[Dịch] Tiên Mộ

Chương 1 : Thiếu niên Châu Mục

Người đăng: Quốc Huy

Ngày đăng: 17:53 22-01-2019

Tiên giới, Huyền Châu ….. Lục Vân bỗng nhiên từ trên giường ngồi dậy, thở hổn hển từng ngụm một, mồ hôi lạnh toát đầy trên trán hắn. “Mẹ nó, mất mặt một cách quá đáng! Ta quanh năm săn bát chim không nghĩ tới lại bị chúng nó mổ vào mắt!” “Một cái huyệt mộ bình dân thời Hán, làm sao lại ẩn dấu bên trong một cái Tuyệt sát trận!?. Đến tột cùng là kẻ thất đức nào làm ra cái này??” “A!! Không đúng, ta vẫn chưa có chết!” Ngay sau câu nói đó Lục Vân đã ngay dại mất một lúc. “Ha ha ha… Quả nhiên, thiên nhân muốn cứu Lục Vân ta, thông cổ bác kim, chính là từ trước tới nay Mạc Kim Giáo Úy là mạnh nhất, làm sao mà lại chết trong một cái huyệt mộ đơn giản như vậy chứ. Nếu như không phải cái Tuyệt sát trận kia xuất hiện quá đột ngột, ta như thế nào lại bị vây khốn tại đó?” Lục Vân cười hắc hắc không ngừng,như vậy không chết liền tốt, dù sao thì cuối cùng cũng không làm cho tổ sư gia Mặc Kim nhất mạch mất mặt. “Nhưng quá đáng tiếc, nếu như có thể mang được quyển cổ thư bằng đồng thiếc kia ra ngoài thì sẽ bán được không ít tiền.” Lục Vân tạch miệng một cái. “Chờ một chút, đây là nơi nào?” Sau một khắc Lục Vân mới kịp phản ứng, hắn ngẩng đầu lên nhìn về bốn hướng.” Nhìn qua thì đây là một căn phòng cổ, được trang trí hoa lệ, bố cục trnag nhã. Bốn góc phòng đều được đặt một khỏa dạ minh châu đem toàn bộ căn phòng được chiếu sáng. Thế nhưng Lục Vân bất chợt run rẩy. “Chủ nhân của căn phòng kia đến cùng vẫn muốn ta phải chết, vẫn là muốn hại chết ta?” “Bố cục gian phòng kia rõ ràng là một cái Cửu Âm Bác Dương Phong Thủy Sát Trận lại thêm đối diện chiếc giường là một cái gương đồng…Hắn liền sợ kẻ nuôi quỷ xuất hiện?” “Nơi này đến cùng là địa phương nào? Chủ nhân của gian phòng đem ta cứu ra, hẳn là sẽ không đi hại ta… Thời điểm hắn tìm người bố trí căn phòng không có tìm người xem qua phong thủy.” Cửu Âm Bát Dương, tên như ý nghãi, loại trận pháp phong thủy có thể hội tụ Sát Âm chi khí, người sống tại căn phòng này trong một thời gian dài, người sẽ xuất hiện nhiều bệnh, thọ nguyên bị hao tổn. Cót két____ Ngay tại lúc Lục Vân đang ngây người, cửa phòng được mở ra. Xuất hiện trước cửa là một thiếu nữ bận thanh y, tay bưng một mâm thức ăn đi tới. Thiếu nữ này tuổi không lớn lắm, nhìn qua khoảng mười lăm mười sáu tuổi, tóc dài tới eo, mắt ngọc mày ngài, cô gái này đúng chuẩn là một tiểu mỹ nữ. Lục Vân tuy cũng trải qua sóng gió trong cuộc đời, nhưng lúc nhìn thấy tiểu mỹ nữ này trái tim không nhịn được mà đập chậm đi nửa nhịp. “Trên người mặc đồ cổ trang? Là đang quay phim? Chẳng lẽ cô ta là tiểu minh tinh? Khó trách dáng dấp đẹp đẽ như vậy. Mà tại sao ta lại chạy vào bên trong một đoàn làm phim?” Lục Vân đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh nhưng không có phát hiện máy quay phim cùng bất kì người nào khác. “Châu Mục đại nhân, ngài tỉnh rồi.” Thiếu nữ bưng lên một cái bát ngọc được điêu khắc tinh tế đi tới trước mặt Lục Vân. Lục Vân chỉ cảm thấy một cỗ hương khí dịu nhẹ tiến vào lỗ mũi. Cũng không biết đây là mùi thơm của thiếu nữ hay là của chén canh đang phát ra ánh sáng màu tím kia. Canh lóe sáng?? Cái đồ chơi này là để người uống sao? “Chờ một chút!” Lục Vân hướng về đằng sau một lát rồi quay lại hỏi “Ngươi gọi ta là gì? Mục Châu đại nhân?” Lục Vân có chút mơ hồ không hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra. Làm một Hoa Hạ tinh thông lịch sử trộm mộ, Lục Vân đương nhiên biết Châu Mục là gì. Hoa Hạ có Cửu Châu, Châu Mục là Cửu Châu lớn nhất thời Hán, liền có Châu mục được nói đến. “Chả lẽ là đoàn làm phim thời Hán? Tiểu mỹ nữ này diễn quá sâu, không tỉnh lại?” Lục Vân vỗ vỗ cái trán, “Cái kia, vị tiểu thư này, có lẽ cô nhận nhầm người rồi, ta không phải là diễn viên trong đoàn làm phim của mấy người, ngươi cũng không cần cùng ta đối lời thoại.” “Châu Mục đại nhân, chả lẽ người chịu đả kích quá lớn tới mức bị điên? Nô tỳ là thị nữ của người Vãn Phong nha.” Vành mắt thiếu nữ đỏ lên, “Châu Mục đại nhân người yên tâm, dù ngài không phải là Châu Mục, nô tỳ cũng sẽ đi theo bên người ngài, bảo hộ ngài.” Lục Vân không còn cách nào khác đành hỏi. “Đây là nơi nào?” Lục Vân hỏi ngược lại, hắn cảm thấy cần đi trước tìm người bình thường trao đổi một chút. “Nơi này là Huyền Châu thành!” Vãn Phong đáp. “Huyền Châu thành ở đâu?” Lục Vân có chút mờ mịt, dường như Hoa hạ không hề có một nơi như vậy. “Huyền Châu thành đương nhiên tại Huyền Châu rồi.” “Huyền Châu lại tại chỗ nào?” “Tại Lang Tà Thiên.” “Lang Tà Thiên lại là tại địa phương nào?” Lục Vân mờ mịt hoàn toàn. “Lang Tà Thiên… Đương nhiên chính là lang Tà Thiên một trong Tiên Giới Cửu Thiên Thập Địa Tứ Liên Hải.” Bịch! Lục Vân hai mắt chơp một cái, ngã xuống giường. Điên rồi, chính xác là điên rồi! Tiểu mỹ này mới nhìn qua như hoa như ngọc hóa ra là một kẻ điên! Vãn Phong miệng nhỏ bặp lại, cơ hồ muốn khóc. Châu Mục đại nhân thật vất vả mới tỉnh lại được bây giờ lại ngất đi. Vãn Phong đem chén canh màu tím kia đạnh ở chiếc bàn bên cạnh giường, lại nhẹ nhàng lui ra ngoài. …. Không biết qua bao lâu Lục Vân tỉnh lại lần nữa. “Nha đầu điên kia đi rồi?” Lục Vân vỗ vỗ cái trán, hắn thấy bên cạnh giường đắt chén canh màu tím kia. “Có chút đói bụng.” Lục Vân do dự một chú, nhưng vẫn là bưng chén canh kì dị kia lên, thuần thục uống xong. “Còn tốt… không có độc…’’ Lục Vân đánh ợ một cái no nê, thở dài một hơi. Trong nháy mắt hắn chỉ cảm thấy một cỗ khí lưu ấm áp trong cơ thể mình lưu chuyển, nguyên bản ban đầu thân thể còn chút yêu đuối, cũng dần dần hôi phục một ít khí lực. “Đoàn làm phim này thật là có tiền, cái bát này…cũng phải có giá trị mấy trăm vạn…Cầm mấy trăm bạc vạn này làm đạo cụ cũng thật là…” Theo thói quen nghề nghiệp, Lục Vân thuận tay đem cái bát nhét vào trong người, hai tay vịn vào tấm gương muốn đẩu nó ra. Nhưng cơ abrn cái gương này như được đóng trên mặt đất, mặc cho Lục Vân cố gắng thế nào cũng không làm nó xê dịch một tí tẹo nào. “Ai!?” Đột nhiên, Lục Vân trợn tròn mắt. Hắn ngơ ngác nhìn bóng người bên trong tấm gương. Đây là một thiếu niên tầm mười lăm mười sáu tuổi đang dập mi thanh mục tú, da trắng tinh hiển nhiên là một tiểu bạch kiểm… Bất quá hắn sắc mặt tái nhợt, một tia huyết sắc đều không có, dáng người cũng quá gầy yếu, tựa hồ chỉ cần một trận gió cũng có thể thổi bay hắn. Người này… Tuyệt đối không phải mình! Ảo giác? Lục Vân giơ tay lên cơ hồ thiếu niên bên trong gương cũng đưa tay lên theo. Lục vân lắc đầu người trong gương cũng lắc đầu theo. Bịch! Lục Vân lại một lần nữa té ngã trên mặt đất. “Mẹ nó! Cái này… căn bản không phải là ta!” “Đến cùng chuyện gì đã xảy ra?” Lục Vân hoàn toàn trợn tròn mắt. Đại não hắn nhanh chóng vận chuyển, cẩn thận nhớ lại quá trình mình hôn mê, hoặc là sự tình trước khi mất đi ý thức. “Ta giống như…Không phải là từ bên trong tử trận kia được cứu ra, vậy là ta chết rồi, sau đó lại mượn thân thể của thiếu niên này để sống lại!” Lục Vân nhớ lại, hắn chết một cách tuyệt vọng. “Vừa rồi nha đầu kia nói chẳng lẽ là thật…Nơi này thật sự là tiên giới, bị ta mượn xác thiếu niên này để hoàn hồn, thật sự ta là Châu Mục??” “Tiên giới, tiên nhân trên giới, vậy chẳng lẽ ta là tiên nhân?” Đôi mắt của Lục Vân sáng lên. Sau đó, thân thể của hắn thẳng băng. Cót két. “Đau quá!” Lục Vân ngơ ngác nằm trên mặt đất, không nhúc nhích. Mẹ nó cái này sao có thể tính là tiên nhân chứ? “Ai nha! Đại nhân ngài sao thế?” Ngay lúc này Vãn Phong đẩy của tiến lên, nàng nhìn Lục Vân nằm thẳng tắp trên mặt đất, vội vàng lại nâng hắn dậy. “Eo ta đau…” Lục Vân một tay chống eo: “Ta đường đường là thần tiên sao có thể đau eo được chứ?” “Thần tiên?” Vãn Phong nao nao, sau đó thần sắ ảm đạm nói: “Châu Mục đại nhân người nói đùa phải không? Nếu như ngài thật sự là tiên nhân, vậy thì tại sao Thiên Đế lại muốn phế chuất Châu Mục chi vị của ngài?” Văn phong vừa nói vừa dìu Lục Vân tới giường. Sau đó, đầu ngón tay của nàng nổi lên một điểm nho nhỏ lục sác quang hoa, hướng tới bên hông Lục Vân khẽ vỗ, Lục Vân liền cảm thấy một cỗ hơi thở lạnh lẽo chảy vào bên hông ắn, sau đó cỗ khí này tiêu tán vô tung. Lần này Lục Vân triệt để tin tưởng…Đây tuyệt đối không phải là một tiểu cô nương mà là một tiểu tiên nữ. “Chẳng lẽ ta còn không phải là tiên nhân?” Lục Vân đứng thẳng lưng lên liền vội vàng hỏi. “Châu Mục đại nhân, ngài ngay cả tu tiên giả cũng không phải thì đừng nói là tiên nhân!” Vãn Phong thở dài một hơi, có chút bất đắc dĩ nói ra: “Bởi vì ngài không phải là tu tiên giả, cho nên Thiện Đế hạ lệnh, nếu như nửa năm sau ngài vẫn như cũ không thể tu tiên, vậy thì sẽ tước bỏ Huyền Châu Mục chi vị của ngài>” “Tu tiên giả?” Lục Vân hơi giật mình, nhưng bất quá hắn không có hỏi thêm gì nữa. Lục vân không phải người ngu, hắn biết rõ, nói nhiều hơn nữa chính mình sẽ bị lộ tẩy. Trước mắt, Vãn Phong tiểu tiên nữ, mặc dù xinh xắn động lòng người, nhìn qua cũng dị thường nhu thuận, nhưng có trời mới biết nếu nàng phát hiện hắn mượn xác cái tên Châu Mục để hoàn hồn thì sẽ xảy ra chuyện gì. “Đại nhân ngài yên tâm, cho dù ngài không phải Châu Mục, nô tỳ cũng vẫn như cũ cũng vần lưu lại bên cạnh người. Nô tỳ đã tiến nhập đan cảnh, ngưng kết thần thông, coi như nếu như không đánh lại đam người kia, nhưng amng đại nhân chạy trốn không có thành vấn đề.” Trong ánh mắt của Vãn Phong tràn ngập đầy sự tự tin. “Xem ra cừu gia của ta không có ít người.” Lục vân cười khổ một tiếng. Vãn Phong cũng trầm mặc xuống. Chủ nhân đời trước của thân thể này cũng có tên gọi là Lục Vân. Huyền Châu Lục gia, nhất mạch tương truyền, cha truyền con nối, mặc dù nhân khẩu thưa thớt, thế nhưng đại nghiệp vô cùng to lớn, chính là Huyền Châu thứ nhất tại tiên đường thế gia, chấp trưởng Huyền Châu Mục. Bất quá gia tộc này lại có xú danh mang tiếng xấu. Ngày thường khí nam, phách nữ, việc ác bất tận. Gia gia và cha của Lục Văn, càng là hàng nhất mang tiếng ác ôn. Có lẽ do làm quá nhiều chuyện xấu mà gia gia cùng phụ thân của hắn đều lần lượt chết dưới thiên kiếp, vì vậy mà Lục Vân càng là tuyệt mạch vô pháp tu luyện. Lục Vân mặc dù không thể tu luyện, không phải tu tiên giả,thế nhưng những chuyện thất đức hắn làm so với phụ thân và gia gia của hắn thậm chí chỉ có hơn mà không có kém. Toàn bộ tu tiên giả của Huyền Châu, đều hận Lục gia tới tận xương tủy. Bất quá ở Huyền Châu Mục, Lục gia cao thủ đông đảo, do đó nhiều người hận mà không dám làm gì. Nhưng ngay tại ba ngày trước, Lang Tà Thiên Đế đã hạ ra một chiếu dụ. Trong vòng nửa năm tân nhiện Huyền Châu Mục Lục Vân nếu như vẫn vô pháp tu tiên, trở thành tu tiên giả, vậy thì sẽ bị tước đoạt Huyền Châu Mục chi vị, tuyển người khác thay thế vị trí này của hắn. Nguyên bản thân thể hắn không tốt hai mặt lật một cái trực tiếp ngã xuống. Ngày thường, bên trong Lục gia, những tu tiên giả trung thành tuyệt đối, lập tức biến mất không còn tăm hơi, có thể nói tan đàn xẻ nghé. Trong Châu Mục phủ mặc dù còn người, thế nhưng đều xin ở lại tại đây nửa năm để đợi lấy tân nhiệm Huyền Châu Mục chi vị. …. Vãn Phong chỉ cho rằng Lục vân bị kích động thần chí mơ hồ, cho nên đem hoàn cảnh hiện tại của hắn nói lại một lượt để cho hắn sớm chuẩn bị làm. “Vãn Phong, ta nhìn cái gương kia rất khó chịu, người giúp ta chuyển nó đi chỗ khác!” Lục Vân chỉ cái gương ở đối diện giường. “Được!” Vãn Phong vung tay lên… cái gương ở trong tay Lục van vô pháp chuyển động, thế nhưng trong tay nàng liền nhẹ nhàng bay ra ngoài. “Còn mấy bồn hoa bên kia thì ném ra ngoài!” Hai mắt Lục Vân sáng lên, Vãn Phong thực sự là tiên nữ… Hay là tu tiên giả? Bất quá vừa rồi Vãn Phong nói chỉ là tu tiên giả, lại không phải tiên nhân, điểm này Lục Vân không có chủ ý. Vãn Phong mặc dù không hiểu, nhưng vẫn cứ làm theo. Mấy cái bồn hoa trong góc tường kia bay ra ngoài trong tích tắc, Lục Vân liền cảm thấy một cỗ lực ép trên người hắn tiêu tán vô tung. Cả người cũng biến thành thư sướng. Cửu Âm Bác Dương, đối với người thường có điểm chí hại. Thế nhưng Vãn Phong đã tiến nhập Đn Cảnh nên không có chút ảnh hưởng gì với nàng. “Đúng rồi Vãn Phong, gian phòng này là ai bố trí?” Lục Vân thở phào nhẹ nhõm, hỏi, “Là Tiết đại quản gia bố trí.” Vãn Phong cũng cảm thấy trong phòng tựa như xảy ra biến hóa, nhưng nàng lại không nói ra. “Tiết đại quản gia? Hắn ở đâu?” Lục Vân nhướng mày, Tiên giới cũng có đồng đạo.? Bố trí của gian phòng kia rõ ràng là Phong Thủy Sát Trận, giết người vô ảnh vô hình. Lục Vân sở dĩ mượn xác hoàn hồn, rõ ràng là Lục Vân ở tiên giới bị trận pháp này giết chết. Nếu như Lục Vân ở chỗ này một thời gian dài, như vậy cũng sẽ theo gói kẻ tiền nhiệm xấu số kia. Lục Vân là một kẻ trộm mộ chuyên nghiệp, phần kim định huyệt, phán định phong thủy, không gì không biết. “Trận pháp của Châu Mục phủ cần phải tu sửa, cho nên Tiết đại quản gia vài ngày trước đó đã ra ngoài mua sắm Trận cơ thạch.” Vãn Phong hồi đáp. “Trận Pháp?” Lục Vân nao nao. “Đúng thế. Tiết đại quản gia là một vị đại sư trận pháp. Trong phòng của đại nhân chính là một toàn ngự trận pháp, Tiết đại quản gia nói ngài đắc tội nhiều người cho nên đặc biệt chế tạo cho ngài một trận pháp phòng ngự.” Lục Vân xoa xoa cái trán. “Dìu ta ra xem một chút!” Lục Vân hít sâu một hơi, nói với Vãn Phong, thân thể hắn hiện tại còn có chút mềm yếu. “A, tốt!” Vãn Phong duỗi ra một bàn tay trắng nõn, vịn lấy thân thể của Lục Vân. Cảm nhận được thân thể mềm mại của Vãn Phong, trong lòng Lục Vân có chút rung động. ………………..
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang