Tôi Trở Thành Hung Thần Trong Trò Chơi Thủ Thành

Chương 25 : Lucky Strike

Người đăng: ksama

Ngày đăng: 21:10 14-11-2025

.
Các rương thưởng sau khi vượt ải đang được bày ra trước mắt tôi. Hai rương cấp R, và ba rương cấp N. ‘Lần trước, tất cả những gì tôi nhận được từ hộp cấp EX chỉ là một chiếc vòng cổ kỳ lạ.’ Tôi chạm lên cổ mình. Chiếc vòng cổ mà tôi thu được khi ấy vẫn đang đung đưa tại đó. Nó là cái gì nhỉ? Trong miêu tả có nói rằng nó sẽ hữu dụng khi câu chuyện đi xa hơn. ‘Không biết nó ẩn giấu chức năng phi thường nào…’ Nhưng giờ đây, tôi đang mong mỏi thứ có thể hỗ trợ ngay lập tức. Tốt nhất là vật phẩm có thể phát huy tác dụng trong màn chơi sắp tới. Trước hết, tôi đặt ba rương cấp N lên giường. Thông thường, những rương thưởng này sẽ chứa những vật phẩm tiêu hao và nguyên liệu chế tác vũ khí, đôi khi mới có trang bị hoàn chỉnh. Tuy nhiên, ngay cả khi có trang bị hoàn chỉnh, phẩm chất cũng chúng thường rất thấp. Với rương cấp N, 99% sẽ là đồ cấp N. ‘Nhưng xác suất có đồ tốt không phải là 0, đúng chứ?’ Biết đâu lại rơi ra trang bị cấp SSR? Tôi vội vã mở ba hộp cấp N. “Có set trang bị nào rơi ra không nhỉ?!” Một luồng ánh sáng chói lòa phun ra từ những chiếc rương. Dựa vào màu sắc ánh sáng này, ta có thể phỏng đoán phẩm cấp vật phẩm. Là màu gì?! Xám. Xám. Và… vẫn là xám. Cả ba đều là vật phẩm cấp N. “Tch…” Ừ thì, mong đợi gì hơn từ rương cấp N chứ? Tôi lẩm bẩm rồi kiểm tra vật phẩm trong rương. [Phần Thưởng] — Bình thuốc thể lực cao cấp — Bình thuốc thể lực cao cấp — Quyển trục chúc phúc của băng Rốt cuộc cả ba đều là vật phẩm tiêu hao. Thật lòng, nếu nó rơi ra nguyên liệu chế tác thì sẽ hữu dụng hơn nhiều. Tôi sẽ cần chúng khi muốn chế tạo một thứ gì đó trong tương lai. ‘Nhưng những thứ này vẫn có giá trị.’ Bình thường cao cấp có khả năng hồi phục vượt trội so với loại thông thường. Tích trữ chúng lại để dùng trong trường hợp khẩn cấp có thể sẽ thay đổi chiến cuộc. Quyển trục chúc phúc cũng là vật phẩm khá thực dụng. Khi kích hoạt, nó sẽ ban một thuộc tính cho vũ khí trong suốt STAGE đó. Nếu tôi dùng nó lên cây nỏ của Damien, hiệu quả chắc chắn sẽ cực kỳ ấn tượng. ‘Cứ giữ lại đã.’ Sau đó, tôi chuyển sang hai rương cấp R. Tôi quyết định mở từng cái một. Trước tiên là hộp thứ nhất. “Có trang bị hoàn chỉnh rơi ra không?!” Flash! Một ánh sáng xanh lam tuôn ra. Ồ, vật phẩm cấp R. [Magic Core Standard Core (R)] “Là nguyên liệu chế tác…” Dù hứng thú giảm đi đôi chút, Magic Core vẫn là một trong những nguyên liệu quý hiếm nhất. Magic Core là thành phần trọng yếu của trang bị cao cấp, thường dùng để chế tạo vũ khí cấp cao hoặc việc chế tạo các tạo tác. ‘Tôi đã gom được ba Magic Core.’ Tôi kiểm tra kho đồ. Một cái: ‘Black Spider Queen Magic Core (SSR)’ — từ màn hướng dẫn. Một cái: ‘Phantom Knight Magic Core (SR)’ — từ màn hôm nay. Và cái vừa nhận: ‘Standard Advanced Magic Core (R)’. (Dịch giả-kun : trước đây có chút nhầm lẫn, tại vì chưa quen. Đánh mấy con quái nhỏ sẽ rớt ra item Mana Stone, là nguồn năng lượng trong thế giới này. Còn đánh boss sẽ rớt ra Magic Core, hay thứ này không gộp chung được. Nhưng trước đó lỡ dịch Mana Stone là ma thạch/ hạch rồi, nên thôi để nguyên chữ Magic Core cho khỏi nhầm vậy. Hơi nửa nạc nửa mỡ xíu.) ‘Nó sẽ hữu dụng khi tôi bắt đầu chế tác nghiêm túc…’ Tôi cất nó đi rồi nhặt lấy rương cấp R cuối cùng. Không kỳ vọng gì lắm, tôi mở nắp hộp. Thud! Ngay lập tức, một ánh sáng vàng kim rực rỡ bùng ra. “Hả?” Mắt tôi mở to kinh ngạc. Vàng kim? SSR?! Có phải do tôi đang say nên nhìn nhầm không?! Boom boom boom—! Một khúc nhạc ăn mừng vang lên, và từ trong hộp xuất hiện một chiếc găng tay tỏa sáng rực rỡ. Đó là một găng tay da đen, điểm xuyết bằng phù hiệu kim loại. “Holy shit!” Bị sốc, tôi bật dậy khỏi giường. Một vật phẩm cấp SSR, lại còn là trang bị hoàn chỉnh?! Sững sờ, tôi chộp lấy đôi găng tay bằng cả hai tay rồi kiểm tra thông số. Cái gì?! [Lucky Strike (SSR) Lv.7] (Cú đấm may mắn) — Loại: Găng Tay Chiến Đấu — Sát thương: 0~777 — Độ bền: 7/7 — Mọi phép tính xác suất đều được cộng thêm 1%. 《“Hôm nay là một ngày may mắn.” — Một con ma cờ bạc đã từng nói》 “Không, đùa tôi chắc?!” Tôi quăng mạnh găng tay xuống đất. Trong tất cả những món thuộc cấp SSR! “Đây là Lucky Strike, cái món đồ chơi khăm chết tiệt đó!” Chiếc găng này có hiệu ứng dựa vào vận may, đúng như những gì được viết trong miêu tả của nó. Thật vậy. Nếu may mắn, ta có thể gây ra sát thương tối đa và hạ boss chỉ bằng một đòn; nhưng nếu xui xẻo, sát thương sẽ là con số 0 tròn trĩnh. Bản chất của việc chiến đấu vốn đã dựa nhiều vào may rủi, nếu còn phải dựa vào món trang bị này nữa thì chẳng khác nào biến bản thân thành một cái vòng quay số sống. Nó có thể khiến kênh phát sóng trực tiếp trở nên vui nhộn, nhưng những nhân vật sử dụng nó thường chết rất nhanh. Bởi vì “tăng xác suất” ấy đa phần dẫn đến sát thương thấp và cái chết gần như chắc chắn. “Tôi biết dùng cái thứ rác rưởi này vào đâu chứ?!” Tôi nghẹn lời trong cơn tuyệt vọng. Không có chiến binh nào sử dụng tay không trong đội, mà bản thân món này ngay từ đầu đã là một món đồ giải trí. Nó hoàn toàn vô dụng trong chiến đấu thực sự! Vứt đi thì tiếc. Mà giao cho ai thì… Sau một hồi suy nghĩ, tôi đeo nó vào. Ít nhất, nó trông còn đẹp hơn đôi găng đen rẻ tiền tôi đang đeo. Ít nhất thì trang bị nó sẽ khiến cho tay tôi bao trùm trong ánh sáng vàng khi được quan sát bằng bảng nhân vâth. Clank! Tôi siết tay lại. Cảm giác cực kỳ vừa vặn. Đúng là vật phẩm cấp SSR có khác. “À thì… sao cũng được…” Tôi vốn cũng không có cơ hội cầm vũ khí ra tuyến đầu. Tôi hầu như luôn tránh việc giao chiến. Nếu thật sự có chuyện xảy ra, tôi cũng có thể đặt hy vọng vào việc mình trúng độc đắc. Dù sao ta cũng nên lạc quan… “Fuck.” Lạc quan gì nổi chứ! Aaaaah! Tôi vò đầu trong cơn thất vọng. Có biết bao món SSR mạnh hơn rất nhiều. Nào là ‘Tear of the Seraph’, ‘Life Eater’, ‘Heaven’s Sign’. Nếu chúng có thể rơi ra thì game này đã trở thành chuyến dạo chơi nhẹ nhàng rồi. Tại sao! Trong vô vàn lựa chọn! Lại là Lucky Strike! Sau khi nhận món đồ vàng kim ấy, tôi buồn bực đến mức lầm bầm suốt cho đến tận bình minh rồi mới thiếp đi. ***** Ngày hôm sau. “Ôi trời… cái đầu của tôi…” Tôi tỉnh dậy với cái đầu đau như búa bổ, và lúc ấy đã là gần trưa. Khi tôi lảo đảo bước ra khỏi phòng, toàn bộ gia nhân trong dinh thự đều đang mang quầng mắt thâm đen vì thiếu ngủ. Trông ai cũng có vẻ đang vật lộn với dư âm của rượu. “Điện hạ, ngài đã tỉnh giấc rồi sao?” Lucas, người đang đứng gác trước cửa phòng tôi, chào đón tôi bằng một vẻ mặt phờ phạc. Có vẻ cậu ta cũng đang vật lộn với dư âm của cồn; mái tóc vàng vốn luôn chỉnh tề của anh ta giờ trông rối bời thấy rõ. “Anh đã đỡ hơn chưa? Lẽ ra anh nên nghỉ ngơi đến sáng.” “Là một hiệp sĩ được giao nhiệm vụ bảo vệ ngài, thần nào dám làm vậy.” Ngay sau đó, Lucas đưa tay che miệng, cố kìm nén một tiếng buồn nôn. “Nhưng… thần quả thật… có chút kiệt sức…” “Nếu ngay cả anh cũng nói vậy, thì chắc chắn là mệt lắm rồi…” Tôi tự hỏi liệu có thứ gì làm giảm cơn đau đầu do rượu hay không. “Chúc một ngày tốt lành, thưa hai vị!” Aider xuất hiện ở hành lang, vẫn tràn đầy sức sống như thường lệ. Tại sao lúc nào hắn ta cũng giàu năng lượng như vậy? Trên khay của Aider là hai chiếc cốc, hơi nóng bốc lên nghi ngút. “Đây, nước mật ong nóng. Hai người uống đi cho tỉnh táo!” Aider đưa cho mỗi người chúng tôi một cốc. Một cử chỉ thật chu đáo. Uống ngụm nước mật ong ấm, tôi cảm thấy dễ chịu hơn một chút. A… thế mới là sống chủ. Lucas và tôi uống cạn rồi trả lại cốc cho Aider, người đáp lại bằng một nụ cười nhẹ nhàng. “Có lẽ hai vị đều mệt mỏi vì trận chiến hôm qua và dư vị của rượu. Hôm nay nghỉ ngơi sẽ tốt hơn, ngài nghĩ sao?” “Chúng ta có thể làm vậy ư? Chúng ta phải chuẩn bị cho giai đoạn tiếp theo.” Tôi tự vỗ vào mặt mình để tỉnh táo hơn. “Aider, số ma thạch thu được hôm qua thế nào rồi? Có thể đổi thành tiền không?” “Chúng đã được chuẩn bị để bán rồi. Nhưng có lẽ giá sẽ không cao bằng đợt ma thạch của Quân Đoàn Nhện Đen.” Chất lượng ma thạch chắc chắn khác nhau, và sau một lần bán số lượng lớn trước đó, nhu cầu của các thương nhân cũng đã giảm. Điều đó là đương nhiên. “Hãy trông coi việc bán. Lần này chúng ta không cần phải vội, hãy cố gắng để thu được mức giá tốt nhất.” “Giao cho thần!” “Tốt. Chuyện ma thạch cứ xử lý như thế. Lucas, Aider, đi theo ta. Chúng ta vẫn còn việc phải làm.” Tôi dẫn Lucas và Aider ra khỏi dinh thự. Điểm đến đầu tiên là lò rèn của thị trấn. Chỉ cần đứng từ xa, chúng tôi đã có thể nhìn thấy thợ rèn đang bận rộn đập sắt và mài lưỡi kiếm. Một cửa sổ hệ thống xuất hiện mờ ảo gần lối vào. [Công trình — Lò rèn Lv.3] Những công trình của thành phố có thể nâng cấp từ cấp 1 đến cấp 10. Mỗi lần tăng cấp lại mở ra những chức năng mới. Tại lò rèn, khi cấp độ tăng lên, danh sách trang bị có thể chế tạo sẽ mở rộng và tỉ lệ tạo ra trang bị cấp cao cũng tăng. Lò rèn cấp 3 đã mở toàn bộ các chức năng cơ bản. ‘Tôi cũng cần đầu tư thêm vào đây…’ Mặc dù tôi đã tiêu khá nhiều tiền kiếm được từ giai đoạn hướng dẫn, nhưng số nơi cần chi tiêu thì vẫn còn vô số. Tôi cần một chiến lược tài chính rõ ràng hơn. “Chào mừng Điện hạ!” Trưởng hội thợ rèn liền chạy ra. Không vòng vo, tôi nói thẳng: “Ta muốn đặt hàng chế tạo trang bị.” Có rất nhiều thứ cần làm, nhưng tôi chọn đặt món quan trọng nhất trước. “Vậy mà chúng thần còn lo rằng ngài đã quên mất bản chức của chúng thần, vì dạo gần đây ngài toàn giao cho chúng thần sửa tường và vũ khí phòng vệ.” Khi nghe nói đến việc chế tạo trang bị, ánh mắt Guild Master rực lên đầy háo hức. “Thần sẽ dốc sức hoàn thành. Ngài muốn loại trang bị nào?” “Giáp.” Tôi đưa cho ông ta Phantom Knight Magic Core mình thu được từ giai đoạn trước. “Hãy dùng thứ này làm lõi cho bộ giáp, và đặt vào đó những vật liệu tốt nhất mà ông sở hữu.” Không cần phải nói, bộ giáp này là dành cho Lucas. Lucas là một Hiệp sĩ cấp SSR sẽ trấn giữ tuyến đầu. Tôi cần trang bị cho anh ấy bộ giáp bền chắc nhất để anh ta có thể chiến đấu với cảm giác yên tâm. Phantom Knight là thủ lĩnh của quân đoàn Living Armor, và trang bị làm từ Magic Core của hắn vốn có sẵn hiệu ứng tăng độ bền và sức chịu đựng. Đây là lựa chọn hoàn hảo. “Đây là một vật liệu vô giá.” Thợ rèn nuốt nước bọt khi nhận lấy Magic Core tôi đưa. “Đây sẽ là món trang bị đầu tiên ta giao cho các ngươi. Ta đặt rất nhiều kỳ vọng vào nó.” “Chúng thần sẽ không phụ lòng ngài.” “Tốt. Lucas, đi đo kích cỡ đi.” Trong trò chơi, trang bị chế tạo xong thì ai cũng mặc được. Nhưng đây là thực tế, vì vậy bộ giáp phải vừa vặn với cơ thể của Lucas. Lucas bước vào trong xưởng để đo, rồi trở ra với nụ cười đầy rạng rỡ. “Cái nụ cười đó là sao?” “Thần đang rất hạnh phúc. Không phải Điện hạ vừa tặng thần một bộ giáp mới sao?” “Ta tặng cho ngươi là để gửi ngươi đến những nơi còn nguy hiểm hơn nữa, ngươi biết chứ?” “Như vậy chẳng phải có nghĩa là ngài tin tưởng thần và sẽ giao thêm nhiệm vụ trong tương lai, không phải sao?” Tên nhóc này từ bao giờ lại khéo miệng thế chứ? Tôi lắc đầu rồi rời khỏi lò rèn. “Tiếp theo, chúng ta đi kiểm tra bức tường.” Cả ba chúng tôi nhanh chóng tiến về phía tường thành phía Nam. “Ư…” Tôi vô thức phát ra một tiếng kêu ngay khi đến nơi. Thanh đại kiếm màu đen của Phantom Knight vẫn còn cắm nguyên trong tường. Phần tường xung quanh vị trí thanh kiếm đâm vào đã sụp đổ hoàn toàn. Những tấm thép bị nứt vỡ, gạch đá như bị nung chảy rồi vỡ vụn thành tro bụi. “Với tình trạng này, ngay cả dã thú còn khó mà ngăn, huống hồ là quái vật. Chúng ta sẽ mất bao lâu để sửa chữa?” Tôi hỏi Hội trưởng của Hội Thợ Xây, người đang đứng trên tường tính toán chi phí sửa chữa. Ông ta lắc đầu. “Hư hại quá nghiêm trọng. Để sửa chữa hoàn toàn, thần sẽ cần hơn hai tuần.” “Hơn hai tuần?” “Đó chỉ mới là thời gian để sửa chữa bức tường. Việc gỡ thanh kiếm này ra thôi cũng đã là một công việc khổng…” Giọng Hội trưởng Hội thợ xây dần nhỏ lại. “Khốn nạn thật.” Tôi khẽ nhấp lưỡi. Nói cách khác, tôi sẽ phải mất thêm nhiêu ngày để gỡ thanh kiếm xuống, rồi mới có thể tính thời gian hai tuần để sửa chữa. Tôi thở dài rồi mở cửa sổ thông tin giai đoạn. Thời gian bắt đầu của giai đoạn tiếp theo đã hiện sẵn. [STAGE 2] — Thời gian còn lại: 9 ngày 20 giờ Không đủ. Không đủ thời gian. Tôi cảm thấy cơn đau đầu đang trở lại và đưa tay đập lên trán. Giờ tôi phải xử lý việc này như thế nào đây?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang