Thiếu Niên Y Tiên.

Chương 3189 : Huyền Thánh Cung

Người đăng: duynguyen07

Ngày đăng: 03:46 27-11-2025

.
"Đưa về sơn môn? Chỉ một tiểu thí hài lai lịch bình thường như thế này thôi sao? Hình như ngay cả linh căn cũng không có, đưa về sơn môn quả thực là lãng phí!" Nam tu sĩ kia khinh thường nói. "Hừ! Đại sư huynh ngươi nói bậy, đứa nhỏ này rõ ràng là có linh khí ba động mãnh liệt mà, ta thấy hắn có căn cơ tu hành!" Tiểu cô nương cố chấp nói, mặc dù nàng cứ một mực nói Tần Lãng là trẻ con, nhưng trên thực tế nàng cũng chỉ là một tiểu nha đầu mà thôi. "Tiểu sư muội, ngươi đừng làm loạn nữa, tiểu thí hài này chính là một người bình thường, sở dĩ hắn có linh khí ba động, đó là bởi vì hắn không biết tốt xấu mà nuốt nội đan của con đại mãng xà kia. Trong tình huống như vậy, hắn căn bản là sống không lâu được!" Nam tu sĩ kia nói như thế, đại khái trong lòng đang nghĩ đợi tiểu thí hài này chết rồi, liền có thể lấy nội đan trong bụng hắn ra. "Hừ! Ai nói hắn sẽ chết? Ta thấy hắn sẽ không chết đâu —— Đứa nhỏ, ngươi ăn cái này đi!" Tiểu cô nương này dường như đang giận dỗi đại sư huynh của mình, sau đó trực tiếp nhét một viên đan dược vào trong miệng Tần Lãng, đây rõ ràng là một viên đan dược cứu mạng, liền nghe thấy đại sư huynh kia dùng ngữ khí "lòng đang rỉ máu" nói, "Hoàn —— Dương —— Đan! Tiểu sư muội! Đây chính là linh đan cứu mạng của Huyền Thánh Cung chúng ta, cho dù là tu sĩ Kim Đan đã phá nát, ăn Hoàn Dương Đan này cũng có thể ——" "Được rồi... được rồi, không cần giải thích nữa, chẳng lẽ ta lại không biết Hoàn Dương Đan có công hiệu gì sao! Thật là." Tiểu cô nương không kiên nhẫn nói, "Thế này thì được rồi, cho dù đứa nhỏ này thật sự đã nuốt nội đan của con mãng xà kia, vậy cũng không có gì đáng ngại nữa, nhất định sẽ không chết! Dù sao, đứa nhỏ này ta nhất định phải đưa về." "Cái này... được rồi." Nam tu sĩ kia hiển nhiên hoàn toàn không có cách nào với tiểu sư muội của mình, đã vậy nội đan đã bị Tần Lãng ăn mất, nam tu sĩ này cũng chỉ có thể nhặt "đồ bỏ đi" mà thôi, vận dụng công pháp luyện hóa nhục thân của đại mãng xà này thành một khối dược liệu lớn bằng nắm tay, sau đó thu vào trong túi pháp khí. "Này... Đứa nhỏ ngươi tên là gì? Ta muốn đưa ngươi đi tu tiên, được hay không?" Tiểu cô nương này hỏi Tần Lãng. "Tu tiên? Tu tiên gì?" Tần Lãng giả vờ hồ đồ nói. "Đương nhiên là tu luyện thành Thần Tiên rồi!" Tiểu cô nương hừ một tiếng, "Ngươi chỉ cần gật đầu, liền là đệ tử ngoại môn của Huyền Thánh Cung chúng ta rồi!" "Tu tiên... đệ tử ngoại môn là gì? Ta không muốn đi." Tần Lãng dùng ngón út ngoáy lỗ mũi nói. "A Lãng... mau đáp ứng đi!" Lúc này, một lão thôn dân nói với Tần Lãng, "A Lãng, đây là vận mệnh của ngươi đó! Có thể trở thành tu tiên giả, đó là phúc phận của gia đình các ngươi! Tu tiên giả, nghe đồn có thể trường sinh bất tử, thọ mệnh vạn vạn năm, hơn nữa còn có thể phi thiên độn địa... Đáng tiếc Tử Trúc Thôn chúng ta quá hẻo lánh, cũng không có nhân tài nào xuất hiện —— Tuy nhiên, ngươi cũng không thể bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy đâu!" "Không, ta muốn chăm sóc mẹ ta, ánh mắt của nàng không nhìn thấy, ta muốn chăm sóc nàng... Ta không đi tu tiên gì cả." Tiểu Tần Lãng lắc đầu như trống bỏi. "Đứa nhỏ ngươi, thật là không biết tốt xấu!" Nam tu sĩ ở một bên cả giận nói. "Con trai à... con đi tu tiên đi, đừng làm lỡ tiền đồ, ánh mắt mẹ tuy không nhìn thấy, nhưng vẫn có thể sống sót." Tiết Đại Nương lúc này cũng biết chuyện gì đã xảy ra, vội vàng khuyên Tần Lãng đáp ứng yêu cầu của tiểu cô nương kia, gia nhập cái Huyền Thánh Cung gì đó. Rất hiển nhiên đối với người của thế giới này mà nói, tu tiên tuyệt đối chính là một chuyện cao đại thượng, chỉ là thế giới này vẫn còn có rất nhiều người bình thường, tu tiên đối với bọn họ mà nói, ngưỡng cửa cũng rất cao, trừ phi là những kẻ "đi cứt chó vận" như Tần Lãng. "Muốn ta đi tu tiên cũng có thể, nhưng ta có một điều kiện —— Ngươi phải chữa khỏi ánh mắt của mẹ ta! Nếu như ngay cả ánh mắt của mẹ ta ngươi cũng không trị hết được, vậy tu tiên cũng không có ý nghĩa gì!" Tần Lãng nói một cách hùng hồn như thế. "Hừ! Thằng nhóc ngươi thật lắm chuyện!" Sự nhẫn nại của nam tu sĩ kia đối với Tần Lãng hiển nhiên đã đến cực hạn, chẳng qua chỉ là một tiểu thí hài mà thôi, hơn nữa sau này nhiều nhất cũng chỉ là một đệ tử ngoại môn, thế mà lại bị tiểu sư muội của mình coi trọng như thế, còn lãng phí linh đan, quả thực chính là đại tài tiểu dụng, siêu cấp lãng phí. Nhưng mà, đối với tiểu sư muội này, nam tu sĩ kia hiển nhiên là phi thường vô lực. "Được! Ta đáp ứng điều kiện này của ngươi! Tuy nhiên, ta chữa khỏi ánh mắt của mẹ ngươi, sau này ngươi phải làm người hầu của ta!" Tiểu cô nương cũng không phải là một kẻ dễ đối phó, biết cách đưa ra điều kiện. "Ta đáp ứng rồi!" Tần Lãng nói, kỳ thật hắn một mực chờ đợi cơ hội rời khỏi Tử Trúc Thôn, đương nhiên là một cơ hội thích hợp, mà cơ hội hôm nay vốn chính là Tần Lãng một mực chờ đợi, cho nên hắn đương nhiên sẽ không bỏ lỡ. Muốn hiểu một thế giới, hiểu một vũ trụ, biện pháp tốt nhất chính là dung nhập vào thế giới này, trở thành một phần tử của thế giới này, đây chính là chuyện Tần Lãng đang làm. Tuy nhiên, muốn triệt để dung nhập vào thế giới này, tất nhiên là cần phải dùng một số thủ đoạn, chí ít là không thể gây nên sự chú ý của lực lượng pháp tắc và một số cường giả của thế giới này. Tiểu cô nương này không hổ là xuất thân bất phàm, sau khi nàng đạt thành điều kiện với Tần Lãng, không nói hai lời lấy ra một viên linh đan, trực tiếp ném vào trong miệng Tiết Đại Nương. Chỉ trong chốc lát, ánh mắt của Tiết Đại Nương quả nhiên đã nhìn thấy ánh sáng trở lại. "Tiểu tử! Ánh mắt của mẹ ngươi đã chữa khỏi rồi, hơn nữa thọ mệnh của nàng cũng tăng thêm sáu mươi năm, cho nên bây giờ ngươi hẳn là đã thỏa mãn rồi chứ? Cho ngươi một chén trà thời gian, cáo biệt với mẹ ngươi đi, sau đó đi với ta đến Huyền Thánh Cung!" Tiểu cô nương nói với Tần Lãng. Đã vậy tiểu cô nương này đã thực hiện điều kiện mà Tần Lãng đưa ra, vậy thì Tần Lãng rời khỏi đây cùng nàng cũng chính là hợp tình hợp lý, đây cũng là cơ hội "hợp tình hợp lý" mà Tần Lãng một mực chờ đợi, chỉ là bây giờ phải cáo biệt với Tiết Đại Nương, lại khiến Tần Lãng có chút không nỡ, đây có lẽ là bởi vì Tần Lãng thủy chung không vứt bỏ nhân tính. "Mẹ, con sắp đi tu tiên rồi, hôm nay chia ly, cũng không biết khi nào có thể gặp lại." Tần Lãng nói với Tiết Đại Nương, lúc này hắn nhớ tới người mẹ kiếp trước của mình là Tiết Dĩnh Liên. Mặc dù hai người không giống nhau, nhưng mẫu tính này lại là giống nhau như đúc. "Con trai, con yên tâm đi tu luyện đi, đã vậy mẹ bây giờ ánh mắt đã phục minh rồi, cũng không có gì đáng để bận lòng nữa. Tiên phàm có khác, con sau này chính là tu tiên giả rồi, nhất định phải thật tốt chăm sóc bản thân, ngàn vạn lần đừng vì nhớ mẹ mà phân tâm! Mẹ cũng nghe nói, tu tiên là một chuyện rất vất vả..." Ngàn dặn vạn dò, con đi ngàn dặm mẹ lo, đây là chân chính tình mẫu tử, cho dù là Vĩnh Hằng Thiên Luân Bàn cũng không cách nào xóa nhòa được. Cuối cùng, tiểu cô nương ở một bên kia dường như không kiên nhẫn nữa, trực tiếp kéo tay Tần Lãng, sau đó bay vút lên không, theo một đạo kiếm quang bay về phía xa trong bầu trời đêm, trong chốc lát Tiết Đại Nương đã không thấy mình "con trai" dáng vẻ nữa rồi, nhưng nàng vẫn quật cường nhìn chằm chằm bầu trời đêm, mắt không chớp.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang