Tiên Công Khai Vật (Re -Convert)
Chương 630 : Thiết Cốt Tranh vs Bạch Cốt Ngạc Ma
Người đăng: hauviet
Ngày đăng: 22:12 29-06-2025
.
Chương 630: Thiết Cốt Tranh vs Bạch Cốt Ngạc Ma
Tang Nhạc U Linh nay đã hóa thành Quỷ tu!
Nàng khoác áo tang trắng muốt, chất liệu như khói lạnh, mờ ảo thấu quang. Vạt váy lặng lẽ buông thõng, lơ lửng cách mặt đất ba tấc, tựa như trôi giữa hư không.
Khuôn mặt nàng vẫn phảng phất dung nhan thanh lệ thuở sinh tiền, song giữa đôi mày ẩn hiện nét sầu oán khó tan. Mái tóc dài như thác mực xõa tung, đuôi tóc vương làn vụ khí mịt mờ.
Hai mắt nàng không còn trong sáng, mà đục ngầu tựa sương mù giăng lối, sâu trong đồng tử le lói hai đốm hồn hỏa băng lam lạnh lẽo.
Mười đầu ngón tay nàng nay càng thêm thon dài, móng tay xám đen. Bên cạnh cánh tay, lơ lửng một cây Tiêu Vĩ Quỷ Văn cầm.
Vừa rồi, chính là nàng thúc giục pháp bảo này, phát động cầm âm, mở toang cổng thành Nam.
Cổng thành mở ra, ngay lập tức thay đổi cục diện toàn bộ chiến trường.
Vào đúng vào khoảnh khắc ấy, song phương đều khựng lại, chưa bên nào kịp phản ứng.
Bên phe Bạch Chỉ Tiên Thành thì không ai ngờ một cựu cao tầng lại phản bội, trực tiếp kích phát nội ấn pháp, khiến cổng thành tự động mở ra.
Còn bên đại quân Âm binh, bọn chúng lại chẳng ai hay biết sự tồn tại của Tang Nhạc U Linh! Ngay cả đại soái La Tư, cũng hoàn toàn không hề hay biết.
Thì ra, sau khi Vong Xuyên Phủ Quân từ chỗ Hôi Cốt lão nhân biết được bài sấm thi (Trảm thủ U Linh, thành môn khai...), liền lập tức hành động.
Đầu tiên hắn phái người ám sát Tang Nhạc U Linh, sau đó ép nàng chuyển thành Quỷ tu rồi hoàn toàn khống chế trong tay.
Kết quả hành động này, giờ này đã phát huy tác dụng.
Tại sao phải giấu kín toàn bộ đại quân Âm binh?
Thứ nhất, Phủ Quân Vong Xuyên không dám chắc Tang Nhạc U Linh bị khống chế có thật sự mở được thành môn hay không. Nếu thất bại cũng không tổn danh tiết.
Thứ hai, việc này là hành động quân sự tối mật, càng ít người biết càng ổn thỏa.
Thứ ba, La Tư mới được thăng chức gần đây, lại có liên hệ mật thiết với Hôi Cốt lão nhân. Đại quân Âm binh hiện thời bị phái đến Dương gian, từ trên xuống dưới đều không phải thân tín của Phủ Quân, nên mức độ tín nhiệm không đủ.
Giờ khắc này, Tang Nhạc U Linh đã thành công!
La Tư, vốn là kẻ từ tầng đáy leo lên, thiên phú trí dũng song toàn. Dù không biết trước, khi vừa thấy cảnh này liền lập tức hiểu rõ.
Hắn quyết đoán ra lệnh, phát động quân trận ở cửa Nam xung phong mãnh tiến.
Mặc dù cửa thành đã mở, nhưng vẫn khá chật hẹp, nếu cả quân trận ùa vào sẽ rối loạn, chỉ có thể phái đội tinh nhuệ cường công.
Không chút chần chừ, La Tư lệnh cho Vô Đầu Quỷ Kỵ lập tức phát động xung phong quyết tử!
Quỷ Kỵ rầm rập lao tới, vó ngựa sắt ầm ầm dậy đất, rung thiên chuyển địa. Mấy tên quỷ tướng Kim Đan vọt lên dẫn đầu.
Bịch bịch bịch…
Tiếng va đập trầm đục nối liền không dứt, xương cốt tử binh bị vó ngựa bị đạp nát, vô số xương vụn tứ chi bị giẫm thành bột mịn.
Những binh lính này trước đó đang xông lên tường thành, giờ lại cũng chặn đường xung phong của quỷ kỵ.
Vì chớp lấy thời cơ ngắn ngủi trong khoảnh khắc, không chỉ quỷ tướng liên tục thi triển binh pháp tốc tiến, mà tử binh phe mình cũng trực tiếp bị bỏ qua!
Đó là bởi vì, chiến cơ chỉ loé lên trong khoảnh khắc mà thôi!
“Không tốt!” Không ít tu sĩ trên tường thành phía Nam nhìn thấy cảnh này, đều như rơi vào hầm băng.
Dưới sự gia trì của binh pháp, kỵ binh địch tập thể xung phong, không tiếc hy sinh chính đồng bọn, thể hiện phong cách chiến đấu tàn nhẫn kinh hồn.
Nếu như những tu sĩ trên tường thành cũng được binh pháp gia trì, có lẽ còn có người dám liều mình nhảy xuống, tranh thủ thời gian quý báu để đóng lại cửa thành.
Nhưng bọn họ đều rõ, họ không được binh pháp gia trì. Nếu nhảy xuống, dùng thân thể máu thịt chặn cổng thành, chẳng khác nào đi tìm cái chết.
Trong hoàn cảnh nếu xuống, phải chết mười mươi, cảm xúc sợ hãi, khiếp đảm liền dâng lên, đẩy tất cả tu sĩ vào trạng thái tuyệt vọng. Từng người trợn mắt, nghiến răng nhìn đám quỷ kỵ cuồng dã chà đạp tất cả, xông tới trước mắt.
“Nếu có Thanh Tiêu Quân ở đây thì tốt rồi!” — Phó thống lĩnh thành vệ quân, người phụ trách giữ đoạn tường này, nghiến răng thở dài.
Thực ra, y từng có ý định nhảy xuống.
Nhưng liếc nhìn xung quanh, y phát hiện binh sĩ dưới trướng chẳng còn bao nhiêu.
Dù bản thân có nhảy, thì có mấy người theo? Dù có nhảy, với lực lượng thành vệ quân ít ỏi này cũng chỉ là hi sinh vô ích.
Không thể tạo nên bất kỳ sức kháng cự thực chất nào!
Sự tiêu hao của Bạch Chỉ tiên thành đối với quỷ triều, lúc này lộ ra hậu quả.
Chính là vì tổn thất thành vệ quân quá nặng, khiến Bạch Chỉ thành chủ phải triệu tập tu sĩ từ tất cả thôn trấn lân cận, lại còn treo trọng thưởng để chiêu mộ dũng phu.
Tuy nhờ đó lực lượng phòng ngự của Bạch Chỉ Tiên Thành được bổ sung, nhưng đội ngũ bị pha loãng, trình độ đồng đều giảm mạnh, khiến tinh thần tử chiến không thể duy trì.
Sinh tử, chỉ trong một niệm.
Chiến tranh là như vậy.
Tầm ảnh hưởng của nhân tâm, sĩ khí sâu sắc và rộng lớn hơn bề ngoài rất nhiều.
Nếu là đội ngũ thành vệ quân cũ, được tuyển chọn nghiêm ngặt từ con em các gia đình trong thành, với sự trung thành và kiên cường của họ, thì có lẽ thật sự họ dám lấy nhục thân thể chặn cửa thành.
Ầm ầm ầm…
Quỷ kỵ rốt cuộc đã lao đến cổng thành!
Tang Nhạc U Linh đi trước một bước, đã xông thẳng vào nội thành.
“Bạch Chỉ tiên thành, sắp vỡ rồi!”… Mấy Kim Đan quỷ tướng dẫn đầu đều hiện sắc mặt hưng phấn, sát khí ngút trời.
Nhưng đúng lúc ấy…
Lầu gác cổng thành, tường thành đột nhiên bùng nổ quang hoa rực rỡ!
Vô số giấy trắng từ tường thành tung bay, hóa thành từng tờ phù lục, nháy mắt tự bốc cháy!
Đủ loại pháp thuật trong phù lục tức khắc bạo phát, vô số thần thông, pháp thuật bùng lên thành một mảng quang hoa ngũ sắc rực rỡ khiến trời nghiêng đất sụp.
Quỷ kỵ lập tức nếm đủ trăm loại chết chóc:
Có kẻ bị thiêu cháy; có kẻ bị đông cứng; có kẻ bị lôi điện bổ trúng; có kẻ bị vùi sâu dưới đất; có kẻ bị ăn mòn chỉ còn tro cặn; có kẻ thậm chí bị khống chế ngược…
Thế tấn công của Quỷ kỵ bị kìm hãm!
Tu sĩ trên tường thành sực tỉnh, lập tức hò reo vang dội, sĩ khí nhất thời bừng bừng hồi sinh!
La Tư đồng tử co rút, lẩm bẩm: “Thiết Cốt Tranh…”
Người có thể ra tay lúc này, kéo cả Bạch Chỉ tiên thành từ vực sâu thất bại đứng lên, chính là Thống lĩnh thành vệ quân.
Dù hành động này tiêu hao lớn nền tảng phòng ngự của cửa Nam, nhưng Thiết Cốt Tranh không hề do dự chút nào.
Hắn có kinh nghiệm thủ thành quá mức phong phú.
Bao nhiêu lần phòng ngự quỷ triều? Ngay cả bản thân hắn cũng không nhớ nổi.
“Chỉ riêng đợt này, thành tường cửa Nam ít nhất đã mỏng đi một nửa!”
Mồ hôi lạnh lấm tấm trên trán Thiết Cốt Tranh.
Dù cản được đợt xung phong kinh hoàng của Vô Đầu Quỷ Kỵ, nhưng phòng ngự đã bị suy yếu nghiêm trọng, nơi đây nhất định sẽ trở thành hướng tấn công chủ yếu của địch.
Dù vậy, hắn chẳng còn cách nào khác!
La Tư liên tiếp ném ra mấy quân lệnh bài, phân phát binh lực, đồng thời hạ lệnh tổng công kích.
Được quân lực gia trì, đám quỷ tướng bất chấp phù lục bạo phát, liều mình lao thẳng qua cổng Nam thành.
Thiết Cốt Tranh chứng kiến, lòng thầm rúng động:
“Địch tướng bất phàm, phản ứng thật quá nhanh!”
Hắn lập tức điều động các tu sĩ cường giả đến ứng chiến, đồng thời muốn vận dụng thêm tường giấy phù chú để cản bước quỷ tướng Kim Đan.
Thế nhưng lúc này, La Tư đã ra quân lệnh mới: lệnh cho Vô Đầu Quỷ Kỵ rút lui, U Linh Thủy Quỷ ở hai cách từ sông âm tràn tới tấn công.
Những U Linh Thủy Quỷ liên miên lan tràn như dòng hồng thủy, âm khí cuộn trào, hình thành một dải hà lưu trên mặt đất.
Chúng ẩn thân trong nước, tránh né được phần lớn công kích của phù chú đang bùng phát.
Dòng sông uốn lượn, cuồn cuộn dâng lên hệt như thủy long vọt đến cổng thành.
Thiết Cốt Tranh buộc lòng phải chuyển hướng đối phó, đánh vào dòng Tử Thủy hà để cản thế công, để vuột khỏi tay cơ hội khống chế nhóm quỷ tướng Kim Đan.
Một khi thế cục bị mở ra, thế giằng co bị phá vỡ, La Tư liền bộc lộ tài năng soái lĩnh, áp chế lương tướng kinh nghiệm đầy mình như Thiết Cốt Tranh.
Âm thuật – Cửu Tuyền Táng Thân Khúc!
Tiếng đàn quỷ dị như tiếng nhạc đưa tang vang lên từng đợt...
Tiêu Vĩ Quỷ Văn Cầm lơ lửng bên người Tang Nhạc U Linh, mười ngón tay thon dài như sương khói múa lượn trong hư không, chẳng chạm đến dây đàn mà vẫn ngân lên từng nhịp âm ma quỷ dị.
Âm luật thê lương như xuyên thấu linh hồn, vượt mọi phòng ngự, trực tiếp tấn công thần hồn của tu sĩ gần đó.
Kẻ đến gần, lập tức thân thể trì trệ, thần sắc méo mó, đau đớn khôn cùng.
Có người tay buông binh khí, thần hồn phiêu đãng ngước nhìn trời cao.
Có người đầu gối mềm nhũn, quỳ sụp xuống đất khóc lóc nức nở.
Có người thần trí tan rã, ngơ ngẩn như xác sống không hồn.
Thậm chí có người cắt cổ tự sát, máu đỏ tươi lênh láng...
Nho thuật – Văn Tâm Hộ Thể!
Một làn sáng nhu hòa từ trên trời đáp xuống, bao trùm lấy đám tu sĩ như một màn chữ mưa nhẹ nhàng.
Người thi pháp chính là Ôn Nhuyễn Ngọc, một thân nho bào phiêu nhiên, từ trên trời đáp xuống như tuyết đầu xuân.
Hắn vừa giáng hạ, vừa hét lên: “Tang Nhạc U Linh, ngươi đang làm gì vậy?!”
Nho thuật – Tẩy Tâm Cách Diện!
Pháp thuật được thi triển trúng thẳng vào Tang Nhạc U Linh. Nàng hơi giật mình, sắc mặt thoáng rung động, song chỉ chốc lát đã khôi phục lại nét trơ lỳ như cũ.
Ôn Nhuyễn Ngọc thoáng chấn động.
Hắn vừa cảm nhận được trên thân Tang Nhạc U Linh có khí tức quốc lực, chính là quốc lực của Vong Xuyên Địa Phủ.
Trừ phi Ôn Nhuyễn Ngọc gia nhập một tu chân quốc gia, mượn quốc lực, mới có thể chính diện phá giải.
Đây không phải là chênh lệch quy mô lực lượng, mà là chênh lệch tầng thứ!
“Quốc lực vốn chỉ thi triển được trong quốc thổ… Vì cớ gì có thể xuất hiện ở Dương gian?”
Trong lòng hắn dấy lên một tầng nghi hoặc và hoảng hốt sâu sắc.
Hắn lại thi triển Nho thuật – Chỉ Ca Đoạn Vũ, từng hàng chữ nghĩa hóa thành một thiên bài văn, giăng tỏa khắp không trung, hình thành kết giới, giam cầm nhạc âm quỷ dị.
Tang Nhạc U Linh vẫn miệt mài tấu đàn, không chút phản ứng, rõ ràng đang bị người khác cưỡng ép khống chế, chiến lực suy giảm nghiêm trọng.
Áp lực của Ôn Nhuyễn Ngọc lại tăng vọt.
Bởi vì phía sau Tang Nhạc U Linh, sáu quỷ tướng Kim Đan cùng nhau xông tới. Đáng sợ hơn, họ đều được gia trì binh lực, chiến lực sát với Nguyên Anh!
"Đánh thế nào đây?" Dù tình cảm với Bạch Chỉ Tiên Thành sâu nặng, Ôn Nhuyễn Ngọc cũng chỉ có thể tạm tránh mũi nhọn, bảo toàn thân hữu dụng.
Đúng lúc này, một màn ánh sáng trắng ấm áp từ trên phủ xuống, không những gia trì thân thể hắn mà còn cộng hưởng cùng thiên văn chữ nghĩa, càng áp chế mạnh hơn thế công của sáu quỷ tướng.
Hắn thần thức đảo qua, liền an tâm.
Chu Văn Diễn mang theo một đội tinh binh đã tới cứu viện.
Thì ra Thiết Cốt Tranh sớm đã lường trước cổng Nam sẽ là nơi địch tập trung công phá, lập tức điều quân chủ lực đến. Trong đó, đội của Chu Văn Diễn đến đầu tiên.
Sáu quỷ tướng Kim Đan nhanh chóng thần thức hội ý, hợp công một mối, định áp sát giết sạch hai vị đại Nho tu.
Ngay khi binh phong đang thịnh, bỗng vang lên một tiếng nổ kinh thiên—không phải trên tường, mà là phía chân thành!
Rầm!
Dòng tử thủy uốn lượn đột nhiên vỡ tung, một thân ảnh khổng lồ phá nước trồi lên!
Một con cá sấu xương khổng lồ, bốn chân đạp đất, đã vượt quá nửa chiều cao tường thành. Giáp xương dày nặng gồ ghề, dày như núi, trụ đinh xương sắc nhọn phủ kín lưng, hàn quang rợn người, phòng thủ kiêm công kích, thân thể như một chiến xa công thành!
Trong cơ thể cá sấu xương, truyền đến tiếng gầm của Bạch Cốt Ngạc Ma: "Bạch Chỉ Tiên Thành, hôm nay tất phá."
Ầm!
Cự ngạc giơ bốn chân, thân thể khổng lồ dũng mãnh xông tới, như búa sắt tông vào mảng tường đã hao mòn gần nửa.
Dư chấn lan ra, những vết nứt trên tường thành tức khắc nở rộ như mạng nhện, ngày càng lan rộng.
Tu sĩ đứng trên thành bị chấn động đến loạng choạng ngã nhào, kẻ còn đứng được thì thi triển pháp thuật oanh kích điên cuồng vào cự ngạc.
Song tất cả đòn công kích đánh vào bộ giáp xương kia, hiệu quả chẳng đáng là bao.
Cự ngạc khổng lồ này cũng nằm trong biên chế quân đội, hưởng trọn quân lực gia trì, chiến lực ngang hàng với Nguyên Anh kỳ!
Nó lùi lại vài bước, chuẩn bị tiếp tục công phá.
Nếu bị một đòn công phá trúng thêm lần nữa, sợ rằng bức tường thành này sẽ sụp đổ hàng trăm trượng, khiến đại thế phòng ngự sụp đổ toàn cục.
Cửa thành bị phá vẫn có thể đóng lại, nhưng nếu thành sụp, toàn bộ Bạch Chỉ tiên thành sẽ rơi vào vực sâu bại trận!
“Súc sinh! Ăn Thiết Phiến của lão phu đây!”
Ngay thời khắc then chốt, Thiết Cốt Tranh nộ mục trừng trừng, huyết quang giăng mắt, đạp mạnh một bước, pháp bảo chiến ủng dưới chân bộc phát linh quang hoàng thổ, thi triển Thổ Hành Cấm Pháp – Súc Địa Thành Thốn, hóa thành lưu quang lao vọt lên tường thành!
Trong tích tắc, hắn đã đứng trên thành đầu, thân hình như pháo thạch lao thẳng vào Cự Ngạc.
Hắn giơ cao Thiết Phiến, pháp lực toàn thân tuôn trào như sông lớn đổ thác.
Võ kỹ – Băng Sơn!
Ấn phù của thống lĩnh thành vệ phát sáng, đại trận phòng thành Bạch Chỉ Tiên Thành dâng lên khí tức phụ trợ!
Canh kim chi khí từ Thiết Phiến ngưng tụ, cùng lực lượng từ chiến ấn, đại trận, bản thân pháp lực hội tụ một thể, hóa thành một chiêu trấn áp thiên địa!
Không khí bị nén chặt tới cực điểm, phát ra âm thanh run rẩy rạn vỡ!
Một phiến sắt như núi lửa gầm vang, mang theo uy lực phá sơn đoạn địa, đập thẳng xuống đỉnh đầu cự ngạc!
ẦM RẦM RẦM—!!!!
Thiết Phiến nện trúng đầu ngạc, khí lưu bạo phát, thổi tung mọi thứ bốn phương tám hướng!
Những tu sĩ ở gần—bất kể địch ta—đều bị sóng xung kích đánh văng tứ tán, người gãy xương, kẻ nát thịt, bị hất bay như bao bố, rơi mạnh vào tường hoặc kiến trúc phía sau, thê thảm vô cùng!
Cự ngạc rú lên thảm thiết, thân thể khổng lồ bị đánh thụp xuống, hơn nửa thân mình chìm lại vào dòng tử thủy!
Răng rắc, răng rắc…
Giáp xương toàn thân bị chấn gãy, xương đinh gãy nát vô số.
Trong thân ngạc, Bạch Cốt Ngạc Ma hộc ra một ngụm máu đen, lảo đảo suy sụp.
Dù cự ngạc giãy dụa muốn phản kích, nhưng Bạch Cốt Ngạc Ma biết thời cơ chưa tới, lập tức khống chế nó lặn sâu xuống dòng tử thủy, chuẩn bị tạm thời dưỡng thương.
Bởi lẽ, đây chính là át chủ bài lớn nhất của hắn—không thể vì một đòn giao chiến sớm mà tổn hao chiến lực, đành tạm thoái để mưu đồ tái chiến sau.
.
Bình luận truyện