Tôi Trở Thành Hung Thần Trong Trò Chơi Thủ Thành

Chương 24 : Lễ mừng chiến thắng

Người đăng: ksama

Ngày đăng: 21:10 14-11-2025

.
Tro bụi của trận chiến ngày hôm đó cuối cùng cũng lắng xuống. Một lễ hội tưng bừng cũng được tổ chức ngay sau đó tại thành phố Crossroad. Như thể một buổi tiệc chúc mừng linh đình, mà có lẽ nó đúng là như vậy, một lượng thức ăn và nước uống phong phú được đặt tại quảng trường trung tâm của thành phố cho phép bất kỳ ai cũng có thể thưởng thức tùy ý. “Vậy thì, hãy cùng nhau ăn mừng chiến thắng mà chúng ta dành được sau khi tiêu diệt đám quái vật áo giáp đáng sợ đó…” Tôi đơn giản nói vài lời chúc mừng ngắn gọn rồi giơ cốc của mình lên. “Cạn ly!” Như một giàn đồng ca, những binh lính phía dưới cũng nâng cốc của mình, lặp lại âm thanh đầy cảm xúc của tôi. “Cạn ly!” “Cạn lyyy!” “Nào, các chàng trai, hãy ăn và uống cho thoả thích. Bởi vì ngày hôm nay, tất cả hóa đơn sẽ do lãnh chúa của các ngươi tính tiền.” “Hooray~!” “Lãnh chúa vạn tuế!” Và như thế, lễ hội đã bắt đầu. Các binh lính trò chuyện và hát hò. Họ ngấu nghiến những miếng thịt lợn và dốc cạn đồ uống của mình Chỉ mới vài giờ trước, bóng ma của tử vong vẫn đang đè nặng trên đầu họ, vì vậy, họ cần làm gì ở áp lực đó và một bữa ăn thịnh soạn và rượu cồn. Tiếng thịt nướng xì xèo bên cạnh đống lửa trại được dựng lên giữa quảng trường trung tâm bị lấn át hoàn toàn bởi âm thanh vui vẻ của những người lính thắng trận. Ngồi ở một góc của quảng trường, tôi im lặng quan sát cảnh tượng này từ phía xa. “Ngài có tâm sự gì sao, Điện hạ?” Lucas, người vừa tìm thấy tôi, hỏi bằng giọng lo lắng. “Ngài đã vội vã cả ngày hôm nay rồi, ngài nên ăn một chút.” “...Ta biết rồi.” Tôi đáp lại bằng một câu khẳng định, nhưng hiện tại tôi không hề có cảm giác đói bụng. Tôi chỉ vô thức xoay tròn ly rượu trên tay. Đồ uống trong chiếc ly thủy tinh phản chiếu lại ánh lửa chập chờn, biến thành một màu đỏ rực. “Ngài trông không có vẻ gì là hân hoang so với một người chỉ huy vừa mới dành được chiến thắng, thưa Điện hạ.” “...” “Ngài đã đánh bại đội quân hơn một ngàn Living Armor mà không phải chịu tổn thất nào đáng kể. Thần tin rằng ngài có quyền tỏ ra vui mừng hơn một chút.” “Không có tổn thất đáng kể sao, đúng vậy.” Tôi chậm rãi nâng chiếc ly lên miệng. “Khục?!” “Điện hạ? Ngài không sao chứ?” “Ừ, ừm. Ta không sao. Chỉ là hương vị của đồ uống có chút… bất ngờ.” Tôi nhìn vào đồ uống trong tay mình với vẻ không tin nổi. Không phải thứ này đáng lẽ nên là bia sao? Tôi cảm thấy nồng độ cồn của nó ít nhất cũng phải đạt đến 20%. ‘Bởi vì thế giới khác biệt, việc những quan niệm về nồng độ có sự khác biệt cũng là dễ hiểu.’ Xấu hổ đặt ly bia xuống đất, tôi nhặt lại những cảm xúc trước đó của mình. “Các binh lính đã không chịu những tổn thất nghiêm trọng, nhưng chúng ta vẫn đã mất đi những sinh mệnh quý giá.” Một khi đã có ai đó chết, việc bàn luận về quy mô thương vong là vô nghĩa. Sinh mệnh không nên được phân cấp bậc. Mọi sinh mệnh đều đáng quý. Tất nhiên, tôi biết mình không thể cứu lấy tất cả mọi người. Giữ một suy nghĩ như vậy trong thế giới tàn nhẫn này sẽ thật là ngạo mạn. Tuy nhiên, những nhân vật anh hùng mà tôi đã không thể cứu hôm nay, và cả những binh lính nữa, họ có thể sẽ giữ vai trò then chốt trong công cuộc bảo vệ thành phố này trong tương lai. Sinh mệnh của họ là những hạt giống kỳ tích có thể nở rộ thành một thứ gì đó vĩ đại hơn trong tương lai. Nhưng giờ đây, tiềm năng đó đã biến mất. “Nếu ngày hôm nay ta có thể cẩn thận hơn một chút… họ có thể đã không phải hy sinh.” Tôi hồi tưởng lại trận chiến vừa rồi. Tôi lẽ ra đã có thể làm tốt hơn. Tôi lẽ ra đã có thể cảnh giác hơn. Đây không giống như giai đoạn hướng dẫn, nơi tôi không có một con bài khả dụng nào trong tay. Tôi có một khoản tài chính khởi động lớn và thời gian để chuẩn bị. Vậy nên, dù không muốn phải thừa nhận, nhưng kế hoạch của tôi vẫn còn một khoảng cách dài so với sự hoàn thiện. “Thưa Điện hạ, thần nghĩ ngài đã làm đủ tốt rồi, ngài không cần phải tự trách mình… À, nói thế này cũng chẳng xóa được hối tiếc trong lòng ngài, đúng không?” Lucas cất lời bằng giọng đầy dịu dàng. “Nhưng Điện hạ, hôm nay là ngày ăn mừng chiến thắng.” Quay sang bên cạnh, vị nhân vật chính giữa những bức tường được dát vàng bởi ánh lửa nở một nụ cười rạng rỡ. “Nếu Điện hạ mang tâm trạng nặng nề, tinh thần binh sĩ sẽ bị ảnh hưởng.” “…” “Vậy nên, xin ngài hãy mỉm cười. Ít nhất lúc này, xin hãy cùng chung vui với chúng thần. Đó cũng là một phần trách nhiệm của một vị chỉ huy.” Việc cho rằng một vị chỉ huy phải biết mỉm cười — điều đó vừa thuyết phục lại vừa thú vị, khiến tôi bật cười khẽ. “Anh ta nói rất đúng!” Bất ngờ, Aider bật lên từ phía sau tôi với những tiếng loảng xoảng. Gì thế này? “Dù việc thương tiếc cho những tổn thất là quan trọng, nhưng chỉ dựa vào nỗi buồn thì không thể giữ vững nhuệ khí. Chúng ta phải tìm lúc để ăn mừng và tận hưởng chiến thắng nữa chứ!” Aider, khoác bộ đồ của một đầu bếp, bưng theo một khay thức ăn. Hắn lại đang định làm gì nữa đây? “Vì ăn toàn thịt thì không tốt cho sức khỏe. Nên ta mang thêm rau đây.” “Nhưng ta còn chưa động đến miếng thịt nào…” Đáp lại lời than phiền của tôi, Aider đưa cho tôi một khay đầy ắp rau củ nướng. “Chúc mừng Người đã vượt qua Giai đoạn 1, thưa Điện hạ.” Sau gọng kính, đôi mắt xám của Aider nháy với tôi một cái. “Một giai đoạn khó khăn, nhưng ngài đã làm rất tốt.” “…” “Xin mong chờ vào nỗ lực tiếp theo của ngài!” Nhận được lời khen ngợi của giám đốc trò chơi kiêm thần kinh, tôi ngượng ngùng bốc một bắp ngô nướng và cắn một miếng. Nhưng ngay khoảnh khắc ấy… “Điện hạ Ash Everblack của chúng ta đang ăn rau!” Aider đột ngột hét lên. “Điện hạ chọn rau thay vì thịt!” “Cái… cái gì? Ngươi đang nói nhảm gì thế?” Chưa kịp phản ứng, đám binh sĩ nghe thấy liền bu lại như một đàn bồ câu được cho ăn. “Thần xin lỗi, Điện hạ! Thần thật vô tâm!” “Nghĩ đến việc Điện hạ Ash, nổi tiếng với niềm đam mê thịt, lại bị ép chỉ có thể ăn rau…” Làm sao một người có thể có một danh tiếng như vậy? Tên khốn Ash trước kia đã sống kiểu gì vậy? “Chết tiệt! Mau mang thịt cho Điện hạ! Thịt, và cả rượu nữa!” “Điện hạ! Xin nhận miếng thịt thần vừa nướng!” “Đồ ngu! Điện hạ có dòng máu hoàng tộc! Người chỉ ăn thịt sống đẫm máu thôi!” “Ôi chao! Hoàng tộc Everblack thật vĩ đại—!” “Câm mồm lại đi, lũ ngốc! Ta cũng chỉ ăn uống bình thường như bao người khác thôi!” Tôi quát to, nhưng từng người một vẫn nhét thịt vào tay tôi. Tôi không nhịn được mà gầm lên. “Ta tự ăn được, tránh ra hết!” Nhưng chẳng ai nghe. Chẳng bao lâu, cả một buổi tiệc rượu đã hình thành quanh tôi. “Rót đi!” “Uống đi!” “Chết đi!” Binh sĩ thi nhau rót rượu vào miệng nhau đầy hăng máu. Cả đám người vây quanh tôi như những con sói đói, mắt sáng rực, chỉ chờ cơ hội để ép tôi uống thêm. Tôi nghiến răng nhai đống thịt trước mặt. Rốt cuộc sao mọi thứ lại thành ra thế này? Kế hoạch của tôi chỉ là không làm ồn ào và suy nghĩ nghiêm túc về trận chiến vừa rồi cơ mà! “Điện hạ… thưa Điện hạ…” “Hả-?! Lại gì nữa?!” Quay lại, tôi nhìn thấy Lilly, khuôn mặt cô ấy bây giờ cũng đỏ như mái tóc của mình, đứng đó và phát ra những tiếng nấc nghẹn. Từ khi nào mà cô ấy có thể nấc lên bong bóng rượu như cá vàng thế? “Xin… xin Người cho phép thần được nghỉ hưu…” “Không! Không đời nào. Hãy tiếp tục cố gắng đi.” Trong thời buổi kinh tế khó khăn này, tại sao lại có một người không muốn làm việc cơ chứ? Rõ ràng là tốt trả lương hậu hĩnh đấy nhé? Cô ta tốt nhất nên học cách trân trọng công việc của mình đi. “Thần muốn… được… sa thảo…” Lilly — trông như hồn ma vật vờ khao khát sự tự do — bắt đầu khóc rấm rức, và các nhà giả kim khác phải kéo cô ấy đi, cả người lẫn xe lăn. Đúng vậy, kéo cô ấy đến chỗ nào đó để nghỉ ngơi đi, cô ấy đã bắt đầu nói mê sảng rồi. “Hehehe. Điện hạ.” “Trời đất! Lại ai nữa đây?!” Giọng lè nhè lần này phát ra từ phía đối diện. Tôi giật mình — là Damien. “Nước này có vị lạ quá… hê hê… hic.” “Đó không phải nước…” Kẻ nào lại nghĩ đến việc cho trẻ con uống rượu chứ?! Hả?! Kẻ gây họa ngồi ngay cạnh tôi. Jupiter, hoàn toàn tỉnh táo, khẽ cười gian. “Này Jupiter! Bà nghĩ gì mà lại cho trẻ con uống rượu?!” “Nó đã không phải trẻ con nữa, mà là một lính đánh thuê dày dạn rồi.” Jupiter thản nhiên phà khói, nháy mắt với tôi bằng con mắt duy nhất còn dùng được của bà. “Nó cần học uống rượu, hút thuốc, và tiêu tiền phung phí nữa. Nó như cháu của thần vậy, nên thần sẽ dạy dỗ nó tử tế.” “Tại sao bà lại dạy cháu mình những thứ như thế, đồ người lớn đồi bại?!” Ngay lúc đó, vai tôi trở nên nặng trĩu. Damien, say khướt, tựa trán vào vai tôi. “Hehe… Điện hạ… hic.” “Thật to gan Damien, làm sao cậu dám tựa đầu của mình vào một thành viên của hoàng tộc.” Với thân phận của một thường dân như Damien thì hành vi này thật không tưởng. Sức mạnh của rượu đúng là kinh khủng. Dù vậy, tôi cũng không có ý định trách mắng cậu ta. Trong khi tôi đang định bảo ai đó cũng kéo cậu ta đi ngủ thì Damien đột nhiên lẩm bẩm bằng giọng thều thào mệt mỏi: “…Khi chỉ còn lại một mình, thần thường xuyên nhìn thấy gương mặt những người bạn đã chết.” “…” “Thần không thể nào quên được ngày hôm đó. Cảm giác tội lỗi vì là kẻ sống sót duy nhất cứ đè nặng lên trái tim thần.” Tôi im lặng lắng nghe. Damien nói tiếp bằng những lời đứt quãng. “Nhưng lạ lắm… khi ở bên Ngài… tôi cảm thấy bình yên.” (Dịch giả-kun : không thể không giải thích, bộ này không có gay. Tất cả đều có đôi có cặp bình thường.) Không phải vì tôi là người phi thường. Đó chỉ đơn thuần là do ảnh hưởng của [Unyielding Commander], một kỹ năng bị động giúp bảo vệ những người xung quanh khỏi các trạng thái bất thường về tinh thần. Nhưng tôi không thể nói điều đó ra được. “Nên… thần muốn được… sát cánh bên cạnh Ngài…” Không bao lâu, Damien thiếp đi. Tôi nhìn đứa trẻ tội nghiệp ấy — hơi thở nhẹ nhàng, trán vẫn tựa trên vai tôi — mà không biết phải làm gì ngoài thở dài. “Nghĩ kỹ lại, thần cũng cảm nhận được ma lực của mình mạnh hơn khi dưới quyền chỉ huy của Điện hạ.” Jupiter, người đang quan sát, khẽ nghiêng đầu. “Là nhờ tài cầm quân xuất chúng của ngài chăng?” Không phải nhờ tài chỉ huy, mà nhờ thuộc tính sẵn có và hệ thống cộng hưởng trong đội. Tổng cộng, trong trận này tôi đã cung cấp cho Jupiter 25% buff sát thương. Nhưng tôi cũng không thể thú nhận nên đành gượng cười. “Tất cả đều bắt nguồn từ nhân cách cao quý và tài lãnh đạo bẩm sinh của Điện hạ.” Tiếng nói khác vang lên từ sau lưng. Tôi quay lại, đó là Lucas. “Khi ở bên Người, thần thấy tâm trí mình nhẹ nhõm. Tuân lệnh Người khiến thần như được trút hết mọi gánh nặng, như thể có thể tạo chỗ bay lên. Nếu đó không phải bằng chứng cho phẩm chất và tài năng của ngài, thì còn có thể là gì nữa?” Tôi sững sờ trước khả năng dùng khuôn mặt nghiêm nghị túc nhất để nói những lời nịnh bợ nhất của Lucas. Không giống với hình tượng chăm chỉ và cứng cỏi vốn có, có vẻ lần này anh ta đã uống khá nhiều. Một đống ly rượu không còn giọt nào đang nằm lăn lóc bên cạnh anh ta. Lần đầu thấy Lucas trong trạng thái này, tôi bật cười. Tôi nhướng mày nhìn anh ta. “Hóa ra vì vậy mà anh cứ lượn quanh ta sao, Lucas?” Lucas nhấp ngụm bia, nhướng một bên mày. “Có lẽ vậy?” “Hừ, ‘có lẽ’ à.” Một câu trả lời khác hẳn hình mẫu dứt khoát của anh ta. Ngay khi tôi định nói thêm gì đó thì đám lính lại tụ họp. Họ cụng ly ầm ĩ, uống mỗi lần hô to. “Vì những đồng đội đã khuất!” “Vì chúng ta, những kẻ đã sống sót!” “Vì Điện hạ—!” Từng người uống cạn ly của mình, rồi ánh mắt tất cả lại dồn lên người tôi. Tôi giật mình nhìn quanh. “Gì… sao các ngươi lại nhìn ta như thế?” “Điện hạ, ly của ngài vẫn đầy.” “À… ta không có hứng uống…” Tôi vốn không thích uống rượu ngoài đời thật, nên vẫn muốn tránh. Nhưng đám lính liền quỳ xuống, giả vờ rưng rưng. “Xin thứ tội, Điện hạ! Chúng thần đã không tạo được bầu không khí phù hợp!” “Nghĩ đến việc Điện hạ Ash — người từng uống suốt một tuần không ngừng — lại không uống nổi một giọt nào!” Không! Nghiêm túc đấy! Rốt cuộc cái tên Ash này đang sỡ hữu bao nhiêu cái danh tiếng quái quỷ kiểu này thế?! Tên hoàng tử đáng nguyền rủa này rốt cuộc đã sống cuộc đời mình kiểu gì vậy?! “Chúng thần đáng chết! Xin ngài hay ban cho thần cái chết!” “Này, đừng làm quá thế! Đứng dậy!” “Vậy xin ngài hãy uống!” “Gì? Sao lại thành thế này…” “Uống đi! Uống! Uống!” Tiếng hô đồng thanh vây quanh tôi. Uống! Uống! Uống! “Khốn kiếp…” Đã thế này, tôi không thể từ chối và kéo sụt tinh thần của cả đội được. Còn cách nào khác? Tôi nhắm mắt, nốc hết ly trong một hơi. Dòng rượu mạnh nóng ran, đốt từ cổ xuống tận bụng. “Khàaa! Được chưa?!” Tôi chùi miệng, giơ cao chiếc ly trống rỗng. Đám binh sĩ reo mừng dữ dội. Đúng là lũ bất lương. “Các ngươi dám ép ta — chỉ huy của các ngươi — uống rượu! Cứ chờ lãnh hậu quả đi! Này! Rót đầy ly tất cả cho ta!” Theo lệnh tôi, một nhóm khác đã khiêng cả một thùng rượu đến. Ly được rót đầy, tôi tuyên bố: “Được rồi, hãy ăn, uống, và chết cùng nhau nhé!” Chúng tôi ăn, uống, ca hát, huyên thuyên cho đến khi mặt trăng hoàn tất chuyến hành trình của nó trên bầu trời. Đêm chiến thắng cứ thế càng lúc càng sáng. ***** “Ôi chúa ơi, mình chóng mặt quá…” Bữa tiệc cuối cùng cũng khép lại khi trời gần sáng. Khi trở về phòng của mình trong dinh thự, tôi lảo đảo rửa ráy qua loa rồi ngã xuống giường, tay ôm lấy cái đầu đang quay cuồng. Rượu ở thế giới này thật sự vô cùng khắc nghiệt. Dù tôi chỉ uống bia, nồng độ cồn của nó lại cao hơn hẳn so với bia trên Địa Cầu. Tôi rất muốn chìm vào giấc ngủ ngay tại đó, nhưng vẫn cố ép đôi mắt nặng trĩu mở ra và truy cập cửa sổ hệ thống. ‘Tôi phải kiểm tra thứ này trước khi ngủ.’ Những rương thưởng xuất hiện khi vượt ải. Hai rương cấp R, và ba rương cấp N. Đã đến lúc kiểm tra xem bên trong chúng là gì.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang