Tôi Trở Thành Hung Thần Trong Trò Chơi Thủ Thành

Chương 32 : Vùng đất bị nguyền rủa

Người đăng: ksama

Ngày đăng: 20:39 17-11-2025

.
Cuối ngày hôm đó, tôi lại một lần nữa đứng trước ngưỡng cửa dinh thự của Lord Cross. “Lord Cross! Ông có ở nhà không?” Tôi giáng một cú đấm mạnh lên cánh cửa ngoài rồi lùi bước vào khu vườn của dinh thự. Gần như ngay lập tức, Lord Cross xuất hiện từ bên trong. “Ngươi không quý trọng mạng sống sao! Ta đã nói rất rõ ràng rồi! Tránh xa ta…” Ngay khi ngọn thương Lord Cross đang giơ lên đã gần như đã chạm đến tôi, ông ta đột ngột hạ nó xuống. Ánh mắt ông ta dừng lại trên chiếc xe đẩy nhỏ mà tôi mang theo. “Cái… cái đó là gì?” “Ông nghĩ nó là gì?” Tôi mỉm cười, giật phăng tấm vải đang phủ lên chiếc xe. “Là thứ mà ông thích nhất.” Chiếc xe nhỏ chất đầy rượu. Những chai rượu, dưới ánh hoàng hôn nhuốm vàng, tỏa sáng lấp lánh như bãi cát trắng ven biển. “…” Lord Cross, đứng im vì bất ngờ, đảo ánh nhìn liên tục giữa tôi và những chai rượu. ***** Nhân vật mà tôi đã thế chỗ, Ash, đúng là một mớ hỗn độn. Hắn ta là một vị hoàng tử truỵ lạc, kẻ ngập mình trong tửu trì nhục lâm, hoàn toàn là một thảm họa biết đi. Một kẻ như vậy sẽ chẳng bao giờ rời kinh thành mà không mang theo hàng tiếp tế cho cuộc sống xa hoa của mình. Và tất nhiên, trong số đó cũng có rất nhiều loại rượu hảo hạng. Và tôi, chủ nhân hiện tại của chỗ rượu đó, lại chẳng ưa thích uống rượu chút nào. Vì vậy, tôi cũng chẳng cần tiếc thương cho chúng làm gì. Tôi gom hết toàn bộ những chai rượu xa xỉ mà Ash đã kỳ công chở từ kinh thành, chất chúng lên một chiếc xe kéo và lôi nó đến trước của nhà Chiến tước. “Lord Cross, chúng ta sẽ cùng uống một chén chứ.” Tôi cầm lấy một chai rượu từ trên xe, lắc nhẹ. Trong chiếc bình sang trọng là thứ chất lỏng màu hổ phách tuyệt đẹp đang xoáy nhẹ bên trong. Âm thanh óng sánh ấy lan rộng trong không khí. Với một tay lão luyện như Lord Cross, đó là lời mời khó cưỡng. Ục. Cổ họng khô khốc của Lord Cross khẽ nuốt xuống. Tôi nhún vai, để chai rượu trở lại xe. “Hay là ông không hứng thú?” “Không, không! Ai nói ta không hứng thú?” Lord Cross lập tức mở toang cửa dinh thự. “Mời vào, Điện hạ! Mang theo tất cả đi!” Dễ dãi đến mức kinh ngạc. Tôi đẩy chiếc xe chất đầy rượu thẳng vào trong dinh thự. “Ôi chết tiệt.” Tôi buột miệng nguyền rủa ngay khi suýt bị trượt chân bởi một thứ gì đó lăn lốc dưới chân mình. Từ lối vào cho đến bên trong, những vỏ chai rượu rỗng vương vãi khắp nơi. “Thật hết nói nổi…” Tôi đưa tay che mũi. Chai lọ chất đống không ai dọn rửa làm cho mùi cồn bốc hơi trong không khí như đặc quánh lại, gần như khiến người ta buồn nôn. ‘Đây không chỉ là nghiện rượu nữa, mà là trúng độc cồn rồi…’ Dò dẫm tránh đống chai lọ dưới chân, tôi tiến vào gian bếp của dinh thự. Lord Cross lôi ra hai chiếc cốc từ một cái tủ. “Lâu lắm rồi ta mới có người uống cùng.” Nhận lấy chiếc cốc mà Lord Cross đưa, tôi nghi ngờ soi đáy ly. “Chiếc cốc này sạch sẽ chứ?” “Nhà cửa thì có thể bừa bộn, nhưng ly uống rượu thì phải sạch. Đó là sự tôn trọng tối thiểu mà một người nên dành cho rượu.” Lảm nhảm vài triết lý kỳ lạ về tửu đạo, Lord Cross giật lấy chai rượu từ tay tôi. “Để xem ngươi mang loại gì đến…” Đôi mắt Chiến tước Cross trợn tròn khi đọc nhãn. “Whiskey hoàng gia ‘Peacemaker’ được ủ vào năm đăng cơ! Trời ạ, thứ này cực kỳ hiếm có đấy!” ‘Peacemaker’ là tên đệm của Hoàng đế đương nhiệm. Bởi vậy, thứ rượu này chỉ được chế tác với số lượng có hạn để kỷ niệm năm đăng cơ, đồng thời chỉ được sản xuất trực tiếp từ xưởng rượu hoàng gia. Nó không chỉ ngon — mà còn chứa giá trị tượng trưng vô cùng lớn. Tóm lại, nó cực kỳ đắt. ‘Ta tặng ngài món đắt như vậy rồi, hãy tôn trọng ta hơn một chút đi.’ Thông điệp đó không cần nói thẳng cũng tự hiểu được. Chiến tước Cross liếc tôi bằng ánh mắt phức tạp, rồi không chút do dự khui nắp chai. Dòng rượu vàng óng tràn vào các cốc. “Vậy, uống vì…” Tôi nâng cốc lên, định nói vài câu trước khi uống rượu, nhưng Chiến tước Cross đã đưa ly lên miệng. “…” Tôi khẽ hạ ly xuống trong ngượng ngùng. Chiến tước Cross đã nốc cạn rượu trong một hơi. Kiểu uống đó có hơi quá sức với một ông già không? Ông ta có ổn không vậy? “Khà!” Với vẻ đầy tán thưởng, ông ta ngắm cái ly trống trơn của mình. “Tuyệt phẩm! Độ mềm mại thật vượt trội.” “Ông có thể thưởng thức được gì nếu uống nhanh vậy sao?” “Để có thể so sánh nó một cách công bằng với thứ rượu rẻ ta vẫn uống, thì chẳng phải ta cũng nên dùng chung một cách uống sao? Chỉ có như vậy đánh giá mới có thể chính xác.” Chết tiệt, hiểu biết của tôi về rượu rất có hạn, vậy nên tôi chẳng thể nói lý lẽ đó của ông ta là đúng hay sai. Dẫu thế, hôm nay tôi không đến để trò chuyện về rượu. Tôi đặt ly xuống, chưa hề nhấp môi. “Dù sao thì, Chiến tước. Hôm nay ta đến để—” “Đừng đổi chủ đề!” Ngắt lời tôi, Chiến tước Cross một lần nữa rót đầy ly của mình. “Khách đến nơi này chỉ có thể là để uống rượu thôi. Nếu muốn nói chuyện khác thì xin hãy ra ngoài.” “Vậy ít nhất thì ông cũng phải cho ta chút đồ nhắm chứ.” Lão già say khướt này chỉ biết liên tục đổ cồn vào bụng mình thôi. Trước lời than phiền của tôi, Chiến tước Cross miễn cưỡng mở tủ bếp và lấy ra một chiếc túi nhỏ. “Đây, ăn đi.” “Cái gì đây?” “Trái cây sấy. Thu hoạch từ vườn quả nhà ta đấy.” Bên trong là những miếng trái cây sấy khô đã được cắt nhỏ. Tôi bốc một miếng ra, quan sát kỹ. Đây là loại trái cây gì? Xoài? Nho? “Ông có cả vườn quả ư?” “Ngay kia kìa, ngươi có thể thấy nó qua cửa sổ. Đó là khu vực phía sau của dinh thự. Chỉ là một mảnh đất nhỏ ta làm để tiêu khiển thôi.” “Được rồi, ta sẽ thử nó… *Phụt* Cái quái gì thế?!” Vừa cho một miếng vào miệng, tôi đã lập tức nhổ nó ra. “Cái gì thế này, vừa đắng vừa chua khủng khiếp! Làm sao mà người ta ăn nổi thứ này chứ!” “Nhổ ra thứ trái cây do ta đích thân trồng và thu hoạch… Hành động đó thật thô lỗ đấy.” Chiến tước Cross, trên mặt mang theo vẻ bin xúc phạm, cũng nhón lấy một miếng. “*Phụt* Cái quái gì thế?!” Và ông ta cũng lập tức nhổ nó ra. “Vậy ra chính ông cũng chưa từng ăn nó!” “Vị của thứ này hệt như rác. Dù có là trái cây do chính ta trồng đi nữa thì nó cũng chỉ đáng là đồ bỏ đi.” Chiến tước Cross vội nốc thêm một ngụm rượu, súc miệng rồi quẳng lại cái túi cho tôi. “Cầm lấy đi. Quà đấy.” “Tại sao lại tặng cho ta thứ mà chính ông cũng không nuốt nổi?” “Nếu ta có thể ăn được thì ta đã tự giữ lại cho mình rồi. Tại sao ta phải đưa nó cho ngươi làm gì? Không phải hiển nhiên sao.” Cũng có lý nhỉ? Dù lý lẽ thì méo mó, nhưng những lời của lão già này lạo thuyết phục đến kỳ lạ. Tôi lẩm bẩm vài tiếng và nhét túi trái cây vào trong người. Dù sao đó cũng là quà của vị cựu lãnh chúa, tôi không thể ném nó đi ngay được. Chiến tước Cross thở dài nhìn phần trái cây còn lại trong tay. “Crossroad nằm ở tận cùng phía nam của lục địa. Nắng thì nhiều, đất cũng màu mỡ. Không nơi nào trồng ra trái cây tốt hơn nơi này đâu.” “Vậy tại sao lại có thứ dở tệ thế này?” “Không chỉ trái cây, mà mọi loại nông sản đều vậy. Chỉ cần đơn giản chăm sóc là thu hoạch sẽ tràn đầy.” Rồi ông nói một câu khiến tôi khựng lại. “Miễn là đám quái vật chết tiệt kia không xâm lấn.” “Ah…” “Chúng phá hủy ruộng đất và tàn sát nông dân. Những việc đó đúng là rất phiền toái, nhưng sẽ chẳng là gì so với phiền phức chúng mang lại khi chết. Khi một con quái vật chết đi, jos sẽ tiêm nhiễm ma lực ô uế xuống mặt đất. Ngươi biết chuyện đó gây ra điều gì không?” Một nụ cười cay đắng hiện lên trên gương mặt già nua. “Cả một vùng đất rộng lớn sẽ bị nhiễm bẩn. Bất cứ thứ gì được trồng ở đó đều sẽ héo rũ mà chết. Đất đai màu mỡ nhất cũng biến thành những mảnh đất bị nguyền rủa.” Chiến tước Cross ngắm ly rượu trong tay, ánh mắt u ám. Thứ rượu vàng óng được ủ trong hoàng cung — từ những loại ngũ cốc và trái cây chẳng thể trồng ở vùng đất này… “Đó là lý do mà xung quanh Crossroad không có cánh đồng nào. Nắng đẹp, đất tốt cũng vô ích nếu chẳng thể ngăn trở bước chân của lũ quái vật. Từng giọt mồ hôi thấm vào trên đất cũng trở thành vô nghĩa chỉ sau một đợt xâm lấn.” “…” “Nơi này đã bị nguyền rủa. Ngày xưa là vậy, sau này cũng là vậy.” Tôi chỉ tay ra cửa sổ. “Vậy ông còn vẫn giữ vườn quả này để làm gì?” “...Ai mà chẳng có một nỗi nuối tiếc trong đời?” Ông lão ngắm nhìn vườn cây ở nơi xa, rồi nhắm mắt lại rồi tu cạn ly rượu. “Vườn quả đó là nuối tiếc của ta.” Sau câu nói đó, chúng tôi chỉ ngồi lặng lẽ cho đến khi chai rượu cạn sạch. “Đến cả việc say cũng không thể làm một cách tử tế nữa…” Chiến tước Cross lầm bầm, xoay xoay cái chai rỗng. Tôi lấy chai tiếp theo từ xe, tự mở nắp, rót đầy ly cho ông ta và nói với giọng nghiêm túc. “Chiến tước, ngài có biết vì sao hôm nay ta đến đây không?” Chiến tước Cross liếc tôi bằng ánh mắt khó chịu. “Ta đã nói không muốn bàn chuyện gì khác mà.” “Ngài đuổi ta cũng được. Nhưng trước khi đi, ta phải nói hết.” Cộp. Rót đầy ly cho Chiến tước Cross, tôi đặt chai lên bàn và bắt đầu. “Lũ quái vật lại manh động. Và không phải quy mô nhỏ.” “…” “Lần trước là một nghìn Living Armors. Chúng ta đã đánh lui chúng, nhưng tường thành cũng bị hư hại nặng và binh lực đã suy kiệt.” “…” “Chúng ta cần gấp quân tiếp viện.” Chiến tước Cross im lặng lắng nghe. Tôi nói tiếp. “Chiến tước, ta cần các binh sĩ dưới trướng của ngài.” “Ta không chỉ huy binh sĩ nào cả.” “Ta đến đây vì biết trong nhà ngài vẫn còn có lính đánh thuê.” “Ta có bạn bè — đúng. Những người ta lựa chọn, ta rèn luyện và cùng chiến đấu với họ cả đời.” Chiến tước Cross thở dài. “Nhưng khi ta từ bỏ chức vị, khi ta đặt xuống thương và khiên… họ cũng đã lựa chọn đặt xuống vũ khí của mình. Bây giờ tất cả bọn họ đều đã nghỉ hưu.” “Vậy thì ta cầu xin ngài, hãy tập hợp họ lại lần nữa.” “Vô ích thôi.” Ục, ục. Ông nốc cạn ly, giọng lè nhè. “Vùng đất này không xứng để được bảo vệ.” “Ý ngài là gì…” “Đừng tiếp tục lãng phí những sinh mạng vì vùng biên giới vô nghĩa này. Hãy mọi người rời khỏi nơi này đi.” Người đàn ông của một gia tộc đã bảo vệ vùng đất này từ thuở xa xưa đến nay, giờ lại khuyên tôi nên bỏ mặc nó. Tôi sững sờ, lặng im nhìn ông. “Nói ta nghe, Điện hạ. Tại sao ngài lại đến nơi này?” Chiến tước Cross nhìn thẳng vào mắt tôi, nói bằng giọng lạnh lẽo. “Mọi thứ ở vùng đất này đang tàn úa. Không có hy vọng. Không có tương lai.” “…” “Đây là lời khuyên của tôi, kẻ đã phí hoài cả đời mình ở đây: Hãy rời đi. Trước khi lời nguyền của đất này cuốn lấy ngài.” Đã xảy ra chuyện gì với người đàn ông này? Điều gì khiến ông từ bỏ tất cả những gì từng dành trọn đời để bảo vệ? Tôi rất muốn hỏi, muốn nghe, nhưng Chiến tước Cross đã không còn muốn trò chuyện nữa. Ông chỉ quay mặt đi và phất tay. “Giờ thì về đi. Ta mệt rồi.” Đọc hiểu được tín hiệu cuộc trò chuyện hôm nay sẽ kết thúc tại đây, tôi đứng lên. “Ta sẽ còn quay lại, Chiến tước.” “…” “Và lần tới, ta sẽ mang theo đồ nhắm ngon hơn.” Chiến tước không đáp lời, cũng không quay lại nhìn tôi. Ông chỉ lặng lẽ nhìn ra vườn cây. Tôi ngoái nhìn dáng lưng gầy cỗi của ông lần cuối, rồi rời khỏi dinh thự. ***** Sau khi bước ra ngoài, tôi nhìn thấy anh chàng hộ vệ trung thành của mình đã đợi sẵn cùng với những con ngựa. “Điện hạ, ngài có thành công thuyết phục Chiến tước không?” “Không, ta đã thất bại. Nhưng ta có nhận được một món quà.” Món quà ấy là món trái cây khô chẳng thể nuốt nổi, nhưng dù sao thì quà vẫn là quà, đúng không? Như vậy chẳng phải cũng là một bước tiến quan trọng sao? Tôi nhún vai rồi leo lên ngựa. “Well, không phải chuyện gì cũng có thể giải quyết chỉ trong một ngày.” “Vậy ngài định sẽ tiếp tục lui tới để gặp ông ấy à?” “Nếu thành công, ta sẽ có thể chiêu mộ một đội quân kỳ cựu đã chiến đấu với quái vật cả đời. Phần thưởng đó rất xứng đáng với công sức bỏ ra.” Khi tôi cùng Lucas khởi hành quay về thành, một câu hỏi bất chợt hiện lên trong đầu tôi. “Nhân tiện… chuyện gì đã xảy ra với Chiến tước Cross vậy? Trông ông ấy như đã trải qua chuyện gì đó rất lớn… Lucas, ngươi biết gì không?” “Bẩm Điện hạ, thần cũng không rõ…… ” Lucas, giống như tôi, cũng đã sống cả đời ở thủ đô Đế quốc trước khi bị đày xuống phương Nam. Chúng tôi chẳng thể nào biết được ngọn nguồn câu chuyện ở vùng đất này. “Aider bảo chúng ta nên nghe trực tiếp điều đó từ chính vị Chiến tước này…… hừ.” Aider rõ ràng là biết rất rõ nhưng lại chẳng có ý định hé lộ bất kỳ điều gì. Tên đạo diễn đáng ghét. “Dù sao, thuyết phục là một chuyện. Trong lúc đó, chúng ta vẫn phải làm những việc cần làm.” Những việc chúng ta có thể làm. Tu sửa tường thành, chuẩn bị chiến đấu. Cho dù tôi có nắm trong tay con bài nào, lũ quái vật vẫn sẽ kéo đến. Tất cả những gì tôi có thể làm là tiêu diệt chúng một cách hiệu quả và triệt để nhất. Nhìn về phía thành phố thấp thoáng ở đằng xa, tôi khẽ lẩm bẩm như tự thề với chính mình. “Hãy trở về Crossroads thôi. Vẫn còn vô số việc đang chờ chúng ta.”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang