Solo Leveling
Chương 7 : Chương 7
Người đăng: Tiểu Sênh
Ngày đăng: 18:14 03-07-2019
.
Đằng trước. Đằng sau. Bên phải. Bên trái.
Để bao quát bốn hướng căn phòng, cần tối thiểu bốn người.
Hiện tại chỉ còn lại Jinwoo, Juhee, ông Song và ông Kim.
Nếu một người nữa bỏ đi, mọi chuyện sẽ trở nên mất kiểm soát.
“Cậu Sung, chuyện gì đang xảy ra vậy? Giải thích giúp tôi với” – Ông Kim vừa hỏi vừa lau mồ hôi trên trán.
“Chúng ta chỉ cần chờ đợi như thế này! Cho đến khi tất cả ngọn lửa màu xanh biến mất!”
Jinwoo tiết lộ tất cả những gì cậu đã phỏng đoán. Ông Kim chăm chú lắng nghe và gật đầu lia lịa. Kết thúc lời giải thích của mình, Jinwoo nói thêm,
“Nếu làm như thế, tất cả chúng ta đều có thể sống sót”.
Các Giới luật của căn phòng này luôn mở ra đường sống cho những người biết tuân theo nó. Giới luật cuối cùng cũng không ngoại lệ. Chỉ cần họ tin tưởng lẫn nhau, mọi người đều có thể sống sót trở về. Đó là kết luận của Jinwoo.
“…:
Nhưng ông Kim không nghĩ vậy. Sau một hồi do dự, ông ta cất lời:
“Cậu Sung… Biết đâu cánh cửa sẽ đóng lại khi thời gian kết thúc?”
“…”
Jinwoo không thể trả lời câu hỏi này. Dù phán đoán của cậu được thu thập từ nhiều thử nghiệm và bằng chứng đã xảy ra, song không có gì đảm bảo rằng nó chính xác 100% .
Thế nhưng, ông Kim lại cần một sự đảm bảo. Đối với ông ta, “sự sống của bản thân” quan trọng hơn nhiều so với “cơ may sống sót của cả nhóm”.
“Tôi rất tiếc, tôi không thể tiếp tục chuyện này”.
“Ngài Kim!”
“Tôi xin lỗi.”
Nói xong, ông Kim bước ra khỏi bệ thờ. Phớt lờ tiếng gọi của Jinwoo, ông ta bỏ chạy một mạch. Sau khi ngoái lại nhìn mọi người lần cuối, ông ta đi thẳng qua cánh cửa.
Jinwoo nghiến răng và nguyền rủa.
“Mẹ kiếp…”
Cậu đã cứu mạng họ. Thế nhưng, thay vì trả ơn, họ đã phản bội cậu ta.
Đúng như dự đoán, những người còn lại không đủ bao quát toàn bộ các bức tượng. Kết quả là những bức tượng bắt đầu tiến về phía bệ thờ.
Griiiiiind ~
sliiiiiide ~
Sau khi quan sát tình hình, ông Song nói với Jinwoo và Juhee.
“Cô cậu đi đi”.
Đó là một giọng nói đầy cam chịu.
Jinwoo quay lại và nhìn ông ta và thốt lên.
“Chú…”
“Ông. Kim nói đúng. Ai là người đã mang tất cả các bạn đến đây? Chính là tôi. Rõ ràng tôi nên ở lại”.
“Nhưng!”
“Những người trẻ cần nhiều thời gian để sống hơn…”
Ông Song mỉm cười. Rõ ràng ông ấy đang cố an ủi Jinwoo và Juhee, để họ không phải mang nỗi mặc cảm bỏ rơi đồng đội.
” …”
Không biết nói gì hơn, Jinwoo lặng lẽ gật đầu. Trái tim cậu nặng trĩu, nhưng tình hình này không cho phép cậu đứng đây tranh luận.
“Juhee, cô có thể đỡ Jinwoo được không?
“Đuợc…”
Đúng lúc này, Juhee bất ngỡ ngã gục xuống đất.
“Ah…”
Cô cố gắng đứng dậy với đôi mắt đẫm lệ.
“Chân tôi… tôi không thể di chuyển…”
Jinwoo và ông Song cay đắng nhìn Juhee. Tình hình của cô ấy rất tệ. Đôi môi Juhee đã chuyển sang màu xanh và toàn bộ cơ thể cô đang co giật. Đó là tác dụng phụ của việc lạm dụng phép Trị liệu, khiến mana của cô hoàn toàn cạn kiệt.
“Chỉ vì cô ấy cố gắng chữa trị cho mình…”
Cảm giác tội lỗi đè nặng lên trái tim Jinwoo. Nhưng đây không phải là lúc để lãng phí thời gian.
Griiiiiind ~
sliiiiiide ~
Các bức tượng đang tiếp tục di chuyển về phía trung tâm của căn phòng.
Jinwoo vùng khỏi tay ông Song và ngã xuống bệ thờ.
Ông Song tròn mắt:
“Cậu làm gì thế…?”
Jinwoo nói với ánh mắt kiên quyết,
“Chú Song, xin hãy đưa Juhee ra khỏi đây”.
“Tôi đã nói rồi, tôi sẽ ở lại!”
“Nếu thế, ai sẽ đưa Juhee ra ngoài?”
Hiện tại, Jinwoo không thể tự bước đi. Cậu cũng không thể dìu Juhee ra cửa.
Tất nhiên, hai người họ có thể bỏ Juhee ở lại.
Nhưng cô đã cứu mạng Jinwoo vô số lần trước đó. Thậm chí tình trạng hiện tại của cô cũng là do nỗ lực chữa lành vết thương cho Jinwoo. Nếu làm vậy, cậu sẽ mang mặc cảm tội lỗi đến hết đời.
“Không còn thời gian nữa. Xin hãy đi đi.”
“…”
Ông Song cay đắng đỡ lấy Juhee. Trong khi đó, Juhee khóc nức nở và liên tục lắc đầu:
“Không, không được… Không thể… Jinwoo, anh đi đi… Tôi sẽ ở lại mà…”
“Tôi đã hứa sẽ mời cô ăn tối, đúng không?”
Jinwoo moi cục ma thạch cấp E từ trong túi của mình, nhẹ nhàng đặt vào tay Juhee.
“Đi trước đi, và dùng cái này để mua bữa tối. Khi khác tôi sẽ đến lấy tiền thừa.”
Nụ cười của Jinwoo làm Juhee nghẹn ngào.
“Lúc này mà anh còn đùa được à!”
Jinwoo nhìn ông Song, khẽ gật đầu. Đáp lại, ông Song chặt vào gáy Juhee, khiến cô bất tỉnh.
Vừa bế Juhee, ông vừa nói:
“… Tôi xin lỗi.”
“Đừng nói gì nữa, là ý của cháu mà”.
Ông Song cúi đầu chào Jinwoo, và bế Juhee bước xuống bệ thờ.
—
Các bức tượng đã tới sát bệ thờ.
Jinwoo ngồi xuống và hít một hơi thật sâu.
Nhìn quanh, Jinwoo thấy ông Kim bỏ lại một thanh kiếm. Cậu đưa tay ra và nhặt lấy nó.
“Đã như vậy… Mình sẽ đưa ít nhất một tên đi cùng”.
Ngoảnh đầu nhìn lại, cậu thấy ông Song và Juhee đã an toàn đi qua cánh cửa.
“Cảm ơn Chúa. Xem ra chỉ có mình phải nằm lại tại đây…”
Lời Jinwoo nói, không xuất phát từ sự hy sinh hay tinh thần xả thân vì người khác. Chỉ đơn giản là sự tính toán của của cậu.
Thực tế, nếu Jinwoo thoát khỏi chốn kinh hoàng này, tương lai cậu cũng trở nên tồi tệ. Không kỹ năng đặc biệt, không tài năng thiên phú, cậu có thể làm được gì với cái chân què quặt? Đừng nói là làm thợ săn, có lẽ cậu sẽ phải sống tàn tạ đến cuối đời.
Khi ấy, ai sẽ thanh toán chi phí nằm viện của mẹ cậu? Ai sẽ chi trả học phí cho em gái cậu?
Trong tâm trí Jinwoo, cái chết có lẽ là phương án tốt nhất cho cậu lúc này.
“Xem nào… tiền bồi thường cho Thợ săn mất mạng trong một cuộc đột kích là bao nhiêu ấy nhỉ? Ba trăm triệu won chăng? Hay là bốn trăm triệu?”
So với cuộc sống vô dụng của một kẻ hạng E tàn phế, số tiền ấy là một khoản bồi thường khá hào phóng.
Griiiiiind ~
sliiiiiide ~
*Phịch*
Chúng đã tới nơi.
Bức tượng đầu tiên đã bước về phía bệ thờ.
Jinwoo ngước nhìn nó và giơ kiếm lên.
“Đến đây nào.”
Thế nhưng, đòn tấn công đầu tiên lại đến từ bức tượng ở phía sau.
*Stab*
Ngọn giáo đâm thủng cơ thể Jinwoo, xuyên từ lưng và nhô ra khỏi ngực.
“Khụ ~”
Jinwoo phun ra một vũng máu lớn. Cơn đau khủng khiếp làm các giác quan của cậu như tê liệt.
“Nếu cú đâm đó cao hơn chút nữa, có lẽ nó đã đâm thủng tim anh…”
Những lời nói của Juhee lúc trước, bỗng lóe lên trong đầu Jinwoo.
Wu Wu-wuaaaaak!
Bức tượng giương cây giáo lên, trong khi Jinwoo vẫn bị xiên ở mũi giáo.
Jinwoo vung chân giãy giụa vì đau đớn. Bức tượng liền ném cậu xuống đất.
Bang!
“Crack~”
Tiếng xương gãy vang lên khắp cơ thể Jinwoo. Cậu trừng mắt nhìn các bức tượng.
Các bức tượng tập trung xung quanh cơ thể nhãu nhĩ và co giật của Jinwoo. Cận kề cái chết, Jinwoo bật khóc nức nở.
“Tôi không…tôi không muốn chết như thế này”.
Hình ảnh gia đình Jinwoo vụt qua trong tâm trí Jinwoo. Cả Juhee, người lo lắng cho cậu đến phút cuối, cũng nhạt nhòa xuất hiện.
“Tôi không muốn chết…”
Có vẻ như cuộc đời cậu sẽ kết thúc ở tuổi 24.
Phịch~
Một bức tượng cầm thanh kiếm lớn bước về phía Jinwoo, với khuôn mặt vô cảm.
Dù toàn thân đang run rẩy, Jinwoo vẫn nhìn thẳng vào mắt nó.
Cuối cùng, thanh kiếm của bức tượng vung thẳng xuống đầu cậu.
“Chỉ một lần nữa thôi… Nếu mình có thêm một cơ hội nữa…!”
Mắt Jinwoo mở to nhìn thanh kiếm giáng xuống, chờ đợi khoảnh khắc cuối cùng của đời mình.
—
Đúng lúc đó.
tickticktick tick tick tick tick tick tick.
Như thể ai đó đã nhấn nút tạm dừng trên video, thanh kiếm đang lao xuống bỗng dừng lại trước mắt cậu.
À không.
Thanh kiếm không dừng lại.
Nó vẫn đang di chuyển, với tốc độ chậm như rùa bò
Từng millimet, từng milimet, thanh kiếm nhúc nhích hạ xuống đầu cậu ta.
“C-Cái gì?”
Jinwoo không giấu nổi sự ngạc nhiên.
Sau đó, một giọng nữ lạ lẫm bỗng vang lên trong đầu cậu.
[Bạn đã hoàn thành tất cả các điều kiện của Nhiệm vụ bí mật: Lòng cam đảm của kẻ yếu.]
Nhiệm vụ bí mật? Hoàn thành mọi điều kiện?
Cậu không hiểu nó đang nói gì.
‘Không, trước đó, giọng nói đó đến từ đâu?
Phớt lò những suy nghĩ của Jinwoo, giọng nói tiếp tục.
[Bạn có quyền trở thành Người chơi. Bạn có chấp nhận không?]
Có quyền? Chấp nhận?
Có vẻ như nó mang lại cho Jinwoo thứ gì đó
Lớn lên trong nghèo khó, Jinwoo hiểu rằng không ai cho không ai thứ gì cả. Không có bữa ăn nào miễn phí.
“Đời là thế… Nhưng mà, còn gì đáng sợ hơn cái chết chứ?”
“…”
Khi Jinwoo ngập ngừng chờ đợi, giọng nói trong đầu hỏi lại.
[Bạn không còn nhiều thời gian. Nếu từ chối, trái tim của bạn sẽ dừng lại sau 0,02 giây. Bạn có chấp nhận không?]
Dù đây có phải là ảo giác hay không, Jinwoo vẫn hiểu rằng mình sắp chết.
Trên đầu cậu, thanh kiếm to lớn này vẫn từ từ giáng xuống. Thậm chí các bức tượng khác cũng đang lăm lăm vũ khí hướng về phía cậu.
Lúc này đây, Jinwoo quyết định buông xuôi.
“… Tại sao lại không chứ?”
Không đủ sức nói nên lời, Jinwoo chỉ suy nghĩ trong đầu.
Nhưng giọng nói kỳ lạ kia đã trả lời những suy nghĩ của cậu.
[Chào mừng bạn trở thành Người chơi.]
Flash!
Một ánh sáng chói lòa bao quanh cơ thể Jinwoo, và cậu bất tỉnh.
—
Jinwoo mở mắt.
Trần nhà màu trắng. Mùi thuốc khử trùng nồng nặc. Chiếc giường cứng sau lưng.
Jinwoo ngay lập tức nhận ra mình đang ở đâu.
‘Bệnh viện? Mình đang ở trong bệnh viện?’
Từ ngày quen Juhee, cậu ít khi phải tới bệnh viện. Nhưng nơi này vẫn rất thân quen với cậu, thậm chí có thể gọi là ngôi nhà thứ hai của Jinwoo. Thậm chí người ta đồn rằng, bệnh viện đã dành một căn phòng riêng cho “Thợ săn Yếu nhất”.
Jinwoo ngồi thẳng dậy. Đưa tay lên ngực, cậu cảm thấy tim mình đang đập đều đặn.
‘Mình vẫn còn sống?’
Thậm chí toàn bộ cơ thể Jinwoo còn nhẹ nhõm hơn bình thường. Như thể cậu vừa tỉnh dậy sau một giấc ngủ ngon ở nhà mình.
‘…Cái quái…?’
Jinwoo nhớ lại cảnh tượng trước khi cậu bất tỉnh, đó là một hình ảnh không thể lãng quên.
Thanh kiếm giáng xuống. Những bức tượng đằng đằng sát khí xung quanh.
Kể cả khi cậu may mắn tránh được thanh kiếm đó, thì ai đã cứu cậu? Phải một nhóm Thợ săn hạng A, không, hạng S mới đủ sức đánh bại kẻ thù trong căn phòng đó.
‘Thế mà mình lại sống sót trở về?’
Hay đó chỉ là một giấc mơ?
Jinwoo nhìn bên dưới tấm chăn. Nếu tất cả là thật, cậu đã bị mất một chân – Jinwoo nghĩ vậy.
Bất ngờ, một giọng nam trầm cắt ngang dòng suy nghĩ của Jinwoo.
“Cậu đã tỉnh lại chưa?”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện