Tôi Trở Thành Hung Thần Trong Trò Chơi Thủ Thành

Chương 37 : Kẻ Thổi Sáo

Người đăng: ksama

Ngày đăng: 16:48 19-11-2025

.
Nhiều quá sức tưởng tượng. Một số lượng áp đảo hoàn toàn. Trong khi nhìn cơn sóng thần được tạo nên từ những con chuột tràn về phía dưới chân mình, tôi nuốt một ngụm nước bọt khô khốc. Lúc này, tôi có cảm giác mình đang đứng trên một bờ biển chứ không phải trên tường thành. Chít! Chít! Làn sóng quái thú xám xịt đang lao về phía tường thành đã vỡ tan ra ngay trước khi có thể va chạm, giống như một con sóng đập vào bờ đê vô hình. Điều này là do loạt toàn bộ hỏa lực tầm xa đã từ bỏ Kill Zone và tập trung trút xuống từ tường thành. "Bắn!" "Phóng-!" Binh lính ướt đẫm mồ hôi liên tục la hét. Sau đó, một loạt đạn đại bác và tên bắn ra. Bang! Bang! Thịch, thịch, thịch! Lũ chuột bị thiêu rụi bởi những vụ nổ và bị xuyên thủng bởi những mũi tên. Chúng nhỏ bé và nhanh nhẹn nên việc bắn trúng chúng từ xa là một mục tiêu đầy thách thức, Nhưng khi chúng tiến gần đến tường thành, tỷ lệ trúng đích của chúng tôi bằng đại bác và các mũi tên tăng vọt. Và đó chưa phải là tất cả. Chúng tôi còn có các chướng ngại vật dày đặc hơn xung quanh tường thành. Những mảnh vỡ của thanh đại kiếm của Phantom Knight, vốn từng găm vào tường rồi được rút ra, đang đóng một vai trò quan trọng trong việc làm chậm bước tiến của chúng. Cảnh tượng lũ chuột trượt trên những mảnh kim loại và lăn lộn thật đáng sợ. 'Không tệ, không tệ, nhưng...' Tôi liếm đôi môi khô khốc của mình. 'Chúng tôi đã từ bỏ Kill Zone quá sớm!' Việc mất đi Kill Zone không chỉ làm giảm hiệu suất thu gặt của đại bác xuống mà còn để lũ chuột dễ dàng đến được vùng đất trống quanh tường thành một cách dễ dàng. Tại đây, tốc độ tiến quân của chúng nhanh đến đáng sợ. Cho dù mất đi Kill Zone là một việc ngoài ý muốn, thì lỗi của tôi vẫn là không đánh giá đúng tốc độ của những sinh vật bốn chân này. Chết tiệt. 'Dù sao thì, hàng phòng thủ vẫn đang chống đỡ.' Tôi nhìn lướt qua bức tường. Mặc dù lũ quái vật chuột đã đến tường thành chỉ trong chớp mắt, nhưng các chiến sĩ vẫn giữ được bình tĩnh và chặn đánh từng con một, đúng như đã được huấn luyện. Nhờ kinh nghiệm từ trận chiến trước đó và sự tham gia của các cựu binh dày dạn kinh nghiệm chiến đấu, tình hình vẫn trong tầm kiểm soát. "Tỉnh táo lên nào, lính mới! Hãy can đảm lên!" "Đừng dốc hết sức quá sớm! Chúng ta vẫn còn phải chiến đấu trong nhiều giờ nữa! Hãy uống nước đi!" "Đừng nản lòng chỉ vì bắn trượt khẩu pháo chết tiệt đó. Ngay cả một phát bắn hụt cũng có thể đẩy lùi lũ quái vật! Tiếp tục bắn đi!" Các cựu binh đã làm rất tốt trong việc huấn luyện những lính đánh thuê trẻ tuổi. Ngay cả khi tôi không ra lệnh chi tiết, họ vẫn có thể tự mình tìm cách hiệu quả nhất để chiến đấu với lũ chuột. Còn về phía các thành viên trong nhóm chúng tôi. Trong khi tôi đang quản lý đội hình tổng thể ở tiền tuyến, Lucas phụ trách điều phối chi tiết. “Cánh phòng thủ trái! Lưới hoả lực quá thấp! Các anh đang làm gì vậy? Nhắm cho chuẩn vào!” Lucas quát lớn, chỉ huy hàng phòng thủ. Dù tôi vẫn còn chưa quen với các cách chỉ huy ở thế giới này và chỉ cí thể đưa ra những mệnh lệnh mơ hồ, Lucas vẫn nắm bắt trọn vẹn ý tôi và chuyển hóa chúng thành những chỉ thị chuẩn xác. Đúng là một nhân vật chính mẫu mực. Keng! Vút! Vút! Vút! Damien đang điểm xạ từng mục tiêu một. Từ từ nhưng chắc chắn, cậu ta xuyên thủng đầu những con chuột đang tiến gần đến tường thành. Sở trường của Damien là những phát bắn tầm xa với độ chính xác tuyệt đối; tuy kỹ năng ấy có phần giảm hiệu quả trong một trận chiến quy mô lớn như thế này, nó vẫn đóng vai trò quan trọng. Ngay cả những con số hạ gục đều đặn cũng rất quý giá. Cố lên. “Tạo tác trọng lực số Một sẽ hết hiệu lực trong ba phút nữa! Xin chuẩn bị Tạo tác trọng lực số Hai!” Lilly đang phụ trách các tạo tác trọng lực tại hiện trường. Cô ấy cất cao giọng, tất tả chạy khắp nơi, như thể muốn nói: “Hãy nhìn đi, thần đang làm việc chăm chỉ đây.” Thế nhưng… Xin lỗi, Lilly. Dù cô có phản đối thế nào đi nữa, khi cần, cô vẫn phải ra tiền tuyến… Phớt lờ Lilly, người đang nhìn tôi bằng ánh mắt cầu khẩn, tôi cố tình quay đi và nhìn về một bên khác. Thành viên cuối cùng trong đội chủ lực của chúng tôi, Jupiter. “Ôi chao~ mọi người đang làm việc chăm chỉ quá nhỉ.” “…” Nữ pháp sư ấy đang nằm dài. Trên chiếc giường tạm dựng trong tháp chỉ huy, bà ta đang duỗi chân hết cỡ. Đúng là tôi có bảo bà ta nghỉ ngơi chờ lệnh, thì bà ta thật sự đã nghỉ ngơi theo đúng nghĩa đen sao? Đây là phòng ngủ của bà ta chắc? “Trời ơi, ôi trời! Ta chỉ mới thử tập trung ma lực mà lưng đã đau nhức! Ôi trời ơi!” Khi tôi liếc nhìn bà ta bằng ánh mắt lên án, Jupiter liền giả bộ ôm lưng, rên rỉ. “…” Tôi bỏ đi mà không nói một lời. Đối với một pháp sư quý giá như vậy, tôi còn có thể nói gì đây… Phiền thật. “Hãy cố gắng hết sức khi đến lượt mình, Jupiter.” “Tất nhiên rồi!” Jupiter nháy mắt bằng một bên mắt duy nhất của mình, rồi thong thả hút đồ uống qua ống hút. Tôi thật sự không ưa nổi lão bà này… Dù vậy, nhờ nỗ lực của toàn bộ đội quân, ngoại trừ Jupiter, tiền tuyến vẫn được duy trì vững chắc, dù có hơi chật vật. Thình! Thình! Thình! Thình! Đặc biệt, sức mạnh của tháp pháo tự động là vô song. Dù nó có nhược điểm là tiêu hao đạn nhanh và thời gian nạp lại dài, nhưng khi được kích hoạt, chúng thể hiện uy lực tuyệt đối. Những sinh vật yếu ớt như chuột có thể bị quét sạch hoàn toàn theo từng đợt lớn. “Aww, ngươi thật tuyệt vời quá, aww!” Tôi vuốt ve chiếc tháp pháo tự động đang bước vào giai đoạn nạp đạn thứ ba. Làm tốt lắm, cố lên nhé. Dưới chân thành, thi thể lũ chuột chất thành từng đống như gò đất nhỏ. Tôi gật đầu, nhìn xuống cảnh tượng vừa ghê rợn vừa thỏa mãn ấy. ‘Nếu cứ tiếp tục thế này, chúng tôi vẫn có thể vượt qua màn này một cách dễ dàng!’ Có lẽ nào, chúng tôi sẽ đạt được một chiến thắng không tì vết? Ngay khi tôi còn đang tận hưởng ý nghĩ tươi đẹp đó, điều ấy xảy ra. “…?!” Một thứ gì đó khẽ lóe lên ở rìa tầm mắt tôi. Giật mình, tôi lập tức xoay sang hướng ấy. Một người đàn ông ăn mặc như nhạc sĩ hát rong, đội mũ nhọn, đứng đó. Ở đường chân trời phía Nam, đúng ở nơi mà tôi đã thấy hắn trước kia. Hắn đứng bất động, dõi mắt quan sát pháo đài—quan sát tiền tuyến nơi lũ chuột đang tràn tới. ‘Vậy ra lúc trước tôi không nhìn nhầm sao?!’ Tôi kích hoạt một trong những đặc tính của mình, [Map Creation]. Những đặc tính tôi đem vào trận chiến này gồm [Attack Totem], [Defense Totem] và [Map Creation]. Tôi thêm đặc tính [Map Creation] vào để nắm bắt chính xác diễn biến chiến trường khi mọi thứ trở nên hỗn loạn, và lúc này tôi dùng nó không chút do dự. Tôi phải xác định hắn là ai. Một bản đồ dạng điểm rộng mở trong tầm nhìn của tôi. Tôi rà soát vị trí nơi gã nghệ sĩ hát rong đội mũ nhọn kia đứng. “!” Thông thường, quái vật sẽ được ký hiệu bằng hình thoi đỏ, còn Boss được đánh dấu bằng đầu lâu đỏ trên bản đồ này. Còn gã hát rong đội mũ nhọn… được biểu thị bằng một vòng tròn đỏ. Vòng tròn là ký hiệu của NPC. Còn đỏ có nghĩa: hắn là kẻ địch! “Khốn thật.” Tôi buột miệng chửi thề. Cuối cùng tôi cũng xác định được đối thủ của mình. ‘Một NPC đối địch xâm nhập? Ở Màn 2 sao?’ Trong quá trình thực hiện một màn, rất nhiều sự kiện có thể xảy ra. Những biến số ấy khiến trò chơi trở nên sống động và thú vị. Sự xuất hiện của NPC thù địch là một trong số đó. Dù là NPC đó đến từ hầm ngục dưới đáy hồ hay từ một vương quốc đối nghịch với Đế quốc, chúng sẽ tìm đủ mọi cách để quấy rối và cản trở tiến trình của màn chơi. Nhưng đây mới chỉ là Màn 2! Còn quá sớm để những thứ như vậy xảy ra! “Damien!” Không có đạo diễn trò chơi nào để tôi chất vấn về thiết kế nực cười này, nên tôi lập tức gọi Damien. Damien, đang lắp mũi tên tiếp theo vào nỏ, vội chạy đến. Tôi chỉ tay về phương Nam. “Cậu thấy người đó chứ?!” Lần này Damien cũng nhìn thấy hắn. Damien gật đầu. “Vâng. Ngài nói đến người có vẻ ngoài của một ca sĩ hát rong đó phải không?” “Hãy bắn hắn! Ngay lập tức!” “Hả?” Damien mở miệng, ngơ ngác. “Nhưng trông đó là một con người, không phải quái vật…” “Đó không phải là vấn đề! Bắn ngay cho ta!” Hắn chắc chắn đến từ Vương quốc Hồ. Và bộ dạng ấy. Và cả kiểu trang phục của bard đó nữa. Không thể nào nhầm lẫn được, đó là Kẻ Thổi Sáo. Cuối cùng tôi cũng nhận ra kẻ đứng sau chuyện này. Trong lúc chơi game, tôi đã gặp hắn vài lần. “Phải hạ hắn trước khi hắn thổi ‘cây sáo’!” Tôi nắm lấy vai Damien, hét lớn. “Ta đã bảo cậu hãy trở thành cò súng của ta, Damien!” “…!” “Nếu cậu không muốn thấy nhiều người chết hơn, thì hãy bắn hạ hắn ngay! Nhanh lên!” Nhưng đã quá muộn. Trong vài giây Damien do dự, gã hát rong đã đưa cây sáo của mình lên miệng… Hít vào— Và thổi. Dù chỉ là một cây sáo nhỏ, âm thanh chói tai vang vọng khắp chiến trường. Squeak?! Squeeak? Ngay khi tiếng sáo cất lên, lũ chuột đồng loạt dừng lại. Hàng nghìn con trên khắp chiến trường rộng lớn. Cùng một lúc. “Hử?” “Cái gì vậy?” “Lũ chuột đã dừng lại? Chuyện gì xảy ra thế?” Binh lính của chúng tôi cũng hoang mang khi phát hiện điều bất thường. Và ngay sau đó— Screeeaaam—! Một tiếng sáo kéo dài vang lên. Squeak! Squeeak, squeak! Lập tức, mắt lũ chuột ánh lên sắc đỏ rực, và bốn chân chúng giẫm mạnh xuống đất. Những con chuột vốn đang lao tới bất cứ đoạn tường nào gần nhất… Bất ngờ dồn lại thành một điểm duy nhất. “Chúng đang tập trung vào một chỗ!” Tôi hét, bám vào mép tường thành và nhoài người ra. “Ở đâu?! Lũ quái vật đó nhắm vào đâu thế?!” “Bên cạnh cổng thành, ngay chính giữa của bức tường! Khu vực đó…!” Sắc mặt Lucas tái nhợt, lời nói nghẹn lại. “Đó là đoạn chúng ta vừa tu sửa hôm nay…” Đại bác nổ súng, và các ballista phóng tên về phía nơi kẻ địch đang tụ lại. Nhưng chúng tôi không thể ngăn cản hết. Sự thay đổi chiến thuật quá đột ngột của lũ quái vật khiến cho phần lớn các khẩu pháo vốn đang phân bố rải rác trên tường thành không thể kịp thời tập trung về phía điểm yếu duy nhất này. Binh sĩ vội xoay nòng pháo, ballista cũng điều chỉnh hướng bắn, nhưng mọi thứ đã quá muộn. Cuối cùng, tuyến đầu của lũ quái vật, đã vượt cả hào nước, lần đầu tiên chạm đến tường thành. Thịch! “…?!” Tôi kinh ngạc khi cảm nhận một rung chấn nhẹ lan lên qua đầu ngón chân. Chúng định làm gì? Thịch! Lũ chuột không cố leo tường. Thay vào đó— Thịch! Chúng đang va chạm. Thịch! Chúng dùng đầu của mình để va chạm vào tường. Vào đúng đoạn tường được vừa được vá vào buổi sáng. Thịch! Thịch! Thịch! Chúng dùng thân thể máu thịt để phá hủy bức tường sắt đá của chúng tôi. Cho đến khi hộp sọ nứt ra, chúng mài mòn lớp đá bằng chính thân thể mình. Những con đi đầu đập đầu đến mức nổ tung, máu bắn tung tóe rồi rơi xuống. Đám phía sau tiếp tục, rồi đám kế tiếp lại tiếp tục… “Điên rồi…” “Chúng đang làm gì vậy?” Binh lính tái mặt trước cảnh tượng khủng khiếp ấy. Và rồi tôi hiểu. “Lũ quái vật điên loạn này…” Việc sửa chữa tường chỉ mới hoàn tất vài giờ trước. Dù mọi người đã cố gắng hết sức, nhưng với khoảng thời gian hạn hẹp, chất lượng đoạn tường đó vẫn chưa thể sánh bằng những nơi khác. Với điều kiện thời gian có hạn, các thợ xây chỉ tập trung sửa chữa lại phần bị hư hại nặng nề nhất, vì thế, dĩ nhiên vẫn còn lại những khe hở nhỏ. Và lũ chuột này đang chui vào những khe hở đó bằng chính cơ thể chúng. Thịch! Thịch! Thịch! Chúng nện đầu. Chúng cạy những tấm kim loại bằng móng vuốt. Chúng gặm đá bằng răng. Chúng đang phá vỡ tường thành theo cách mà không loài quái vật nào khác làm được. Một chiến thuật chỉ có thể thực hiện được bởi chuột. Kèn kẹt— Âm thanh tấm kim loại bọc tường bị tách ra vang lên đầy dữ tợn. Tôi nghiến chặt răng, nhìn chằm chằm về phía nam. Nơi xa xa, gã hát rong đội mũ nhọn, Kẻ Thổi Sáo, đang ung dung hạ cây sáo xuống khỏi môi mình. Không rõ có phải ảo giác hay không, dường như hắn đang mỉm cười.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang