Tôi Trở Thành Hung Thần Trong Trò Chơi Thủ Thành

Chương 35 : Viện binh của Chiến tước

Người đăng: ksama

Ngày đăng: 20:39 17-11-2025

.
Những nỗ lực miệt mài nhằm sửa chữa tường thành đã bước sang ngày thứ năm. Chỉ còn hai ngày nữa là hai bên sẽ chính thức chạm trán. “Làm tốt lắm, mọi người!” Tôi cất cao giọng trong khi bước lên khu vực thi công tường thành. “Hãy nghỉ một chút và lấy đồ ăn đi.” Theo sau tôi, các gia nhân của dinh thự lãnh chúa bước lên tường thành, phân phát nước uống và thức ăn nhẹ. Những người đã cật lực làm việc suốt mấy ngày liền lập tức reo hò. “Hooray, đến giờ lót dạ rồi~!” “Đúng là Điện hạ! Ngài ấy lúc nào cũng xuất hiện đúng lúc!” “Nhưng này, Điện hạ, rượu đâu rồi?” “Im nào, tên ranh, ăn đi rồi còn làm tiếp!” Tôi quát một tiếng, khiến mọi người bật cười rôm rả rồi nhanh chóng nhận phần của mình. Họ vừa trò chuyện huyên náo, vừa giải khát và nhấm nháp đồ ăn. Tôi từ xa quan sát khung cảnh đó. Dù thời gian có gấp rút, con người vẫn không phải là một cỗ máy. Không được nghỉ ngơi thích hợp, hiệu suất của họ sẽ giảm mạnh. “Tiến độ sửa chữa thế nào rồi?” Tôi hỏi Hội trưởng Công hội thợ xây và đưa ông ta một cốc nước. Nhận lấy ly với vẻ cảm kích, ông ta mỉm cười tự hào. “Nhờ nguồn nhân lực mà Điện hạ cung cấp, có khả năng rất cao chúng ta sẽ hoàn thành trước thời hạn. Việc sửa tường thành chắc chắn sẽ hoàn tất trong hai ngày tới.” Quả thật, tôi đã dốc sạch tất cả nhân lực có thể huy động. Tôi đã tụ họp hết thảy những người lao động có thể thuê, thậm chí cả quân đội trong thành cũng bị điều động. “Như Điện hạ có thể thấy, phần móng đã được khôi phục hoàn toàn, khung thép mới cũng đã lắp xong. Giờ chỉ cần lấp gạch xây và gắn các tấm thép là kết thúc.” “Làm tốt lắm.” Phần khó khăn nhất đã được hoàn tất. Tôi lại một lần nữa khen ngợi Hội trưởng Công hội thợ xây rồi xoay người đi. Trong nhóm đang theo sau tôi có cả Hội trưởng Công hội giả kim. “Ngươi đã đợi đủ lâu rồi. Hôm nay chúng ta sẽ cho lắp đặt thứ đó.” Nghe tôi nói, mắt Hội trưởng Công hội luyện kim sáng rực; ông lập tức rút ra một cuộn ma pháp thư màu lam từ túi. “Cuối cùng cũng được dùng đến nó!” Một quyển trục ma pháp triệu hồi. Một cổ vật quý giá có khả năng dựng lên tháp phòng ngự, thứ tôi thu được từ lần thám hiểm hầm ngục trước. Tôi dự định sẽ lắp đặt ngay khi việc gia cố nền móng hoàn tất. Nay khi nó sắp xong, đã đến lúc thử triển khai. Tôi nhận lấy cuộn thư đã giải mã. Ngay khoảnh khắc ấy, một cửa sổ hệ thống hiện ra trước mắt. [Bạn có muốn sử dụng ‘Quyển Trục Triệu Hồi: Tháp Phòng Ngự Tự Động’ không?] — Yes/No Tất nhiên là Yes. Vù—! Ngay khi tôi chọn Yes, quyển trục đột nhiên bốc cháy, để lại ngọn lửa lam. Từ những tàn lửa ấy, những hạt ánh sáng lam bùng lên rồi thẩm thấu vào cơ thể tôi. [Ash(EX) đã thu được một kỹ năng người chơi!] ] Thuật Triệu Hồi: Tháp Phòng Ngự Tự Động. “Tuyệt vời!” Tháp Phòng NgựTự Động giờ là của tôi! Cười thỏa mãn, tôi ngoắc Hội trưởng Công hội thợ xây đang đứng phía sau. “Hội trưởng Công hội thợ xây!” “Vâng, thưa Điện hạ.” “Ngươi hãy thu thập giúp ta những vật liệu ta sắp liệt kê. Tất cả đều ở quanh đây thôi.” “Hoàn toàn không thành vấn đề, Điện hạ. Chỉ cần người ra lệnh.” Không lâu sau, đống vật liệu tôi yêu cầu đã được chất lên mặt tường. Đá và các thanh thép. Chúng chỉ là những phần còn sót lại từ công trình chất đống khắp nơi. ‘Chừng này là đủ.’ Vì chỉ cần đúng số lượng nguyên liệu, không cần quá cầu kỳ về chất lượng. ‘Nguyên liệu cuối cùng là một Mana Core cấp R trở lên.’ Tôi lấy ra Magic Core Cao cấp Tiêu chuẩn (R) mình từng thu được từ rương thưởng trước đó ra từ kho vật phẩm. Với thứ này, mọi nguyên liệu đã đủ đầy. ‘Vị trí… có lẽ ngay đây là hợp lý.’ [Thuật Triệu Hồi: Tháp Phòng Ngự Tự Động] — Tất cả nguyên liệu cần thiết đã được chuẩn bị. — Cấp độ của tháp triệu hồi sẽ tương ứng với cấp độ của người triệu hồi. Ngoài ra, chỉ có thể duy trì một tháp triệu hồi duy nhất. — Hãy chỉ định vị trí lắp đặt. Cửa sổ hệ thống hiển thị toàn bộ tường thành dưới dạng mô hình 3D, đánh dấu những vị trí có thể lắp tháp. Tôi chọn vị trí gần nhất. Một chỗ hoàn hảo! Ku-ku-gung—! Tất cả vật liệu chất trước mặt lập tức bay vọt lên. Không chỉ các thợ thủ công, mà cả đám lao động và binh lính đang nhìn cũng hoảng hốt lùi lại. Keng! Bốp! Phập! Những khối đá và thanh thép bị phá vụn thành từng mảnh nhỏ, rồi đổ xuống mặt tường như mưa, dần kết tụ thành một cấu trúc thống nhất. ‘Giống như đang chơi xếp hình vậy.’ Tôi thầm nhận xét khi quan sát quá trình các mảnh nhỏ ghép thành một khối lớn. Quả thật vô cùng ngoạn mục. Chỉ trong vài phút, công trình tháp phòng ngự tự động đã hoàn tất. Nhìn lên tháp pháo khổng lồ vừa hoàn thành, tôi nở nụ cười mãn nguyện. Tất cả mọi người tụ tập quanh đó đều thốt lên kinh ngạc, rồi đồng loạt trầm trồ. Hình dáng của nó khiến người ta nghĩ đến một khẩu pháo hạm trang bị trên chiến hạm trong Chiến tranh Thế giới thứ Hai—từ nòng súng đồ sộ đến bệ pháo vững chãi. “Hoàn mỹ.” Tôi vô thức vỗ tay. Chỉ nhìn thôi đã thấy sung sướng chẳng khác gì được ăn một bữa thật ngon. “Đây… chính là kỹ thuật kiến trúc ma pháp thất truyền từ hàng trăm năm trước…” Hội trưởng Công hội giả kim đứng sau tôi lẩm bẩm như người mất hồn. Tôi cũng gật đầu đồng tình. “Ta sẽ mang thêm các quyển trục về cho ông. Hãy nghiên cứu chúng cho cẩn thận.” Nghe vậy, Hội trưởng Công hội luyện kim gật đầu lia lịa. Haha, vui mừng khi bị sai khiến như vậy ư? Sau này đừng có hối hận. “Nhờ mọi người, phòng tuyến của chúng ta đang dần vững chắc hơn!” Tôi nhẹ nhàng vỗ vào thân tháp phòng ngự trước mặt bao ánh nhìn và nở một nụ cười đầy trêu chọc. “Ta sẽ tiếp tục trông cậy vào sự cống hiến không ngừng của mọi người!” Ồ—! Mọi người đồng loạt reo vang, giơ cao nước uống và đồ ăn. Không khí tại hiện trường vô cùng náo nhiệt. Mong rằng nó sẽ luôn như thế. ***** Lò rèn. Nhiệt nóng hầm hập tỏa ra từ lò luyện thép phun lên tất cả những con người dám đến gần. Tôi lau lớp mồ hôi đọng trên trán rồi bước vào bên trong. “Đã xong rồi chứ?” Nghe tôi hỏi, Hội trưởng Công hội thợ rèn cúi đầu hành lễ về phía tôi. “Thần chỉ đang đợi Điện hạ tới mà thôi.” Hội trưởng trình ra bộ giáp đang được đặt ngay ngắn trên giá. “Đây ạ.” Đó là một bộ giáp kim loại tỏa ra ánh sáng xanh lam mờ ảo. Tôi vô thức nuốt khan, rồi cẩn trọng quan sát từng đường nét tinh xảo của bộ giáp. [Phantom Armor (SR) Lv.30] — Loại: Giáp — Phòng ngự: 50-55 — Độ bền: 12/12 — Gia tăng 33% sức kháng vật lý của người trang bị. — Ban cho khả năng [Wraithform]. Đây là bộ giáp được rèn từ Mana Core của Phantom Knight, phần thưởng tôi nhận được từ STAGE trước. Chỉ số phòng ngự không hề tệ, và các dòng phụ đều cực kỳ phù hợp. Nó vừa tăng kháng vật lý, lại còn sở hữu cả khả năng [Wraithform]. [Wraithform Lv.1] — Trong 5 giây, người dùng trở nên miễn nhiễm với mọi can thiệp từ bên ngoài. Mọi đòn tấn công vô hiệu, nhưng bản thân người dùng cũng không thể tấn công mục tiêu nào. Nói cách khác, trong 5 giây, người dùng sẽ hóa thành một bóng ma. Hoàn toàn vô hại trước mọi sát thương, và đồng thời không thể gây sát thương. Công dụng thực tế còn giá trị hơn cả tôi tưởng tượng. ‘Khuyết điểm duy nhất là cái độ bền mỏng như thủy tinh này.’ Dù chỉ số mạnh, độ bền của nó lại thấp đến mức đáng sợ. Nếu không chăm sóc kỹ, chỉ cần một trận đánh lớn là có thể khiến nó vỡ tan. “Lucas.” Sau khi xem kỹ từng tùy chọn, tôi gọi Lucas đến. Lucas, vừa trông thấy bộ giáp hoàn thiện, liền chạy tới với đôi mắt sáng rực. Tôi khẽ mỉm cười, trao bộ giáp cho anh ấy. “Hãy mặc thử đi.” “Tuân lệnh, thưa Điện hạ!” Lucas hớn hở đón lấy bộ giáp rồi lui vào thay. Vài phút sau, anh ta xuất hiện trong bộ giáp mới. “Khà~!” Tôi bật tiếng huýt sáo theo phản xạ. Một bộ giáp nhìn trên giá với khi được khoác lên người một hiệp sĩ quả thật là hai chuyện hoàn toàn khác biệt. Chỉ cần Lucas mặc vào, vẻ đẹp của thiết kế liền được tôn lên gấp bội. “Thế nào? Có thoải mái không?” “Thần không thể cảm thấy tuyệt vời hơn được nữa.” Lucas siết chặt nắm đấm bọc giáp, nở nụ cười rạng rỡ. “Thần sẽ tận dụng hết khả năng của nó, Điện hạ.” “Tốt. Ta đặt làm bộ giáp này là dành riêng cho anh đấy. Hãy dùng cho thật đáng.” Tôi hắng giọng, có phần phô trương. Ừm. Quay sang Hội trưởng Công hội Thợ rèn, tôi gật đầu. “Cảm ơn vì đã chế tác nên một bộ giáp tuyệt vời như thế này.” “Người phải cảm ơn phải là thần. Quả là một vinh hạnh vô cùng lớn khi được chạm vào thứ vật liệu thượng đẳng đến vậy sau biết bao năm tháng.” Hội trưởng ưỡn thẳng người. Niềm tự hào ánh lên trong mắt ông khi nhìn vào bộ giáp. “Xin hãy giao phó việc chế tạo trang bị cho thần, và thần sẽ hoàn thành vượt trên mong đợi của Điện hạ. Mọi đơn hàng của Điện hạ sẽ luôn được ưu tiên nhiều nhất.” “Đương nhiên rồi.” Lò rèn là cốt lõi để chinh phục trò chơi này. Tôi sẽ còn ghé thăm nơi này rất nhiều. Sau khi thanh toán chi phí và các khoản phụ thu chế tác, tôi cùng Lucas rời xưởng rèn. Các thợ rèn đều cúi đầu tiễn chúng tôi. “Hãy đến phía Tây của pháo đài.” Xem lại lịch trình cuối ngày, tôi ra hiệu cho cận vệ. “Chúng ta còn có một sự kiện quan trọng cần tham dự.” ***** Tối hôm đó. Trên đồng bằng phía Tây pháo đài. Ầm! Rung chuyển—! Một loạt tiếng đại bác như tiếng khóc than trầm thấp vang vọng giữa cánh đồng, như để tưởng nhớ những người đã khuất. Một lễ tang đang được cử hành để tưởng niệm những binh sĩ đã ngã xuống ở màn trước. Những cỗ quan tài mới đóng được lấp kín bằng đất bên dưới những tấm bia dựng ngay hàng thẳng lối. Con số thương vong của màn vừa rồi không phải quá lớn. Tôi thấy bản thân mình đầy mâu thuẫn, không biết nên vui hay buồn với sự may mắn này. Thánh ca ngân vang, các linh mục rảy nước thánh lên từng ngôi mộ. Tôi cúi đầu trước mỗi nấm mồ mới đắp. Sự kiện này được sắp xếp để diễn ra nhanh chóng. Khi buổi lễ kết thúc, tôi âm thầm đứng trên một ngọn đồi, nhìn xuống nghĩa trang trải dài bên dưới. Hàng hàng lớp lớp những ngôi mộ, nơi yên nghỉ cuối cùng của những người đã ngã xuống dưới quyền chỉ huy của tôi, tạo nên một cảnh tượng u ám. “Khụ…” Một cơn gió lạnh buốt lướt qua. Tôi không hút thuốc, nhưng trong thoáng chốc tôi chợt hiểu vì sao người ta lại tìm đến thói quen này. “Dùng một phần lớn ngân sách của thành phố để lo cho tang lễ…” Một giọng nói già nua cất lên phía sau. Tôi giật mình quay lại. “Hơn nữa còn cả khoản trợ cấp tử trận khổng lồ. Quả đúng phong thái hào hiệp của một hoàng tử.” “Chiến tước?” Chiến tước Cross đang chậm rãi bước đến sau lưng tôi. Tôi cứ tưởng ông ta sẽ ru rú trong căn biệt thự tàn tạ của mình cả ngày. Tại sao ông lại tự mình đi đến tận đây? Chiến tước Cross tặc lưỡi, mắt ánh lên vẻ bất ngờ. “Nhưng đây là tiền tuyến quái vật đấy, tiểu lãnh chúa. Sinh mạng của con người bị cuốn đi dễ như rác rưởi trong mùa mưa. Sẽ đến lúc sự nhân từ ấy không thể chống chọi được với hiện thực khốc liệt này.” “…” Không muốn tranh cãi về lời khuyên từ một trưởng bối, tôi khẽ đổi chủ đề. “Ông lặn lội đến đây chỉ để nói điều đó thôi sao? Hay đã hết rượu rồi?” “Rượu thì chẳng bao giờ là đủ cả. Đôi khi ta còn phải tự ra ngoài mà mua nữa. Nhưng hôm nay ta đến vì chuyện khác.” Đứng cạnh tôi, Chiến tước Cross nhìn những ngôi mộ bằng ánh mắt xa xăm. “Ta đã tìm đến các cựu binh, những đồng đội cũ, hỏi xem họ có chịu đứng dậy thêm lần nữa để bảo vệ thành phố này hay không.” “…!” Ông ta đang nói đến các cựu chiến binh của gia tộc Cross sao? Tôi vô thức nuốt nước bọt. “Và? Họ đáp lại thế nào?” “Họ đồng ý. Họ sẽ lại đứng trên tường thành thêm một lần nữa.” Tôi suýt hét lên vì vui mừng. Tạ ơn trời! “Đây là tin tốt nhất ta nghe trong cả tuần qua đấy, Chiến tước!” Vậy là vấn đề thiếu quân được giải quyết gọn gàng. Margrave Cross chỉ khẽ gật đầu trước sự vui mừng của tôi. “Ta không biết những lão già ấy sẽ giúp được bao nhiêu… nhưng họ đang chuẩn bị sẵn sàng. Ta sẽ chuyển quyền chỉ huy của họ cho cậu. Hãy dùng họ thật khôn ngoan. Họ đều là những lão già ngang tuổi ta cả.” “Xin cảm tạ, ngài Chiến tước. Thật lòng cảm tạ.” Khi ông ấy nhất quyết từ chối giúp đỡ, tôi tưởng mình đã hết đường xoay sở. Nhưng lần này ông ấy lại chủ động đứng về phía tôi. Thật lòng mà nói, tôi thấy có chút bất ngờ, nhưng đồng thời cũng biết ơn sâu sắc. “Chẳng có gì để cảm ơn ta cả. Hãy cảm ơn những người đồng minh mới của cậu kìa.” “Nhưng chính lời của ngài đã thắp lên ngọn lửa hy vọng này. Xin cảm ơn.” Tôi nắm lấy tay Chiến tước và lắc thật mạnh. Chiến tước lẳng lặng rút tay lại, thoáng lúng túng. “Đó là tất cả những gì ta có thể hỗ trợ.” Chiến tước Cross hướng mắt về phía thành phố Crossroad đang chìm trong hoàng hôn. “Hãy giữ cho thành phố này được bình an, tiểu lãnh chúa. Ta chúc cậu những điều may mắn nhất.” “Cảm ơn ngài, Chiến tước. Ta sẽ làm hết sức.” Tôi nở nụ cười tinh nghịch. “Và ta sẽ thường xuyên đến xin lời khuyên của ngài.” “Lời khuyên à… chỉ cần nhớ mang rượu cho ta là được.” “Xin lỗi, nhưng vì sức khỏe của ngài, ta sẽ gửi thật nhiều dược thảo bồi bổ thay vào đó.” “Quỷ tha ma bắt! Nếu cậu định gửi mấy thứ đó thì tốt nhất đừng gửi gì hết!” Nở nụ cười, Chiến tước Cross khẽ phẩy tay rồi quay bước trở về phương Nam. Có lẽ ông ấy lại quay về vườn cây của mình. Một phần trong tôi rất muốn giữ ông ấy lại. Dù đã già, ông ấy vẫn là một chỉ huy tràn đầy kinh nghiệm, người đã dành cả đời canh giữ tiền tuyến này. Kiến thức của ông ấy về phòng thủ là vô giá. Nhưng người đàn ông đó đã hi sinh quá nhiều cho thành phố này rồi. Vậy nên, tôi không thể giữ ông ấy lại, chỉ lặng lẽ dõi theo bóng lưng già nua nhưng thẳng tấp ấy đi xa dần. Tôi tự nhủ rằng thỉnh thoảng có dịp tôi sẽ đến trò chuyện với ông ấy và thỉnh cầu chỉ giáo với tư cách một lãnh chúa trẻ. …Nhưng tôi của khi ấy vẫn chưa biết rằng “lần sau” ấy sẽ chẳng bao giờ đến nữa.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang