Tôi Trở Thành Hung Thần Trong Trò Chơi Thủ Thành
Chương 31 : Chiến tước Cross
Người đăng: ksama
Ngày đăng: 20:39 17-11-2025
.
Không có lý do gì để lãng phí thời gian nghỉ ngơi quý giá để buồn phiền về một vấn đề mình không thể giải quyết ngay lập tức, tôi quyết định trì hoãn tất cả công việc sang ngày mai và tự thưởng cho mình một bữa thịnh soạn và một giấc ngủ thật ngon.
Sau khi đã dành cả ngày chạy khắp nơi trong hầm ngục, mắt tôi khép chặt lại ngay khi lưng chạm vào chiếc giường êm ái. Không có cơn mơ nào quấy nhiễu tôi cả, chỉ có một giấc ngủ sâu và yên bình.
Ngay khi tỉnh dậy vào buổi sáng, tôi lập tức triệu hồi Aider đến phòng làm việc của mình.
“Không có viện binh, ý của ngươi là sao?”
Đối mặt với ánh mắt dò xét của tôi, Aider, người vẫn luôn lo lắng đảo mắt xung quanh, trả lời với một giọng nói thận trọng.
“Well, có thể ngài không biết, Đế quốc Everblack hiện tại đang có chiến tranh với một vương quốc khác tại biên giới phía tây.”
“Và?”
“Theo yêu cầu từ trung ương, quân đội đang triệu tập một số lượng lớn binh lính đến chiến trường phía Tây, bao gồm cả lực lượng dự bị của rất nhiều thành phố lân cận. Vì vậy, một cách tự nhiên, Đế quốc đã không còn binh lực để chi viện cho chiến tuyến phía Nam của chúng ta.”
“...”
Tôi nhắm chặt mắt lại. Có điều gì đó không thích hợp.
Đế quốc vẫn luôn là mục tiêu của những lời chỉ trích từ các quốc gia khác. Việc đột nhiên gây chiến sẽ chỉ làm trầm trọng thêm tình hình ngoại giao vốn đã rất bấp bênh.
Vậy thì tại sao họ lại đột nhiên điều quân từ vùng đất hoang phía Tây này đi?
Ngay trước khi tôi định yêu cầu quân chi viện?
“...”
Dù biết có gì đó đáng ngờ đang diễn ra, không có quá nhiều thứ tôi có thể làm được vào lúc này.
Tôi chỉ là chỉ huy của phòng tuyến quái vật này và gần như không có bất kỳ thẩm quyền gì trong việc điều động quân đội của Đế quốc. Điều duy nhất tôi có thể làm là yêu cầu hỗ trợ và yêu cầu đó cũng đã bị từ chối.
Vì vậy, niềm hy vọng hiện tại của tôi nằm ở việc chiêu mộ lính đánh thuê.
“Vậy còn lính đánh thuê thì sao? Chúng ta đã tuyển thêm được bao nhiêu người?”
“Bất cứ lính đánh thuê nào tìm đến công hội lính đánh thuê đều được chiêu mộ, không có ngoại lệ. Tuy nhiên, cho đến tận bây giờ vẫn không có quá nhiều gương mặt mới xuất hiện...”
Giọng nói của Aider nhỏ dần rồi biến mất.
Công bằng mà nói, chỉ mới vài ngày trôi qua kể từ trận chiến cuối cùng của chúng tôi. Hy vọng vào việc công hội sẽ được lấp đầy ngay lập tức là một suy nghĩ viễn vông.
Tôi trầm ngâm vì cơn đau đầu vừa ập đến, dùng tay xoa cằm.
“Hmm…”
Phải làm gì đây? Lực lượng chi viện là yếu tố cốt lõi để chiến thắng trong trận chiến thủ thành tiếp theo.
Ngay lúc tôi đang suy nghĩ kế hoạch tiếp theo, trên khuôn mặt của Aider loé lên một nụ cười khó đoán. Cái quái gì thế?
“Ngươi có cách nào để có thêm binh lực sao?“
“Thật ra, đúng là có một cách…”
“Nếu vậy thì ngươi nên nói ra điều đó sớm hơn. Ngươi dịnh giữ bí điều đó để làm gì? Nói chi tiết hơn đi.”
“Nhưng chuyện đó có thể sẽ làm ngài thấy đau đầu.”
“Việc ta có đau đầu hay không chính là vấn đề ở đây sao? Vấn đề ở đây là làm sao để vượt qua trận phòng thủ tiếp theo. Nói nhanh đi, ta có thể tìm thêm binh lính ở đâu?”
Vẫn giữ nụ cười thoáng trên môi, Aider ra hiệu về phía bên ngoài căn phòng.
“Rất tốt. Vậy xin mời Điện hạ đi theo thần.”
Aider đi trước, và tôi nhanh chóng theo sát phía sau.
“Điện hạ, người đã tỉnh rồi ạ?”
Đúng lúc ấy, Lucas, người vốn hiếm khi ngủ quên, cuối cùng cũng tất tả chạy đến nhập nhóm. Tóc anh ta rối bời như tổ quạ. Cái tên này…
Tôi đưa tay vỗ mạnh lên mái tóc bù xù đó.
“Ngủ ngon chứ, Lucas? Trông ngươi có vẻ như đã được nghỉ ngơi khá tốt.”
“Thần xin lỗi vì đã đến muộn, Điện hạ. Với tư cách hộ vệ… ”
“Đủ rồi, sao anh cứ xin lỗi mãi thế? Được rồi, đi thôi. Aider sẽ dẫn chúng ta đến đâu đó.”
Cả ba chúng tôi bước ra khỏi dinh thự. Không khí buổi sáng khá se lạnh, có lẽ là do mùa xuân ở vùng biên giới.
Aider tiến thẳng về phía chuồng ngựa và dắt ra ba con.
“Điểm đến của chúng ta không quá xa, nhưng bắt buộc phải rời khỏi thành phố.”
Lucas, người đã nhanh chóng leo lên ngựa, hỏi:
“Giờ chúng ta đang đi đâu vậy, trợ lý Aider?”
“Đến chỗ của vị lãnh chúa tiền nhiệm.”
Trong khi Lucas và tôi đồng loạt mở to mắt vì bất ngờ, Aider lặp lại một cách rõ ràng hơn:
“Chúng ta sẽ đến trang viên của gia tộc Cross, nơi ở của ngài Chiến tước!”
*****
Chiến tước - Margrave là gì?
Nói một cách đơn giản, đó là một quý tộc chịu trách nhiệm bảo vệ vùng lãnh thổ ở biên giới.
Dựa theo truyền thống, Chiến tước tương đương với một một lãnh chúa địa phương cai trị vùng đất của mình.
Tuy nhiên, quyền hạn của một Chiến tước lớn hơn đôi chút so với một lãnh chúa thông thường, bởi họ được giao nhiệm vụ bảo vệ biên cương khỏi các quốc gia thù địch, ma vật, thiên tai và những hiểm họa khác.
Nói cách khác, họ không chỉ là lãnh chúa địa phương, mà còn là thống lĩnh quân sự phụ trách việc phòng thủ toàn bộ một vùng rộng lớn.
(Dịch giả-kun : thông tin thêm, đây là chức quan trong triều đình phong kiến châu âu cũ, sau bởi vì cha truyền con nối nên biến thành tước vị. Xét về danh phận, Chiến tước cao cấp hơn bá tước, xếp ngang với hầu tước. Về quyền lực, Chiến tước có quyền tự chủ chính trị lớn, được phép mở rộng quy mô tư binh hơn mức cho phép và có thể chủ động xây thêm các pháo đài.)
“Ngay từ khi những người dân đầu tiên đến định cư tại Crossroads, gia tộc Cross đã cai quản nơi này.”
Sau khi rời thành phố trên lưng ngựa, chúng tôi hướng thẳng về phía đông nam. Trong khi phi ngựa, Aider tiếp tục giải thích.
“Bản thân tên của pháo đài cũng được đặt theo tên của gia tộc Chiến tước.”
Gia tộc Cross đã xây nên con đường này. Vậy nên pháo đài được xây dựng trên đó liền được đặt tên là Crossroad.
(Dịch giả-kun: Tác giả đang chơi chữ, Cross - road.)
“Nói tóm lại, họ là một gia tộc danh giá đã bảo vệ vùng đất này từ khi pháo đài được thành lập.”
“Nhưng tại sao một Chiến tước lại từ bỏ quyền cai trị lãnh thổ của chính ông ta?”
Tôi nghiêng đầu, không hiểu nổi.
Đây là một vùng biên giới xa xôi phía nam, cách xa trung tâm Đế quốc.
Thành thật mà nói, làm Chiến tước ở nơi này có khi còn quyền lực hơn cả Hoàng đế. Bất cứ cư dân này ở đây cũng đều biết rằng người thật sự cai trị vùng đất này chính là Chiến tước Cross.
Thế mà ông ta lại tự nguyện thoái vị, yêu cầu giao quyền quản lý lại cho hoàng gia.
Và vị trí cai trị bị bỏ trống ấy chính là chỗ để Hoàng tử Ash – “tôi” – bước vào, mở đầu cho kịch bản của trò chơi.
Từ bỏ vùng đất mà gia tộc họ đã cai trị qua bao thế hệ? Vì lý do gì chứ?
“Có nhiều nguyên do rất phức tạp. Thần nghĩ tốt hơn hết là Điện hạ nên nghe điều đó trực tiếp từ chính miệng Chiến tước.”
Aider nhoẻn cười đầy ẩn ý, rõ ràng là hắn ta biết gì đó nhưng cố tình không nói.
Ôi trời, cho ta một chút gợi ý cũng được mà!
“Đến rồi. Chính là nơi này.”
Sau khoảng ba mươi phút cưỡi ngựa, Aider dẫn đầu dừng lại.
Tôi ngẩng đầu nhìn quanh.
Trên một ngọn đồi xa xa được vây quanh bởi một khu rừng thông, một tòa biệt dinh cũ kỹ vừa hiện ra.
Những bức tường bạc màu ánh sáng dịu, phủ kín dây thường xuân rậm rạp; cửa sổ mờ bụi đến mức không thể nhìn vào trong.
Chỉ cần liếc qua cũng biết là nơi này đã lâu rồi không được chủ nhân của nó chăm sóc tử tế.
“Nơi này vốn được xây dựng để làm trang viên nghỉ dưỡng của gia tộc Cross. Sau khi từ bỏ quyền cai trị, Chiến tước đã chuyển về đây.”
“Vậy… vẫn có người sống ở đây sao…?”
“Đương nhiên là có. Cách mỗi đoạn thời gian, thần vẫn đều đặn gửi nhu yếu phẩm đến đây.”
Tôi xuống ngựa. Lucas và Aider cũng xuống theo.
Tôi bước chậm rãi đến gần ngôi biệt dinh cũ với vô vàn câu hỏi trong đầu.
Vì sao một Chiến tước, người lẽ ra phải trị vì cả vùng đất như một bậc vương giả, lại từ bỏ quyền cai trị và lui về sống ở một nơi như thế này?
Một cơn sóng câu hỏi cuộn trào trong đầu tôi.
Ngay lúc chúng tôi bước qua hàng rào và vào sân, một giọng nói khàn đục bỗng xé toạc không khí.
“Các ngươi nghĩ mình đang làm cái quái gì vậy!”
Giật mình, chúng tôi quay lại nhìn. Một lão già gầy trơ xương bước ra khỏi dinh thự, mặt đỏ bừng vì quát tháo.
“Các ngươi có biết đây là đâu không? Làm sao các ngươi lại dám thản nhiên bước vào như thế hả?”
Đó là một lão già tàn tạ.
Cằm ông ta bị che bởi bộ râu xù xì, đôi mắt đỏ ngầu.
Một mùi rượu nồng nặc bao quanh, hẳn ông ta vừa uống xong.
Lão ta còn vung vẩy một chai rượu rỗng trong tay.
“Cút đi! Cút khỏi nhà của ta!”
Trong khi Lucas và tôi còn sững người ngạc nhiên, Aider vội bước lên.
“Ôi trời~ Thưa Ngài Chiến tước! Ngài có khỏe không? Thần là Aider đây!”
“Ể? Ngươi là trợ lý của ta phải không? Lâu rồi không gặp.”
Thái độ lão già dịu hẳn khi thấy Aider.
Nhưng Aider vừa gọi lão ta là gì? Ngài Chiến tước?
‘Vậy… cái lão say rượu này chính là… Chiến tước Cross?’
Cựu chủ nhân của thành phố?
Aider tiếp tục chuyện trò với Chiến tước Cross.
“Thần có chút lo lắng nên đến xem ngài sống thế nào. Có điều gì bất tiện không ạ?”
“Ta sống ổn… nhưng rượu ngươi gửi hơi ít. Tháng sau hãy gửi thêm một xe nữa.”
“Ôi trời, ngài đã uống nhiều lắm rồi. Nếu tiếp tục tăng thêm ngài sẽ tự hủy giải sức khỏe của mình đấy!”
“Ta đã quyết định mình sẽ chết trong cơn say rồi. Gửi thêm đi, đừng cằn nhằn.”
Sau một hồi cãi nhau về chuyện rượu, Aider đổi chủ đề.
“Giờ thì, Ngài Chiến tước! Quan trọng hơn, hôm nay ngài có khách! Thần đã đưa một vị khách đặc biệt đến gặp ngài!”
“Gì? Khách sao? Ta đã bảo đừng để ai tìm đến ta rồi cơ mà!”
“Chỉ trò chuyện đôi chút thôi. Đó là một người vô cùng quan trọng.”
Aider đưa tay chỉ về phía tôi.
“Tân Chủ nhân lãnh địa Crossroad! Lãnh chúa, Hoàng tử Ash ‘Bone Hatter’ Everblack!”
Nghe đến tên tôi, mắt Chiến tước trợn to.
Chiến tước và tôi nhìn nhau. Tôi hơi cúi đầu.
“Hân hạnh được gặp, Chiến tước Cross. Ta là Ash, con út của Hoàng đế bệ hạ, và là tân Chủ nhân của Crossroad.”
Dù Ash có là một hoàng tử hư hỏng, anh ta cũng không thể thất lễ với Chiến tước.
Giống như một trung úy mới chuyển về đơn vị làm sao có thể nói năng cộc cằn với một sĩ quan kỳ cựu được.
Thế nên tôi đã dùng giọng có phần khách khí.
“Ta đến để thỉnh giáo ngài…”
“Cút.”
“…Gì cơ?”
“Cút. Chẳng lẽ ngươi không nghe rõ sao?”
Với gương mặt lạnh lùng, Chiến tước chỉ thẳng tay về phía lối ra. Trong mắt ông ta dậy lên một sát khí u ám.
Tôi đứng sững người, không biết phải nói gì trước sự vô lễ quá đà của Chiến tước.
Điều này đã vượt quá giới hạn rồi.
Đế quốc Everblack được xây dựng trên một hệ thống tôn ti nghiêm ngặt.
Dù gia tộc Cross có tự xưng là người cai trị thực sự của vùng này qua bao thế hệ đi nữa, nhưng làm sao ông ta dám sỉ nhục hoàng tử ngay lần đầu gặp mặt? Lại còn đuổi thẳng?
“Ngài thật hỗn xược, Chiến tước! Để ta nhắc lại thứ bậc giữa chúng ta—”
Choang!
Ngay trước khi tôi có thể nói hết câu, Chiến tước bất ngờ nhấc thứ gì đó đang tựa ở cửa của dinh thự lên.
Một cây thương của kỵ sĩ và một tấm khiên khổng lồ. Dù thân hình già nua yếu ớt, ông ta cũng nâng chúng nhẹ như không.
“...Thế thì thôi vậy.”
Tôi lập tức lùi lại.
Trong Đế quốc Everblack, một xã hội có tôn ti hà khắc, hành động cầm vũ khí chĩa vào hoàng tộc mang ý nghĩa gì?
Nó có nghĩa là kẻ đó đã bị điên hoàn toàn rồi.
Và đối phó với kẻ điên thì chiến thuật tốt nhất là tránh xa. Đó là chân lý muôn đời. Chết tiệt thật.
“Tất cả các ngươi cút đi.”
Cross, Chiến tước, gầm lên, ngọn thương chỉ thẳng vào chúng tôi.
“Cút ngay khi ta còn nói tử tế! Cút!”
Lucas còn định lao lên vì giận, nhưng tôi giơ tay ngăn lại.
“…Chúng ta sẽ trở lại sau, Chiến tước. Mong rằng khi đó chúng ta có thể nói chuyện đàng hoàng.”
Tôi dẫn đầu rời khỏi dinh thự. Lucas mặt đầy bực bội, Aider thì sợ đến tái mét, lẳng lặng đi theo.
Trong khi chúng tôi rời đi, tiếng thét khàn đục của Chiến tước vẫn vang vọng sau lưng.
“Đừng có quay lại nữa! Để ta yên! Nghe rõ chưa?!”
*****
Cross, Chiến tước của vùng biên giới phía Nam này. Tên đầy đủ: Charles Cross.
Ông ta chưa từng xuất hiện trực tiếp trong trò chơi “Bảo Vệ Đế Quốc”.
Tuy nhiên, tôi vẫn nhớ rõ lão già ấy, bởi ông chính là cha ruột của ‘Evangeline Cross’, nhân vật tanker mạnh nhất trong trò chơi.
Evangeline là một trong những anh hùng cấp SSR được khao khát nhất trong “Protect the Empire”.
Năng lực của cô xuất chúng đến mức thuộc dạng nhân vật mà người chơi buộc phải sở hữu nếu muốn phá đảo và luôn nằm trong top năm nhân vật được yêu thích nhất.
Để tăng xác suất chiêu mộ thành công cô ấy, tôi đã từng lục tung phần hồ sơ nhân vật, cố tìm bất kỳ manh mối nào về điều kiện tuyển mộ.
Hồ sơ không hề có gợi ý, nhưng trong đó có nhắc tên Charles Cross, phụ thân của Evangeline.
Nhờ thế mà tôi cũng ghi nhớ cái tên.
‘Tôi phải tìm cách đối phó với lão say rượu ấy.’
Bị đuổi ra khỏi trang viên, tôi vừa đi vừa trầm ngâm.
‘Giải quyết tình trạng thiếu binh lực là mục đích chủ yếu, nhưng đồng thời việc này cũng có thể giúp tôi kéo Evangeline về đội của mình.’
Giống như các nhân vật anh hùng cấp SSR khác, việc chiêu mộ Evangeline vô cùng gian nan.
Tỷ lệ xuất hiện thấp, tỷ lệ chiêu mộ thành công cũng thấp. Dù tôi từng nỗ lực hết sức, số lần tôi có thể đạt được Evangeline. cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Nhưng giờ đây, phụ thân của cô đang ở ngay trước mắt tôi.
‘Nếu sắp xếp khéo léo, biết đâu tôi có thể kích hoạt sự kiện chiêu mộ?’
Thời gian trôi nhanh hơn khi ta tập trung suy nghĩ. Chẳng mấy chốc, từ phía xa xa, tường thành Crossroad đã dần hiện ra.
Tôi quay đầu về phía sai.
“Nhưng cái ông già khó chịu ấy thì giúp gì được chúng ta trong việc giải quyết vấn đề thiếu hụt binh lực chứ?”
Aider đáp ngay.
“Ngài Cross sở hữu quân đội tư nhân của riêng mình. Đó đều là những binh sĩ tinh nhuệ, chỉ trung thành với mình ông ấy.”
“Hmm.”
“Nếu Điện hạ có thể thuyết phục được Ngài Cross, binh lính của ông ấy sẽ đi theo Điện hạ. Như vậy sẽ giúp ích rất nhiều cho việc bổ sung quân lực.”
“Vậy ta phải tìm cách khiến ông ta nghe theo…”
Tuy nhiên, Lucas lại có vẻ hoài nghi.
“Chúng ta thực sự cần dây vào một kẻ hoang dại như thế sao? Hơn nữa, là một người rất có uy vọng đối với dân bản địa, sự xuất hiện của ông ta có thể gây trở ngại cho sự cai trị của Điện hạ sau này.”
“Dù có vấn đề phát sinh, chúng ta vẫn cần ông ta.”
Chuyện đến đâu giải quyết đến đó. Lúc này, điều quan trọng nhất là sống sót.
“Nhưng ta phải bắt đầu từ đâu? Lão ta còn chẳng cho chúng ta một cơ hội nói chuyện đàng hoàng.”
“Thần có một cách.”
“Oh? Cách gì?”
Aider, với nụ cười đắc ý, làm động tác như đang cầm ly rượu và nốc một hơi.
“Là cách đơn giản nhất để lấy lòng một kẻ nghiện rượu.”
Ý hắn ta đã quá rõ ràng rồi.
Tôi lầm bầm một câu chửi thô tục.
“Khốn thật.”
Tôi chỉ mong được sống một cuộc đời giản đơn và dễ chịu, vâyn mà thế giới này chẳng bao giờ chịu buông tha tôi. Đúng là khốn thật.
.
Bình luận truyện