Tôi Trở Thành Hung Thần Trong Trò Chơi Thủ Thành

Chương 29 : Ratman

Người đăng: ksama

Ngày đăng: 21:35 15-11-2025

.
Ba bảng số, mỗi bảng in các chữ số từ 0 đến 7, xoay tít với tốc độ chóng mặt trước khi lần lượt dừng lại. Ding. Ding. Ding! Những con số hiện lên là… 1, 2, 1. 121 sát thương! Rầm! Con chuột khổng lồ xui xẻo bị nắm đấm của tôi vung trúng lập tức bị hất văng ngược về phía sau, kèm theo một tiếng nổ đinh tai. “…” Tôi đứng chết lặng, cơ thể vẫn còn giữ nguyên tư thế vung quyền. ‘Nhưng bình thường, hàng trăm hiếm khi xuất hiện lắm…’ Thứ này vốn là một món trang bị tệ hại, thường thì chỉ có thể quay ra hàng đơn vị, thậm chí hàng chục đã có thể được coi là trúng lớn. Vậy mà lần này, nó lại cho tôi một con số hàng trăm, cho phép tôi tiễn con chuột khổng lồ đi đời chỉ bằng một cú đấm. “Điện hạ?! Ngài có bị thương không?” “À, ừm. Ta ổn…” Lucas hoảng hốt chạy đến. Chỉ khi thấy tôi không hề hấn gì thì anh ta mới thở phào nhẹ nhõm. “Nhưng chuyện gì vừa xảy ra vậy? Làm thế nào Điện hạ có thể hạ con quái vật đó chỉ với một đòn…?” Con chuột khổng lồ bị đấm giờ đã bị nghiền nát và vung vãi khắp bức tường phía xa. Không chỉ Lucas, mà cả Damien, Jupiter và Lilly đều trợn mắt nhìn tôi với biểu cảm được chứng kiến điều không tưởng. Tôi trăn trở xem phải giải thích thế nào để không lộ điểm bất thường: làm sao tôi có được món đồ này, cơ chế của nó ra sao… mà cuối cùng chẳng nghĩ ra cách nào hợp lý. ‘Không thể tiết lộ rằng mỗi lần vượt ải tôi lại nhận được một hộp thưởng từ hệ thống, và món này nằm trong đó… Cũng không thể nói rằng vũ khí này quay roulette mỗi lần tôi tấn công để quyết định sát thương…’ Vậy là tôi né tránh sự thật. “Đó là… Cú Đấm Hoàng Tử.” “Thần xin lỗi…?” “Cú Đấm Hoàng Tử. Cú Đấm Hoàng Tử đó, hiểu chưa?” “Ơ…? Cú Đấm… Hoàng Tử…?” “Thành viên của Hoàng tộc đôi khi sẽ bộc phát siêu năng lực một khi họ bị dồn vào đường cùng. Đôi khi thôi. Ừ, đúng là như vậy đấy!” Điều kiện để kích hoạt thì không chính xác lắm, nhưng kết quả thì đúng là sự thật. Chắc họ sẽ không hỏi cặn kẽ đâu. Các thành viên trong đội vẫn tỏ vẻ chưa tin hẳn, nhưng thấy tôi không muốn nói thêm, họ không gặng hỏi nữa. Thật thoải mái khi tất cả mọi người đều tinh ý thế này. Xua tan bầu không khí lúng túng, chúng tôi nhanh chóng tiến sang căn phòng kế tiếp. [Cống ngầm Khô cạn — Phòng 2] — Căn phòng này trống rỗng. Phòng thứ hai hoàn toàn chẳng có gì. Không quái vật, không sự kiện, không vật phẩm. Nhưng điều đó không có nghĩa là chúng tôi có thể mù quáng tin rằng căn phòng này hoàn toàn không có gì. Tôi căn dặn mọi người: “Có thể có thứ gì đó đang được che giấu. Hãy tìm thật kỹ!” Dù vẫn đầy nghi ngờ, các thành viên tản ra dò xét căn phòng. Và không lâu sau… “À, có gì đó ở đây này.” Damien đã tìm ra gì đó. “Woah, đúng như mong đợi từ [Far-sight]! Ta biết có thể tin tưởng cậu mà~!” Tôi chạy vội tới bên Damien, hồ hởi reo lên. Một cánh cửa nhỏ được ngụy trang thành tường nằm ở một góc phòng. Việc phát hiện ra cánh cửa mang lại cho tôi một chiếc rương tí hon được giấu phía sau nó. Damien nhặt rương lên, nở nụ cười lớn. “Là rương kho báu, Điện hạ!” “Cậu làm tốt lắm. Nhưng cẩn thận, có thể nó chỉ là bẫy ngụy trang dưới dạng rương…” Tôi còn chưa kịp nói hết câu thì Jupiter đã lao tới, giật lấy cái rương rồi mở tung ra. “Đồ bà già mê tiền kia! Nhỡ đâu là bẫy thì sao?!” Keng! May mắn thay, đó là rương thật, chứa vài viên ngọc và một ít đồng vàng. “Heh…” Jupiter say mê ngắm đống đá quý, khẽ thở dài đầy mãn nguyện, rồi lúng túng gãi đầu. Dưới ánh mắt của cả nhóm, trông bà có vẻ hơi chột dạ. “Ôi trời, xin hãy thứ lỗi cho bà già này. Hễ cứ ngửi thấy mùi tiền là thần sẽ chịu không nổi.” Có vẻ như đặc tính [Gold Fever] của bà vừa kích hoạt ngay khi nhìn thấy chiếc rương trên tay Damien. Tôi đưa tay bóp trán, cảm giác đau đầu lăm le kéo tới. Nếu sau này khi số lượng bẫy tăng nhiều, tôi biết phải quản bà già này thế nào đây? “Được rồi, trả lại rương cho ta đi.” Jupiter đưa tôi ngọc và vàng. Này khoan đã, ta đã thấy bà bỏ túi vài món rồi đấy nhé! Cuối cùng, tôi chọn làm như không thấy, nhận đồ rồi tiến sang phòng kế tiếp. [Cống ngầm Khô cạn — Phòng 3] — Tiêu diệt kẻ địch! — Lv.5 Chuột Cống Khổng Lồ: 12 con Phòng thứ ba cũng xuất hiện quái vật. Mặc dù chúng có cấp độ cao hơn những con trước đó, nhưng nhờ chiến đấu cẩn trọng, chúng tôi đã tiêu diệt sạch mà không để ai bị thương. ‘Mình không muốn dùng lại Cú Đấm Hoàng Tử lần thứ hai đâu!’ Cẩn thận đếm xác của lũ chuột, tôi tự nhắc nhở chính mình. Nếu không phải tình huống bất khả kháng… tôi chẳng muốn dùng nó thêm lần nào nữa đâu! “Được rồi, tiếp theo là phòng boss.” Trước khi tiến vào phòng boss, cả nhóm nghỉ một lát. Tôi mỉm cười với thấy những thành viên khác trong đội trong khi nhìn họ ngồi xuống ăn phần lương khô của mình. “Nếu dọn dẹp xong căn phòng này, chúng ta sẽ về nhà. Cố lên nào.” Mọi người gật đầu. Đặc biệt là Lilly, người đang gật lia lịa với vẻ quyết tâm cực độ. Có vẻ cô ấy thực sự muốn về nhà ngay… Sau khi rời khỏi phòng ba và đi thêm một đoạn, một cánh cửa lớn hiện ra. Không nghi ngờ gì — đó chính là phòng boss. Sau khi trao đổi ánh mắt với các thành viên, tôi vỗ vai Lucas, người phụ trách tiên phong. Lucas dùng lực mở cửa. Creeeeak— Cánh cửa phòng boss phát ra tiếng rít ken két, như cào xước thẳng vào tai tôi, rồi từ từ mở ra. ***** Chúng tôi lần lượt bước vào căn phòng, từng người một. Ấn tượng của tôi về nơi này là nó rộng rãi hơn đáng kể so với những căn phòng trước đó. Những đường ống cống đan xen trên bức tường lớn hơn, kiên cố hơn, và bóng tối nặng nề trùm phủ khắp căn phòng trở nên u ám hơn nhiều. Trên hết, là mùi máu tươi. Ngay khi bước vào, một luồng tanh nồng nặc của máu ập đến. Tôi theo phản xạ che mũi lại. Ugh, cái gì thế này? “…!” Khi tôi giơ chiếc đèn lồng lên soi xét không gian, cuối cùng tôi cũng hiểu nguồn gốc của mùi máu tanh ấy. Khắp phòng ngổn ngang từng đống xác chuột. Chúng là lũ chuột cống khổng lồ mà chúng tôi đã tiêu diệt ở những phòng trước. Dù là chuột, chúng vẫn là quái vật—và có hàng trăm con đang nằm chết la liệt ở đây. Và giữa những đống xác ấy… “Một con chuột…” Một con chuột đứng đó cúi đầu về núi xác chết, quay lưng về phía chúng tôi, to lớn hơn bất kỳ con nào mà chúng tôi đã từng đối mặt trước đây. “Chuột… bọn chúng thật vô cùng vô tận…” Trong mỗi bàn tay đồ sộ, con chuột khổng lồ đang nắm lấy một con chuột cống đẫm máu. Nó vung mạnh hai cánh tay, quẳng chúng đi như ném đá. Thud! Thud! Những xác chuột mới lại chất thêm vào đống đã có sẵn. Con chuột khổng lồ này chắc chắn là thủ phạm của cuộc tàn sát chuột cống xung quanh khu vực này. “Phải giết hết lũ chuột. Phải tận diệt lũ chuột. Phải thanh tẩy lũ chuột. Thanh lọc Vương quốc Hồ. Sạch! Sạch! Sạch!” Giọng nói điên loạn ấy phát ra rõ ràng từ con quái vật. Bị cảnh tượng trước mắt làm chấn động, Damien lắp bắp. “Con quái đó… nó… nó đang nói tiếng người…?” Nghe thấy tiếng Damien, đôi tai của con chuột khổng lồ giật lên. “Cái gì…?” Nó từ từ xoay người lại. “Vẫn còn có những con chuột sống sót à…?” Các thành viên trong nhóm tôi đồng loạt nín thở khi ánh mắt họ chạm phải đôi mắt đỏ rực của con quái vật. Vẻ ngoài của nó thực sự đáng kinh hãi—chiều cao hơn 3 mét, bộ lông đen bị nhuộm đỏ bởi máu đồng loại. Răng và móng vuốt sắc như lưỡi dao. “Ta e rằng con chuột lắm lời này chính là boss của khu vực này.” Khi tôi lẩm bẩm… “Những con chuột đó ở khắp mọi nơi! Dù ta có giết bao nhiêu, chúng vẫn sẽ tiếp tục xuất hiện! Lũ chuột khốn kiếp!” Con chuột khổng lồ gầm lên điên dại. Móng vuốt vốn đã quái dị nay càng kéo dài méo mó, chiếc đuôi có gai cào mạnh xuống mặt đất. Đôi mắt nó cháy bừng như phát sáng. “Ta sẽ tiêu diệt tất cả các ngươi!” Với tiếng gầm rợn người, con boss lao thẳng về phía chúng tôi. Nó xông tới bằng hai chân như con người, vung loạn đôi tay. Ding! Hệ thống cập nhật đúng lúc. Tôi vội kiểm tra. [Cống ngầm Khô cạn— Phòng boss] — Tiêu diệt boss! — Lv.15 Giant Ratman [Người quản lý đường cống ngầm Paleig] Người quản lý đường cống ngầm, Paleig. Đó có vẻ là tên của Ratman. ‘Tại sao một Ratman lại có tên như con người nhỉ.’ Không còn thời gian để suy nghĩ. Thump! Thump! Thump! Thump! Trận đấu với boss đã bắt đầu, và con chuột khổng lồ đang nhanh chóng áp sát. ‘Tôi phải đưa ra mệnh lệnh…’ Tôi nhanh chóng lập chiến lược, chuẩn bị chỉ thị cho đồng đội. Nhưng trước khi tôi kịp lên tiếng— “AAAAA! CHUỘTTTT!” Trong cơn hoảng loạn đầy nước mắt, Lilly bắn ra một cột lửa khổng lồ nhanh hơn bất kỳ mệnh lệnh nào của tôi. Whoosh! Đó là cột lửa mạnh nhất mà tôi từng thấy Lilly tạo ra. Nhiệt độ bỏng rát đến mức ngay cả tôi, đang đứng khá xa, tôi cũng cảm giác da mình như bị kim châm. Nóng quá! “EEK!” Con Ratman đang lao tới bị cột lửa quật trúng, nằm lăn lộn trên đất kêu la thảm thiết. “Đừng đến đây! Đừng đến đây! Đừng đến đây!” Đối diện với cảnh tượng đáng thương của con Ratman, Lilly vẫn tiếp tục phun lửa. Fwoosh, fwoosh, fwoosh… “…” “…” Cả nhóm đứng trong im lặng đầy lúng túng trước màn trình diễn kinh hoàng của Lilly. “Hah… hah…” Chỉ sau khi tiêu hao hết ma lực của mình, Lilly mới thở dốc và dừng niệm phép. Tro bụi lắng lại, hiện ra trước mắt chúng tôi là con chuột khổng lồ bị thiêu cháy như than. Crick, creak… Dù chịu tổn thương nặng nề, con boss Ratman vẫn còn sống. Hắn cố vùng dậy, đôi mắt đỏ sáng rực. Nhưng Jupiter đã chĩa ngón tay vào hắn. “Vậy là đủ rồi, nghỉ ngơi đi.” Năng lượng ma thuật màu vàng tụ lại trên đầu ngón tay Jupiter. “Ngủ ngon.” Kuwooong! Một tia sét từ trời giáng xuống xuyên thẳng qua cơ thể boss ratman. “Lũ chuột… phải… được… thanh tẩy…” Lẩm bẩm lời cuối, gã đổ sập xuống đất. Tôi buông ra tiếng thở dài. “…Dễ dàng thật.” Con boss to lớn bị tiêu diệt một cách đáng kinh ngạc bởi hai pháp sư trong đội. Đây chính là đặc trưng của quái vật đầu game, chúng gần như không có khả năng kháng phép. Nếu chúng tôi chỉ dùng tấn công vật lý thông thường, trận đấu đã kéo dài hơn nhiều. Lilly, sau khi xác nhận con boss chết hẳn, bám chặt lấy tay áo tôi. “Chúng ta sẽ về nhà phải không, Điện hạ?!” “Ờ… tất nhiên rồi… Nhưng trông cô đáng sợ thật đấy…” “Xung quanh toàn xác chuột chết, không phải những cái đó còn đáng sợ hơn sao?!” Để rời khỏi đây, chúng tôi phải đi xuyên qua cả núi xác chuột. Cả nhóm tiến về phía sâu nhất của căn phòng, vượt qua đống xác và qua cả boss ratman. Lilly nhắm chặt mắt, để mặc Jupiter đẩy xe lăn của cô ấy. Như vậy cũng dễ hơn cho cả hai. Ở cuối phòng đặt một chiếc rương kho báu lớn. Khi Jupiter, với con mắt lấp lánh, định lao tới, tôi ra lệnh ngắn gọn. “Lucas, giữ Jupiter lại.” “Vâng, Điện hạ.” “Không! Thần còn chưa làm gì hết, Điện hạ! Này, thả ta ra! Hiệp sĩ Lucas, anh phải biết tôn trọng người lớn tuổi chứ!” Trong lúc Lucas giữ chặt Jupiter, tôi mở nhanh chiếc rương. Rương boss sẽ không bao giờ có bẫy. Nó luôn chứa những vật phẩm thưởng. ‘Bên trong là gì đây!’ Khi tôi mở nắp, một ánh sáng xanh rực chiếu bừng lên. Và thứ hiện ra là… “Oh!” Một thanh trường kiếm trong lớp vỏ thô ráp. Khi tôi hé vỏ ra, bên trong là một lưỡi kiếm răng cưa. Tôi nhanh chóng xem xét kỹ các thông số chi tiết. Sẽ rất tuyệt nếu đây là vật phẩm giá trị!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang