Tôi Trở Thành Hung Thần Trong Trò Chơi Thủ Thành

Chương 39 : Quyết tâm của Chiến tước

Người đăng: ksama

Ngày đăng: 16:48 19-11-2025

.
Trên một ngọn đồi hoang vu, cách xa về phía đông nam khỏi tường thành Crossroad, có một bóng người đơn độc đứng đó. Một người đàn ông già nua, ngồi trên lưng chiến mã, dõi mắt quan sát cuộc phòng thủ với vẻ mặt trầm trọng. Đó chính là Charles Cross, Chiến tước Trấn thủ Crossroad. “…” Một đời chinh chiến với lũ quái vật và chỉ huy phòng tuyến đã mài giũa bản năng của ông đến mức tinh nhuệ. Ông nhận ra ngay lập tức, cuộc tập kích của đám quái vật lần này hoàn toàn khác biệt. Nó chẳng còn giống với bất kỳ cuộc xung kích nào mà ông từng đối mặt khi còn giữ chức vị lãnh chúa. Quy mô lớn đến mức khó thể tưởng tượng, và bọn quái vật lại hành động có tổ chức. Chúng không tràn ra một cách hỗn loạn, mà theo đội hình như một quân đoàn. ‘Có điều gì đó không ổn.’ Và chưa hết. Khi gã hát rong bí ẩn kia, kẻ xuất hiện từ phía hồ, cất lên tiếng sáo, chuyển động của đám quái vật cũng biến đổi hoàn toàn. ‘Nhịp độ trận chiến với lũ quái vật đã khác… Điện hạ Ash thật sự đang chỉ huy một trận chiến như vậy đến lần thứ ba ư?’ Không khó hiểu vì sao vị lãnh chúa mới, Điện hạ Ash, đứa con út của Hoàng đế, lại cầu viện ông. Ngay cả khi ông, Chiến tước Trấn thủ Crossroad, chưa về hưu và còn đích thân chỉ huy phòng tuyến, thì đối thủ lần này cũng vô cùng khó nhằn. Ấy vậy mà Điện hạ Ash vẫn đang trụ vững. Một sự thật khó tin đối với kẻ năm xưa chỉ biết ăn chơi nơi kinh đô. Dẫu vậy, cục diện vẫn đang rất mong manh. ‘Mình có nên can thiệp không?’ Câu hỏi thoáng qua trong tâm trí ông. Bên cạnh yên ngựa là bộ giáp và binh khí gắn bó cả đời với ông — ông vẫn mang theo chúng theo thói quen. ‘Không.’ Charles, Chiến tước Trấn thủ Crossroad, cuối cùng khẽ lắc đầu. Ông đã giải giáp rồi. Ông không nên can dự vào chiến trường nữa. Ông căm ghét tiền tuyến này. Ông oán hận vùng đất này. Suốt đời cống hiến, nhưng nơi hoang tàn ấy lại cướp đi vợ ông và đẩy con gái ông ra đi. Với ông, mảnh đất này chỉ còn chất chứa nỗi phẫn hận. Ông không còn muốn bảo vệ nó nữa. ‘Ta chỉ… cần chết trong vườn nho.’ Đó là sự sám hối mà ông dành cho bản thân. Hành động chuộc tội cuối cùng vì đã không thể ở bên cạnh vợ mình, mải mê với chiến trận chống lũ quái vật. Ông sẽ trút hơi thở cuối cùng tại nơi vợ ông đã nằm xuống. Charles, Chiến tước Trấn thủ Crossroad, dứt bỏ việc quan sát trận tuyến và quay đầu ngựa. Ông chỉ đến xem xét tình hình vì sự bất thường, nhưng lúc này, ông biết rõ mình đã đến quá muộn. Ông có thể làm được gì chứ? ‘Vô ích thôi… tất cả đều vô ích…’ Vị Chiến tước định trở về nơi an nghỉ cuối cùng của mình — vườn nho. Ngay lúc ấy— Boom! Một âm thanh long trời dội lên. “…?!” Giật mình, ông ngoảnh lại, chỉ thấy tường thành rung chuyển dữ dội, bụi mù cuộn lên như một đám mây khổng lồ. Giữa tiếng đào bới của hàng ngàn con quái vật chuột, có thể nghe thấy những tiếng kêu thất thanh của con người. Mi mắt Hầu tước giật mạnh. ‘Không. Không! Ta sẽ không chiến đấu nữa.’ Nghiến chặt răng, ông kéo dây cương, đưa đầu ngựa quay lại hướng vườn nho. ‘Ta phải trở về. Về nơi đó…’ Nếu phòng tuyến bị phá vỡ, toàn bộ khu vực phía sau sẽ bị lũ quái vật xâm chiếm. Vườn nho của ông sẽ là nơi tiếp theo. “Xin hay đợi ta, người ta yêu.” Trong khoảnh khắc đó, hình ảnh người vợ đã khuất và nụ cười rạng rỡ của nàng thoáng hiện qua trong tâm trí ông. Ông nhớ đến khoảnh khắc nàng lấm lem bùn đất, đưa cho ông một chùm nho và hỏi với vẻ mong đợi: ‘Ngọt không?’ “Lần này… ta sẽ bảo vệ nàng.” Vị Chiến tước lại nghĩ đến mộ phần của vợ mình, nằm sát cạnh vườn nho. Nơi ấy… chính là nơi ông sẽ từ giã cõi đời. Thình thịch… thình thịch… Rời xa tiếng gào thét của tiền tuyến, Chiến tước Trấn thủ Crossroad thúc ngựa tiến về phía vườn nho của mình. ***** Boom, boom…! Khi những rung chuyển và tiếng nổ dần lắng xuống, tôi lấy lại thăng bằng và quát về phía trung tâm pháo đài. “Báo cáo thiệt hại ở tường thành!” Chốc lát sau, nhóm binh sĩ trực trong pháo đài đáp lại. “Vẫn chưa hoàn toàn bị phá vỡ!” “Nhưng chỉ còn là vấn đề thời gian! Chúng thần đã nghe thấy bọn chuột đang gặm đá phía trong tường!” Tôi hất mái tóc sang một bên, toàn thân run lên vì giận dữ. “Sao chúng lại ăn đá chứ. Chúng thật sự cần một chế độ ăn cân bằng hơn…!” Tường thành vốn được cấu trúc phức tạp, được nhiều lớp đá cùng các tấm thép gia cố. Một đòn duy nhất không thể nào phá thủng ngay tấm khiên chắn của chúng tôi. Vấn đề là đoạn tường vừa được trùng tu đã nứt toác bởi cú đánh của Ratman Champion. Sớm muộn gì chúng cũng sẽ đục ra một lỗ hổng lớn. Tôi đưa một tay che mặt, suy nghĩ sâu rồi gầm lên khe khẽ. “…Hạ lệnh sơ tán.” “Điện hạ, người nói sao ạ?” Lucas, bối rối, hỏi lại. Tôi đáp cộc lốc. “Bảo toàn bộ người dân trong thành sơ tán! Ngay lập tức!” “Điện hạ muốn nói…” “Có khả năng rất cao bọn quái sẽ phá hủy tường thành! Thà sơ tán về phía bắc còn hơn để người dân bị tàn sát một cách vô ích ở đây!” Đây dĩ nhiên là biện pháp phòng ngừa tình huống xấu nhất. Chúng tôi vẫn phải cố thủ tại đây để chặn toàn bộ chúng. Ding, ding, ding, ding, ding–! Hồi chuông khẩn cấp vang lên chói tai. Đó là tín hiệu triệu tập toàn dân rời khỏi thành. Hy vọng mọi người có thể sơ tán nhanh chóng, tôi lập tức ra lệnh tiếp theo. “Trừ số pháo thủ và cung thủ tối thiểu để vận hành đại bác cùng ballista, tất cả những ai có thể cận chiến đều phải lên tường thành.” Tôi quay sang Lucas. “Lucas, ngươi chỉ huy bộ binh. Lập tuyến phòng thủ bên dưới tường thành. Chặn chúng lại.” Lucas nhìn tôi, vẻ lo lắng hiện rõ. “Thế còn điện hạ?” “Ta sẽ chỉ huy từ phía trên.” “Nơi này rất nguy hiểm, điện hạ!” Lucas chỉ xuống chân tôi. “Đoạn tường vừa sập một lần rồi. Nó có thể sập tiếp bất kỳ lúc nào. Ngài không thể mạo hiểm tính mạng của mình!” Quả thật, tường đang rung lên rõ rệt. Những binh sĩ đang cố căn chỉnh lại góc bắn và giữ ổn định đại bác, ballista, đều gặp khó khăn. “Ngươi muốn chúng ta từ bỏ ưu thế hỏa lực từ trên cao và để 1.500 con chuột còn lại giao tranh với các binh sĩ trên mặt đất mà không có hỗ trợ sao?” Dù nguy cơ sập tường là rất lớn, chúng tôi không thể từ bỏ hỏa lực trên cao. Không có công kích từ xa yểm trợ, bộ binh sẽ chịu thương vong nặng nề và tuyến phòng thủ có thể bị xuyên thủng. “Thần hiểu rồi, điện hạ.” Lucas gật đầu, miễn cưỡng chấp nhận. “Nhưng nếu điều kiện trên tường xấu đi dù chỉ một chút, xin điện hạ lập tức xuống dưới.” “Được rồi. Đừng lo nữa, mau xuống đi.” Cho dù tường có nguy hiểm, liệu có nguy hiểm hơn cuộc chạm trán sắp tới với lũ quái dưới mặt đất không? Nhưng mà đạo lý không có tác dụng với anh ta. Lucas vẫn lo lắng cho tôi đến phút cuối. Chỉ khi tôi bắt đầu men theo thành tường đi xuống và doạ sẽ tự mình phòng giữ ở đó, anh ta mới vội lao về tuyến dưới. Đúng là lo lắng chẳng khác gì một bà mẹ. “Jupiter, chiến đấu theo phán đoán của bà, nhưng hãy cố tiêu diệt thật nhiều bọn chúng trong mỗi lượt.” Các thành viên trong tiểu đội của tôi lập tức tụ lại. Tôi nhìn từng người và ra chỉ thị. “Đừng tiết kiệm ma lực. Chỉ cần tích lũy đủ để tung phép lôi, lập tức dùng ngay.” “Thần hiểu, điện hạ.” Tình thế càng lúc càng nghiêm trọng, vẻ mặt Jupiter cũng nghiêm lại. Bà nhanh chóng gom ma lực màu vàng trong hai tay rồi lao lên tường. “Lilly. Những tạo tác nào có thể kích hoạt ngay?” “Chỉ có tạo tác Tăng tốc để tăng tốc độ. Tạo tác Trọng lực và tạo tác Khuếch đại Ma lực đều đang hồi. Chúng ta sẽ không dùng được chúng cho đến khi trận chiến kết thúc.” “Còn tạo tác phun lửa?” “Còn 10 phút nữa mới sạc xong.” “Kích hoạt Tăng tốc cho toàn bộ binh lính bộ binh ngay. Khi phun lửa sạc xong, đổ tất cả lên đầu lũ chuột.” “Rõ!” Lilly chạy vụt đi để kích hoạt tạo tác Haste. Cuối cùng, ánh mắt tôi dừng lại trên Damien. “Damien.” “…Có thần, thưa Điện hạ.” Damien cúi đầu, gương mặt tràn đầy sự hổ thẹn. Cậu ta đã do dự trong việc hạ gục Kẻ thổi sáo, lại không thể tự mình ngăn được Ratman Champion. Chắc hẳn cậu ta nghĩ tình thế hiện tại là lỗi của bản thân. Tôi chụm hai ngón tay và búng nhẹ vào trán Damien— Pop! “Aa đau!” Đầu Damien bật ngửa, mắt rưng rưng. Cậu ta nhìn tôi, còn tôi thì nở một nụ cười. “Ngươi làm tốt lắm rồi, tên nhóc ranh.” “Điện–Điện hạ…” “Ta sez không vì vài sai sót nhỏ mà trách ngươi. Vậy nên đừng nản chí.” Một tay thiện xạ không bao giờ bắn trượt. Gần như là một nhân vật gian lận. Chỉ riêng việc có Damien trong đội đã giúp tôi mở rộng vô số chiến thuật. Đối với tôi, Damien là một phước lành. “Chỉ cần ngươi ở đây thôi cũng đã là sức mạnh lớn cho ta rồi.” “…!” “Vậy nên chính ngươi cũng phải tin vào bản thân như ta tin vào ngươi.” Tôi vỗ mạnh lên vai cậu ta, hơi mạnh hơn bình thường. “Hãy cùng vượt qua khủng hoảng này. Được chứ?” “V-Vâng! Điện hạ!” “Tốt. Damien, nhiệm vụ của cậu là… ‘tuyến phòng thủ cuối cùng’.” Tôi kéo chân nhẹ trên mặt tường, cảm nhận độ rung. “Việc tường bị phá là không thể tránh khỏi. Những con thoát được sẽ lao vào tuyến bộ binh dưới đất.” “Đúng vậy.” “Nhưng bộ binh không phải là tường đá. Tuyến phòng ngự của họ có kẽ hở, và chuột có thể sẽ lọt qua.” Cả hai chúng tôi nhìn về phía trong tường. Khói từ lò bánh vẽ nên khung cảnh yên bình của thành phố, tách biệt hẳn với khói lửa từ đại bác đang phát ra trên tường thành. “Nếu chỉ một con chuột lọt vào thành phố, mức độ tàn phá sẽ không lường được. Cậu tuyệt đối không được để bất kỳ con nào chui lọt. Hãy hạ gục tất cả.” Con Boss đã bị tiêu diệt. Chỉ còn khoảng một nghìn rưỡi con. Damien hoàn toàn xử lý được những con thoát khỏi tuyến phòng ngự. ‘Miễn là không phải mười con chạy cùng lúc.’ Damien bắn cực chính xác, nhưng tốc độ thì quá chậm. Chúng tôi phải tìm cách bù đắp nhược điểm này… “Thần hiểu rồi! Thần sẽ dốc toàn lực!” Damien bật dậy, vác nỏ và chạy thẳng vào khu vực nội thành. Tốt. Giờ thì chỉ còn có thể cầu nguyện rằng mọi người sẽ làm tròn nhiệm vụ. “Phù…” Tôi hít sâu, tát nhẹ lên má mình rồi nhìn ra ngoài tường để xác nhận thành quả của kill zone vừa được tái lập. Ngay lúc ấy— “Tường thành thủng rồi! Chúng chui vào!” Một tiếng hét vang lên từ tầng dưới. “Chúng nhanh quá, chết tiệt…!” Tôi nghiến răng, hối hả chạy đến để kiểm tra mặt sau của bức tường. Sau hơn mười phút chống chọi với hàm răng của lũ chuột, mặt sau của bức tường thành đang rung lên, và rồi— Thud-! Trong cơn bụi đá mịt mù, bọn chuột khổng lồ lao vọt ra khỏi lỗ thủng. Squeak! Squeeeaaak! Những con chuột phủ đầy bụi vừa phá tường lập tức nhằm về phía con người. Slash! Nhưng Lucas, người đang đứng ngay trước lỗ thủng, chém phăng cổ chúng chỉ bằng một nhát. Lưỡi kiếm răng cưa trong tay Lucas – ‘Rat Cutter’ – loé lên ánh sáng lạnh lẽo. Không chớp mắt trước cảnh tượng đó, Lucas quát lớn. “Lỗ thủng rất hẹp! Hãy Gig bình tĩnh, chúng ta sẽ tiêu diệt chúng từng con một!” “Rõ!” Binh lính đồng thanh. Nhưng Lucas đã quên mất một điều. Lỗ thủng rất hẹp, nhưng đối thủ là chuột. Dù hẹp mấy, chúng vẫn len qua thành dòng bất tận. Hơn nữa, dường như chúng còn đang tự nới rộng lỗ, khiến số lượng tràn ra càng lúc càng nhiều. Từ vị trí cao, tôi há hốc miệng. “Đây là thể loại chuột cống gì vậy? Chúng có họ hàng với chuột chũi hay sao?” Lúc đầu, bộ binh còn dễ dàng chặn được. Nhưng càng lúc càng nhiều, sự mệt mỏi bắt đầu bào mòn họ. Và vẫn chưa hết. “Tạo tác phun lửa đã sạc xong! Kích hoạt ngay— Aaargh?!” Lilly, đang chuẩn bị kích hoạt tạo tác, bỗng hét lên. Tôi giật mình lao tới. “Có chuyện gì, Lilly?!” “Chuột—chuột…!” Ngay phía trước tạo tác phun lửa, vài con chuột đã xuất hiện ở đó. Nhiều nhà luyện kim đang nằm sõng soài, bị cắn đến máu thịt be bét. Không chút do dự, tôi lao đến tung cú đấm. “Cú đấm Hoàng tử—!” Smack! Ngay lúc nắm đấm chạm vào, hiệu ứng random của lucky strike được kích hoạt. Ding, ding, ding! Ba số hiện trên bánh roulette là 0, 1, 5. 15 Damage! Smack! Đối với một con chuột level 5, chừng đó sát thương là đủ để tiễn nó xuống địa ngục. Thu tay lại, tôi nhanh chóng kiểm tra khu vực phía ngoài. “Chúng đang trèo lên tường sao?!” Tôi đã lơ là trong khi tập trung vào lỗ thủng trên tinh. Một số con chuột đang chọn cách đơn giản hơn là trèo qua tường. Chúng đang nhắm thẳng vào vị trí của các tạo tác. “Khốn kiếp!” Lilly tung phép thuật lửa, thiêu sạch những con còn lại. Rồi cô kiểm tra thương binh và gọi tôi. “Họ sẽ sống! Nhưng tạo tác bị hư rồi. Chúng ta cần điều chỉnh lại trước khi kích hoạt…!” “Làm nhanh nhất có thể! Chúng ta sắp hết thời gian rồi.” Trong khi lực lượng để chắn bọn chuột đã dồn hết xuống dưới chân tường, số con leo qua tường lại tăng mạnh. Pháo thủ và cung thủ buộc phải rút vũ khí cận chiến của mình. “Aaargh!” “Tay tôi! Tay tôi!” Tuyến bộ binh cũng bắt đầu chịu thương vong. Đơn vị tấn công tầm xa cần phải nhanh chóng xả đạn vào những con chuột đang chuột chuẩn bị chui vào để giảm áp lực cho tuyến dưới. Nhưng hiện giờ, cả hai bên đều đang biến thân mình thành bức tường sống để ngăn dòng lũ chuột, và bức tường đó đang bị mài mòn rất nhanh. ‘Nếu cứ thế này thì…!’ Trước mặt Jupiter đang thở dốc vì chuẩn bị phép tiếp theo, tôi liên tục tung lucky strike. Damien bên cạnh cũng bắn liên tục nhưng quá chậm. ‘Nếu cứ tiếp tục, thương vong sẽ vượt khỏi kiểm soát!’ Trong đầu tôi hiện lên viễn cảnh tồi tệ nhất. Tôi cắn răng tìm lối thoát. Trời ơi, chẳng lẽ không có cách nào sao?! Đúng lúc đó. Một lão binh đang chém chuột từ trên tường xuống bỗng sững lại. Ông ta là một người từng phục vụ dưới quyền Chiến tước. Tựa như nhìn thấy ma, ông ta quay về phía đồng bằng phía nam và lẩm bẩm: “Ngài Chiến tước…?” “…Gì cơ?” Tôi nhìn theo và lập tức nhận ra. Clatter, clatter, clatter—! Từ phía xa chân tường. Một vị kỵ sĩ già nua trong bộ giáp xỉn màu đang phi nước đại về phía chúng tôi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang