Tôi Trở Thành Hung Thần Trong Trò Chơi Thủ Thành
Chương 34 : Lời tiên tri của gia tộc Cross
Người đăng: ksama
Ngày đăng: 20:39 17-11-2025
.
“Thần đã truyền tin khắp lục địa rồi. Rằng vị tân lãnh chúa trấn thủ chiến tuyến quái vật là dòng dõi hoàng gia và chẳng ngại vung tiền..”
Jupiter nở một nụ cười tinh quái, thong thả tuyên bố.
“Và một khi tin đồn lan rộng, đám lính đánh thuê sẽ ùn ùn kéo tới.”
“Hừm…”
Thật là không giống bà ta khi chủ động lên tiếng trước khi được hỏi đến.
Nhưng nếu thật sự lời đồn rằng vùng Crossroad có cung cấp công việc với tiền lương hậu hĩnh lan truyền khắp nơi, chúng tôi sẽ thu hút lính đánh thuê từ khắp mọi thành phố trên đại lục.
Thú vị thay, ngay cả trong thế giới trò chơi, việc chăm lo phúc lợi cho lính đánh thuê cũng sẽ khiến tốc độ chiêu mộ của họ tăng lên đáng kể.
‘Trước mắt là tiền lương, nhưng sau này tôi còn phải xem xét dần những yếu tố khác nữa.’
Chuyện nâng cấp sinh hoạt của binh lính không phải vấn đề cần giải quyết ngay bây giờ, nhưng sớm muộn gì tôi cũng phải đối mặt với nó.
Jupiter nhún vai đầy thản nhiên, ánh mắt lướt qua đại sảnh công hội vắng lặng.
“Tuy nhiên, cũng phải mất chừng một tuần thì những lời đồn mới có thể tạo ra ảnh hưởng mà chúng ta cần.”
Kết quả sẽ không đến tức thì, điều này đã nằm trong dự đoán của tôi. Nhiều khả năng lính đánh thuê mới sẽ không xuất hiện cho đến khi kết thúc STAGE tiếp theo.
Dẫu vậy, về lâu dài, những lời đồn ấy chắc chắn sẽ mang lại lợi ích. Tôi khẽ gật đầu hài lòng.
“Vậy thì ta trông cậy vào bà đấy, Jupiter. Hãy gieo rắc những lời thì thầm ấy thật xa, và ta sẽ chuẩn bị đón tiếp những kẻ sẽ tìm đến.”
“Thần xin tuân lệnh.”
Jupiter thong thả bước về phía quầy rượu trong guild, chọn một chỗ ngồi rồi ngả lưng thoải mái, châm một điếu thuốc.
“Vậy thần sẽ tiếp tục ở đây một thời gian và lan truyền tin tức nhé~!”
“Cứ làm bất cứ điều gì mà bà muốn…”
Không nói thêm lời nào, tôi để Jupiter tự xoay sở.
Với tư cách lính đánh thuê, lẽ ra bà ấy đã có thể chỉ làm đúng những công việc mà mình được trả. Điều đó có nghĩa là, bà ấy đang thể hiện thiện ý theo cách của riêng mình.
Tôi quyết định trân trọng sự chủ động ấy… dù cho việc bà ta biến phòng khách của công hội lính đánh thuê thành phòng ngủ của riêng mình và cứ thế nằm ườn ra thật sự khiến tôi hơi ngứa mắt…
*****
Sau khi hoàn tất một vòng quanh thành phố và trở về dinh thự của mình, tôi lập tức giao phó một số nhiệm vụ cho Aider.
Đặc biệt, tôi nhấn mạnh rằng toàn bộ nhân lực và tài lực đều phải được dồn vào việc tu bổ tường thành.
“Thần xin tuân mệnh, Điện hạ!”
Aider lập tức lao vụt về phía khu chợ.
Hắn chịu trách nhiệm bán số ma thạch chúng tôi vừa thu được trong trận chiến vừa rồi, tuyển dụng nhân công và thu mua vật liệu. Hắn sẽ bận đến mức quay cuồng mất một thời gian. Cứ để hắn nếm trải mùi vị tất bật đi.
Thành phố đã bắt đầu nhộn nhịp hẳn lên.
Sự hối hả của phủ lãnh chúa đang lan tỏa sinh khí ra khắp nơi.
“…”
Thế nhưng, bất chấp bầu không khí rộn rã ấy, trong lòng tôi vẫn thấp thoáng một cảm giác bất an.
Thành phố này là một pháo đài, là tiền tuyến được dựng lên để ngăn chặn bầy quái vật.
Nếu thành phố ngày càng trở nên náo nhiệt, điều đó đồng nghĩa với việc làn sóng quái vật đang chuẩn bị kéo đến cũng càng ngày càng dữ dội.
Giai đoạn tiếp theo đang tới gần một cách nhanh chóng.
*****
Buổi chiều muộn hôm đó.
Về phía đông nam của Crossroad.
Tư dinh của Chiến tước Cross.
“Chiến tước!”
Mặc dù đang trải qua những tháng đầu tiên của mùa xuân, vùng phương Nam này lại ấm lạ thường.
Quần áo tôi ướt đẫm mồ hôi sau khi kéo cỗ xe chất đầy rượu đi suốt quãng đường đến đây. Lau mồ hôi trên trán bằng mu bàn tay, tôi lại cất tiếng gọi.
“Chiến tước! Ông có ở nhà không?”
Két—
Cánh cửa của tòa dinh thự cũ kỹ khẽ mở. Không lâu sau, ánh mắt hằn học quen thuộc của một lão già lại ló ra qua khe cửa.
“Ta đã trở về. Lần này ta còn mang theo chút đồ nhắm nữa.”
Tôi mở tấm bạt phủ cỗ xe cho ông ta xem.
Một tảng giăm bông cắt từ đùi sau của heo, một bánh phô mai tròn, và mấy chai rượu.
Tôi nhếch môi, ném cho Chiến tước Cross — người gần như đang chảy nước miếng — một nụ cười đầy ẩn ý.
“Hãy cùng uống vài chén nào.”
Dù bằng cách nào, tôi cũng phải khiến lão già này mềm lòng và giành được sự ủng hộ của tư binh gia tộc Cross về phía mình.
Đây là buổi uống rượu làm ăn, không phải là để tiêu khiển!
*****
Nhiều ngày trôi qua trong vòng lặp ấy.
Ban ngày, tôi giám sát việc gia cố phòng tuyến; đến đêm, tôi lại cất bước đến tư dinh của Chiến tước Cross để uống rượu cùng ông ta.
Chúng tôi chẳng trò chuyện gì nhiều, chỉ âm thầm cụng ly, rồi lại uống.
Trong khi tường thành dần được củng cố, thì lá gan của tôi cũng dần dần héo úa.
Đôi lúc, tôi tự hỏi liệu có đáng để bỏ ra từng ấy thời gian để tự muối chính cơ thể mình bằng rượu thế này không.
Cho đến một lần, khi tôi đang để hồn mình chìm trong những suy nghĩ về ý nghĩa của cuộc sống giữa nghi thức uống rượu lặng lẽ ấy, Chiến tước Cross cuối cùng cũng mở miệng.
“Cậu có người mà mình trân quý không?”
Bị câu hỏi bất ngờ đó hạ gục, tôi chỉ biết trợn tròn mắt, ly rượu còn dang dở giữa không trung.
Tôi sửng sốt không chỉ vì ông chịu cất tiếng, mà còn vì câu hỏi ấy đến quá đột ngột.
“Ông… vừa nói gì?”
“Ta hỏi, cậu đã bao giờ có người mà mình yêu chưa?”
“…”
Khi tôi đứng hình, không sao trả lời, Chiến tước Cross khẽ bật cười.
“Có vẻ là không rồi.”
“…Well, đúng vậy.”
Cho dù có đi chăng nữa, đó cũng là chuyện của tôi, và tôi chẳng hề có ý định chia sẻ chuyện đó với ông đâu.
“Hãy nghĩ kỹ lại đi. Thật sự không có ai sao?”
“Ừm…”
Sự dai dẳng của Chiến tước khiến tôi phải suy nghĩ. Người mà tôi yêu thương ư?
Ở Trái Đất, trước khi tôi bắt đầu công việc livestream trò chơi, tôi hoàn toàn cô độc.
Tôi chưa từng nhận được tình yêu của ai, cũng chẳng từng trao yêu thương của mình cho ai. Tôi chỉ… tồn tại, một mình.
Rồi tôi bắt đầu livestream, và khi lượng người xem tăng lên, tôi bắt đầu nhận được đủ loại “tình cảm” từ khán giả của mình…
— RetroAddict oppa, em yêu anh! (tim bay ~)
— Tôi phải donate bao nhiêu để anh chịu lắc mông? Tôi mở hàng với 100,000 won nhé ^^7
— Anh thất bại rồi, tuột quần xin lỗi đê ㅋㅋ Mau lên nào!
“…”
Nhớ lại những dòng chat biến thái từ những kẻ tự nhận mình là fan của tôi đó khiến tôi tái mặt.
Không, đó chắc chắn không phải là ‘tình yêu’. Đó chỉ là sự đơn phương méo mó từ phía họ.
Dù đã suy nghĩ cẩn thận, tôi vẫn không nghĩ ra ai cả. Tôi lắc đầu.
“Không có ai.”
“Cậu sống một cuộc đời thật trống rỗng, chàng trai trẻ à.”
Lạ thật… nghe câu đó từ một con sâu rượu như ông khiến tôi hơi khó chịu đấy!
“Không phải chính ông cũng đang sống ẩn dật trong căn nhà này, uống rượu một mình sao?”
“Ha ha ha…”
Chiến tước Cross bật cười, một tiếng cười đắng nghét. Tôi đáp trả với giọng mỉa mai.
“Vậy còn ông thì sao, Chiến tước? Ông có ai mà mình trân trọng không?”
“Ta có.”
Ông trả lời không chút do dự.
“Vợ ta. Đó là người phụ nữ duy nhất mà ta yêu trong suốt cuộc đời này…”
Một lão tướng từng tung hoành trên chiến trường hóa ra lại là một người đa sầu đa cảm đến vậy, đúng là một tin tức lớn.
Nhưng những lời kế tiếp của ông ấy khiến tôi nghẹn lời.
“Nàng qua đời rồi, ba năm trước.”
“…”
“Nàng bị quái vật xé nát… ngay tại vườn cây này. Thứ duy nhất mà ta có thể làm cho nàng… là chôn một chiếc quan tài trống không xuống đất vào tang lễ của nàng.”
Một khoảng lặng nặng nề bao trùm.
Trong khi tôi đang gặp khăn với chính lời nói của mình, thấy Chiến tước Cross, người đã dốc cạn ly, tự rót thêm cho mình một ly.
Dùng một ngụm rượu để làm nhuận cổ họng, ông lại cất giọng trầm đục.
“Có một truyền thuyết, được truyền đời qua những thế hệ của gia tộc Cross, những người thống trị của mảnh đất này. Có người còn gọi nó là một lời nguyền.”
“Một lời nguyền…?”
“Sẽ đến một lúc, bọn ta phải lựa chọn — giữa thành phố này và người mà bọn ta trân quý nhất.”
Giọng ông đều đến mức khiến tôi thấy mình đang nghe một chuyện cổ tích, chứ không phải một lời nguyền tang tóc.
“Không ai có thể thoát khỏi lời nguyền. Từ vô số tổ tiên của ta, đến ông nội ta, ngay cả cha ta. Không một ai cả.”
“…”
“Và rồi, đến lượt ta.”
Chiến tước Cross đưa bàn tay cầm ly run rẩy lên môi, nhấp một ngụm nữa.
“Suốt hơn mười năm trời, quái vật đã gần như biến mất khỏi chiến tuyến phía nam. Thành phố thu được sự bình yên hiếm có, nhưng đổi lại, nguồn thu chính cũng cùng lúc bị mang đi. Cán cân tài chính của ta đang mất dần kiểm soát. Vậy nên, ta buộc phải tìm cách mới để tạo ra thu nhập.”
Ông bắt đầu kể về khoảnh khắc định mệnh của đời mình.
“Khi ấy, vợ ta đã đưa ra một đề xuất. ‘Hãy khai khẩn vùng đất phía Nam tiền tuyến’.”
“Phía bên ngoài pháo đài?”
“Phía Bắc đã bị khai thác đến cạn kiệt, trong khi vùng đất hoang phía Nam vẫn tràn đầy hứa hẹn. Và giờ đây, khi mà số lượng quái vật đã giảm và ma lực ô nhiễm gần như không có, đề xuất đó thật sự rất đáng để thử.”
“…”
“Thế là ta mở rộng đất canh tác xuống phía Nam. Dân tị nạn, bị thu hút bởi câu chuyện về mảnh đất mọc ra vàng, nô nức đổ về, còn những con quái vật lẻ tẻ thì bị đẩy lùi dễ dàng. Trong một thời gian dài, mọi thứ đều thật tràn trề hy vọng.”
Chiến tước khó nhọc nuốt một ngụm rượu.
“Vườn cây này nằm tận điểm xa nhất của vùng đất được khai khẩn. Là phu nhân của nhà lãnh chúa, nàng tự nguyện dẫn đầu đến nơi nguy hiểm nhất để trồng cây và khai khẩn đất hoang.”
Ông đăm chiêu nhìn ra phía vườn.
“Ta vẫn còn nhớ mùi vị trái nho mà nàng đích thân để vào miệng ta với bàn tay còn dính đất bùn của mình. Hình dạng của những quả nho đầu tiên được thu hoạch trên mảnh đất này thật không dễ gì mà ca ngợi, nhưng chúng là thứ quả ngọt ngào nhất mà ta từng nếm.”
“…”
“Vào lúc đó, ta thực sự đã hy vọng. Rằng rồi chúng ta sẽ không phải liều mạng với quái vật nữa. Rằng chúng ta có thể sống nhờ đất đai và sự chăm chỉ của mình. Rằng những ngày yên bình cuối cùng đã đến với Crossroad.”
Ông nở nụ cười chua chát.
“Nhưng dĩ nhiên, chẳng bao giờ có chuyện đó và.”
Ực. Ực.
Ông dốc cạn ly rồi tiếp tục, giọng nói khàn khạn hạ xuống thành tiếng thì thầm.
“Đó là vào giữa năm thứ hai của cuộc khai hoang. Ta nhận được tin báo từ pháo đài tiền đồn: hàng trăm con quái cỡ lớn đã vượt qua tuyến phòng ngự đầu tiên và tiến thẳng về thành phố Crossroad. Ta không chút do dự lập tức thúc ngựa trở về. Vợ ta, người chịu trách nhiệm cho vùng đất khai hoang, vẫy tay với ta và dặn dò ta phải bảo vệ tốt chính mình.”
Ông nhìn chằm chằm vào chiếc ly trống rỗng.
“Chỉ khi về đến thành, ta mới biết được đội quân quái vật đã chia làm hai hướng. Hơn chục con đã tách khỏi đội chính và tấn công vùng khai khẩn.”
“…”
“Lúc ấy, đội quân chính của quái vật đã bắt đầu công kích thành phố, và ta bị đặt trước lựa chọn: cứu vợ mình ở vùng đất khai hoàn, hay bảo vệ hàng chục nghìn người dân trong thành phố?”
Ánh mắt đục mờ của ông nhìn thẳng vào tôi.
“Cậu nghĩ sự lựa chọn của ta là gì?”
“... Ông đã chọn thành phố.”
“Chính xác. Như biết bao thế hệ của gia tộc Cross bị bổn phận và truyền thống trói buộc, ta đã lựa chọn làm một lãnh chúa tốt.”
“…”
“Ta đóng cổng thành, và rồi chiến đấu. Sau vài giờ ác chiến đẫm máu, ta đánh lui chúng. Nhưng khi ta quay lại khu vực khai hoang…”
Chiến tước Cross đã hoàn thành nghĩa vụ của ông.
“Cánh đồng bị tàn phá. Nông dân khai khẩn bị giết sạch. Chỉ mười mấy con quái lạ đủ để hạ sát hàng trăm mạng sống. Vườn cây này… và vợ ta… cũng chịu chung số phận.”
Nhưng trong quá trình bảo vệ thành, ông đã đánh mất người quan trọng nhất của đời mình.
“Phòng bị yếu kém khiến khu vực khai hoang không có khả năng chống lại? Tham vọng tiến quá sâu về phía Nam? Dĩ nhiên, đó là lỗi của ta. Nhưng điều khiến ta day dứt nhất… chính là khoảnh khắc ta lựa chọn thành phố này thay vì vợ mình.”
Ông lại rót. Và lại uống. Một nghi thức đầy máy móc.
“Con gái ta gọi ta là một kẻ điên rồ. Nó chẳng thể nào hiểu được tại sao ta lại bỏ mặc mẹ nó. Vài ngày sau đó, nó cũng rời khỏi nơi này.”
“…”
“Và như cậu thấy đấy, đây là kết cục cho đời ta, một người dành cả đời để bảo vệ nơi này. Vợ không còn, con gái cũng bỏ đi, chỉ còn ta ở lại nơi này một mình mà mục ruỗng.”
Tôi nhìn bàn tay run rẩy của người lão tướng, trong lòng rối bời cảm xúc.
“…Đó là một lời cảnh tỉnh thôi, tiểu Chiến tước.”
Cộp.
Ông đặt chiếc ly xuống bàn, thở dài.
“Cậu biết tiền tuyến này được người ta gọi là gì không?”
“Một thành phố nằm trên những nấm mồ, phải không?”
“Đúng vậy. Cái thành phố quỷ quái được xây trên xác chết này rồi cũng sẽ ép cậu phải đưa ra chọn lựa.”
Chiến tước Cross đưa ngón tay run rẩy chỉ thẳng vào tôi.
“Sẽ đến ngày cậu cũng phải hy sinh điều quý giá nhất… để bảo vệ thành phố này.”
“…”
Với tôi, nghe nó không giống với một lời nguyền, mà giống với một lời tiên tri hơn.
Giống như sự kiện tất yếu được dự báo trước từ chuỗi hành động.
“Gia tộc ta đã gánh vác hy sinh đó. Ông nội ta, cha ta, rồi đến ta. Nhưng… ta sẽ không để điều đó lặp lại nữa.”
Ông nhắm mắt thật chặt.
“Ta không muốn truyền cái gánh nặng chết tiệt này sang con gái mình.”
“…Ta hiểu rồi.”
Và mọi chuyện bỗng trở nên sáng tỏ.
Tôi khẽ gật đầu.
“Chiến tước, ngài đã từ bỏ chức vụ… để không phải chuyển giao trọng trách ấy cho tiểu thư.”
“Đúng vậy.”
Ông thừa nhận nhẹ nhàng.
“Ta muốn con gái mình thoát khỏi vùng đất bị nguyền rủa này và được sống những ngày bình yên, hạnh phúc.”
SSR Tanker — Evangeline Cross.
Người mà tôi quyết tâm chiêu mộ đến dưới trướng mình cho bằng được lại chính là người mà Chiến tước Cross muốn đẩy khỏi chiến tuyến quái vật càng xa càng tốt.
“Điện hạ, ngài đã cầu xin ta hỗ trợ bảo vệ thành phố này, đúng chứ?”
Ông khẽ càu nhàu, giọng mệt mỏi.
“Ta đã bảo vệ thành phố này đủ rồi. Đến mức đánh đổi cả điều quý nhất của cuộc đời ta.”
“…”
“Ta cần dừng lại.”
Trong đôi mắt ông, phản chiếu qua ly rượu, chẳng còn ánh sáng tự hào của một chiến binh trấn thủ tiền tuyến.
“Ta khao khát được trút hơi thở cuối cùng của mình trên mảnh vườn trái cây này, chứ không phải trên những bức tường thành lạnh lẽo kia.”
Chỉ có lại sự nuối tiếc nặng nề của một người chồng không thể ở bên vợ mình trong khoảnh khắc cuối cùng.
“Giờ thì chắc ngài đã hiểu vì sao ta không muốn giúp. Những lời thật lòng đó là món quà cảm ơn dành cho những ngày qua ngài đã bầu bạn bên cạnh ta.”
“…”
“Giờ thì hãy đi đi. Và khi khoảnh khắc ấy đến… hãy đưa ra lựa chọn đúng đắn.”
Chiến tước Cross nâng ly, tiếng cười của ông khô khốc như tiếng lá chết.
“Đừng sống một đời đầy hối hận… như ta.”
.
Bình luận truyện