Tôi Trở Thành Hung Thần Trong Trò Chơi Thủ Thành

Chương 42 : Vũ khí mới của Damien

Người đăng: ksama

Ngày đăng: 01:54 20-11-2025

.
Ba ngày trôi qua kể từ khi Stage 2 hạ màn. Thành phố pháo đài Crossroad vẫn náo nhiệt, nhưng một nỗi buồn âm ỉ bao phủ khắp nơi. Khắp thị trấn, cờ tang phấp phới trong gió. Những lá cờ trắng được dân chúng treo lên tự nguyện từ nhà này sang nhà khác, và còn phấp phới trên cổng thành cùng các tòa hành chính. Charles Cross, vị Chiến tước, đã từ bỏ vai trò lãnh chúa của mình, nhưng ông là người đã gìn giữ mảnh đất này suốt nhiều thập niên. Không phải ai cũng tôn kính ông, nhưng không ai có thể phủ nhận lòng tận tụy ông dành cho thành phố này. Việc bầu không khí trở nên ảm đạm là điều tất nhiên khi một nhân vật biểu tượng đã hy sinh để bảo vệ nơi này. Tinh thần của dân chúng lao dốc không phanh và chưa có dấu hiệu phục hồi nhanh. ‘Vẫn còn thời gian đệm trước giai đoạn kế tiếp.’ Tôi liếc sang cửa sổ hệ thống. [STAGE 3] — Bắt đầu sau: 12 ngày Tính cả ba ngày đã qua, thời gian chờ đợi đến STAGE kế tiếp là 15 ngày. Đó là một khoảng thời gian tương đối rộng rãi. May mắn thay, thiệt hại ở tường thành lần này nhẹ hơn nhiều so với lần trước. Khoảng năm ngày nữa, việc sửa chữa sẽ hoàn tất. Hội trưởng Công hội Thợ xây đã thề quyết tâm đảm bảo mọi công đoạn đều thực hiện hoàn hảo. Lời ông ta khiến tôi cảm thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều. ‘Với một bức tường được sửa chữa chu toàn, tôi có thể kỳ vọng trận đánh lần sau sẽ khá hơn.’ Tôi nghiến răng nghĩ thế. ‘Nhưng nếu lại có biến cố bất ngờ xuất hiện ở stage sau thì sao?’ Hình ảnh của NPC thù địch — Kẻ Thổi Sáo — từ stage trước lại hiện lên trong đầu tôi. Hắn chỉ đạo tấn công vào một đoạn tường và suýt nữa đã khiến cả hàng phòng thủ sụp đổ. ‘Tôi phải giảm thiểu mọi biến số có thể. Những điều bất ngờ cứ liên tục xuất hiện…’ Đau đầu, tôi đưa tay xoa trán và nhớ tới lời Aider đã nói. — Chỉ cần vượt thêm một stage nữa, tôi sẽ hiểu vì sao mọi thứ lại diễn ra như thế… “…” Tôi nghịch chiếc vòng da quấn quanh cổ. Theo Aider, chức năng của nó sẽ được mở khóa sau Stage 3. — Tôi mong ngài chịu nổi. Dù khi ngài biết hết mọi chân tướng của thế giới điên rồ này, tốt thật lòng mong ngài vẫn tiếp tục chiến đấu như hiện nay. Đó là lời Aider nói với tôi. Tôi chau mày. Những chân tướng của thế giới này? Còn điều gì khác trong trò chơi mà tôi chưa biết? Và làm sao để tôi khám phá tất cả? Có vô vàn bí ẩn, nhưng trước mắt, tôi phải tiến lên. ‘Tiến đến stage tiếp theo.’ Rồi, ‘Rồi stage sau nữa.’ Từng bước một. Lần lượt. Tôi sẽ kiên định bước trên con đường hướng tới endgame. Vai trò của tôi vẫn không đổi. Không có gì thay đổi cả. ***** Sắp xếp nơi nghỉ ngơi cho đồng đội và binh lính. Sửa chữa những đoạn tường thành bị tàn phá. Gia cố hàng rào, tường cọc phòng thủ. Bán ma thạch. Tuyển mộ nhân lực và thu gom tài nguyên. Quản lý tài chính… Kể từ khi stage trước kết thúc, tôi đã bị cuốn vào vô số công việc suốt ba ngày liền, vậy mà vẫn còn một nhiệm vụ chưa xử lý. Ba chiếc hộp xám và một chiếc hộp tím vẫn được cất gọn trong túi đồ của tôi. — Rương thưởng cấp N: 3 — Rương thưởng cấp SR: 1 Đó chính là tất cả số rương thưởng tôi nhận được sau khi hoàn thành stage trước. ‘Chỉ mới giai đoạn này mà đã có hộp cấp SR rồi sao? Thật bất ngờ.’ Trong phòng ngủ của dinh thự lãnh chúa, giữa đêm. Ngồi trên giường, tôi quan sát chiếc rương tím đang cầm trong tay. Tại sao thứ này lại rơi ra sớm như vậy? Có phải để bù cho mức độ khó vượt ngoài dự kiến không? ‘Một trò chơi khốn kiếp thế này mà lại tử tế đến thế sao?’ Cấp độ của rương thưởng sẽ xác định cấp tối thiểu của vật phẩm bên trong. Nghĩa là hộp SR chắc chắn sẽ cho vật phẩm SR trở lên. Đây không phải thứ thường xuất hiện tại Stage 2. ‘Nhưng đã cho thì tôi sẽ nhận.’ Không có lý do gì từ chối cả. Kiểm tra kỹ, rồi tận dụng triệt để. Tôi mở ba hộp cấp N trước — mở đồng loạt luôn! “Jackpot, xin hãy—?!” Như thể chế giễu lời cầu nguyệncủa tôi, cả ba chiếc hộp đều phát ra ánh sáng xám. Bên trong toàn là vật phẩm cấp N… “Tôi còn chẳng hề mong chờ gì ở nó nữa, chết thật.” Tôi lẩm bẩm khi xem qua nội dung của các hộp. [Phần thưởng] — Dược phẩm hồi phục trạng thái bất thường — Dược phẩm hồi phục trạng thái bất thường — Magic Core tiêu chuẩn cấp thấp (N) Hai dược phẩm phục hồi trạng thái bất thường và một Magic Core cấp N. Tất cả đều hữu dụng, nhưng chẳng có đang để chú ý. Tôi ném đống phần thưởng tầm thường vào túi đồ, môi cong thành một nụ cười chán chường. ‘Giờ đến lượt nhân vật chính ra sân!’ Tôi cầm hộp SR lên và nuốt nước bọt. Làm ơn… “Cho ta một jackpot nữa đi!” Lần trước tôi đã nhận được một món đồ cấp SSR nhưng chỉ có thể dùng để tấu hài, vậy nên lần này tôi chỉ cần một món cực mạnh, loại có thể phá sự cân bằng của trò chơi ấy! Tôi giật hộp ra. “Jackpot chưa—?!” Ánh sáng phát ra từ hộp… là màu tím. “Khốn thật.” Vậy tức là không có SSR. Nhưng SR cũng đã rất tốt rồi. Tôi nhặt vật phẩm trong hộp lên. Từ trọng lượng và kết cấu, tôi có thể cảm nhận đây không phải đồ tầm thường. Lẽ nào là— [Phần thưởng] — [Magic Gun] Hunter’s Retribution (SR) (Sự báo thù của thợ săn) “Jackpot thật sao?!” Thứ nằm trong rương là một khẩu súng trường ma thuật dài. Tôi nhanh chóng kiểm tra thông số. [Hunter’s Retribution (SR) Lv.25] — Phân loại: Magic Gun — Sức tấn công: 50–75 — Độ bền: 5/5 — Băng đạn: 10/10 — Khi tấn công từ phía sau, tăng xuyên giáp 10%. — Khi tấn công từ phía sau, tăng 10% tỉ lệ chí mạng. “Magic Gun… ở giai đoạn này sao?” Tôi thốt lên, quan sát thứ vũ khí dài và nặng trên tay. Magic Gun. Một loại vũ khí giống súng ở Trái Đất, nhưng hoạt động theo nguyên lý khác: tạo đạn ma lực từ Magic Core gắn trong nòng, rồi bắn ra. Nói đơn giản, nó là phiên bản thu nhỏ của Pháo Mana, nhưng do một người sử dụng. Tầm bắn của nó ngắn hơn cung, nhưng hỏa lực mạnh hơn và tốc độ bắn cũng cao hơn. Thoạt nhìn thì lợi hại. Nhưng thực tế, loại vũ khí này đầy rẫy khuyết điểm. Trước hết, vì là phiên bản được thu nhỏ từ pháo nên rất khó để một người có thể điều khiển nó. Kích thước thu nhỏ khiến độ ổn định kém khiến việc ngắm bắn gian nan, thân súng không được cố định khiến cho độ giật đạt đến mức điên rồ. Nói tóm lại, thứ này biến tỉ lệ chính xác thành một trò chơi xổ số. Hơn nữa, nó thường xuyên hỏng vặt, và nếu Magic Core bị quá nhiệt, toàn bộ vũ khí có thể hoàn toàn biến thành đống sắt vụn. Nhưng vấn đề lớn nhất chính là số lượng đạn. Số lượng đạn ma lực mà một Magic Core có thể tạo ra là cố định. Khi bắn hết, người dùng phải chờ vài giờ để nạp lại. Trong khoảng thời gian đó, Magic Gun còn không hữu dụng bằng một cây gậy. Điều này khiến hầu hết người chơi lảng tránh Magic Gun, đẩy nó vào diện bị đào thải. Với việc cung và nỏ đều ổn định, đáng tin cậy, không ai lại dại gì mà dùng một món đồ nhiều khuyết điểm như thế. ‘Tôi thề, tại sao họ toàn đưa cho tôi những món đồ rác rưởi như thế này chứ. Tại sao lại như thế?’ Tôi rên rỉ. ‘Mình biết dùng thứ này vào đâu… chờ đã.’ Ngay lúc tôi định tháo nó lấy linh kiện, một tia chớp lóe trong đầu. ‘Nếu Damien dùng được thì sao?’ Magic Gun gây sát thương cao nhất trong các loại vũ khí cá nhân. Với Damien, người không hề có một kỹ năng nào bổ trợ cho sát thương tầm xa, Magic Gun có thể là một lựa chọn tuyệt vời. ‘Ba nhược điểm của Magic Gun: khó ngắm, thiếu ổn định, và ít đạn.’ Trong đó, chuyện ngắm bắn không thành vấn đề. Damien có [Far-Sight]. Điều đó có nghĩa là nếu tôi có thể xử lý được hai khuyết điểm còn lại, thì chiến lực của Damien sẽ tăng mạnh. “…Được!” Nghĩ ngắn gọn một lúc, tôi bật dậy khỏi ghế. Rời khỏi phòng, tôi chạy về phía cửa lớn của dinh thự và hét lớn: “Lucas! Chuẩn bị xe ngựa! Chúng ta sẽ ra ngoài ngay!” ***** Mặc dù đêm đã khuya, tôi vẫn bước lên cỗ xe Lucas chuẩn bị và lao thẳng vào thành. Tôi hướng thẳng đến lò rèn. “Điện hạ, điều gì đã mang ngài đến?” Người thợ rèn, đang dọn dẹp cửa hiệu một mình, đón tôi bằng vẻ mặt kinh ngạc. “Sao ngài lại đến vào giờ này…” “Ta đến vì có chuyện gấp.” Không dừng lại để giải thích, tôi bước nhanh vào lò rèn và đặt vật tôi mang theo lên bàn. “Ông biết đây là gì không?” Đó chính là khẩu ma thương (Magic Gun) cấp SR vừa thu được, ‘Hunter’s Retribution’. Người thợ rèn nhấc khẩu súng lên đầy cẩn trọng, rồi trầm trồ “Hô-hô”. “Đây là… ma thương.” “Ông biết nhiều đấy.” “Quả nhiên là vậy. Đó là loại binh khí được phát minh cỡ một trăm năm trước, từng được nghiên cứu nhưng bị loại bỏ. Khó sử dụng, lại thiếu ổn định…” Có vẻ như hiểu biết của họ trong thế giới thực cũng giống hệt trong trò chơi. “Vậy, không thực dụng?” “Haha, vừa đắt vừa kém hiệu quả, dùng đại bác còn hơn… Nhưng làm đồ sưu tầm thì rất có giá trị.” Tôi gõ nhẹ ngón tay lên thân khẩu ma thương đang nằm trên bàn. “Dù sao, nhìn vào cái này… ông có thể chế tạo thêm một cây mới chứ?” “Hả? Hmm, có thể. Đây vốn là trang bị tiêu chuẩn của quân đội Đế quốc, cấu tạo cũng tương tự như Pháo Mana.” Hội trưởng Công hội Thợ rèn bổ sung thêm: “Tuy nhiên, nó giống một tạo tác hơn là vũ khí cá nhân, nên thần sẽ cần các giả kim thuật sư hỗ trợ trong quá trình chế tác.” “Ta sẽ bàn với xưởng luyện kim. Hai bên sẽ cùng hợp tác làm.” “Đã rõ. Miễn là ngài cung cấp đủ Magic Core để làm lõi cho thiết bị, thì thần có thể bắt tay chế tạo ngay…” Trước khi hội trưởng nói hết câu, tôi đổ toàn bộ Magic Core trong túi mình xuống bàn. Năm viên Magic Core lăn ra, va chạm vào nhau phát tiếng lách tách. Một Magic Core phổ thông cấp thấp (N). Ba Magic Core của Ratman Champion (R). Và một Magic Core của Black Spider Queen (SSR). Đó là toàn bộ Magic Core tôi tích cóp được đến giờ. “…” Hội trưởng Công hội Thợ rèn há hốc miệng nhìn chằm chằm chúng, còn tôi thì gật đầu. “Chế tạo năm khẩu.” Thiếu đạn ư? Không ổn định ư? Tôi sẽ dùng số lượng áp đảo mà đè bẹp hết thảy. Trong trò chơi, nhân vật chỉ có thể trang bị một vũ khí, nhưng đây là thế giới thực. Chẳng có ai gọi tôi là gian lận rồi tịch thu tài khoản bởi vì tôi để cấp dưới của mình mang năm khẩu súng cả. ‘Đừng bó buộc trong quy luật của trò chơi.’ Lũ quái vật đã không hành xử theo luật của trò chơi, thì tôi cũng phải nghĩ theo cách linh hoạt hơn. ‘Nhất định tôi sẽ phá nát cái trò chơi chết tiệt này.’ Tôi cắn chặt môi. ‘Ta sẽ vượt qua nó. Dù là True Ending hay bất kỳ thứ gì…!’ ***** Trên đường trở về dinh thự sau một đêm thức trắng. Khi ngồi trong cỗ xe, tôi vừa thả lỏng vừa sắp xếp lại lịch trình sắp tới trong đầu. Lucas, ngồi trên ghế đánh xe, dè dặt cất tiếng: “Điện hạ.” “Hửm?” “Hẳn là ngài đã suy tính kỹ… nhưng Magic Core là một tài nguyên vô cùng khan hiếm, lại mang tính chiến lược cao. Có lẽ, ngài nên để lại một phần thay vì dùng toàn bộ như vậy…” Quả thật. Magic Core rất đắt. Chúng là hạch tâm để chế tác trang bị cấp cao hoặc tạo tác. Tháp phòng ngự tự động tôi lắp mấy hôm trước cũng chạy bằng một Magic Core cấp R. Và tôi đã dùng sạch tất cả Magic Core mình có trong một lượt. Hơn nữa, tôi còn định cho một người dùng đồng thời nhiều trang bị cấp cao sắp được chế tác. Xét về mặt hiệu suất, thì đúng là rất phí phạm. ‘Nhưng nếu người đó là Damien, thì chuyện lại khác.’ [Far-Sight] của Damien, chỉ cần kích hoạt là sẽ nhìn ra điểm yếu của kẻ địch. Nếu được tận dụng đúng cách, dùng nhiều Magic Core cho cậu ta hoàn toàn không phải một sự lãng phí. “Cảm ơn lời khuyên của anh, Lucas. Nhưng chúng ta không thể đoán được chuyện gì sẽ xảy ra trong trận phòng thủ sắp tới.” Tôi nở một nụ cười rộng. “Giờ không phải lúc tiết kiệm Magic Core. Hơn nữa, chẳng bao lâu nữa ta sẽ thu được thêm.” Đây cũng là sự thật. Bởi trong khu vực thám hiểm thứ hai mà chúng tôi sắp bước vào, Magic Core là vật phẩm chắc chắn sẽ rơi ra. Lại còn rơi ra khá nhiều nữa. ‘Sử dụng nó để tạo ma thương không phải là lãng phí. Chỉ là thay vì chất đống, tôi cần biến chúng thành lực chiến ngay lập tức.’ “Hmm, ta thừa nhận là quyết định đó có hơi bốc đồng, nhưng nó sẽ không tạo ra vấn đề!” Lucas không nói thêm gì nữa, chỉ tiếp tục đánh xe. Tôi thấy biết ơn trước lời khuyên thẳng thắn của anh ấy. Không bao lâu sau, dinh thự hiện ra. Sự mệt mỏi bất ngờ ập tới, tôi ngáp dài. “Haa…” Hôm nay, tôi quyết định sẽ không làm gì thêm nữa. Chỉ đơn giản là ngủ thật nhiều. Nghĩ vậy, tôi hướng ánh mắt về phía dinh thự. “Hử?” Có gì đó khác lạ. Trước cổng dinh thự— Một cô gái nhỏ nhắn đang đứng đó. “Cái gì vậy?” Dưới ánh trăng, mái tóc bạch kim của cô bws ánh lên, đôi mắt màu lục bảo sáng rực. Bịch! Vừa thấy chúng tôi, cô bé lập tức lao thẳng tới cỗ xe. “Lucas, đó là ai—” Chưa khi tôi kịp dứt lời, Cô bé đang chạy băng băng quật thứ gì đó trong tay mình về phía cỗ xe. Đó là một cây kỵ thương cực kỳ lớn. “Cái qu—?!” Tôi bật thốt— RẦM—! Trong chớp mắt, cây thương ấy nghiền nát toàn bộ cỗ xe tôi đang ngồi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang