Tôi Trở Thành Hung Thần Trong Trò Chơi Thủ Thành

Chương 43 : Evangeline Cross

Người đăng: ksama

Ngày đăng: 01:54 20-11-2025

.
Ngọn thương của cô gái vô danh đâm thẳng vào bánh xe của cỗ xe ngựa. Thwack! Crash! Bánh xe, bị phá hủy bởi đòn tập kích bất ngờ, vỡ tung và văng tứ phía. “Aaaah?!” Cỗ xe mất bánh lảo đảo trượt trên mặt đường, rồi dần dần dừng lại trong tiếng ma sát rít lên chói tai. Những con ngựa hoảng sợ hí vang rồi tháo chạy tán loạn. “Ah, ôi trời… rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy…” Tâm trí tôi hỗn loạn giữa cơn biến cố đột ngột. Tôi hiểu rằng một cô gái đã nhảy ra từ đâu đó và tấn công, đánh nát bánh xe. Nhưng sau đó là gì? Ngay khoảnh khắc ấy, cửa xe bật mở, và Lucas thò đầu vào trong. “Điện hạ, ngài có sao không?!” Tôi phất tay đáp lại. “Đừng lo. Ta vẫn ổn. Chỉ hơi choáng váng một chút…” “Để thần nâng người dậy. Xin hãy bước ra ngoài.” Nhờ Lucas dìu đỡ, tôi lảo đảo bước xuống và đứng vững trên mặt đất. May mắn thay, tôi không bị thương. Đảm bảo rằng tôi an toàn, Lucas thở phào nhẹ nhõm. Sau đó, anh ta quay sang quát lớn về phía kẻ tập kích. “Ngươi là ai!” “…” “Dám chĩa thương vào người mà ngươi không biết là ai, ngươi muốn bị bắt giữ và trừng trị bởi pháp luật sao?!” Cô gái bí ẩn đã phá hỏng cỗ xe của chúng tôi đứng giữa đường, gương mặt hiện rõ vẻ khó hiểu. Khi đã bình tâm hơn, tôi nhìn kỹ cô gái ấy. Mái tóc bạch kim dài, buộc nhẹ sau gáy. Đôi mắt sắc bén có màu lục sáng, và giữa đôi môi mím chặt, thoáng thấy một chiếc nanh nhỏ, nhọn. “…Chỉ là một đứa trẻ.” Quả thật, cô ấy còn rất trẻ. Mười bốn? Mười lăm? Thậm chí nhìn còn non hơn thế. “Xin Điện Hạ đừng để tuổi tác đánh lừa. Có vẻ cô ta là một chiến binh được đào tạo bài bản.” “Được đào tạo?” “Xin hãy nhìn vào y phục của cô ta.” Y phục? Có gì đặc biệt sao? Nghe lời Lucas, tôi quan sát kỹ trang phục của cô gái. Một chiếc áo khoác trắng viền thêu kim tuyến, váy đen, và tấm choàng đỏ phủ trên vai. “…Đồng phục của học viện?” Nhận ra phong cách quen thuộc ấy, tôi quay sang hỏi Lucas, hơi ngạc nhiên. “Đó là đồng phục học viện, đúng không?” “Vâng. Đồng phục của Học viện Hoàng gia Đế quốc. Huy hiệu trên tấm choàng có thể xác nhận điều đó.” Nói cách khác, cô ta là một học viên của học viện kỵ sĩ, cái tuổi vẫn còn sống dựa vào cơm trường. “Vì sao một học viên của Học viện lại có mặt ở đây?! Mau xưng tên của mình!” Trước lời quát của Lucas, cô gái để lộ chiếc nanh bén nhọn và gằn giọng. “Câu ‘ngươi là ai’ phải do ta hỏi mới đúng. Các ông mới là những kẻ nợ ta một lời giải thích.” “Hả, hả? Các ông?!” Bị cách nói ấy đâm chọt, tôi khẽ dựng người lên, nhưng cô gái vẫn dửng dưng. “Nếu các người lớn tuổi hơn ta, thì các ngươi là ‘các ông’. Đó là cách người ta xưng hô, đúng không? Ta nói đúng chứ?” “À… ừm!” Không đáp lại được, tôi siết chặt nắm tay. Đúng là đám thiếu niên…! Cô gái chỉ về phía tòa trang viên với cây thương khổng lồ trong tay. “Nơi này từng là nhà của ta. Ta trở về sau thời gian dài và nhìn thấy những binh sĩ xa lạ chiếm giữ nó? Thậm chí cả gia huy đã phấp phới suốt hàng thế kỷ cũng bị gỡ bỏ một cách cẩu thả.” Đôi mắt sắc của cô nheo lại. “Điều này khiến ta không khỏi tự hỏi: đây là bọn sơn tặc dai dẳng ta đã đối phó bấy lâu? Hay quốc gia nào đó lén xâm nhập? Trong khi đang cân nhắc vụ thiếu thông tin thì các ngươi lại đến bằng cỗ xe này, nên ta quyết định hỏi thăm.” “Này, hỏi thôi có được không?! Đâu cần thiết phải phá xe!” “Well, ta được dạy ở trường dạy ta rằng phải trấn áp những kẻ hiềm nghi trước tiên.” Cô gái xoay nhẹ ngọn thương, vung về phía chúng tôi một cách điềm nhiên. “Vậy các quý ông đây là ai? Vì sao xâm nhập nhà của người khác? Dựa vào câu trả lời, mọi chuyện có thể sẽ trở nên hơi khó xử đấy, vậy nên hãy lựa lời thật thận trọng.” Lucas, rõ ràng đã mất kiên nhẫn, đáp thay tôi. “Ngươi đang nói nhảm gì vậy! Đây là dinh thự của Lãnh chúa Crossroad, và nó thuộc về ngài ấy!” “…? Ý ngươi là sao?” Cô gái thực sự bối rối. “Lãnh chúa ở đây không phải là phụ thân của ta sao?” Không khí chững lại trong giây lát. Lucas và tôi nhìn nhau, đã hiểu cô gái trước mặt là ai. “Vậy ra cô là…” Tôi cẩn trọng gọi ra cái tên ấy. “…Evangeline Cross.” Ngay khi nghe tên mình, đôi mắt xanh lục của cô mở lớn. “Ngài biết ta sao, thưa ngài?” “Ta nghe phụ thân của cô kể rất nhiều về cô.” Khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, tôi thực sự nhận ra rằng cô gái này chính là ái nữ của Chiến tước Cross. Đôi mắt màu lục bảo ấy giống ông ấy đến kỳ lạ. ‘Khoan đã.’ Evangeline Cross trong trò chơi — một tanker cấp SSR — rõ ràng là một nhân vật cao lớn, khí phách uy nghi. Nhưng cô gái trước mặt tôi lúc này không chỉ trẻ hơn rất nhiều mà còn… “…Nhỏ hơn ta tưởng rất nhiều.” Rất nhỏ. Cô ấy thấp hơn tôi đến hai cái đầu. Dáng người nhỏ nhắn, gọn gàng. Đôi tay đang nắm thương thật thon, nhỏ — đặc trưng của một thiếu nữ mới lớn. Trong trò chơi, cô ấy không trẻ như thế này, và cao hơn rất nhiều. Nguyên nhân tôi không thể nhận ra ngay chính là bởi vì người thực trông quá khác so với hình ảnh đại diện trong trò chơi. ‘Sao lại khác nhiều đến vậy? Lucas và Jupiter thì lại giống trong game cơ mà?’ Trong lúc tôi còn đang so sánh Evangeline trong game và Evangeline trước mắt, Lucas huých nhẹ vào sườn tôi. Hả? Làm sao thế? “Điện Hạ, thật thất lễ khi nhận xét về ngoại hình của người khác khi người đó đang đứng ngay trước mặt…” “Ờ.” Tôi khựng lại rồi ngẩng lên. Khuôn mặt Evangeline cứng đờ. Có vẻ cô thật sự bị xúc phạm. “Không, không, Tiểu thư Evangeline! Cô hiểu lầm rồi. Ta không nói cô thấp, mà chỉ là… nhỏ hơn hình tượng ta thấy trong trò chơi… À không, nhỏ hơn hình ảnh mà ta tưởng tượng!” “…” Tôi vội vã vung tay, giải thích thật lòng, nhưng đương nhiên, tình hình không hề khá hơn. Lông mày của Evangeline giật giật. “Dám xúc phạm ngoại hình người khác ngay trước mặt, xem ra ngươi không quý trọng tính mạng của mình lắm nhỉ?” “Không, ta… ta chỉ có một mạng thôi…” “Vậy thì lẽ ra ngươi phải biết trân quý nó.” Evangeline nâng cây thương khổng lồ trong tay. “Ta đổi ý rồi. Vừa nãy ta chỉ thăm dò thôi. Giờ thì ta sẽ nghiêm túc.” Whoosh— Luồng chiến khí hữu hình bùng lên quanh người cô gái nhỏ bé. Ngay cả kẻ không biết gì về chiến đấu như tôi cũng cảm nhận được chiến khí ấy đang tăng vọt. Tình hình rất nghiêm trọng. Swish! Lucas rút kiếm, đứng chắn trước mặt tôi, cất tiếng. “Hãy hạ thương xuống, Tiểu thư Evangeline Cross! Người đang đứng trước mặt cô là Tam hoàng tử của Đế quốc Everblack, Ash Everblack!” Evangeline bật cười chế giễu. “Ồ? Trước thì xâm chiếm nhà người ta, giờ lại tự xưng hoàng thất? Ta ngưỡng mộ trí tưởng tượng của các ngươi, nhưng thật đáng tiếc, nó chẳng đáng tin chút nào.” “Gì cơ?” “Cái gã Tam hoàng tử vô tích sự nổi tiếng kia! Hắn việc gì phải lặn lội tới cái chốn hẻo lánh này?” Không, hắn thật sự đã tới đây mà! Thud! Evangeline đạp một bước, mặt đất lõm xuống thành một hố nhỏ. Tôi chớp mắt, và trong khoảnh khắc tiếp theo, nữ thương sĩ đã áp sát trước mặt chúng tôi như một quả đạn. Clang—! Lucas vung kiếm đỡ lấy mũi thương đang lao tới. Tia lửa bắn tung khi hai vũ khí va chạm. Ánh nhìn của Evangeline sáng rực. “Ồ, người này cũng khá đấy?” “Tất nhiên rồi, Tiểu thư Evangeline. Ta là tiền bối của cô tại học viện.” Lấy lại sự bình tĩnh, Lucas tự giới thiệu. “Ta là Lucas McGregor, xếp hạng thứ hai khóa 369 của Học viện Hoàng gia.” Ồ, hạng nhì! Lucas, anh từng là á khoa ư? Ấn tượng đấy! Trong lúc tôi còn đang thầm trầm trồ, Lucas chỉ về phía tôi. “Còn Điện Hạ Ash Everblack đang đứng sau ta đây cũng là tiền bối của cô!” Hả? Thật sao? Tôi cũng là cựu học viên của Học viện à? “Và trong số học viên khóa 369, Điện Hạ chính là một nhân vật truyền kỳ!” Gì cơ? Tôi là truyền kỳ á?! “Truyền kỳ gì? Lucas, ta… ta nổi danh về cái gì? Hả?” “À… thì…” Nhưng Lucas chỉ nói đến chữ “truyền kỳ” rồi dừng lại, không nói thêm. Hơn nữa, anh ta còn đang lảng tránh ánh mắt của tôi. Cảm thấy hơi bất an, tôi cẩn trọng hỏi. “Lucas, ta có thể hỏi ngươi một điều được không?” “D-dĩ nhiên rồi, Điện hạ. Xin cứ hỏi bất kỳ điều gì.” “Ừm… Ta tốt nghiệp với thứ hạng bao nhiêu?” “…” Sau một khoảng lặng, Lucas, giờ đã có thể thấy rõ những giọt mồ hồi đang trượt xuống từ thái dương, miễn cưỡng đáp lời. “Ngài… đứng thứ nhất…” “…Từ dưới lên?” “…Vâng.” Tôi đưa tay lên xoa trán, nơi đang bắt đầu nhức nhối. “Vậy ra đó là lý do ta được gọi là huyền thoại?” “Vâng, ừm… cũng không hẳn là sai… Vì ngài mang trong mình huyết mạch của Hoàng tộc! Ngài đã cuồng nhiệt và đầy tự tin đến mức gạt bỏ chuyện học hành sang một bên! Và mục tiêu của ngài đúng là đứng nhất… từ dưới lên!” “Thật là đường đường chính chính, đúng là đầy khí phách! Ngươi nói đúng, nếu đã muốn lười biếng thì phải lười tới mức đứng bét toàn trường. Làm tốt lắm, Ash Everblack!” “Giờ thì lại còn dám vờ làm đàn anh của ta… Các quý ngài đây thật sự đã kể một câu chuyện rất thú vị.” Evangeline, người đã lắng nghe hết những lời chân thành của chúng tôi, bằng một cách không chân thành chút nào, mỉa mai và khẽ đổi tư thế. Tay cầm thương của cô vẫn vững vàng, còn tay kia đưa ra phía trước rồi thu lại trước ngực và người cô cúi xuống. Một chân cô thu về, cả hai đầu gối hơi chùng xuống. Cú nhún chào của cô ấy hoàn mỹ và tao nhã. Giá như cô ấy không cầm theo một cây thương khổng lồ thì thật tinh mỹ biết bao. “Đã rõ. Vậy thì, tốt nghiệp sớm từ khóa thứ 375, Evangeline Cross xin gửi lời chào đến các ‘đàn anh’…” Ngay sau đó, đôi mắt lục bảo của cô lóe sáng dữ dội. “Thật hân hạnh!” Cô lao lên! Lucas lập tức chuyển sang thế công, không chút chần chừ. Choang! Keng! Két—! Hai hiệp sĩ lao vào giao chiến, thương và kiếm cắt xẻ không gian khi va chạm. Thực lực của họ cân tài cân sức. Một thế trận thực sự giằng co. Điều đó hoàn toàn dễ hiểu, bởi cả hai đều là nhân vật cấp SSR, những kỳ tài võ nghệ kiệt xuất nhất của lục địa này. Về mặt tài năng, họ có thể xem như ngang nhau. Keng! Rầm! Thế nhưng, trận đấu bắt đầu nghiêng về phía Lucas. Từng chút một, Lucas dần áp đảo, còn Evangeline rơi vào thế phòng ngự. Cô đang nỗ lực hết sức để chặn những đòn tấn công sắc bén của Lucas. Tài năng của họ tuy tương đồng, nhưng kinh nghiệm là thứ tạo nên sự khác biệt cốt lõi. Lucas, người đã mài giũa thực lực qua vô số trận chiến một mất một còn để bảo vệ tôi, sở hữu sự lão luyện mà Evangeline, vẫn còn trẻ người non dạ, chưa thể có được. “Tsk!” Ngay lúc ấy, khi đã bị dồn đến chân tường, Evangeline cau mày rồi nhanh chóng tháo thứ gì đó từ lưng và gắn lên cánh tay trái. “Ngươi mạnh hơn cả các giảng viên của học viện của chúng ta sao? Ta không muốn dùng đến thứ này đâu!” Đó là một tấm khiên nhỏ mang hình đại bàng. Choang! Khi Evangeline cố định khiên lên cánh tay trái, đôi cánh đại bàng lập tức xòe ra. Một tay là thương. Tay còn lại là khiên. Nhìn vào tư thế đó, đúng thật là không thể chối cãi. ‘Quả nhiên là con gái của Chiến tước phương Nam.’ Evangeline, sau khi tái lập thế đứng, lại lao vào Lucas một lần nữa. “Ta sẽ dốc toàn lực!” Lucas trầm mặt, lặng lẽ nâng kiếm lên đón lấy cô. Keng! Với chiếc khiên được sử dụng, năng lực chiến đấu của Evangeline tăng lên đáng kể. Cô dùng khiên để chặn những đường kiếm chuẩn xác của Lucas, đồng thời xoay cây thương khổng lồ bằng tay phải để tung đòn tấn công mạnh mẽ. Dù trước đó cô đã bị đẩy lùi, giờ đây cả hai đã trở lại thế cân bằng. ‘Đúng là một cảnh tượng phi thường.’ Cuộc đối đầu giữa hai chiến binh kiệt xuất thật rực rỡ và đầy choáng ngợp. Tia lửa bắn ra mỗi khi vũ khí giao nhau, tựa như pháo hoa rực sáng giữa không trung. ‘Nhưng đẹp thì đẹp… nếu tiếp tục, có người sẽ bị thương mất.’ Dù cả hai đều không thực sự có ý định lấy mạng đối phương—nếu có, họ đã phóng thích kỹ năng không chút dè dặt. Nhưng dẫu không có sát ý, chiến đấu vẫn luôn tiềm ẩn những nguy hiểm. Tôi phải giải quyết tình hình dần dần. Tôi bước lên phía trước. “Này! Hai người dừng lại! Đủ rồi đấy!” Choang! Choang—! “Rõ ràng có sự hiểu lầm ở đây mà. Không thể ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng được sao?” Tsukang! Changgang! “Ê? Hai người có nghe ta không đấy?” Hiển nhiên là không. Hai hiệp sĩ hoàn toàn đắm chìm vào trận đấu của họ. ‘Không có cách nào ngăn lại sao?’ Họ đang ở thế giằng co tuyệt đối. Trong tình huống như vậy, chỉ có cách để một bên thứ ba chen vào mới có thể phá vỡ bầu không khí căng như dây đàn này. Ánh mắt tôi rơi xuống tay mình. Vũ khí SSR của vận may, ‘Lucky Strike’, đang tỏa sáng như muốn thu hút chú ý sự chú ý từ tôi. ‘Không còn cách nào khác!’ Dù đòn tấn công có yếu ớt cũng không sao. Tôi chỉ cần tạo chút hỗn loạn trong trận đấu. Evangeline, may mắn thay, hoặc cũng có thể là xui xẻo, chưa phát hiện ra sự hiện diện của tôi. Có vẻ cô đang bận toàn lực đối phó với Lucas. Tôi lén lút áp sát hai người, đứng ngay cạnh họ. Có vẻ thực sự tôi không đáng được hai người họ coi như một đối thủ. Cả hai chẳng ai thèm để ý đến sự hiện diện của tôi cả. ‘Chỉ cần một cú, thật nhẹ thôi cũng được!’ Tôi siết chặt nắm đấm, giữ hơi thở ổn định. Được rồi, làm thôi! “Cú đấm Hoàng tử~!” Với một cú đấm yếu xìu, “C-cái gì?! Từ khi nào?!” Evangeline giật mình trước tiếng hô bất ngờ và cú đấm lao đến của tôi, theo phản xạ lập tức đưa khiên lên đỡ. Khoảnh khắc nắm đấm tôi chạm vào tấm khiên, một máy quay số chỉ mình tôi có thể nhìn thấy lập tức quay tít ở rìa tầm nhìn. Ding! Hả? Khi con số đơn vị hiện lên, một cơn linh cảm lạnh sống lưng ập đến. Đó là trực giác của người chơi. Tiếp theo là hàng chục. Ding! Cảm giác báo trước “điều khủng khiếp” chạy vụt qua đầu tôi như tia sét. Không thể nào? Khoan đã, khoan đã, khoan đã. Không phải chứ? Thật à? Và cuối cùng, hàng trăm— Ding! Aaaaaaaaaaah—! Nó thật sự có tồn tại! Nhà phát hành không lừa tôi, nó thật sự có tồn tại, số 777—! Miệng tôi há hốc trong sửng sốt. Nhưng tại sao lại xảy ra ngay lúc này cơ chứ?!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang