một nhà chính trị và pháp sư nhân từ, ôn hòa.
Và Đệ tam Hoàng tử, một kẻ ngông cuồng phá phách bậc nhất.
Nếu trong hoàng gia có rắc rối gì, thì mười phần chắc chín là do Ash Everblack gây ra.
“Ta đã bận rộn chuẩn bị tốt nghiệp sớm nên không theo dõi tin tức gần đây. Không ngờ một hoàng tử lại đến vùng hẻo lánh này.”
Trả lại Huy hiệu Hoàng gia, Evangeline lục lọi trong túi đeo lưng của cô đang đặt cạnh giường, lấy bút và giấy, rồi chìa về phía Ash.
“Cho ta xin chữ ký được không?”
“Hả—gì cơ…?”
“Ta bảo là ta muốn chữ ký! Là hoàng tử thì chắc ngài cũng có chữ ký riêng của mình chứ?”
“Ờ… thì, có.”
Dù lúng túng, Ash cũng ký tên lên tờ giấy.
Những ký tự được viết lên tờ giấy trắng không phải hệ chữ thông thường mà là vài ký tự xa lạ, có phần kỳ quái. Nhưng Evangeline chẳng để tâm. cô cẩn thận gấp tờ giấy, nhét sâu vào túi.
Rồi cô đưa tay phải ra trước, hướng về Ash.
“Ta bắt tay ngài được không?”
“Hả? Ơ… được?”
Ash hơi ngẩn người, nhưng cũng đưa tay ra và bắt tay cô.
Khuôn mặt Evangeline rạng rỡ, cô nắm chặt tay hắn và lắc mạnh, miệng nở nụ cười rộng đầy phấn khích.
“Ta là người hâm mộ của ngài!”
“Hả?”
“Ta hâm mộ ngài.”
“Hâm mộ? Theo nghĩa mà ta đang nghĩ?”
“Đúng vậy! Trong số các học viên của Học viện Hoàng gia, ta là người ủng hộ tam hoàng tử cuồng nhiệt nhất! Ta còn giữ cả sổ lưu tin tức về ngài từ tuần san của thủ đô nữa!”
Evangeline rút từ túi ra một tập sổ và mở cho Ash xem.
Và quả thật, Ash có thể xác nhận điều đó.
Trong đó, từng tuần một, là toàn bộ những rắc rối lòe loẹt mà Ash đã gây ra ở kinh đô…
“Ờ… ta rất cảm kích vì cô đã hâm mộ?”
Vẫn chưa thoát khỏi vẻ bối rối, Ash dè dặt hỏi:
“Nhưng… tại sao? Vì sao cô lại hâm mộ ta?”
“Không phải rất hiển nhiên sao chỉ có một lý do mà thôi!”
Evangeline mỉm cười rạng rỡ.
Một nụ cười vừa ngây thơ vừa tinh quái, rất hợp với khuôn mặt của một thiếu nữ chưa đến độ tuổi trưởng thành của cô.
“Bởi vì trong toàn Đế quốc này… ngài là kẻ gây rắc rối vĩ đại nhất!”
.
Bình luận truyện