Tôi Trở Thành Hung Thần Trong Trò Chơi Thủ Thành
Chương 100 : Quân đoàn Ác mộng
Người đăng: ksama
Ngày đăng: 22:58 08-12-2025
.
Crown đã mơ một giấc mơ.
Về người chơi cuối cùng.
Kẻ phản loạn và cũng là kẻ thách thức cuối cùng.
Hoàng tử Ash “Born Hatter” Everblack, đôi mắt phát sáng giữa bóng tối, đang gào lên với hắn.
— “Người Thổi Sáo”…!
“Khụ!”
Crown nuốt khan rồi bật mở mắt.
Khu vực an toàn giữa khu vực 3 và 4 của Hầm ngục Vương Quốc Hồ, Basecamp, vẫn đang chìm trong bóng tối đặc quánh.
Chỉ có viên ma thạch chiếu sáng vĩnh cửu gắn ở góc tường phát ra chút ánh sáng yếu ớt.
Hắn vẫn ngồi dưới ánh sáng đó, tựa lưng vào vách.
Hình như hắn đã ngủ gật.
Crown không thể nhớ lần cuối cùng mình có một giấc ngủ ngon là khi nào.
Đưa tay muốn lau gương mặt mệt mỏi, hắn mới chợt nhận ra mặt mình đang bị che phủ bởi một chiếc mặt nạ buồn cười.
“…”
Crown cúi xuống nhìn đôi tay và thân thể của mình.
Một chiếc mũ trùm đầu đen, trang phục của một gã nghệ sĩ hát rong.
Và chiếc mặt nạ đang cười.
“Ha.”
Hắn thậm chí còn không nhớ mình đã bao lâu sống trong bộ trang phục lố bịch này, đóng vai một tên hề nhập tâm đến mức nào.
Trong đầu chợt hiện lại cảnh hoàng tử Ash hét vào mặt anh.
‘Người Thổi Sáo’ sao? Đó là cách người chơi đó gọi hắn.
Người Thổi Sáo.
Ngay cả ở Vương Quốc Hồ cũng có một câu chuyện như vậy.
Ngày xửa ngày xưa, có một ngôi làng luôn bị chuột phá hoại, và dân làng thuê một nhạc sĩ lang thang thổi sáo đen để xử lý chúng.
Gã thổi sáo dùng âm thanh để điều khiển lũ chuột, dẫn chúng đến mép nước và dìm chết những sinh vật này.
Nhưng những người dân làng keo kiệt tiếc tiền đã không thanh toán thù lao cho hắn ta như đã hứa.
Tức giận, gã nhạc sĩ lại thổi sáo. Lần này, hắn dẫn toàn bộ trẻ con của ngôi làng đi và dìm chúng xuống đáy hồ.
‘Làm vậy có hơi quá.’
Crown tắc lưỡi đầy chua chát.
Và đáng sợ ở chỗ biệt danh đó chuẩn tới mức vô nghĩa.
Rồi—
“Crown.”
Một giọng nói kim loại vang lên bên cạnh.
Quay đầu lại, hắn nhìn thấy một thành viên của Nightcrawler đang đứng đó.
“Có chuyện gì?”
“Các tướng quân dưới trướng Quỷ Vương đang được triệu tập. Có về như có một cuộc họp quân sự diễn ra vào hôm nay.”
Họp quân sự.
Ngay sau chiếc mặt nạ, khóe môi hắn méo đi.
Thành viên Nightcrawler hỏi nhỏ:
“Ngài sẽ tham dự chứ?”
“…Ta phải đi.”
Crown đứng dậy, cơ thể kêu răng rắc như một con rối gỗ sắp vỡ.
“Dù sao… ta cũng là người đại diện của Vương Quốc Hồ này.”
“…”
“Dù cho vương quốc đó có suy đồi đến mức phải trở thành một thuộc địa của quỷ.”
Crown lê bước ra khỏi cứ điểm và hướng về phía trung tâm Vương Quốc Hồ.
Sau lưng hắn, các thành viên của Nightcrawler khẽ thì thầm:
“Hãy cẩn thận.”
“Cẩn thận à…”
Crown lắc đầu yếu ớt.
“Tôi thật sự ước rằng sẽ có chuyện gì đó xảy ra, một chuyện gì đó mà chỉ cần tôi không cẩn thận một chút thôi, tôi sẽ có thể chết đi…”
*****
Giữa trung tâm của Vương quốc Hồ.
Nơi này bị bao phủ bởi một làn sương dày đặc như khói, và một tòa tháp khổng lồ sừng sững trong bóng tối âm u.
Lâu đài Hoàng gia.
Từng là nơi tráng lệ và nhộn nhịp nhất của Vương quốc Hồ, giờ đây đã bị bao phủ bởi màn đen sền sệt như mực.
Crown thản nhiên bước vào cung điện đang chìm trong bóng tối ấy.
“Chỉ là một tên hề.”
“Tên hề vô liêm sỉ.”
Những tên gác cổng, bọn ác ma, nhếch mép chế giễu khi thấy hắn. Nhưng Crown chẳng buồn để ý, cứ thế bước giữa bọn chúng mà đi thẳng vào bên trong.
Đi một đoạn dọc hành lang, một đại sảnh rộng lớn hiện ra, nơi mà trước đây thần dân dâng lễ cho quốc vương.
Có ba ngai vàng trên bục, nhưng hai chiếc bên cạnh đã bị nghiền nát đến méo mó, trống trơn.
Chỉ có chiếc ngai ở giữa là có người ngồi — một hình bóng mờ như bóng ma.
Trên đầu nó là một chiếc vương miện vàng rực rỡ. Nó lặng lẽ nhìn chằm chằm bàn cờ đặt bên cạnh ngai vàng.
“…”
Crown, sau khi nhìn trừng trừng vào cái bóng ấy một lúc, cuối cùng cũng hạ ánh mắt xuống phía dưới bục.
Dưới đó là một chiếc bàn dài, quanh bàn là những chiếc ghế khổng lồ.
Và trên những chiếc ghế đó, chín con quái vật đang ngồi.
“Ngươi đến trễ đấy, Crown!”
Một người sói bờm bạc trong số bọn quái vật reo lên một cách khoái chí.
“Một tên con người hèn mọn mà cũng dám đến trễ trong cuộc họp do Quỷ Vương triệu tập! Con người các ngươi không biết xấu hổ là gì sao?”
“Con người hèn mọn…”
Crown lẩm bẩm, rồi ngồi xuống chiếc ghế cuối cùng của bàn.
“Lũ rác rưởi được sinh ra từ ác mộng của loài người mà cũng dám lớn giọng như vậy sao. Nực cười.”
“Ngươi nói gì!? Thằng—”
“Đủ rồi.”
Một giọng trầm vang lên từ ngai vàng.
Quốc vương đã lên tiếng, người sói lập tức im bặt.
“Kẻ đó, Crown, là một tên hề. Việc của hắn là chế nhạo, châm biếm, đùa bỡn, tự biến mình thành trò cười. Đó là ‘nghề’ của hắn.”
“…”
“Và lời hắn nói cũng không hoàn toàn sai. Tất cả các ngươi đều được tinh luyện từ những mảnh vụn ác mộng của loài người.”
Giọng Quốc vương trở nên cứng lại.
“Nhưng kẻ khiến bọn con người kia mơ về sự bất tử… và thực sự ban cho chúng giấc mơ đó — chính là ta.”
“…”
“Đúng chứ, Crown?”
“…Vâng, thưa Bệ Hạ.”
“Đừng quên điều đó, Crown.”
Giọng Quốc vương càng lúc càng nặng nề. Crown cảm nhận được một áp lực vô hình đè lên đầu và vai mình.
“Tất cả con người của Vương quốc Hồ chẳng qua chỉ là gia súc của chúng ta. Khi ta cần, chúng sẽ cung cấp ác mộng… không khác gì lũ bò, lợn mà ngươi từng nuôi.”
“…”
“Hãy biết ơn vì một con gia súc lại được ngồi vào bàn nghị sự. Rõ chưa?”
Khi Quốc vương dứt lời, Crown gần như bị ép cúi gập người lên bàn.
Hắn im lặng gật đầu.
Khuất phục trước sức mạnh của quốc vương chẳng có gì phải xấu hổ. Còn vô số nỗi nhục còn sâu hơn thế mà hắn đã chịu đựng suốt bao kỷ nguyên…
“Được rồi, dừng chuyện đó tại đây.” Quốc vương đổi chủ đề. Áp lực đang ghìm chặt lấy Crown biến mất.
“Lý do ta triệu tập các tướng quân của các quân đoàn hôm nay, như các ngươi đã đoán, chính là thời điểm ‘Đại Cuồng Nộ’ đã đến.”
Quốc vương quét mắt qua từng chỉ huy.
“Vì vậy, một trong số các ngươi sẽ dẫn quân đoàn mình xâm lược Thế giới Con Người.”
Ánh mắt ông ta dừng lại, rồi nhấc tay lên, chuẩn bị chỉ về phía người sói.
“Vì vẫn còn là giai đoạn đầu, nên một Ác quỷ hạ cấp—”
“Thưa Bệ Hạ.”
Đúng lúc đó, một người đột nhiên ngắt lời Quốc vương và giơ tay.
“Xin hãy cho phép ta dẫn quân.”
“Hửm?”
Người giơ tay là một thiếu niên da trắng nhợt, tóc xanh đậm. Crown liếc sang hắn.
Tướng quân của Quân đoàn Ác Mộng, đứng thứ 5.
Thủ lĩnh của huyết tộc.
Thủy tổ của các Ma cà rồng.
Vua Bất Tử, Nosferatu Dracula—
“Celendion.”
Quốc vương gọi tên hắn với giọng đầy thích thú.
“Bất ngờ thật. Ngươi cũng sẽ xung phong sao? Chẳng phải ngươi rất ghét phải ra mặt à?”
“…”
Celendion im lặng một lúc, rồi mở miệng.
“Con người trên mặt đất đã giết Ollorb.”
“Oh?”
“Ta muốn báo thù. Xin Bệ Hạ cho phép.”
Nữ hoàng Nhện Đen, Ollorb.
Một tướng quân khác của quân đoàn, xếp hạng 6, mạnh mẽ nhưng lại bị giết một cách lãng xẹt bởi một khẩu đại bác. Mà thậm chí đó còn trong phải một nhiệm vụ chiến đấu đúng nghĩa mà chỉ là một cuộc thăm dò.
Cái chết bất ngờ và thảm hại đến mức ngay cả Quốc vương cũng không dự đoán được.
“Đúng vậy! Lũ người đó dám giết Ollorb!”
“Sao đám gia súc đó dám!?”
“Nếu không có Vô Danh, lũ rác rưởi đó đã bị quét sạch lâu rồi!”
Khi căn phòng dần trở nên ồn ào, Quốc vương phẩy tay.
“Đừng kích động. Ollorb sẽ trở lại trong vòng kế tiếp.”
Quốc vương, người vừa nói bỗng nhiên bật cười.
“À phải rồi, khái niệm đó chắc các ngươi không hiểu đâu.”
Không thể hiểu được từ “vòng kế tiếp” có nghĩa là gì, tất cả các tướng quân đều bày ra vẻ mặt ngơ ngác.
“…”
Chỉ có Crown là vẫn cúi đầu im lặng.
“Dù sao thì… tốt lắm. Ta thích tinh thần đó. Quan trọng hơn, trông có vẻ sẽ rất thú vị.”
Quốc vương gật đầu.
“Celendion, ta cho phép ngươi tiến quân. Hãy chuẩn bị để bắt đầu xâm lược sau bốn tuần theo thời gian thế giới mặt đất.”
“Thần tuân lệnh, thưa Bệ Hạ.”
Celendion đứng dậy, cúi chào sâu.
“Được, chuyện này đến đây là kết thúc. Tiếp theo là vấn đề cung cấp Ác Mộng toàn vương quốc—”
Ngay khi Quốc vương chuẩn bị nói sang mục tiếp theo—
ẦM!
Cánh cửa của Phòng Hiện Thực bật tung, một con quỷ gác cổng lao vào, thở hổn hển.
“Bệ hạ! Có vấn đề rồi!”
“Chuyện gì thế?”
“Vô Danh… đã xâm nhập…!”
Cả bàn rộ lên tiếng xì xào. Mắt Crown mở to.
Quốc vương khẽ thở dài.
“Lại tin nhắn chứ gì?”
“V-vâng, đúng là một tin nhắn.”
“Ta biết mà, lần nào cũng như thế.”
“Vậy, thần nghĩ tốt nhất chúng ta nên kết thúc cuộc họp ở đây và đóng cổng cung điện hôm nay—”
Lời hắn vẫn chưa dứt.
XẸT!
Nửa thân trên của con quỷ gác cổng nổ tung cùng một luồng sáng.
Một thanh kiếm từ xa bay đến, xuyên vào lưng hắn, đồng thời phát nổ.
Thình thịch. Thình thịch.
Một bóng người thong thả bước qua hành lang, tiến đến và rút thanh kiếm ra khỏi xác con quỷ.
“Ngươi!”
“Kẻ báng bổ này! Làm sao ngươi dám làm vậy ngay giữa buổi họp của chúng ta!”
Đám tướng quân lập tức đứng bật dậy.
“Chúc một đêm tốt lành, các lãnh chúa quỷ.”
Kẻ bước vào hang ổ quỷ dữ là một người phụ nữ khoác áo choàng rách nát. Mái tóc bạc trắng lê dưới đất, thanh kiếm đen trong tay cô bị mài mòn đến mức trông nó như một cục sắt hơn là một vũ khí.
Đối mặt với cô, Quốc vương buông lời chán chường.
“Ngươi vẫn tiếp tục cuộc chiến vô nghĩa đó sao, Vô Danh.”
“Tất nhiên. Lặp đi lặp lại quét dọn đám bụi bặm các ngươi chính là công việc của ta mà.”
Người vừa trả lời là thương nhân trong hầm ngục của Vương quốc Hồ, NPC đầu tiên chỉ đường cho Ash và những đồng đội của anh.
Vô Danh siết chặt thanh kiếm.
“Dù hơi đường đột, nhưng ta đến đây để chém đầu ngươi.”
Quốc vương lắc đầu.
“Từ khi ngươi cầm thanh kiếm đó đến giờ đã là bao nhiêu năm rồi? Trăm năm? Năm trăm? Hay vài nghìn năm rồi?”
“Ta chẳng nhớ nữa. Những chuyện đó ta đã vứt đi hết rồi.”
“Dù ngươi cố đến đâu, vương quốc của ngươi cũng sẽ không bao giờ được cứu. Ngươi sẽ mãi mãi lang thang trong địa ngục này.”
“Nếu vậy thì ta sẽ chiến đấu mãi mãi.”
Thanh kiếm cũ kỹ của Vô Danh dần tỏa sáng.
“Nếu đó là bổn phận của ta thì ta sẽ chấp nhận nó.”
Các tướng quân đang đứng chắn đường Vô Danh cũng rút vũ khí của mình ra.
Bầu không khí căng như dây đàn, có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.
Thình thịch.
Thình thịch.
Và rồi—
Crown thản nhiên bước ra khỏi khung cảnh căng thẳng ấy như thể chẳng có chuyện gì.
“…”
“…”
Crown và Vô Danh lướt qua nhau, không ai thèm nhìn người kia.
“Khahahaha!”
Quốc vương cười lớn khi thấy cảnh đó.
“Một kẻ buông xuôi và một kẻ kháng cự, hả? Ta đều thích các ngươi! Đúng là những nguyên liệu ác mộng tuyệt vời!”
Trong tiếng cười cuồng loạn ấy, Crown lẩm bẩm khi bước ra khỏi cung điện.
“Chống cự cũng vô ích thôi. Cơn ác mộng này sẽ chẳng bao giờ kết thúc.”
Nameless, giữ kiếm trước mặt, đáp lại thờ ơ:
“Dù vậy, vẫn phải có ai đó giữ cho ngọn đuốc tiếp tục cháy.”
Cô đang nghĩ về vô số người đã ngã xuống khi cố thắp sáng bóng tối bao trùm vương quốc này.
Và về khuôn mặt của Ash cùng đồng đội — những người vẫn còn đang chiến đấu.
“Bởi vì những người đi sau… sẽ dùng mồi lửa đó để thắp lên một ngọn đuốc mới.”
Vút!
Nameless vung kiếm lên lao thẳng vào đám quái vật.
Cuộc chiến đã lặp lại vô số lần dưới địa ngục của Vương quốc Hồ… lại bắt đầu thêm một lần nữa.
.
Bình luận truyện