Tiêu Dao Binh Vương Hỗn Đô Thị
Chương 69 : Nghi vấn của Mạc Dao
Người đăng: duynguyen07
Ngày đăng: 22:06 07-11-2025
.
Lạc Tiểu Thiên thấy Mạnh Long còn muốn hỏi không dứt, liền cho hắn một quyền.
"Ta hiện tại chính là một người hiềm nghi, cục trưởng như ngươi cần phải giữ khoảng cách với ta."
Lạc Tiểu Thiên là người như thế nào, Mạnh Long so với tất cả mọi người đang ngồi ở đây đều rõ ràng hơn, nghe Lạc Tiểu Thiên nói như vậy, làm sao còn không hiểu ý của hắn.
Mạnh Long liếc mắt nhìn Đỗ Nam Tinh, lại nhìn thoáng qua cảnh sát đang ngồi, nghiêm nghị nói: "Không sai, ta cùng Lạc Tiểu Thiên từ nhỏ đã quen biết, nhưng cái này chỉ giới hạn trong tư giao. Nếu Lạc Tiểu Thiên thật sự có hành vi phạm tội, ta người thứ nhất sẽ không tha cho hắn. Đội trưởng Đỗ, nói một chút tình hình. Để tránh hiềm nghi, ta không liên quan đến vụ án này, vẫn là do ngươi toàn quyền xử lý, hi vọng ngươi cấp cho mọi người một sự giải thích công chính."
Đỗ Nam Tinh gật đầu, trong lòng không có nửa phần vui vẻ, ngược lại là sự chua xót khó nói.
Mạnh Long đây là đem bóng đá cho hắn, trước tiên đừng nói hiện tại không có một chút chứng cứ nào có thể chứng minh Lạc Tiểu Thiên đã ẩu đả Tưởng Hạo và những người khác, cho dù là chứng minh được thì lại làm sao?
Một bàn tay vỗ không kêu, đã đánh người thì có động cơ đánh người, vậy mình có phải là muốn điều tra thêm một chút xem Tưởng đại thiếu có phải hay không đã khinh bạc mấy nữ tử này hay không? Cứ như vậy, mình sẽ là người không được lòng cả hai bên, trong ngoài đều không phải người.
Đỗ Nam Tinh cứng da đầu nói xong tình hình, nhìn về phía Mạnh Long.
Mạnh Long mí mắt nhỏ không thể thấy vẩy một cái, bề ngoài không động thanh sắc, trong lòng lại là cảm thán, Lạc Tiểu Thiên thật sự không hổ là Đại Ma Vương của Thanh Sơn thôn a, đi đến đâu cũng không phải là một ngọn đèn cạn dầu.
Mạnh Long dùng mông nghĩ cũng biết chuyện này nhất định là Lạc Tiểu Thiên làm, cương thi cái gì, tất cả đều là nói nhảm. Có thể nhảy cao như vậy, có thể hai cánh tay đập bể kiếng, chỉ có Lạc Tiểu Thiên mới có thân thủ này, rất nhiều công phu của chính mình đều vẫn là Lạc Tiểu Thiên dạy đó, chính mình có thể ngồi lên vị trí này có thể nói Lạc Tiểu Thiên công lao không thể không nhắc đến.
Bất quá chuyện này, làm rất tốt!
Chuyện của Tưởng đại thiếu, hắn ít nhiều có chút nghe nói, cũng đáng đời những tên này không may, gặp Lạc Tiểu Thiên Ma Vương này, không đánh tàn bọn họ đã là tốt lắm rồi.
Mạnh Long thấy Đỗ Nam Tinh nhìn mình, rõ ràng muốn trưng cầu ý kiến của mình, hắn phất phất tay nói: "Chuyện này ta đã nói do ngươi phụ trách, ngươi toàn quyền xử lý đi."
Đỗ Nam Tinh gật đầu, nói: "Hiện tại cáo buộc của hai bên đều không có chứng cứ thiết thực, trước tiên có thể đều trả về, chúng ta tiếp tục điều tra, tùy thời triệu hoán."
Thấy Mạnh Long từ chối cho ý kiến, Đỗ Nam Tinh bảo tất cả mọi người có mặt tại hiện trường làm một phần bản ghi chép, về nhà chờ đợi thông báo triệu hoán.
Đương nhiên, thông báo này khi nào đến, cũng không biết.
Làm xong bản ghi chép, Lạc Tiểu Thiên để Triệu Thanh Nhã và mấy nữ tử đi trước.
Mấy nữ tử không phản đối, các nàng nhìn thấy Mạnh Long nhìn thấy Lạc Tiểu Thiên mừng rỡ, một chút cũng không lo lắng Lạc Tiểu Thiên sẽ chịu khó xử.
Giang Đại Bang mấy người nhìn thấy Lạc Tiểu Thiên tựa như ngồi ở nhà mình vậy, ngồi nghiêng ở trên ghế, mặc dù không cam lòng, vẫn là ảo não đi rồi, bọn họ còn phải mau chân đến xem Tưởng Hạo, xem tình huống như thế nào.
Lúc này, Mạnh Long đến sát vách đi nghe điện thoại rồi, văn phòng cũng chỉ còn lại có Lạc Tiểu Thiên và Mạc Dao.
Lạc Tiểu Thiên thấy Mạc Dao vẻ mặt khinh thường nhìn mình, hỏi: "Sao thế mỹ nữ, lâu như vậy không gặp có lời gì muốn nói với ta không?"
Mạc Dao trừng Lạc Tiểu Thiên, nói: "Đừng tưởng ngươi tìm được chỗ dựa, ta cũng không dám làm gì ngươi đâu, ngươi đừng tưởng ta không biết những chuyện kia là do ngươi làm."
"Những chuyện nào à? Ồ, ngươi nói chuyện lúc đó ở câu lạc bộ Rừng Thành Thị tầng hầm ngầm à." Lạc Tiểu Thiên ý vị thâm trường nói.
Vừa nghe Lạc Tiểu Thiên nhắc tới chuyện tầng hầm ngầm ngày đó, mặt Mạc Dao liền có chút hơi đỏ, hừ một tiếng không nói lời nào.
Mạnh Long vừa lúc gọi điện thoại xong trở về, vừa nhìn biểu tình hai người, trong lòng không khỏi hơi nghi hoặc một chút.
Hắn hầu như cho rằng mình hoa mắt rồi, Mạc Dao Ma nữ này, thế mà còn biết đỏ mặt? Hơn nữa nhìn hai người thật giống như quen biết vậy.
Mạnh Long trong lòng không khỏi tán thưởng, Đại Ma Vương chính là Đại Ma Vương a, phong thái không giảm năm đó, ở trong thôn liền thường xuyên làm những thím em gái kia mặt đỏ tai đỏ, đến thành thị cũng là như vậy.
Mạc Dao thấy Mạnh Long đi tới, trừng Lạc Tiểu Thiên một cái, đối với Mạnh Long nói: "Mạnh cục, ta có chuyện muốn nói với ngươi."
Mạnh Long ý vị thâm trường liếc mắt nhìn Lạc Tiểu Thiên một cái, đã đoán được Mạc Dao lúc này tìm mình nói chuyện, nhất định là có liên quan đến hắn.
Hai người đi đến văn phòng Mạnh Long, Mạc Dao nói: "Mạnh cục, ngươi có nhớ ta đã từng nhắc tới với ngươi sự kiện Tam Lang Bang, ta hoài nghi một người."
Lông mày Mạnh Long nhảy dựng, hắn mơ hồ đoán được điều gì đó.
"Người ta hoài nghi chính là Lạc Tiểu Thiên."
Nói xong, Mạc Dao lặng lẽ nhìn vẻ mặt Mạnh Long, nàng đang xem phản ứng của Mạnh Long, đối với vị cấp trên nghiêm túc và chính trực này, nàng một mực là có lòng kính trọng, nàng không hi vọng nhìn thấy hắn vì nguyên nhân cá nhân mà ảnh hưởng đến phán đoán của hắn, từ đó đi lên con đường sai trái.
Sắc mặt Mạnh Long bình tĩnh, khi Mạc Dao nói ra người bị nghi ngờ là Lạc Tiểu Thiên, hắn liền nhẹ nhõm rồi.
Không cần nghi ngờ, người này chính là Lạc Tiểu Thiên, chỉ là, hắn không nói ra với Mạc Dao.
Hắn thản nhiên đối diện với mắt của nàng, hỏi: "Mạc Dao, mục đích ngươi làm cảnh sát là gì? Kỳ thật ta biết, ngươi còn có lựa chọn tốt hơn, không cần như vậy thức đêm tăng ca, không cần cùng tên lưu manh làm liều chết bác đấu. Nhưng, ngươi lựa chọn cảnh sát, mà lại là cảnh sát hình sự chiến đấu ở tuyến đầu."
Mạc Dao không ngờ Mạnh Long hỏi nàng vấn đề trầm trọng như vậy, nhưng nàng không hề do dự nói: "Bởi vì ta là một quân nhân, có vinh quang và sứ mệnh của quân nhân. Đúng, ta hoàn toàn có thể dựa vào quan hệ trong nhà, được một chức vị nhẹ nhàng mà khiến người ta hâm mộ. Nhưng, lòng ta, bất kể ở đâu, đều khát vọng bảo vệ quốc gia và nhân dân này, đều khát vọng đấu tranh với tội ác."
Mạc Dao nhẹ nhàng thở dài một chút.
Tiếp đó nói: "Mặc dù ta đã rời khỏi nơi đó, nhưng lòng ta cảm giác còn chưa rời đi, cho nên ta lựa chọn làm cảnh sát. Mạnh cục, ta cũng nghe qua chuyện xưa của ngươi, ngươi không phải cũng giống vậy sao."
Trên mặt bình tĩnh của Mạnh Long cuối cùng cũng có biểu tình.
Hắn trở nên có chút thần sắc phức tạp, gật đầu: "Đúng vậy a, mục đích của chúng ta đều giống nhau, Tam Lang Bang bình thường làm ác đa đoan, tội ác phạm phải ngươi cũng biết, trước kia để bọn họ tiêu dao quá lâu, nhưng bây giờ khác biệt rồi, bên trên kiên định yêu cầu quét sạch thế lực tà ác. Kết quả đều là trả lại nhân dân một thế giới tươi sáng, do chúng ta làm và người khác làm, lại có cái gì khác biệt đây."
Mạc Dao như có điều suy nghĩ, nàng không nghĩ tới Mạnh Long nhìn như dưới khuôn mặt cứng nhắc, còn có tư duy biến thông như vậy.
Trong mắt của nàng, đen chính là đen, trắng chính là trắng, thế giới quan của nàng cháy rực rỡ sắc màu lý tưởng chủ nghĩa nồng đậm.
Mạc Dao trầm mặc một lát, nhỏ giọng hỏi: "Nếu như... ta là nói nếu có một ngày, người sở hữu loại lực lượng này làm những việc trái ngược với chúng ta, ngươi sẽ làm sao đây?"
Mạnh Long đẩy cửa sổ ra, hít một hơi không khí tươi mới.
Liếc nhìn Mạc Dao, Mạnh Long sắc mặt ngưng trọng nói: "Ta tin tưởng sẽ không có ngày đó, nếu quả thật có ngày đó, hắn... chính là kẻ địch của ta."
Không nói lời nào, Mạc Dao đứng thẳng người, giơ tay lên, hướng về Mạnh Long kính một cái lễ.
Nàng biết, câu nói này của Mạnh Long nói rất gian nan, nhưng hắn vẫn nói ra rồi.
Mạc Dao yên lặng xoay người, đi ra khỏi văn phòng Mạnh Long.
.
Bình luận truyện