Thú Quyền - Dịch

Chương 8 : Luyện tinh hóa khí luyện khí hóa thần!

Người đăng: Độc Cô Phong

Ngày đăng: 15:16 16-06-2021

.
Lưu Uy không ngờ người đẹp lớp trưởng Lâm Diệu Đồng chẳng thân quen gì mấy lại chủ động mời mình đi ăn cơm, nhất thời ngẩn ra. Thế nhưng chỉ vài giây sau, cậu đã hiểu ra…  Taekwondo của Lâm Diệu Đồng không yếu nên cũng cảm thấy hứng thú với môn công phu khác. Lần này cô ấy mời mình ăn cơm chắc là bởi mình đã đánh bại Tôn Cường. “Được rồi, nhưng cậu phải đợi tôi một lúc đã. Tôi về ký túc lấy ít đồ chắc mất chút thời gian đấy.” Lưu Uy quay đầu lại nhìn, đám bạn trời đánh của cậu đã nộp bài thi bỏ đi từ bao giờ, người còn ngồi trong phòng toàn mấy bạn không thích hóng hớt mấy. Chuyện cậu và Lâm Diệu Đồng cùng đi ra ngoài chắc sẽ không bị bọn họ đồn đại linh tinh. Nghĩ vậy, Lưu Uy gật đầu, đồng ý với Lâm Diệu Đồng. Người bình thường đứng trước mặt Lâm Diệu Đồng thường sẽ tự nhiên có cảm giác tự ti, thế nên có rất nhiều người không dám làm quen với cô. Thế nhưng tâm cảnh của Lưu Uy lúc nào cũng bình thản, không có nỗi băn khoăn đó. Huống hồ chỉ là đi ăn một bữa bình thường với nhau thôi, cũng không phải nam nữ yêu đương thì Lưu Uy sợ cái gì? “Ừ, hình như ký túc xá nam của các cậu xa lắm nhỉ? Tôi tiễn cậu một đoạn nhé.” Dứt lời, Lâm Diệu Đồng cầm túi da nhỏ của mình qua, móc lấy chùm chìa khóa xe. “Cảm ơn!” Lưu Uy cũng không từ chối, đi theo Lâm Diệu Đồng ra khỏi phòng. Một chiếc xe thể thao màu đỏ đỗ bên ngoài khu dạy học, đó là xe Lâm Diệu Đồng. Thân là cô chủ của tập đoàn Hàn Lâm, ngoài việc lên lớp thì Lâm Diệu Đồng còn phải quản lí một vài công việc của tập đoàn. Thế nên buổi tối cô thường ở lại tập đoàn Hàn Lâm, khi tới trường thì lái chiếc xe này. Quãng đường đi bộ hơn hai mươi phút, lái xe chưa tới năm phút đã tới. Bước ra khỏi con xe thể thao, Lưu Uy mới thấy hơi hối hận. Ngoài ký túc có rất nhiều người biết Lưu Uy, tất nhiên là cũng biết cả Lâm Diệu Đồng. Thấy Lưu Uy bước từ xe Lâm Diệu Đồng ra, họ đều tò mò chỉ chỉ trỏ trỏ sau lưng, nghi ngờ Lưu Uy đi làm trai bao gì đó. Đôi khi con trai còn hóng hớt hơn con gái nhiều. Nhất là khi phát hiện ra một tên nghèo bình thường sống mờ nhạt lại bước ra từ xe của đại tiểu thư nhà giàu. Lưu Uy luyện Bát Cực Quyền nên lục thức nhạy bén, ánh mắt kì lạ của đám nam sinh kia như kim đâm sau lưng cậu, khiến cậu cực kì khó chịu. Lưu Uy cười khổ, vội vàng chạy nhanh lên gác, đi về phòng mình. Cậu phát hiện phòng không có một ai nên mở cửa ra, cầm bừa một vài món quần áo, cất Thú Quyền Đồ vào cẩn thận rồi mới khóa cửa kỹ, bước xuống gác. “Cậu lấy nhiều quần áo thế làm gì?” Thấy Lưu Uy cầm cái túi nilon to đùng, gói tận bốn năm cái áo, thêm hai cái quần con thì Lâm Diệu Đồng nhíu mày, khó hiểu hỏi cậu. “Nghỉ đông tôi tìm một công việc làm thêm, phải qua đó ở. Hôm nay dọn ít đồ qua đó đã!” Lưu Uy cười xấu hổ, nhét mấy cái quần con bên trên xuống, rồi mới kéo cửa sau xe ra, đặt cái túi ra ghế sau. Bản thân cậu mở cửa xe trước bên phải, ngồi xuống, thuận miệng nói: “Tìm chỗ ăn cái gì tạm đi, chỗ đắt quá tôi ngại lắm!” Lâm Diệu Đồng cười, khởi động xe phóng đi… Chỗ ăn không hề xa xỉ, chỉ là một quán cơm Tây tạm được, thế nhưng Lâm Diệu Đồng lại gọi liền mấy phần bò bít tết, tiêu không dưới một nghìn tệ. Lưu Uy vừa thầm cảm thán kẻ có tiền ra tay rộng rãi, vừa nhanh chóng tiêu diệt đồ ăn trước mặt không khách khí chút nào. Đứng tấn một đêm mệt mỏi, Lưu Uy phát hiện ra sức ăn của mình tăng lên khá nhiều. Ăn liên tục bảy, tám phần bít tết, lúc này Lưu Uy mới nhận ra hình như Lâm Diệu Đồng chỉ uống chút cà phê chứ không ăn gì cả. “Ha ha, người ta phải giữ dáng, buổi sáng không ăn nhiều được. À, chỗ này có đủ không, tôi nhớ người luyện võ có lượng cơm khá lớn nhỉ.” Lâm Diệu Đồng nhẹ nhàng dùng khuấy cốc cà phê trước mặt, ánh mắt có vẻ hứng thú nhìn Lưu Uy. Người luyện võ thường có sức ăn lớn hơn người bình thường nhiều. Chủ yếu là vì người luyện võ phải luyện tinh hóa khí, lấy năng lượng trong đồ ăn để rèn luyện gân cốt của mình, để gân cốt cường kiện, sức lực tăng gấp bội. Thế nên trong truyền thuyết dân gian, có cao thủ quốc thuật Trung Quốc dù dáng người mảnh khảnh nhưng một bữa lại ăn tới mười mấy cái bánh bao, sức lực sánh được với trâu rừng. Nguyên nhân lớn nhất chính là vì công phu luyện tinh hóa khí của bọn họ luyện chắc, lực lượng gân cốt mạnh mẽ. Tuy Lưu Uy đã luyện Bát Cực Quyền được một năm, nhưng không chú tâm đứng tấn, công phu luyện tinh hóa khí cũng chưa được tốt lắm nên sức ăn tăng vẫn còn hữu hạn. Dù vậy thì một bữa sáng ăn được bảy tám phần bít tết cũng phải bằng sức ăn của ba hay bốn cậu trai bình thường rồi! “Khó trách cậu lại gọi nhiều như vậy. Tôi còn tưởng cậu cũng ăn cơ. Sức ăn của tôi chỉ được vậy thôi, giờ no rồi!” Nhìn bốn năm phần bít tết còn thừa, Lưu Uy cười ha ha nói. “Đồ ngốc này, cậu tưởng người ta là heo à?” Lâm Diệu Đồng trợn trắng mắt, vừa rồi Lưu Uy nói bản thân chỉ ăn được bảy tám phần bít tết, cho rằng chỗ còn lại là Lâm Diệu Đồng ăn. Cô chỉ là con gái, ăn thế nào cho hết bốn năm phần bít tết? “Được rồi, mấy thứ này gói lại mang về đi. À Lưu Uy này, cậu đánh bại Tôn Cường, cậu ta không tới tìm cậu gây phiền phức chứ? Con người Tôn Cường khá nóng nảy, có lẽ sẽ không cố kỵ cái gì, cậu phải cẩn thận chút đó. À còn nữa, Bát Cực Quyền của cậu rất tốt, nhất định phải luyện tiếp đấy, đừng từ bỏ biết chưa?” Ăn xong, Lâm Diệu Đồng dùng giọng điệu lớp trưởng, ân cần dạy dỗ Lưu Uy một phen. “Bảy giờ tối thứ bảy này, lớp chúng ta có buổi gặp mặt, ở ‘Tâm Tình Tiểu Cư’ ngoài trường, cậu đừng quên đấy.” Cuối cùng, Lâm Diệu Đồng dặn dò Lưu Uy. “Ừ, tôi nhất định sẽ đến!” Lưu Uy tạm biệt Lâm Diệu Đồng, uyển chuyển từ chối đề nghị lái xe đưa mình một đoạn của cô, vác túi nilon lên vai, cầm mấy phần bò bít tết được gói lại đi về phía gần thành phố, chỗ lão Lý mù đang ở dưới ánh mắt khác thường của người đi đường. Về chỗ lão Lý mù đã là 10 giờ sáng, lão đang đứng giữa sân đánh bộ Hình Ý Quyền. Lão Lý mù đánh quyền còn chậm hơn cả mấy bà tập Thái Cực ở công viên lúc sáng sớm, thế nhưng mỗi động tác đều vận đủ khí thế, nắm tay đánh vào không trung còn phát ra tiếng nổ! “Tiếng nổ kiểu này không phải cứ ra quyền nhanh là được, mà phải nén đủ kình lực vào trong quyền pháp. Kính đạo của sư phụ chỉ sợ đã vượt qua thanh niên cường tráng bình thường mấy chục lần. Có lẽ sư phụ đã vượt qua cảnh giới minh kính luyện tinh hóa khí từ lâu rồi, giờ trình độ ít nhất cũng phải là ám kính luyện khí hóa thần!” Nhìn lão Lý mù luyện quyền, Lưu Uy âm thầm thầm nghĩ. Tiền bối Hình Ý Quyền Quách Vân Thâm, từng phân chia Hình Ý Quyền thành ba tầng đạo lý, ba bước công phu, ba loại luyện pháp. Ba tầng đạo lý chính là: Luyện tinh hóa khí, luyện khí hóa thần, luyện thần hoàn hư. Ba bước công phu là: Một dịch cột, hai dịch cân, ba dịch tủy. Còn ba loại luyện pháp là minh kính, ám kính, hóa kính! Một vài cao thủ quốc thuật Trung Quốc thời Dân Quốc dù đã bảy tám chục tuổi, gầy đến đáng sợ nhưng lại có thể đánh bại đại lực sĩ nước ngoài. Chủ yếu là vì xương khỏe, gân chắc, sinh mệnh lực trong cốt tủy tràn đầy nên bộc phát ra được lực lượng mạnh mẽ! Lưu Uy bây giờ chỉ đang ở mức minh kính luyện tinh hóa khí thấp nhất. “Nhóc con, về rồi à. Để đồ vào trong phòng đi, lấy Hình Thú Đồ ra, lão mù dạy cậu mấy chiêu công phu thật sự!” Nghe thấy tiếng Lưu Uy quay lại, lão Lý mù cũng không hỏi vì sao cậu về muộn như vậy, chỉ thản nhiên kêu Lưu Uy để đồ xong xuôi thì ra. Lưu Uy nghe lão Lý mù định truyền công phu thật cho mình thì vui vẻ trong lòng, vội vàng vào nhà cất quần áo, lấy Hình Thú Đồ ra sân. “Đưa Hình Thú Đồ cho tôi xem nào.” Lưu Uy cung kính đưa mười ba bức Hình Thú Đồ cho lão. Đôi bàn tay khô khốc của lão Lý mù khẽ run, vỗ vỗ mười ba bức Hình Thú Đồ mấy lần, nghiêng đầu, nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Tốt, tốt lắm! Quả nhiên là trang giấy đặc chế từ thiết mộc, gần trăm năm rồi vẫn không hư hao!” “Có mười ba bức Hình Thú Đồ này, cần gì người sư phụ như tôi nữa? Nhóc con, lấy bức vẽ Ngọa Hổ và Độ Tượng Thức ra, tôi giảng cho cậu nghe!” Lão Lý mù nói xong, lại đưa mười ba bức Hình Thú Đồ cho Lưu Uy. Lưu Uy thật cẩn thận lấy hai bức đó ra, cất kỹ chín bức còn lại đi. Lại nhìn hai bức Ngọa Hổ và Độ Tượng Thức, lúc này không ngờ Lưu Uy lại có thêm cảm ngộ khác. “Nhóc con, thấy bức Độ Tượng Thức kia chứ? Voi có vẻ ngoài đôn hậu, sức lực lại lớn vô cùng. Một chân của nó dù dẫm xuống nền xi măng cũng dẫm nát được. Khi voi qua sông lại rất cẩn thận, chỉ cần sơ sẩy một cái là bốn chân chìm xuống bùn ngay, không rút ra được. Voi qua sông chính là một môn công phu khinh thân cực kỳ cao minh!” Giọng lão Lý chậm rãi, giải thích kỹ càng tỉ mỉ cho Lưu Uy nghe. Lưu Uy âm thầm gật đầu. Cậu nhớ hồi trước lúc xem “thế giới động vật” trên mạng, khi đàn voi qua sông, vài chú voi con chưa nắm được môn công phu cao minh này, chỉ sảy cái là dẫm vào trong bùn, phải nhờ voi lớn giúp mới an toàn qua sông được. Như vậy đủ để thấy là công phu voi qua sông không hề đơn giản! “Công phu đứng tấn cũng không khác voi qua sông là mấy. Cơ thể phải ổn định, nhưng không được dùng lực mạnh, hùng hổ nhảy xuống đất. Chúng ta luyện võ, đứng tấn là cung bộ, mã bộ. Mã bộ phải như cưỡi ngựa, lúc cưỡi ngựa, hai chân không chạm đất, ngựa chạy như bay, là lực chuyển động, chứ không phải cậy mạnh!” Lão Lý mù nói cách đứng tấn, Lưu Uy đồng ý sâu sắc. Đứng tấn không phải đứng tấn chết như tảng đá, bởi vì đá có to, nhưng sức người đẩy mạnh thì vẫn lay động. Còn “đứng tấn sống”, dùng lực chuyển động, có thể hóa giải kình lực của người tấn công, dù sức có mạnh tới đâu cũng đẩy không ngã được! Tam Thể Thức của lão tối qua chính là đứng tấn sống. Một quyền của Lưu Uy khi ấy, dù có là đá nặng ngàn cân cũng bị cậu đánh cho rung lên, thế nhưng lão Lý mù chỉ nhẹ nhàng đã hóa giải được lực lượng của cậu! “Lĩnh ngộ được Độ Tượng Thức là công phu đứng tấn và khinh công của cậu có thể độc bộ thiên hạ!” Nói đến đây, lão Lý mù đổi chủ đề, đánh giá bức Ngọa Hổ kia rồi nói: “Bức Ngọa Hổ này nói về công phu liễm khí, giấu hơi thở vào trong cơ thể, luyện hóa thành tinh thần của mình, cũng chính là đạo lý luyện khí hóa thần. Công phu minh kính luyện tinh hóa khí cậu chỉ cần nghiên cứu Độ Tượng Thức, đứng tấn là luyện được. Còn công phu luyện khí hóa thần này thì phải nghiên cứu Ngọa Hổ Thức!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang