Tôi Trở Thành Hung Thần Trong Trò Chơi Thủ Thành
Chương 27 : Vương Quốc Hồ và Vô danh
Người đăng: ksama
Ngày đăng: 21:35 15-11-2025
.
—Flash!
Trong một vụ nổ ánh sáng, tôi bị nuốt chửng bởi cách cổng dịch chuyển và khi định thần lại, tôi đã thấy mình đang đứng trên mặt đất bằng phẳng của bến tàu bên cạnh bờ hồ.
Đây là nơi sinh ra của quái vật, một địa ngục trần gian liên tục phun ra những con ác quỷ.
Hồ Đen, đứng sững sừng ở cực nam của thế giới.
—Flash! Flash!
Các thành viên trong đội lần lượt xuất hiện, ánh mắt mở to khi chứng kiến khung cảnh hùng vĩ trước mắt.
“Vậy thực sự… chính là cái ‘hồ’ này sao?”
Jupiter lẩm bẩm, giọng run nhẹ khi nhìn chăm chú mặt hồ rộng lớn. Tôi liếc sang bà ấy.
“Bà từng thấy nó rồi à, Jupiter?”
“Hai mươi năm trước. Khi quân Đế quốc vẫn còn trấn giữ ở Crossroads. Khi đó, họ đã cố lấp cái hồ này bằng đất.”
Lấp cái hồ khổng lồ này bằng đất? Thì ra những tên chỉ huy ngu xuẩn không phải chỉ mới xuất hiện trong vòng hai mươi năm trở lại đây.
“Họ huy động toàn bộ quân đoàn pháp sư, dùng ma pháp để nâng đất lên rồi đổ xuống hồ. Nhưng…”
“Rồi chuyện gì xảy ra?”
“Nó không đầy lên. Bất kể chúng ta đổ bao nhiêu đất đá xuống, cái hồ cũng sẽ nuốt trọn tất cả.”
Một thoáng sợ hãi mơ hồ thoáng qua trên gương mặt Jupiter khi bà hồi tưởng lại quá khứ.
“Khi ấy, trong quân đội đã lan truyền rất nhiều tin đồn, rằng nơi này là con đường dẫn thẳng xuống Địa ngục.”
“…”
“Một tuần sau khi bắt đầu chiến dịch lấp hồ, lũ quái vật bắt đầu tràn ra từng đợt. Cuối cùng, toàn quân phải rút lui. Chiến dịch bị coi là thất bại.”
Jupiter dụi tắt điếu thuốc rồi đưa mắt nhìn mặt hồ mênh mông.
“Đây là lần ta đến gần nơi này nhất kể từ ngày đó.”
“Vậy thì không phải rồi.”
Tôi quay sang các thành viên khác.
“Bởi vì chúng ta sắp tiến sâu hơn nữa.”
Dù hồ nước tỏa ra khí tức rùng rợn, nhưng khung cảnh xung quanh nó lại đẹp đến đáng kinh ngạc.
Tuy nhiên, chúng tôi không đến đây để du ngoạn, nên chỉ đơn giản bỏ qua.
“Đi thôi.”
Tôi dẫn đầu, các thành viên bám sát phía sau.
Bên cạnh cánh cổng, ngay trên bờ hồ, có một bến tàu không đậu lại còn tàu nào cả.
Tôi ung dung bước đến biên giới của bến tàu, và một cửa sổ hệ thống bất ngờ hiện lên trước mắt.
[Bạn muốn bước vào ‘Vương Quốc Hồ’?] (Lake Kingdom)
] Yes
] No
Dĩ nhiên là Yes.
[※Cảnh báo — Bạn sẽ không thể trở về cho đến khi ‘điểm lưu’ tiếp theo được mở khoá. Bạn vẫn muốn tiếp tục quá trình này chứ?]
] Yes
] No
Họ thậm chí còn ném thêm một thông báo nữa để double check.
Không hề nao núng, tôi bấm ‘Yes’ lần nữa. Chẳng lẽ họ tưởng tôi là người mới chơi trò này?
—Gurgle…!
Nước hồ tách ra thành vòng tròn, để lộ một vực sâu đen ngòm ở chính tâm hồ.
Cánh cổng lúc nãy chỉ dùng để dẫn chúng tôi tới đây thôi. Nơi này mới là lối vào thực sự của hầm ngục.
“Được rồi, nhảy xuống thôi!”
Không đợi giải thích, tôi là người đầu tiên lao xuống hồ.
Các thành viên, còn chưa kịp phản ứng, đành nối nhau nhảy theo.
—Splash!
Trong lòng hồ tối đen như mực, nơi chẳng một tia sáng chạm tới, tôi bị cuốn sâu xuống dưới đáy hồ.
*****
[Now Loading…]
[Tip — Nguyên nhân chủ yếu dẫn tới game overs là sự tự tin mù quáng. Đừng bao giờ hạ thấp lòng cảnh giác của bạn xuống, dù là trong bất kỳ hoàn cảnh nào!]
*****
Bóng tối.
Đó là ấn tượng ban đầu của tôi về thế giới dưới đáy hồ. Một thứ bóng tối tuyệt đối.
Bóng tối sâu thẳm đến mức không thể nhìn thấy bàn tay đưa ngay trước mặt. Một bóng tối ngưng tụ đến mức khiến người ta nghĩ mình có thể chạm được nếu đưa tay ra, bao trùm toàn bộ xung quanh chúng tôi.
Sột soạt. Sột soạt.
Một âm thanh vọng lên trong bóng tối.
Tiếng nghiến rộp rộp của côn trùng đang gặm thứ gì đó.
Sột soạt, sột soạt…
Tiếng động mỗi lúc một rõ. Cảm giác đen tối đang bò tới cũng càng lúc càng mạnh.
Có lẽ chỉ là ảo giác, nhưng tôi thề là mình vừa cảm nhận một hơi thở lướt qua gáy.
Cả người tôi nổi gai ốc.
“Điện hạ?!”
Rồi từ đâu đó phía sau, giọng Lucas vang lên đầy hoảng hốt.
Không, có thật là phía sau không? Hay là bên cạnh? Tôi thậm chí còn không thể biết được âm thanh đó tới từ hướng nào. Các giác quan của tôi đều đang lơ lửng, mất đi neo điểm của nó.
“Điện hạ? Ngài ở đâu, Điện hạ!”
“Ta ở đây. Đừng hoảng.”
Với giọng thật chắc chắn, tôi trấn an Lucas đang rối loạn.
“Mọi người, giữ bình tĩnh và thắp sáng khu vực.”
Chốc lát sau, những điểm sáng bắt đầu chớp lên trong bóng tối.
Vù, vù.
Mỗi thành viên trong đội nhóm thắp bừng những ngọn đuốc họ mang theo.
Lilly, trong cơn vội vã, triệu hồi một phép thuật lửa để xua bóng tối đang trùm lấy mọi thứ. Cô ấy hẳn phải đang sợ hãi đến cực độ.
Sột soạt, sột soạt…
Khi ánh sáng dần xua lùi bóng tối, tiếng gặm nhấm của côn trùng cũng yếu đi.
Tôi cũng lấy ra một nguồn sáng từ ba lô của mình.
Đó là một chiếc lồng đèn có kết cấu rất chắc. Có lẽ Aider đã lựa chọn nó rất cẩn trọng.
Vù—
Khi tôi châm đèn và giơ cao nó lên, khung cảnh xung quanh cuối cùng cũng hiện ra rõ rệt.
“Cái gì thế này…?!”
“Ôi Chúa ơi, cái gì vậy?”
Những tiếng kêu kinh ngạc của các thành viên vang vọng trong không gian rộng lớn, và tôi nuốt xuống một cảm giác căng thẳng khi nhìn thấy cảnh tượng trải dài trước mắt.
Một thành phố đá khổng lồ bị thời gian bào mòn, lở lửng trên bờ vực sụp đổ.
Thành phố vĩ đại này bị chìm dưới đáy một hồ nước đục ngầu, và chúng tôi đang đứng tại một trong những cổng của nó.
Cánh cổng sắt phủ lớp gỉ dày bị khóa chặt.
Sột soạt, sột soạt…
Từ thành phố tỏa ra một bầu không khí đầy ác cảm. Lucas nuốt khan rồi nhìn tôi, gương mặt căng thẳng bất an.
“Thưa Điện hạ, rốt cuộc nơi này là…”
“Đây là Vương Quốc Hồ. Một hầm ngục nằm dưới đáy nước.”
Nhìn vào cánh cổng thành đóng kín, tôi bật cười rầu rĩ.
“Và cũng là ổ của lũ quái vật mà chúng ta sẽ phải thanh tẩy từng bước một.”
Nụ cười của tôi mang theo sự căng thẳng, mồ hôi lạnh ứa ra sau gáy.
Trong trò chơi thì nhìn chỉ hơi rùng rợn, nhưng thật sự phải đứng trước nó trong thế giới thực không phải là một thử thách dễ dàng. Cảm giác như có một luồng năng lượng tà ác đang tỏa ra từ chính thành phố.
Ma thuật cổ đại bao phủ thành phố trong một mái vòm và tạo ra một môi trường giống hệt trên mặt đất. Chúng tôi vẫn có thể thở và di chuyển mà không gặp cản trở nào.
Dù vậy, không thể phủ nhận rằng chúng tôi đang ở dưới nước. Mặt nước gợn sóng vẫn đang lấp loáng ở cao phía trên đầu chúng tôi.
Chỉ có vài tia sáng yếu ớt đủ sức xuyên qua lớp tối dày đặc đó.
Lilly, sững sờ, lắp bắp.
“Làm sao một thành phố lớn thế này lại có thể ẩn dưới hồ? Và sao chúng ta lại di chuyển dễ dàng như thế…”
“Suỵt!”
Ngay lúc ấy, Lucas vội vàng bịt miệng Lilly.
“Có thứ gì đó đang đến.”
Mọi ánh mắt đều quay về hướng anh ta chỉ.
Thịch. Thịch.
Từ nơi xa xăm trong bóng tối, vang lên tiếng bước chân nhẹ.
Lucas rút kiếm, Damien giương nỏ, còn găng tay của Jupiter lấp loé lôi điện.
“Kyaa!”
Chỉ có mình Lilly là hoảng loạn, run lẩy bẩy và cố lùi lại trên chiếc xe lăn.
Khoan đã, cô định đi đâu chứ? Tôi giữ lấy tay cầm xe lăn của Lilly để chặn lại.
“Mọi người bình tĩnh. Có lẽ họ không phải là kẻ thù.”
Thịch. Thịch.
Đúng như dự đoán, người tiến đến không phải quái vật mà là một con người.
Một người phụ nữ với chiếc mũ trùm rũ xuống, toàn thân chỉ để lộ tấm áo choàng đã sờn rách. Cô tiến lại gần, ánh mắt thong dong quan sát cả nhóm.
“Các người là những kẻ truy tìm kho báu đã mạo hiểm bước chân vào Vương Quốc Hồ này sao?”
Giọng cô ta, bất ngờ thay, lại trong trẻo và mang nét trẻ trung khó lường.
“Nơi này không có gì dành cho các người cả. Hãy trở lại mặt nước khi vẫn còn giữ được tính mạng của mình.”
Ở nơi vực thẳm này, giữa tất cả những điều trái ngược lẽ thường, chúng tôi gặp được một linh hồn còn sống.
Cả nhóm người đứng chết lặng, chỉ riêng tôi là vẫn giữ được bình tĩnh.
Đây là sự kiện hướng dẫn thường gặp dành cho người chơi vừa bước vào hầm ngục.
‘Ở hầm ngục đầu tiên, chúng tôi sẽ có một NPC dẫn đường.’
NPC.
Dù là trong hầm ngục dưới đáy nước địa ngục này, vẫn có những kẻ không chịu khuất phục, đang tồn tại.
Họ có đôi khi sẽ hỗ trợ người chơi khám phá, có đôi khi sẽ cản trở.
Có khi tạm thời đồng hành, trở thành nhân vật anh hùng, hoặc trở thành kẻ địch.
Theo kinh nghiệm của tôi, có hơn một trăm NPC loại này cư ngụ trong hầm ngục, mỗi lần trò chơi sẽ chọn ngẫu nhiên một kẻ dẫn đường để mang người chơi đến căn cứ đầu tiên.
‘Nhưng… cô ta lạ quá.’
Dù tôi đã chơi trò này 742 lần, tôi vẫn chưa lần nào nhìn thấy cô ta.
‘Trong game có NPC này thật sao?’
Tò mò, tôi quan sát kỹ người đứng trước mặt.
Đó là một người phụ nữ rất kỳ lạ.
Dùng từ rách rưới để miêu tả cô ấy cũng có thể được coi là một lời tán dương.
Cả người cô ta được bao bọc trong một tấm áo choàng rách tơi như bao tải.
Khuôn mặt ẩn dưới chiếc mũ trùm rộng thùng thình và mái tóc trắng rối bù, dài đến mức quệt xuống đất.
Chân trần, dính đầy bụi bẩn—một dáng vẻ dơ dáy đến mức khó có thể tưởng tượng sẽ xuất hiện trên người một cô gái.
Và trên lưng cô là một thanh trường kiếm cũ nát.
Một lựa chọn vũ khí khó hiểu đối với thân hình mảnh khảnh ấy, hơn nữa nó còn đang trong tình trạng tệ hại.
Trong 742 lượt chơi Protect the Empire, tôi cứ ngỡ mình đã gặp đủ tất cả các NPC trong hầm ngục. Nhưng tôi đã lầm, người phụ nữ này rõ ràng là nhân vật mới.
Dằn xuống sự bất an, tôi bước lên và cất tiếng.
“Chúng tôi đến từ mặt đất. Chúng tôi đến đây với nhiệm vụ điều tra và tiêu diệt cội nguồn của những con quái vật đang trồi lên từ nơi này.”
“…”
Người phụ nữ dán ánh mắt vào tôi. Dù bị che phủ bởi áo choàng và mái tóc rối, tôi vẫn cảm nhận được ánh nhìn sắc bén ấy.
“Thế giới trên mặt đất đã chịu cảnh tàn phá bởi những con quái vật sinh ra từ đây quá lâu rồi. Chúng tôi đến đây là để chấm dứt chuyện đó một lần và mãi mãi.”
“…Ác mộng của Vương Quốc Hồ là vô hạn, một giấc ngủ vĩnh hằng mà không ai có thể tỉnh dậy. Không bao giờ.”
Người phụ nữ khẽ lắc đầu.
“Biết bao chiến binh hùng mạnh, biết bao anh hùng đã cố phá vỡ lời nguyền nơi này, nhưng tất cả bọn họ đều gục ngã. Các người cũng sẽ không là ngoại lệ.”
“…”
“Đừng dại dột bước vào bóng tối này. Hãy quay về mặt đất trong khi còn có thể. Trước khi vực thẳm nuốt chửng các người, trước khi sự hối hận khiến các người phát điên…”
Nếu chỉ cần nghe vài lời như thế đã khiến tôi chùn bước, tôi đã bỏ game từ lâu và quay về Trái Đất.
Thay vì lùi lại, tôi tiến lại gần hơn.
“Ta là lãnh chúa của Crossroad, thành trì chống lại lũ quái vật. Bổn phận của ta là bảo vệ thành phố của ta—không, là bảo vệ nhân loại—khỏi bầy thú dữ này.”
“…”
“Ta không sợ bóng tối. Chúng ta phải tiến vào thành phố này và nhổ tận gốc cội nguồn của lũ quái vật.”
Tôi chỉ vào cánh cổng đóng kín.
“Đó là lý do chúng ta có mặt, nhưng cánh cổng bị khóa đang chặn đường chúng ta.”
“…”
“Nếu cô biết lối đi nào khác, xin hãy chỉ cho chúng ta.”
Người phụ nữ trầm ngâm quan sát tôi, rồi cuối cùng khẽ gật đầu.
“Sẽ rất thú vị để quan sát xem lời của ngươi xuất phát từ dũng khí thật sự hay chỉ là sự liều lĩnh ngu ngốc.”
Nói xong, cô ta quay người đầy dứt khoát và dẫn đường.
“Hãy theo ta. Lối vào thành nằm bên này.”
Khi bóng dáng cô ta biến dần vào bóng tối, tôi cất tiếng gọi.
“Ta phải xưng hô với cô thế nào? Tên của cô là gì?”
Tôi hy vọng biết được tên cô ta để đối chiếu với dữ liệu mình từng biết, nhưng câu trả lời nhận được khiến tôi khựng lại.
“Ta đã quên tên mình rồi.”
Giọng cô ta đượm buồn.
“Nếu nhất định phải gọi… hãy gọi ta là Vô danh.”
(Dịch giả-kun : là một từ tiếng Hàn có nghĩa là vô danh, không phải tiếng Anh nên t dịch ra luôn.)
.
Bình luận truyện