Tiên Ấn

Chương 42 : Lá mặt lá trái

Người đăng: traitimbanggo

.
Một cái là tâm đắc tu hành của Đại La Kim Tiên chín phẩm, một cái là mầm móng căn cơ bị hao tổn của Đại La Kim Tiên chín phẩm, hai thứ này đều có thể nói là tiên đạo chí bảo, nhất là kinh nghiệm tu hành của Kim Tiên là vật mà vô số Tiên Sĩ ước mơ tha thiết. Mà hiện tại, hai thứ này cũng bại lộ ở trước mắt người khác. "Tiểu tử, hai thứ này là cái gì vậy?" Ánh mắt không tốt của Quách Nam nhìn về phía Bạch Mộc Trần, giọng điệu chất vấn kia như là lời nói của một vị chấp pháp chính nghĩa. Có câu cửa miệng rằng thất phu vô tội nhưng mang báu vật thì có tội. Đạo lý dễ hiểu như thế sao Bạch Mộc Trần không hiểu chứ? Hắn vốn đã phi thường cẩn thận, đến nay vẫn giữa hai thứ này ở bên người nhưng hắn không nghĩ tới Quách Nam lại bá đạo như thế, chẳng những thẳng tay lục soát túi tồn trữ của mình mà còn không kiêng nể gì tra soát trên người mình, thật sự là làm hắn vừa sợ vừa giận! "Bẩm đại nhân, ngọc giản này là Cổ tiền bối lưu lại một chút tâm đắc tu hành tiên đạo, còn hạt châu nát kia là tiểu nhân mua trên hàng vỉa hè tại Nô Thị, lúc ấy cảm thấy hạt châu này có chút cổ quái cho nên mang theo bên người. . ." Bạch Mộc Trần khom người trả lời, cho dù hết hồn nhưng trên mặt cũng không thấy một chút vẻ bối rối nào. "Ngươi. . . Ngươi nói cái gì? Đây. . . Đây là tâm đắc tu hành của Cổ Thiên Hành. . ." Quách Nam nghe câu đầu tiên của Bạch Mộc Trần nhất thời tâm thần run rẩy, kích động không kiềm chế được, còn sau đó đối phương nói gì thì hắn căn bản là không có để tâm. Chỉ thấy hắn cầm lấy ngọc giản rồi dùng thần thức đảo qua chỉ thấy số lượng tin tức khổng lồ tràn vào trong đầu. . . Thiên Hành Lục! ? Quả nhiên là tâm đắc tu luyện của Đại La Kim Tiên chín phẩm, thần vật như thế mà lại nằm trong tay một Tiên nô nho nhỏ thật sự là giậm chân giận dữ, giậm chân giận dữ a! Mừng như điên! Ghen ghét! Tham lam! Dục vọng! Sát khí! Do dự! Chỉ trong nháy mắt, trong lòng Quách Nam hiện lên vô số ý niệm. Cảm giác trên người đối phương đột nhiên lộ ra một tia sát khí, Bạch Mộc Trần liền hiểu mọi chuyện không tốt nên vội vàng giải thích: "Đúng vậy đại nhân, lúc Cổ tiền bối rời đi có nói gặp nhau là duyên phận nên để lại ngọc giản này cho tiểu nhân, đáng tiếc ngộ tính của tiểu nhân quá nông cạn, sao có thể tìm hiểu được ảo diệu trong đó. . ." Dừng một chút, Bạch Mộc Trần ra vẻ giật mình nói: "Đúng rồi, đại nhân có tu vi Thiên Tiên, nhất định là thiên tư thông minh, một khi tiểu nhân đã vô duyên cùng vật ấy còn không bằng hiến tặng nó cho đại nhân, như thế đại nhân nhất định có thể phát dương quang đại tâm đắc của Cổ tiền bối ." "Ngươi. . . Ngươi nói cái gì? ! Ngươi muốn hiến dâng ngọc giản này cho ta?" Quách Nam nghe vậy sửng sốt, hai con mắt nhìn chằm chằm đánh giá đối phương, sát niệm trong lòng tạm thời buông xuống. Bạch Mộc Trần cười cười xấu hổ rồi nói thẳng: "Không dối gạt đại nhân, kỳ thật tiểu nhân cũng biết thân biết phận, sau khi có được thứ này thì cuộc sống hàng ngày của tiểu nhân cũng trở nên khó bình yên, lúc nào cũng sợ bị người khác biết thì lại hại đến tính mạng của chính mình. Tiểu nhân chính là Tiên nô, nào có phúc giữ lấy vật ấy chứ. Hơn nữa tư chất tiểu nhân bình thường, cho dù cứ cố giữ vật ấy chỉ sợ cũng chỉ phụ sự nhờ vả của Cổ tiền bối ." "Không sai không sai. . ." Quách Nam gật đầu liên tiếp, cố nén sự kích động trong lòng rồi nói: "Không ngờ tiểu tử ngươi lại có đầu óc sáng dạ như thế, chẳng những hiểu được nên lấy hay nên bỏ mà còn có thể vượt qua được cám dỗ to lớn như thế, coi như là hạng người có tâm chí kiên định ." "Đại nhân quá khen." Bạch Mộc Trần liên tục chắp tay, thái độ vô cùng khiêm tốn. Ý cười thu liễm, vẻ mặt Quách Nam nghiêm nghị nói: "Bảo bối trên thế gian nên thuộc về người có đức. Ngươi đã có quyết định như thế, vậy Quách mỗ sẽ thành toàn cho ngươi. . . Đương nhiên, Quách mỗ cũng sẽ không lấy không đồ của ngươi, sau khi ta ghi nhớ vật ấy sẽ trả lại ngươi, hơn nữa nếu về sau ngươi gặp khó khăn gì cứ việc tìm đến Quách mỗ." "Đa tạ đại nhân tài bồi, tiểu nhân cảm kích vô cùng!" Bạch Mộc Trần biểu hiện kính cẩn vạn phần, nhưng trong lòng cũng cười lạnh không thôi. Nói cái gì mà trả lại với hứa hẹn trợ giúp chứ, hết thảy đều chỉ là nói suông không đáng một đồng mà thôi. Bạch Mộc Trần xem như nhìn thấu, hôm nay tiên đạo đã không hề đại biểu cho thiên địa chính đạo mà là một thế giới trong đó quyền lực vi tôn, cái gọi là đạo đức cùng tu dưỡng hay chính trực cùng thiện lương lại càng không biết bị quăng đến cái góc nào rồi, hạng người tu vi cao tới đâu chẳng qua cũng chỉ là ỷ thế hiếp người, căn bản không đáng để tôn trọng và tôn kính. "Tốt! Tốt lắm!" Quách Nam gật đầu phi thường hài lòng, tiến lên vỗ vỗ vai Bạch Mộc Trần tỏ vẻ tán thưởng. Rồi sau đó, hắn nhìn nhìn hạt châu tàn phá kia thấy không có chỗ nào đặc biệt liền hào phóng trả lại cho đối phương. Bị Quách Nam vỗ vai hai cái, trong lòng Bạch Mộc Trần bỗng nhiên cả kinh, cảm giác có vật gì đó chui vào thân thể của mình, nhưng là sau khi hắn cẩn thận xem xét vẫn chưa phát hiện ra điều gì bất thường. Càng là như thế càng khiến cho người ta lo sợ. Bạch Mộc Trần không cho rằng mình bị ảo giác, rất có thể đối phương đã hạ cấm chế gì đó trên người mình, chỉ vì tu vi mình quá thấp nên không phát hiện ra vấn đề mà thôi. Dù là như thế, hắn vẫn là không dám lộ ra nửa điểm dị sắc, ngược lại giả bộ ra vẻ cảm động đến rơi nước mắt. "Đại nhân nếu không còn chuyện gì phân phó thì tiểu nhân không quấy rầy đại nhân nghỉ ngơi nữa." "Được rồi, ngươi đi đi, nếu là gặp khó khăn gì thì tới nơi này tìm ta." "Tạ ơn đại nhân." Bạch Mộc Trần cung kính trả lời rồi cáo lui, Quách Nam tìm được chỗ tốt nên cũng không làm khó hắn nữa. . . . ———————————— Tiên hành vô quy xử, mạc tiếu quỷ thần ngôn. Rời khỏi Tàn Thư Tập, Bạch Mộc Trần đi trên đường cái trong Nô Thị, trong lòng có chút mờ mịt, có chút trống rỗng. Ở Tiên Giới ba mươi năm, lần đầu tiên Tàn Thư Tập cho hắn một cảm giác gia đình, đáng tiếc từ nay về sau hắn sẽ không thuộc về nơi này nữa. "Thôi, sớm hay muộn cũng phải rời khỏi , chính là hiện tại trước tiên . . ." Bạch Mộc Trần thở thật dài, lập tức mỉm cười một cách đau khổ. Có đôi khi, hắn rất chán ghét sự dối trá của mình, nhưng là vì sinh tồn, hắn không thể không lá mặt lá trái, làm ra vẻ nghèo hèn. Tại trước mặt các thế lực lớn kia, điều duy nhất hắn có thể làm chỉ là cố gắng giữ lại một điểm tôn nghiêm bé nhỏ này. Cây cao chọc trời dễ bị gãy đổ nhưng cỏ dại lại có thể tồn tại dưới gió mạnh mưa rào. Sinh linh hèn mọn nhưng lại sức sống cứng cỏi như vậy, Bạch Mộc Trần hy vọng mình cũng có thể như thế. . . . ———————————— Trong Tàn Thư Tập, Quách Nam quỳ trên mặt đất, một mặt Huyền Quang Kính lơ lửng phía trên, trong đó hiện ra một thân ảnh mờ ảo không nhìn rõ chân thật. "Tiểu nhân Quách Nam, bái kiến quan gia!" Quách Nam cung kính dập đầu về phía thân ảnh trong kính, trong ánh mắt đâu còn có nửa điểm cao ngạo. "Tình huống hạ giới như thế nào?" Trong kính truyền ra một giọng nói ôn hòa khiến cho người ta vô cùng thoải mái. Quách Nam vội vàng nói: "Bẩm quan gia, Tàn Thư Tập đã thu hồi. . . Chẳng qua, theo người trông coi trong này nói đã có đệ tử Phi Thăng Điện tới đây." "A? Người tới là ai?" "Một người là Hoa Tử Lệ, tôn nhi của đại trưởng lão Phi Thăng Điện, còn có một người là Vân Tố, con gái của Cổ Thiên Hành, tiểu nhân hoài nghi Cổ Thiên Hành để lại thứ đó con gái của mình. . ." Lập tức, Quách Nam bẩm báo tất cả sự việc vừa phát sinh, chỉ che giấu chuyện mình đạt được tâm đắc tu hành của Cổ Thiên Hành. "Quan gia, theo tiểu nhân quan sát thì Tiên nô kia chắc không biết tình huống, có nên bắt hắn. . ." "Câm mồm!" Người trong kính cắt ngang lời nói của Quách Nam một cách lạnh lùng rồi nói với vẻ nghiêm túc:"thủ đoạn của Cổ Thiên Hành ngươi biết được bao nhiêu? Ngươi quan sát? Chỉ bằng ngươi có thể quan sát ra cái gì hả? Năm đó đường đường là Tinh Diệu Tiên Quân cũng thiếu chút nữa ngã trên tay Cổ Thiên Hành, huống chi là ngươi?" "Dạ dạ, tiểu nhân vọng ngôn ." Nghe được lời ấy, Quách Nam ứa ra mồ hôi lạnh. Hắn vừa rồi quả thật có tư tâm, hy vọng có thể mượn cơ hội diệt trừ Bạch Mộc Trần, sau đó sẽ không có ai biết chuyện hắn có được tâm đắc tu hành của Cổ Thiên Hành. Trầm mặc một lát, người trong kính thản nhiên nói: "Được rồi, nên xử trí người này như thế nào thì cấp trên đều có tính toán rồi, ngươi chỉ cần giám thị người này cho tốt, không được cho hắn phát hiện ra, càng không nên động đến hắn, nói không chừng Cổ Thiên Hành còn có thể quay lại tìm hắn. . . Ngươi nghe có hiểu hay không?" "Thuộc hạ hiểu được " Quách Nam vâng dạ vái lạy 3 lần, Huyền Quang Kính hóa thành một làn khói nhẹ dần dần tiêu tán trong không trung. . . . ————————————
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang