Tôi Trở Thành Hung Thần Trong Trò Chơi Thủ Thành

Chương 33 : Quyển trục triệu hồi

Người đăng: ksama

Ngày đăng: 20:39 17-11-2025

.
Ngày hôm sau. Ngay khi những tia sáng đầu tiên rạch phá màn sương ban mai, tôi đã rời khỏi dinh thự. Kế hoạch của tôi là thị sát công tác chuẩn bị cho trận phòng thủ sắp tới bằng cách đi một vòng kiểm tra toàn bộ Crossroads. Điểm dừng chân đầu tiên là tường thành. Tại đó, những người thợ đang đổ mồ hôi như tắm, miệt mài làm việc từ lúc trời còn chưa sáng. Ai nấy đều đang dốc hết tâm sức của mình. “À, Điện hạ!” Hội trưởng hội thợ đá, người đang giám sát việc tu sửa, cúi đầu chào tôi. Tôi đáp lại bằng một cái gật nhẹ. “Tình hình sửa chữa thế nào rồi?” “Chúng thần vừa thành công rút được thanh đại kiếm bị kẹt trong tường.” Theo hướng tay của vị hội trưởng, tôi thấy vô số mảnh kim loại vỡ nằm rải rác. Tên Phantom Knight, con trùm của màn trước, đã cắm phập thanh đại kiếm của hắn vào tường thành của chúng tôi. Sau một khoảng thời gian nỗ lực, cuối cùng chúng tôi cũng đã kéo nó ra được. “Hôm nay, thần dự định sẽ dọn sạch toàn bộ đống đổ nát rồi bắt đầu công đoạn sửa chữa thực sự.” “Không cần dọn hết phần thân kiếm vỡ vụn còn lại.” Tôi ra hiệu về phía bãi đất trống ngoài tường. “Rải chúng ra trước tường thành đi. Chúng sẽ là những chướng ngại vật hiệu quả.” Đợt quái tiếp theo đã được xác định là bầy chuột khổng lồ. Những mảnh kim loại sắc nhọn sẽ là lời chào hoàn hảo dành cho lũ sinh vật ấy. Một biện pháp ngăn chuột cực kỳ thích hợp. Ánh mắt tôi dừng lại ở vị trí bức tường đã bị thanh kiếm đâm xuyên. Vùng va chạm bị hư hại thật kinh khủng. Kết cấu kim loại bên trong cong queo, trông chẳng khác nào một cây kẹo xoắn bị bẻ vặn. “Bao lâu nữa thì có thể hoàn tất việc sửa chữa?” Trước câu hỏi của tôi, hội trưởng ngập ngừng một chút. “Điện hạ, mặc dù người đã điều thêm nhân lực và các binh sĩ cũng đang hỗ trợ công việc… nhưng sau khi rút được thanh kiếm ra, chúng thần còn phát hiện thêm nhiều chỗ hư hại ngoài dự tính. Tình hình hiện tại nghiêm trọng hơn so với ước lượng ban đầu.” Tường thành Crossroads được thiết kế vô cùng kiên cố để chống lại bọn quái vật. Khung tường gồm những thanh sắt đan xen, bên ngoài là đá xếp chồng, rồi thêm lớp bản kim loại phủ lên trên. Nhờ vào sự hội tụ của đỉnh cao của kỹ thuật xây dựng Đế quốc, tường thành của chúng tôi có độ bền ấn tượng đến mức có thể trụ lại trước thanh đại kiếm của Phantom Knight. Một bức tường thông thường hẳn đã sụp đổ tan tành trước đòn tấn công đó rồi. Tuy nhiên, sự phức tạp trong cấu trúc cũng đồng nghĩa việc sửa chữa cũng không thể đơn giản chỉ là chồng thêm vài viên đá. “Nói thẳng đi. Thời gian dự tính là bao lâu?” “Chính xác mười ngày nữa kể từ bây giờ.” “Mười ngày sao…” Tôi khẽ thở dài. Chỉ còn hơn một tuần là đến màn tiếp theo. Thời gian đang cạn dần. “Nếu ta dồn thêm nhân lực và vật tư, có thể rút xuống còn một tuần được không?” Nếu việc bổ sung sức người và tài lực giúp chúng tôi tiết kiệm thêm thời gian, tôi sẵn sàng chi bao nhiêu cũng được. Nhưng hội trưởng lập tức lắc đầu. “Có những giới hạn mà chỉ nhân lực và vật liệu không thể vượt qua được. Đây là một việc rất khó.” “Chắc phải có hạng mục nào có thể đẩy nhanh tiến độ nhờ tăng cường tài lực chứ?” “Nếu điều thêm nhiều thợ và vật liệu, rồi chia ca làm việc xuyên ngày đêm, chúng thần có thể rút ngắn thêm… một ngày nữa.” “Nếu chúng ta có thể rút ngắn một ngày, thì hai ngày cũng có thể. Đã hai ngày cũng có thể, thì ba ngày sẽ không phải là bất khả thi.” Tôi biết yêu cầu này gắt gao, nhưng tôi vẫn kiên quyết giữ sự độc tài của mình. “Ta sẽ cung cấp nhân lực và vật tư. Dù thế nào đi nữa các ngươi cũng phải hoàn thành việc sửa chữa trong vòng một tuần.” Lý do đằng sau yêu cầu táo bạo này rất đơn giản. [Thông tin kẻ địch — STAGE 2] — Lv.? ??? : 3 — Lv.5 Chuột cống khổng lồ : 3251 Đó không phải nhầm lẫn. Cũng không phải do tôi đọc sai. Thông tin của kẻ địch đã hiện ra ngay khi tôi kết thúc phần thám hiểm tự do, và con số đó khiến tôi sững người. Ba nghìn. Những con chuột bằng cỡ một con Husky tôi gặp hôm trước, số lượng của chúng sẽ lên đến ba nghìn con. Đồng ý, chúng chỉ đạt cấp độ năm, nên về cơ bản, chúng chỉ là một con chuột ngoại cỡ mà một người lính bình thường cũng có thể hạ được. Nhưng số lượng của chúng là ba nghìn. Chỉ cần ba nghìn con thú bình thường thôi cũng đủ để gây phiền phức cho chúng tôi rồi. Huống chi đây lại là những con quái vật thật sự. (Dịch giả-kun : Sẽ có chút kỳ lạ tại vì truyện Trung cứ hở ra là mấy vạn, mấy chục vạn. Nhưng ai tìm hiểu sẽ biết, thời trung cổ của châu Âu dù là thành lớn như lâu đài hoàng gia thì cũng chỉ có 500-1000 quân thường trực thôi nên mấy con số này là bình thường.) ‘Tường thành là ưu thế lớn nhất của chúng tôi.’ Dù có thế nào cũng phải sửa xong tường. Nếu không có tường thành, việc chống lại một bầy quái đông như vậy là chuyện không tưởng. Tôi đặt tay lên vai hội trưởng hội thợ đá, người đang toát mồ hôi vì căng thẳng. Ông ta nặng nề gật đầu. “…Thần đã rõ. Chúng thần sẽ cố hết sức.” Tôi vỗ nhẹ lên lưng ông để trấn an. “Cảm ơn. Công lao của các ngươi và sự cố gắng của mọi người sẽ không bao giờ bị lãng quên.” Quan sát các thợ xây đang làm việc, tôi cất cao giọng. “Cố lên nào! Chúng ta đang gánh trên vai nhiệm vụ bảo vệ cả thế giới! Hãy dốc toàn lực mà làm!” ***** “Chúng ta sẽ đến xưởng luyện kim thuật ngay bây giờ.” Sau khi rời khỏi tường thành, tôi và Lucas liền ngựa không dừng vó tiến về xưởng luyện kim thuật của thành phố. Ngày hôm nay hẳn sẽ là một ngày bận rộn. “Ôi chao, Điện hạ?! Sự hiện diện của ngài ở đây là một vinh dự lớn cho chúng tôi!” “Ngài đến rồi, Điện hạ!” Khi bước tới xưởng, Hội trưởng Hội giả kim và Lilly bước ra chào đón tôi. Ngay khi bước vào bên trong, tôi bắt tay vào công việc ngay. “Hiện tại có những loại tạo tác nào đang trong quá trình sửa chữa, và số lượng của chúng ra sao?” “Chúng thần đang ưu tiên chữa trị năm tạo tác đơn giản nhất. Ngoài ra, ba tạo tác đã được dùng trong trận chiến trước đã bị đưa trở lại để điều chỉnh.” “Ngừng tất cả công việc đang tiến hành và bắt đầu tập trung sửa chữa những tạo tác mà ta chỉ định.” Kế hoạch ban đầu được đề ra là ưu tiên sửa các tạo tác dễ nhất trước. Nhưng với kẻ thù sắp tới là hơn ba nghìn con chuột, việc lựa chọn tập trung sửa chữa những tạo tác có hiệu quả nhất trong việc tiêu diệt chúng rõ ràng là hợp lý hơn. Tôi nhận danh sách các tạo tác được cất giữ trong kho. Nhìn qua danh sách, những vật phẩm sẽ hữu ích cho trận chiến sắp tới là… “Ba tạo tác phun lửa. Ưu tiên sửa chữa những tạo tác này.” Đây là tạo tác bậc R cơ bản, hiệu quả là phun ra cột lửa nhiệt độ cao. Không có gì hiệu quả hơn lửa đối với lũ chuột đáng ghét đó. Vì kho chỉ còn đúng ba cái, tôi ra lệnh sửa tất cả chúng. “Khi các tạo tác ưu tiên này đã hoàn tất, quay trở lại sửa các tạo tác mà các ngươi đang tiến hành trước đó.” “Tuân lệnh, Điện hạ.” Theo chỉ thị của tôi, xưởng lập tức bắt tay vào sửa chữa các tạo tác phun lửa. Trong khi bậc thầy hội luyện kim thuật phân công các công việc khác cho cấp dưới, tôi lấy ra vật tiếp theo. “Và đây.” Tôi rút từ túi ra một quyển trục màu xanh. Vật phẩm tôi cầm là Quyển trục Triệu Hồi: Tháp Phòng Thủ Tự Động mà tôi tìm thấy trong hầm ngục ở lần thám hiểm tự do trước đó. “Ngươi nhận ra thứ này chứ?” “Cái này là…?” Hội trưởng hội luyện kim nhíu mắt nhìn quyển trục trong tay tôi, gương mặt từ từ biến thành vẻ kinh ngạc. “Chẳng lẽ… đây là một quyển trục triệu hồi cổ đại?” “Đúng vậy. Cụ thể, đây là quyển trục cho phép triệu hồi công trình.” Phép triệu hồi. Trong bối cảnh trò chơi, đây là một kỹ năng đã bị thất truyền về chỉ có người chơi mới có thể sử dụng. Đây là một trong số ít lĩnh vực để các người chơi, vốn chỉ có thể quan sát các nhân vật trong game tự động chiến đấu, có thể trực tiếp can thiệp vào lối chơi. Có hai loại triệu hồi chính. Loại đầu tiên là triệu hồi Tháp Phòng Thủ, có thể đặt trên các công trình. Loại thứ hai là triệu hồi Boss, một con quái vật mà người chơi có thể điều khiển trực tiếp. Mặc dù mỗi quyển trục chỉ có thể triệu hồi được một thực thể, tác động của nó là vô cùng lớn. Với Tháp Phòng Thủ, người chơi có thể tạo một mạng lưới hỏa lực áp đảo; còn Boss có thể dùng để kiềm chế các sinh vật mạnh mẽ bên phe địch. ‘Điều kiện khá khắt khe…’ Để sử dụng phép triệu hồi tháp, nhân vật cần có quyển trục, sau đó đưa tới xưởng luyện kim thuật để giải mã. Quyển trục Triệu Hồi Tháp là vật phẩm rơi chắc chắn, vậy nên bằng cách lặp đi lặp lại việc thám hiểm tự do kỹ lưỡng, tôi có thể tích lũy chúng từng cuộn một. Tuy nhiên, chi phí nghiên cứu sẽ rất cao và quá trình này cũng tốn nhiều thời gian. May mắn thay, là phép triệu hồi sơ cấp nhất, Tháp Phòng Thủ Tự Động có độ phức tạp nghiên cứu thấp hơn, nên tôi có thể sử dụng nó tương đối sớm. ‘Con đường để triệu hồi Boss còn gian nan hơn nhiều.’ Sau khi Boss chết, chúng có thể rơi ra cuộn phép triệu hồi nhưng với một tỉ lệ cực kỳ thấp. Trong khi có thể được sử dụng ngay mà không cần nghiên cứu, nhược điểm của chúng là chỉ dùng một lần. Tuy nhiên, phạm vi ứng dụng của chúng rộng rãi hơn nhiều. Khác với Tháp Phòng Thủ, Boss có thể triệu hồi bất cứ đâu, kể cả trong hầm ngục. ‘Tôi lo là những năng lực của người chơi sẽ không sử dụng được vì ‘người chơi’ đã bị đưa vào game, nhưng may mà mọi thứ vẫn ổn.’ Phép triệu hồi này, nói chính xác, không thuộc về năng lực của nhân vật. Đây là sức mạnh của hệ thống game. May mắn là tôi có thể sử dụng nguyên vẹn, nhưng cũng khiến tôi không khỏi băn khoăn. ‘Tôi là nhân vật trong game, hay là người chơi?’ Hoặc, có lẽ là cả hai. Trong lúc tôi còn đang băn khoăn, Hội trưởng của hội luyện kim, người vừa nhận lấy quyển trục, trông hoàn toàn bối rối. “Người tìm được kho báu này từ đâu…!” Tôi không thể nói thẳng với ông ấy: ‘Nó là rơi ra từ rương thưởng trong hầm ngục’, nên tôi chỉ nhún vai. “Không quan trọng. Ngươi có thể giải mã nó chứ?” “Chắc chắn rồi! Mặc dù viết bằng cổ ngữ, nhưng nó vẫn nằm trong phạm vi hiểu biết ma pháp của chúng ta. Thần chắc chắn có thể giải mã nó!” “Thật đáng mừng. Ta mong ngươi sẽ hoàn thành càng sớm càng tốt. Sau khi sửa xong tường thành, ta muốn nhìn thấy vậy triệu hồi này trên đó.” “Tuân lệnh, Điện hạ! Thần sẽ không làm ngài thất vọng!” Hội trưởng hội luyện kim cúi rạp người, ôm chặt quyển trục phép rửa vào ngực. Đây là một di vật chứa đựng vô số kỹ thuật đã tuyệt chủng, nên nhiệt huyết nghiên cứu của ông là điều dễ hiểu, và với tôi, sự cần cù của ông ta là có lợi cho mình. Sau khi chứng kiến hội trưởng vội vã chạy vào phòng, ôm quyển trục phép thuật, tôi giơ ngón tay về phía Lilly. “Lilly, lại đây.” Lilly tiến về phía tôi, gương mặt hiện rõ vẻ sợ hãi. “Tại sao… tại sao ngài lại gọi tôi vậy… Điện hạ?” Cô ấy dường như rất lo lắng tôi sẽ ném cô ấy vào một nhiệm vụ nguy hiểm nào đó nữa. Tôi mỉm cười trấn an. “Không có gì đâu, chỉ là ta muốn cảm ơn cô vì đã nỗ lực. Ta sẽ tiếp tục trông cậy vào cô trong thời gian tới.” Tất nhiên, điều đó không có nghĩa là tôi không có việc cho cô ấy, chỉ là không phải vào lúc này thôi. Sau khi bắt tay Lilly để trấn an cô, tôi để mặc pháp sư tóc đỏ đứng đó trong sự bàng hoàng rồi rời đi xưởng luyện kim cùng với Lucas. “Ngài đang âm mưu giao cho tôi một nhiệm vụ kỳ quái khác, đúng không?! Cực kỳ nguy hiểm?! Phải không? Điện hạ! Điện hạ!!!” Tiếng kêu tuyệt vọng của Lilly vang nhẹ phía sau. Xin lỗi, Lilly. Nhưng đó là thực trạng của việc làm công. ***** Giáo đường. Vừa đặt chân vào tòa kiến trúc cẩm thạch nằm ở khu vực phía Bắc thành phố, mùi thuốc sát trùng đã lập tức xộc vào mũi tôi. “…” Tôi không lên tiếng thông báo mình đến mà chỉ lặng lẽ tiến sâu hơn vào trong đền. “Bệnh nhân giường số 3 đang trong cơn nguy kịch!” “Chúng ta cần thêm dược thủy! Cả thánh thủy và băng gạc nữa!” Bên trong giáo đường là một hàng dài những giường bệnh, những người bị thương đang được điều trị. ‘Thánh nữ’ Margarita, pháp sư trị liệu hạng R, đang cùng các linh mục tất bật chăm sóc thương binh. Trong số đó có Damien. Tôi quan sát Damien từ xa, thấy cậu ta mướt mải mồ hôi trong khi vận dụng ma pháp trị thương. Trông nhẹ nhõm hơn hẳn so với dáng vẻ lạnh lùng khi giơ nỏ hạ sát kẻ thù, dáng vẻ điềm tĩnh của Damien khi thay băng cho người bị thương lại hợp với cậu ta đến lạ. “…Ở đây không có việc gì cho chúng ta cả.” Tôi lặng lẽ bước ra khỏi nhà thờ. Theo cách riêng của mình, mỗi người đều đang chiến đấu. Ngay cả những linh mục trong giáo dụng này cũng đang chiến đấu để giữ lại mạng sống cho người khác. Là lãnh chúa của họ, tôi cũng phải dốc cạn sức mình. Tôi siết chặt bàn tay. Tiêu diệt quái vật, bảo vệ dân chúng. Đó là trách nhiệm của tôi. “Đi nào. Tiếp theo là Công hội Lính đánh thuê.” “Thần tuân lệnh, thưa Điện hạ.” Nói rồi, tôi và Lucas rời khỏi đền thờ, hướng thẳng đến Công hội Lính đánh thuê. ***** Khi đến gần tòa nhà của Công hội nằm giữa trung tâm thành phố, tôi hít một hơi thật sâu trước cửa. ‘Mong là Công hội sẽ đầy ắp nhân tài mới!’ Tôi khẽ cầu nguyện rồi mạnh tay đẩy cửa bước vào. “Có nhân vật mới!” Thế nhưng— “Chết tiệt! Người này đã bị chiêu mộ rồi!” Công hội Lính đánh thuê, vốn thường đầy ấp những lính đánh thuê lui tới, hôm nay chẳng có bóng dáng một tân binh nào. Chỉ có Jupiter, phát ra quầng sáng tím quen thuộc, đang ngồi một mình uống rượu. ‘Tôi cứ tưởng đã xuất hiện một nhân vật hạng SR mới cơ chứ!’ Tôi đưa tay ôm đầu. Sao lão bà này lại có mặt ở đây nữa? Jupiter lề mề bước tới chào tôi. Tôi khẽ gật đầu đáp lại. “Điều gì đã mang bà đến đây, Jupiter?” “Thần không có nhà, cũng không có tích cóp gì cả. Thuê một căn nhà trọ thật lãng phí, vậy nên thần quyết định sẽ ở tạm Công hội.” “Đừng giả vờ đáng thương. Với số tiền lương ta trả, bà đã có đủ tiền để xây cả một căn nhà tử tế rồi đấy!” “Ahh~ lính đánh thuê thì cần gì nhà chứ? Chúng thần đâu phải kiểu người có thể ổn định xuống đâu.” Khóe môi Jupiter cong lên, nở nụ cười cáo già. “Sống ở nơi gió dẫn ta đến, đi đến nơi trái tim dẫn ta về, ăn những món ăn ngon nhất và uống những thứ tôi tốt nhất, không phải đó chính là sự lãng mạn của cuộc sống lính đánh thuê sao?” “Vậy ra ngươi định ăn bám ở nơi này sao…?” “Thần đã giải ngũ rồi, đâu thể ở trong doanh trại Đế quốc nữa? Còn ở ký túc xá dành cho các lính đánh thuê trẻ? Bà lão này đã quá già rồi. Mấy quán trọ thì chán chẳng buồn ở, mà giá còn đắt.” Tôi khẽ lắc đầu. Cãi nhau với bà ta chỉ tổ phí sức. Tôi đảo mắt nhìn quanh công hội vắng hoe. “Có vẻ chẳng có đồng đội triển vọng nào cả.” “Điện hạ thất vọng quá sớm rồi.” Jupiter chỉ nhún vai. Tôi nheo mắt. Chẳng lẽ lão bà này còn giấu con bài nào sao? “Điện hạ nghĩ thần là ai? Thần từng phục vụ trong quân đội Đế quốc ba mươi năm, rồi lăn lộn làm lính đánh thuê từng ấy năm. ‘Nữ Anh hùng Nghịch chuyển Tình thế’, Jupiter, chính là thần đây.” “Vậy thì bà có cao kiến gì, Nữ Anh hùng Nghịch chuyển Tình thế?” “Bà lão này có một vài, không, thật ra là rất nhiều mối quan hệ.” Hừm. Jupiter nở nụ cười ranh mãnh, rồi tuyên bố đầy đắc thắng: “Thần đã truyền tin khắp lục địa rồi. Rằng vị tân lãnh chúa trấn thủ chiến tuyến quái vật là dòng dõi hoàng gia và chẳng ngại vung tiền.”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang