Tôi Trở Thành Hung Thần Trong Trò Chơi Thủ Thành

Chương 21 : Cứu viện thành công

Người đăng: ksama

Ngày đăng: 21:10 14-11-2025

.
“Một người sống sót còn hơn cả đội chết sạch! Chạy đi, nhóc con!’” Jupiter yêu cầu người đồng đội cuối cùng còn sót lại trong nhóm của bà. “‘Ta sẽ dùng phép để cản chúng lại, hãy nhân cơ hội đó mà chạy!’” Người lính đánh thuê trẻ tuổi, nước mắt giàn giụa, giương thương lên và hét. “Kế hoạch đó không thể thành công được đâu! Cơ hội sống duy nhất của chúng ta là cầm cự cho đến khi viện binh đến!’” “‘Gì?’” “‘Bà là pháp sư mà, bà lão!’” Người lính đánh thuê trẻ tuổi vừa nói vừa vung cây thương của mình, đập trúng một con Living Armor đang lao tới từ xa. “‘Quy tắc sinh tồn số hai của lính đánh thuê! Luôn bám sát đồng đội pháp sư của mình!’” “‘…’” “Chúng ta đã không còn chiến mã để đột phá vòng vây, vậy nên dựa vào phép thuật của bà để mở đường là hy vọng duy nhất!’” Người lính đánh thuê tiếp tục dùng thương chặn lũ Living Armor và hét to. “‘Bà chỉ cần chuẩn bị pháp thuật kế tiếp! Tôi sẽ cản chúng lại!’” —Thunk! Thunk!— Chiến thuật của anh ta đang tỏ ra hiệu quả. Thay vì tiêu diệt Living Armor, anh ta chỉ dùng thương của mình để đẩy lùi chúng lại, tạo ra một khoảng trống an toàn. Một khi bị hạ ngã, bọn quái vật bà nề này mất kha khá thời gian để gượng dậy. Ngoài ra, từ tường thành phía xa, Damien vẫn đang yểm trợ. Những mũi tên của cậu ta đang bắn gục hết con này đến con khác. Nếu Jupiter ở trạng thái sung sức, chừng đó thời gian là quá đủ cho cơn mưa sấm sét tiếp theo. Tuy nhiên, thương thế khiến tốc độ tích tụ ma lực của bà chậm lại. Đến khi bà chật vật tụ nên được một tia sét— —Thud! Thud-thud!— Người lính đánh thuê trẻ tuổi đang kéo dài thời gian cho bà cuối cùng cũng bị lũ quái đâm xuyên bởi những cây thương. “‘Argh…!’” “‘Khốn kiếp!’” —Crack!— —Boom!— Jupiter đưa tay về phía trước. Một tia sét giáng xuống, thiêu hủy toàn bộ Living Armor quanh đó thành tro tàn. “‘Hộc… hộc…’” Thở gấp, Jupiter, tay vẫn chìa ra phía trước, liếc nhìn sau lưng. “‘Khụ… khặc…’” Người lính đánh thuê trẻ tuổi nằm sõng soài, máu chảy ra từ các vết thương. Nếu phép thuật của bà nhanh hơn vài giây… liệu tên nhóc này có giữ được mạng sống của mình không? Jupiter gạt đi cảm giác tội lỗi vô ích ấy. Bà đã quá già để mang trên mình nỗi day dứt của từng mạng người. “‘Này, nhóc.’” “‘…’” “‘Quy tắc đầu tiên của lính đánh thuê là gì?’” Bằng đôi môi run rẩy, bê bết máu, người lính đánh thuê trẻ tuổi lẩm bẩm. “‘Đừng… nhận… những công việc… trả tiền… quá hậu hĩnh…’” “‘…’” “‘A… mẹ kiếp…’” Đó là những lời cuối cùng của anh ta. Người lính đánh thuê trẻ tuổi chết với đôi mắt mở trừng. Jupiter ngẩng lên. Sau đống tro tàn của Living Armor, nhiều con nữa lại đang lao tới. Khóe môi của người người đều phụ nữ lão luyện cong thành một nụ cười cay đắng. “‘Tất cả mấy quy tắc sinh tồn của ngươi đều sai cả, nhóc con.’” —Fizz, fizz…!— Một chút ma lực yếu ớt gom lại nơi đầu ngón tay Jupiter. “‘Với cái tư duy đó, ngươi sẽ chẳng bao giờ thành lính đánh thuê giỏi được đâu.’” Lượng ma lực ấy không đủ để tụ phép. Jupiter chuyển nốt phần pháp lực cuối cùng thành sấm sét, quấn quanh nắm đấm của mình. “‘Nếu muốn giàu to trong nghề lính đánh thuê! Nếu muốn nổi danh và được tôn trọng!’” Nắm đấm bà lao tới, giáng vào Living Armor. “‘Thì ngươi phải nhận những công việc nguy hiểm nhất để được trả cả núi vàng!’” —Bam!— Con Living Armor bị nấm đấm bọc lấy lôi điện giáng trúng nổ tung thành từng mảnh. “‘Và phải tránh xa bọn pháp sư càng nhiều càng tốt! Vì!’” —Bam! Bam! Kaboom!— Với loạt cú đấm không ngừng nghỉ, bà quét sạch lũ Living Armor, mỗi cú ra đòn đều phát nổ tia sét. “‘Vì bọn pháp sư chắc chắn sẽ giành hết vinh quang!’” Tiếng cười của Jupiter vang vọng giữa chiến trường khi những tia lửa cuối cùng lóe lên rồi tắt hẳn trên đầu ngón tay. bà đã cạn sạch ma lực. “‘Quan trọng nhất là… Nếu muốn sống lâu, ngay từ đầu ngươi đã không nên chọn con đường lính đánh thuê.’” Đám Living Armor bà vừa đánh tan biến thành bụi kim loại, và ngay lập tức, một đợt quái khác tràn đến. Thản nhiên, Jupiter rút ra một điếu xì gà, ngậm lên miệng. Không còn sức để tạo ra một tia lửa châm thuốc, bà chỉ nhếch miệng, nụ cười lệch lạc với điếu xì gà tắt ngúm. “‘À~ Tưởng đâu bà già này sẽ được nếm mật ngọt của mức lương hậu hĩnh đó trước chứ…’” —Groooaaar!— Tiếng thú gầm vang lên khắp nơi. Jupiter nhắm mắt lại. “‘Vậy là hành trình của ta kết thúc ở đây.’” Nhưng rồi… —Clip-clop, clip-clop—! Tiếng vó ngựa phá tan bầu không khí chết chóc. “‘Hả?’” Sững người, Jupiter quay ra sau— “‘Bám cho chắc.’” Lucas, cưỡi trên lưng ngựa, xuất hiện ngay phía sau bà. —Thump!— Lucas dùng tay trái túm cổ áo Jupiter, nhấc hẳn bà lên. Đồng thời, tay phải vung kiếm tạo một đường vòng ngang dài. —Zzzing!— Living Armor trúng kiếm liền bốc cháy trong ngọn lửa đỏ rực rồi tan biến. Lucas đặt Jupiter — người vừa bị nhấc lên như cái bao tải — ra phía sau yên. Bị cuốn vào tình huống bất ngờ ấy, Jupiter không nói được gì, Lucas chỉ thản nhiên ra lệnh. “‘Giữ chặt vào.’” “‘C-chuyện…’” “‘Hya!’” Lucas lập tức kéo cương, xoay ngựa lao về phía thành. —Grooooar!— —Grrrooooaar!— Lũ Living Armor phía sau điên cuồng ném thương. Lucas ung dung vung kiếm, gạt bay từng thanh kim loại nhọn hoắc đang lao tới. Nhìn những cây thương bị đánh nát bay xuống sau lưng, Jupiter mới cất tiếng. “‘Này, chàng kỵ sĩ trẻ.’” “‘Sao?’” “‘Cậu có muốn thử gặp gỡ cháu gái của ta một lần không? Con bé là một thiếu nữ khá là duyên dáng đấy…’” “‘Nếu bà còn hơi sức để nói đùa, thì hãy tập trung khôi phục ma lực đi.’” Lucas đáp lại một cách lạnh lùng, rồi thúc ngựa chạy nhanh hơn. “Chúng ta vẫn còn cả bầy quái cần được giải quyết đây.” “‘Hehe…’” Mặc dù luôn tỏ thái độ mềm mỏng trước mặt Chủ nhân của mình, Lucas trong những tình huống bình thường vẫn luôn xuất hiện với vẻ ngoài lạnh như băng. Dẫu vậy, Jupiter vẫn nói lời cảm tạ. “‘Ta nợ cậu một mạng, cảm ơn.’” “‘Không cần cảm ơn. Ta chỉ là người thi hành mệnh lệnh của Điện hạ.’” Lucas ngập ngừng giây lát, rồi buộc mình nói nốt. “‘…Nhưng… ta xin lỗi vì đã không đến sớm hơn.’” Tất cả đồng đội của Jupiter đều đã chết. Họ không phải vật hy sinh rẻ rúng, mà là những chiến binh mạnh mẽ đáng lý sẽ chiến đấu để bảo vệ pháo đài trong những ngày sắp tới. Thế nhưng, một chuỗi bất hạnh chồng chất đã đẩy họ đến kết cục bi thảm. “‘Hối tiếc hãy để sau khi quét sạch lũ quái đã.’” Jupiter quay đầu lại. Trước mắt bà là biển Living Armor đang tràn tới, và giữa chúng là hình bóng khổng lồ của Phantom Knight lơ lửng trên không. Từ con mắt độc nhất của bà, một tia sáng lóe lên — ánh nhìn căm phẫn dội lên kẻ thù. “‘Đã lâu rồi ta mới tức đến mức này.’” ***** Từ phía xa, Lucas đã trở về an toàn sau khi giải cứu Jupiter bằng ngựa. “…Phù.” Tôi thở ra một hơi dài, xen lẫn giữa nhẹ nhõm và tiếc nuối. Việc cứu được Jupiter — một pháp sư hạng SR — quả thực là một thắng lợi lớn. Tuy nhiên, chỉ trong chớp mắt, bốn anh hùng vô cùng giá trị đã mất đi. ‘Tôi đã dựa vào kinh nghiệm chơi game quá mức.’ Dù những quy tắc của trò chơi vẫn được phản ảnh phần nào, về bản chất nơi này vẫn là hiện thực khắc nghiệt. Những yếu tố bất ngờ, thứ mà trong game ta chẳng bao giờ phải bận tâm, lại liên tục xuất hiện và gây xáo trộn. ‘Chỉ riêng sự xuất hiện của con trùm đã đủ khiến binh lính khiếp đảm.’ Đúng là trong game cũng có thông số về sĩ khí, cũng có những trạng thái bất lợi như sợ hãi hay hỗn loạn, nhưng phản ứng của con người ngoài đời thực thì phức tạp và đa dạng hơn nhiều. Tôi không thể ngờ ngay cả chiến mã cũng có thể bị dọa cho hoảng loạn. ‘Tôi cần để ý nhiều hơn đến những biến số của thế giới thật.’ Khẽ cắn môi dưới, tôi ngẩng đầu. ‘Và điều này cũng là khác biệt lớn giữa game và thực tại.’ Tầm nhìn của tôi hướng về phía bức tường thành. –Thụp, thụp, thụp… Chậm rãi, những bức tường gỗ bên ngoài đang yếu dần đi. Thứ tạo ra hiện tượng đó không phải do những đòn tấn công của Living Armor, mà là do hỏa lực của chính chúng tôi. Những loạt bắn mãnh liệt sượt qua làm bùng lên những tia lửa, khiến tường gỗ bắt đầu bốc cháy. Đám cháy ban đầu chỉ trong phạm vi nhỏ, nhưng nó đang dần lan rộng sang xung quanh. Nó có lợi khi thiêu rụi được lũ Living Armor ở gần, nhưng đồng thời nó cũng làm bức tường bên ngoài sụp đổ. ‘Nếu tường ngoài sập, kill zone sẽ không còn tác dụng.’ Lũ Living Armor đang tràn vào qua những lỗ thủng trên tường. Chúng không còn phải đi vào vùng hỏa lực chồng chéo nữa, và vì thế kill zone đang dần mất giá trị chiến lược. –Gào!! –Gào!! Tiếng rống man dại của Living Armor vang vọng khắp chiến trường. (Dịch giả-kun : thề là t thắc mắc lâu lắm r, tụi này là một bộ giáp bọc lấy cái linh hồn bên trong. Tụi nó phát ra âm thanh bằng cách nào?) Damien và các tổ đội Ballista vẫn đang bắn hạ từng con một, nhưng chẳng bao lâu nữa chúng sẽ áp sát đến chân tường thành. “Có vẻ cuối cùng vẫn phải giao chiến trực diện trên tường thành rồi.” Tôi nghiến răng. Kế hoạch lý tưởng của tôi là kết thúc giai đoạn này bằng hoả lực tầm xa, hạn chế số lần phải cận chiến càng nhiều càng tốt. Chúng tôi chỉ có khoảng hơn năm trăm người, và hầu hết là những binh lính đã lớn tuổi hoặc tân binh chưa có kinh nghiệm chiến đấu. Một khi giáp lá cà nổ ra, thương vong sẽ tăng vọt. Đó là lý do tôi muốn tránh điều đó bằng mọi giá. ‘Dẫu vậy, chúng tôi đã gây tổn thất lớn cho chúng.’ Ta liếc nhìn bảng thông tin quân địch. [Thông tin kẻ địch — STAGE 1] — Lv.25 Phantom Knight: 1 — Lv.5 Living Armor Trooper: 277 (Số lượng đã tiêu diệt: 775) Quân địch chỉ còn chưa tới 300 đơn vị. Trước khi cận chiến chính thức bắt đầu, chúng tôi vẫn có thể tiếp tục tiêu hao chúng bằng hoả lực tầm xa. Điều đó có nghĩa là số lượng thực tế phải đối đầu sẽ còn ít hơn thế này. ‘Với quân số này không phải là không thể đánh một trận.’ Tình hình này vẫn nằm trong sự kiểm soát của tôi! Đúng lúc ấy, Lucas và Jupiter đi lên tường thành sau khi men theo cổng thành trở về. “Điện hạ. … Lady Jupiter đã an toàn.” Lucas miễn cưỡng thêm từ “Lady” phía sau tên Jupiter. Với một người đã thất thế, danh xưng đó có phần gượng gạo, nhưng tôn trọng phẩm giá của pháp sư vẫn là điều nên làm. “Thần đã trở về, Điện hạ.” Jupiter cúi đầu nhẹ. Máu từ vết thương do bị hất văng khỏi ngựa thấm vào vầng trán nhăn nheo của bà. “Jupiter. Ta thật mừng vì bà đã bình an trở lại.” “Thần thật hổ thẹn, Điện hạ. Bà lão này đã thất thủ.” Jupiter chạm nhẹ vào vết thương trên trán, máu nhuộm đỏ găng tay da. “Sự hi sinh của những người khác… là lỗi của thần. Những linh hồn trẻ trung ấy đã chết một cách vô ích. Đó là một sự thật đau lòng.” “Chúng ta không thể đoán trước được sự xuất hiện bất ngờ của con quái vật đó, cũng không lường trước được việc chiến mã hoảng loạn. Lỗi không thuộc về bà.” Sự thật rằng việc nhóm của Jupiter chỉ bao gồm toàn những nhân vật anh hùng ít nhất đã bảo toàn được mạng của bà. Mất mát ấy đau đớn, nhưng cái giá đó đã giữ lại một trụ cột sức mạnh trọng yếu — một pháp sư. “Không, với kinh nghiệm và số năm lăn lộn ngoài chiến trường này, bà lão này lẽ ra phải chuẩn bị tốt hơn. Lỗi là của thần.” Jupiter siết bàn tay đẫm máu lại. “Vậy nên… thần sẽ chuộc lỗi.” Ánh mắt còn lại của Jupiter khóa chặt vào con boss vẫn đang lơ lửng trên không. Phantom Knight. Kẻ địch mạng nhất của giai đoạn này, thủ lĩnh của quân đoàn Living Armor. “Thần nhất định sẽ lấy đầu nó.” “Trước hết hãy nghỉ ngơi, Jupiter.” Tôi đảo mắt nhìn ra ngoài thành. “Chúng ta sẽ cần sức mạnh của bà ngay lập tức.” –Ầm, ầm, ầm, ầm! Lũ Living Armor vẫn đang gầm thét lao đến. Tôi gọi to với đội pháo. “Kill zone đã hoàn thành nhiệm vụ! Ngừng bắn!” “Rõ!” Những binh sĩ mồ hôi nhễ nhại lập tức dừng thao tác pháo. “Damien, cậu cũng nghỉ đi.” Ta vỗ vai Damien — người đã bắn liên tục không dừng. “Haa… Haa… Haa…” Damien, sau khi bắn tên không ngừng nghỉ, quay lại nhìn tôi, mặt tái nhợt. Hai cánh tay run lên vì quá sức. “Nhưng… chúng vẫn đang tiến đến…” “Cậu vẫn còn con mồi lớn hơn cần hạ.” Tôi bóp nhẹ vai cậu ta, nói khẽ. “Nghỉ ngơi và chuẩn bị cho trận chiến tiếp theo. Hiểu rồi chứ?” “… Vâng, thưa Điện hạ.” Nhìn thấy Damien đã đặt nỏ xuống, ánh mắt tôi lại lần nữa hướng ra phía chiến trường. –Grrrr…! Không biết từ lúc nào, lũ Living Armor đã tới sát chân tường, ngay sát những hào nước phòng thủ.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang