Tiên Ấn
Chương 46 : Giác ngộ của cường giả
Người đăng: traitimbanggo
.
Ngọc bài màu tím lơ lửng trên bầu trời, bên trong có ánh sáng vàng lưu chuyển, bên ngoài có những tia sáng kì dị bắn ra bốn phía rồi cuối cùng ngưng tụ thành một chữ “Đế” cổ xưa. Đế ở trên trời như là chúa tể, đại biểu cho dụ lệnh của Tiên Đế, có quyền lợi chí cao, có vinh dự vô thượng.
Dụ lệnh vừa ra, uy thế ngập trời, vạn linh thần phục.
Đối mặt với áp lực như thế, tất cả Tiên Sĩ kìm lòng không được quỳ rạp trên đất, thậm chí có một số đệ tử run rẩy toàn thân, đó là sự kính sợ đến từ sâu trong linh hồn.
Dương Quân Thạch thấy cảnh tượng này thì mỉm cười khinh thường, thầm nghĩ bọn nhà quê trước mắt này quả nhiên là chưa từng ra thành thị, "Đế Lệnh" này chẳng qua là một đạo hình chiếu do thượng giới truyền xuống thế mà đã bị dọa đến mức như vậy, nếu nhìn thấy "Đế Lệnh" thực sự chắc sợ tới mức hồn phi phách tán quá!
Đương nhiên, "Đế Lệnh" thực sự cũng không cũng phải một Tiến Sĩ có quan tịch nho nhỏ như hắn có thể chạm đến.
“Được rồi, tất cả hãy đứng lên đi!”.
Thu hồi lệnh bài, Trầm Ngọc khoát tay nói:“Lần này chúng ta phụng mệnh mà đến, cũng không muốn khoa trương quá mức, vì thế một ít nghi lễ phiền phức tốt nhất là nên miễn đi.”.
“Đa tạ đại nhân.”.
Mọi người đứng dậy rồi lại thi lễ.
Ngô Niệm Tri với tư cách là người có kiến thức rộng rãi nhất trong ba nghi trượng, cũng đã đoán được ý đồ đến đây của hai vị Tiên Quan, vì vậy nhẹ giọng dò hỏi:“Hai vị đại nhân lần này đột nhiên đến đây chiêu mộ binh lính Tiên Nô, hẳn là Tiên Ma chiến trường sắp mở ra?”.
“Hả!?”.
Nghe bốn chữ “Tiên Ma chiến trường”, trong lòng hai người Trác Vô Cấu cùng Liên Vân run lên, trong ánh mắt mang theo vài phần e ngại, mà các đệ tử còn lại thì lộ ra vẻ mờ mịt trên mặt.
Cực bắc Tiên Giới là biển mây mênh mông, vô cùng vô tận, hỗn độn quy hư.
Nghe nói, tại tận cùng biển mây có một khe hở không gian rất lớn thông với hai giới Tiên Ma, cứ cách ngàn năm lại có các tộc Ma giới xâm lấn......
Vì bảo vệ Tiên Giới, từ đời Tiên Đế thứ nhất dùng thần thông vô thượng thiết hạ phong ấn tại xung quanh khe hở không gian, bày ra tiên binh để chống cự giặc ngoại xâm.
Năm tháng trôi qua, giữa Tiên Ma giết chóc càng ngày càng thảm thiết, ngay Đại La Kim Tiên cũng có thể chết bất cứ lúc nào, dần dần nơi phong ấn kia liền trở thành chiến trường Tiên Ma. Vì thế, mỗi lần chiến trường mở ra thì thượng giới sẽ phái sứ giả đến "Nhất Trung Thiên", bàn bạc cùng thế lực khắp nơi để chiêu mộ số lượng lớn Tiên Nô, nói là làm lính thực chất chỉ là tấm bia đỡ đạn thôi.
Trầm Ngọc thấy có người lên tiếng nên cũng gật đầu nói:“Đúng vậy! Phía bắc truyền đến tin tức phong ấn chiến trường bắt đầu buông lỏng, trong trăm năm tất có một trường ác đấu, nên phải chuẩn bị cho thật tốt. Chiến trường Tiên Ma quan hệ đến an nguy toàn bộ Tiên Giới, từng Tiên Tông đều có nghĩa vụ xuất lực, lần này Tây Phượng Lân Thái Nhất Tông đã dâng ra năm ngàn Tiên Nô, còn lại năm ngàn Tiên Nô do ba đại Tiên Tông tại Đông Phượng Lân các ngươi bổ sung.”.
“Cái này!.”.
Ba vị chấp sự nhìn nhau trao đổi, sau đó Trác Vô Cấu nói với giọng cung kính:“Hai vị đại nhân đường xa đến, vốn không nên trì hoãn thời gian của đại nhân, bất quá việc này chúng ta thật sự không cách nào làm chủ mà phải báo cáo việc này về Tông môn cho ba vị tông chủ thương nghị định đoạt. Hơn nữa, hôm nay chưa tới tháng tụ tập, tất cả quáng nô đều bị phái đi lấy quặng , kính xin đại nhân kiên nhẫn chờ đợi vài ngày.”.
Trầm Ngọc trầm mặc không nói, một bên Dương Quân Thạch nói hờ hững:“Chúng ta công vụ bề bộn, các ngươi mau chóng truyền lời đi.”
“Dạ dạ, sẽ không làm chậm trễ thời gian của đại nhân..”.
Ngô Niệm Tri vội vàng nói phụ theo:“Kính xin đại nhân hãy đến động phủ nghỉ ngơi một lát, chúng ta liền đi truyền lời.”.
Dương Quân Thạch nhìn về phía Trầm Ngọc, sau đó gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Sau đó, hai người được Ngô Niệm Tri đưa vào động phủ.
......
------------.
Ngôi sao chuyển động, không có ban ngày mà cũng chẳng có ban đêm.
Phụ cận Thiên Uyên sơn mạch có một đội Tiên Sĩ tuần tra cưỡi thuyền mây từ từ lướt qua trên không.
Tại Tiên Giới, chỉ có tu vi vượt qua Thiên Tiên mới có thể ngự không phi hành, ngoài ra chỉ có thể mượn nhờ ngoại vật. Rất rõ ràng, dưới chân đội Tiên Sĩ tuần tra này đúng là một kiện linh khí phi hành.
“Các ngươi có nghe gì hay không? Vài ngày trước có người đánh nhau ở bên ngoài rừng hoang gây ra động tĩnh rất lớn.”
“Đúng vậy! Nghe nói là có hai vị cao thủ đang tranh đấu, ngay cả hộ vệ nô thì cũng đến đó.”
“Không đúng, sao ta lại nghe là có một vị tiền bối tu luyện ở nơi đó!”
“Chắc là gặp mãnh thú.”
“Các ngươi nói cũng không đúng, ta có một vị bằng hữu ngày đó vừa vặn đi ngang qua, nghe nói là một vị đại sư đang thí luyện Tiên Phù, uy lực cường đại vô cùng, ít nhất cũng là Tiên Phù năm giai.”
“Năm giai a! Vậy cũng thật sự là lợi hại.”.
“Xì, Tiên Phù năm giai thì sao, coi như là Tiên Phù mười hai giai còn không phải là không sánh bằng một ngón tay của Đại La Kim Tiên .”
“Ừ, Tiên Phù thứ này thì chỉ có tác dụng lúc ở cảnh giới thấp mà thôi, đợi đến khi cảnh giới cao lên thì tùy tiện một đạo pháp quyết đều lợi hại hơn so với Tiên Phù.”
“Hắc hắc, vậy thì vẫn phải chờ đến khi ngươi có cảnh giới cao rồi nói sau!”.
......
Trên thuyền mây, mười đội viên tuần tra nhao nhao nghị luận, thỉnh thoảng truyền đến từng đợt tiếng cười.
Lúc này, tu sĩ trung niên cầm đầu nhịn không được mở miệng quát lớn:“Các ngươi đừng có nói chuyện người khác nữa, làm tốt chuyện của mình đi, nghe nói trong khoảng thời gian gần đây có rất nhiều thượng tiên đã đến hạ giới, các ngươi cẩn thận một chút cho ta, nếu có gì sơ xuất thì ta cũng không bảo vệ được các ngươi.”.
“Vâng, đội trưởng.”.
Các đội viên nghe xong vội vàng lên tiếng trả lời, ai ai cũng tự thu liễm lại.
Tu sĩ trung niên đang muốn gật đầu, bỗng nhiên quay đầu nhìn xuống phía dưới, bất giác nhăn mày lại.
“Đội trưởng, có phải có tình huống gì hay không?”
Chúng đội viên theo ánh mắt nhìn lại, phát hiện phía dưới ngoại trừ cây dại với bãi đá thì không thấy nửa cái bóng người.
Tu sĩ trung niên quan sát một hồi mà không phát giác ra manh mối gì, vì vậy khoát tay áo ý bảo không có vấn đề gì.
“Đi thôi, chúng ta đi đến phía bắc nhìn xem.”.
“Vâng!”.
......
Ngay khi thuyền mây tuần tra rời khỏi không lâu thì có một hòn đá trên mặt đất khẽ lung lay rồi có một người chui ra từ trong hố đất, vị trí này đúng là nơi vừa rồi tên tu sĩ trung niên kia nhìn chăm chú vào.
Bạch Mộc Trần đứng thẳng lên, phủi phủi bụi đất trên người rồi nhìn về phía đội ngũ tuần tra rời đi.
Vừa rồi thật sự là vô cùng hung hiểm, tên đội trưởng tuần tra kia có tính cảnh giác rất cao, nếu không phải Bạch Mộc Trần tại thời khắc mấu chốt nội liễm tâm thần, làm cho mình bảo trì trạng thái không minh, nói không chừng hắn đã bị phát hiện.
Sau khi rời khỏi thành thị, Bạch Mộc Trần cũng không có chọn cách rời xa nơi này bởi vì thế giới bên ngoài với hắn mà nói là quá lạ lẫm, hơn nữa khắp nơi đều có nguy hiểm, với năng lực hiện tại của hắn thì đừng nói tạo ra trò trống gì mà ngay cả việc tự bảo vệ mình đã là vấn đề rồi. Vì thế, sau khi nghĩ kỹ, hắn quyết định tiếp tục lưu lại, ít nhất hắn còn khá quen thuộc nơi này, chỉ cần mình cẩn thận làm việc chắc cũng không xảy ra chuyện gì.
Mặt khác, Bạch Mộc Trần dần dần có chút hiểu được, lần này liên tiếp có người tìm đến nói lên một điều là rất có thể mình đã bị quấn vào trong vòng xoáy phân tranh nào đó, hôm nay muốn thoát thân chỉ sợ là vô cùng khó khăn. Hiện tại điều duy nhất hắn có thể làm là tìm mọi biện pháp tăng lên thực lực của mình. Đáng tiếc tăng lên thực lực cần tiêu tốn rất nhiều, nào là mua sắm nhiều tiên đan, nào là mua sắm nhiều tiên mộc cùng ấn phù... Cái nào mà không phải dùng tiền chứ? Vạn bất đắc dĩ hắn không thể không quay lại nghề cũ là tới Thiên Uyên sơn mạch vụng trộm thu thập tiên thạch.
Tâm niệm vừa động, Bạch Mộc Trần nhanh chóng nhảy vào bên trong màn sương đen ở Thiên Uyên sơn mạch.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện