Tiên Ấn

Chương 147 : Ùn ùn kéo đến

Người đăng: vipnd2003

.
Thư lâu biệt viện, mùi thuốc lan tỏa khắp nơi. Giờ phút này, Tiểu Ức Khổ đang ngồi lặng yên bên cạnh dược đỉnh, vẻ mặt chuyên chú quan sát lửa trong lò, thỉnh thoảng bấm động thủ quyết để khống chế cường độ của ngọn lửa. Trên ghế đá cách đó không xa, Bạch Mộc Trần cầm một cuốn sách yên tĩnh lướt xem, tựa hồ không quan tâm tới quá trình luyện đan của tiểu cô nương kia, cũng chẳng có nửa điểm chỉ đạo nào. Mà bên hồ nước, Nam Môn Phi Vũ đang chơi đùa với tiểu tiên điêu, còn Ôn Nhã nhìn Tiểu Ức Khổ từ phía xa xa, trên trán lộ ra vài phần khẩn trương và mong đợi. Ngay từ nửa năm trước, Tiểu Ức Khổ đã thông qua khảo nghiệm, chính thức trở thành luyện dược sư trong khách sảnh. Mà hôm nay được Bạch Mộc Trần dạy dỗ, tiểu cô nương chẳng những có thể luyện chế thành công ba mươi hai loại hạ phẩm linh dịch cùng với tám loại trung phẩm linh dịch, thậm chí còn có thể luyện chế được ba loại thượng phẩm linh dịch, theo thứ tự là "Hóa Linh Dịch ", "Tụ Linh Dịch" và "Tẩy Linh Dịch” . . . có thể trợ giúp Chân Tiên tu luyện, đề luyện tiên nguyên, củng cố căn cơ. Chẳng qua Tiểu Ức Khổ cũng không vì thành tựu như thế mà thỏa mãn, nàng là người nhận được truyền thừa Thượng Cổ đan đạo, lại có Bạch Mộc Trần dốc lòng dạy dỗ, càng làm cho nàng cảm thấy áp lực vô cùng, nhưng cũng tràn đầy hi vọng đối với tương lai. . . Mình nhất định phải cố gắng hơn nữa, phải trở thành một vị luyện đan đại tông sư được người người kính ngưỡng , đem đan đạo truyền thừa phát dương quang đại. Đối với quyết tâm của tiểu cô nương này, Bạch Mộc Trần tự nhiên ủng hộ vô cùng. Luyện đan sư vô luận đi đến nơi đâu, cũng sẽ được coi trọng vô cùng. Mà một khi Tiểu Ức Khổ trở thành luyện đan sư, mới coi như có tư cách cùng thủ đoạn đặt chân ở Tiên Giới. Hơn nữa Bạch Mộc Trần tin tưởng, dựa vào luyện đan sư trân quý, Nam Môn thị tộc nhất định sẽ đối xử tốt với hai mẹ con Ôn Nhã, như vậy cho dù có một ngày mà mình phải rời đi, cũng sẽ không phải lo lắng cho bọn họ. Dĩ nhiên, từ luyện dược sư trở thành luyện đan sư là một quá trình rất dài dòng, không những cần truyền thừa và cố gắng, còn cần có thiên phú cùng kỳ ngộ nhất định. "Phốc! " Một tiếng trầm muộn từ trong lò đan vang lên, ngay sau đó từ trong lò đan tỏa ra mấy làn khói đen, trong không khí tràn ngập một mùi gay mũi. "Đại thúc, ta. . . ta đã thất bại rồi." Tiểu Ức Khổ thở hỗn hển ngồi bệt xuống trước lò đan, vẻ mặt buồn bã như đưa đám. Đây đã là lần thứ mười nàng thử luyện chế đan dược, kết quả mỗi lần đều tại thời điểm cuối cùng "luyện dược thành đan" thất bại trong gang tấc. Cho dù tiểu cô nương này ý chí kiên định, hiện tại cũng có đôi chút dao động rồi, chẳng lẽ thật sự mình không có thiên phú luyện đan hay sao? "Tiểu thư đừng nên nản chí, luyện đan cũng không phải việc một sớm một chiều, chỉ có kiên trì bền bỉ, mới có thể thành công. . ." Bạch Mộc Trần xuất hiện tại bên cạnh tiểu cô nương, nhẹ nhàng vuốt ve đầu nàng, trong lời nói tràn đầy khích lệ. Sau đó, Ôn Nhã cùng Nam Môn Phi Vũ cũng đi tới. "Chi chi! " Tiểu tiên điêu nhảy vọt tới, rơi vào trong lồng ngực của tiểu cô nương, thân mật cọ cọ, giống như đang an ủi tiểu chủ nhân của mình. "Thất bại thì thất bại chứ sao, luyện đan mấy chuyện này, thật sự quá nhàm chán mà. Ức Khổ muội muội, hay là chúng ta đi luyện kiếm đi . . Nam nhân chân chính, phải biết sử dụng kiếm, hắc hắc. . ." "Tiểu tử thúi, lại nói bậy bạ gì đấy, đừng có dạy hư Khổ nhi nhà ta! " "Ôi, đau . . . đau , lỗ tai của ta. . . Ôn di tha mạng, tha mạng a! Ta sẽ không nói nữa không phải được rồi sao. . ." "Hừ! " Thấy Nam Môn Phi Vũ bị mẫu thân dạy dỗ, Tiểu Ức Khổ phù một tiếng bật cười, thấy hai người nói qua nói lại, tâm tình của nàng nhất thời cũng vui vẻ vài phần. Tiếp theo, được Bạch Mộc Trần chỉ điểm , tiểu cô nương tổng kết lại kinh nghiệm thất bại, sau đó bắt đầu thử lại lần nữa. "Bạch tiên sinh.” Chính vào lúc này, Tư Đồ Hôi đi tới rất nhanh, thấy Ôn Nhã mấy người ở đây, vội vàng bước lên làm lễ: "Tiểu nhân Tư Đồ Hôi, bái kiến Tam thiếu gia, Ôn phu nhân. . ." "Tư Đồ huynh có chuyện gì? " "Bạch tiên sinh, thị tộc tam phòng cùng tứ phòng chưởng phòng ở bên ngoài cầu kiến. . ." Khẽ do dự một hồi, Tư Đồ Hôi còn nói thẳng: "Bọn họ. . . Bọn họ muốn gặp Ôn phu nhân. . . Còn có, đây là thứ bọn họ bảo ta giao cho phu nhân. " Vừa nói, Tư Đồ Hôi lấy ra hai cái túi trữ vật đưa lên. "Bọn họ tới đây làm gì? ! " Sắc mặt Ôn Nhã trầm xuống, trong mắt lạnh lẻo lẫm lẫm. Tiểu Ức Khổ cũng dừng tay, khuôn mặt lo lắng nhìn về phía mẫu thân mình. Đối với hai mẹ con Ôn Nhã mà nói, đó là một đoạn thời gian đầy u ám, ngập tràn đau khổ và tuyệt vọng, để cho các nàng không muốn nhớ tới nữa. Nếu như không phải có Bạch Mộc Trần, các nàng không dám nghĩ xem cuộc sống bây giờ sẽ bi thảm đến mức nào. Cho dù hiện tại cuộc sống của các nàng rất thoải mái, nhưng đoạn năm tháng ký ức kia ở trong lòng các nàng, sẽ trở thành nỗi ám ảnh khó có thể quên đi. Nếu nói báo thù, dựa vào tu vi Chân Tiên Cửu Phẩm của Ôn Nhã , muốn rửa sạch sỉ nhục trước đây cũng chẳng khó khăn, hơn nữa phía sau nàng còn có Bạch Mộc Trần ủng hộ, cho dù Gia chủ cũng muốn cố kỵ ba phần. Chẳng qua Ôn Nhã không nghĩ tới việc báo thù, ít nhất hiện tại không có ý nghĩ như thế. Những năm qua, nàng đã mất quá nhiều, nhưng cũng nhận được không ít, có một số chuyện nàng đã sớm nhìn thấu rồi, có lẽ thỉnh thoảng nhớ tới những chuyện này, trong lòng vẫn còn oán trách, nhưng nàng cũng không để cho cuộc sống của mình chìm trong thù hận. "Để cho bọn họ về đi, ta không muốn nhìn thấy bọn họ nữa." Ôn Nhã hít một hơi thật dài, tâm tư tức giận cũng dần dần bình phục. Hôm nay, thái độ của Ôn Nhã đối vớ tam phòng tứ phòng, giống như là đối với người xa lạ. Không sai, là người xa lạ, không phải người thân, sẽ không có hận, cũng tuyệt không có yêu. "Chuyện này. . . “ Tư Đồ Hôi vẻ mặt khó xử nhìn về phía Bạch Mộc Trần, hắn biết, nếu như chính mình quay về trả lời như vậy, sợ rằng không thoát khỏi trách phạt. "Những thứ này có thể lưu lại, để cho bọn họ đều đi về đi thôi, bọn họ tự nhiên biết có ý gì." Bạch Mộc Trần cười nhận lấy túi đựng đồ, tiện tay đưa cho Tiểu Ức Khổ. Hắn có thể hiểu được tâm trạng của Ôn Nhã, đồng thời cũng hiểu được cảm giác cừu hận ghi khắc trong lòng, loại cảm giác này còn hơn cả khắc cốt ghi tâm, bởi vậy hắn hi vọng mẹ con Ôn Nhã không phải sống trong thù hận. Những thứ này lưu lại, đồng nghĩa với ân oán phân minh, chỉ có thật sự buông bỏ thù hận, mới có thể có cuộc sống mới. Ôn Nhã muốn ngăn cản, nhưng suy nghĩ một chút vẫn dừng lại, chỉ hướng về phía Tư Đồ Hôi nhàn nhạt gật đầu . "Vâng vâng, tiểu nhân sẽ đuổi bọn họ đi. . ." Tư Đồ Hôi thấy vậy vội vàng đồng ý, hướng về phía Bạch Mộc Trần gật đầu cảm kích, sau đó thối lui khỏi biệt viện. "Mẫu thân. . ." Tiểu Ức Khổ đi tới bên cạnh Ôn Nhã, kéo tay của mẫu thân, yên lặng nhìn mẫu thân. "Ta không sao." Ôn Nhã vuốt ve hai má con gái mình, nhẹ giọng nói: "Chỉ cần ngươi có thể sống thật tốt , chuyện gì mẫu thân cũng có thể buông bỏ được, thật sự bỏ được. " Mẹ con ôm nhau, ôn tình nhàn nhạt lưu chuyển trong lòng. Bạch Mộc Trần và Nam Môn Phi Vũ thấy vậy tâm tình cũng vui vẻ rất nhiều. "Chi chi! " Tiểu tiên điêu đột nhiên nhảy ra ngoài, không khí thương cảm nhất thời bị xua tan. "Ức Khổ muội muội, mau cho ta xem xem, đám người kia tặng những thứ gì . . ." Nam Môn Phi Vũ không nén được tò mò nhảy tới xem xem bên trong túi đựng đồ có gì, không khỏi tiếng kêu tới: "Oa oa, lần này tam phòng tứ phòng sợ rằng tốn không ít tâm huyết a, hơn ba vạn tiên thạch, còn có hai món thượng phẩm phi kiếm cùng hai kiện linh bảo. . . Ngô, hàn băng tiên ngọc, tiên thú nội đan. . . Sao? Có chút không nhận ra. . . Nga nga, các loại dược liệu trân quý cũng không ít, xem ra bọn họ biết Ức Khổ muội muội luyện đan, vì vậy mà chuẩn bị những thứ này. . . Hắc hắc, Ức Khổ muội muội có thể không lo về dược liệu nữa rồi. " "Nhiều như thế sao! " Ôn Nhã nghe thấy thế thì ngẩn người, nàng biết tam phòng tứ phòng muốn bù đắp lại cho mẹ con mình, lại không nghĩ tới đối phương lại xuất ra nhiều như thế, vượt xa khỏi dự đoán của nàng. Bất quá, vừa nghĩ tới địa vị của Bạch Mộc Trần ở Nam Môn thị tộc hôm nay, Ôn Nhã cũng thấy bình thường. Dựa vào sự cọi trọng của gia chủ cùng Đại Trưởng lão đối với Bạch Mộc Trần, đoán chừng tam phòng tứ phòng thừa nhận áp lực không nhỏ , nhất là sau khi giá trị của Tàng Thư Lâu được thể hiện. . . Nếu không, bọn họ đám người cũng sẽ không chạy tới nhận lỗi như thế. Đang lúc Ôn Nhã ngây người, lại là một loạt tiếng bước chân vang lên trong biệt viện. "Mai Tình gặp qua Bạch tiên sinh. . ." Một thanh âm uyển chuyển truyền đến, chính là Đại phu nhân của Nam Môn thị tộc Mai Tình, mà phía sau của nàng, Nam Môn Khiếu Vân bị trói chặt, vẻ mặt không tình nguyện đi theo. Thấy bộ dáng hai người như thế, Ôn Nhã đám người trong lòng hiểu rõ. Bạch Mộc Trần không khỏi bật cười, xem ra, hôm nay thật là một ngày thật tốt để chấm dứt nhân quả. Chương trình ủng hộ Thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang