Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn

Chương 3 : Bắt gặp Thủy Lăng Kính

Người đăng: hkzero2

Ngày đăng: 01:12 21-12-2019

.
Hôm sau, Khúc Tiểu Bạch dẫn Phương Triết đến bìa rừng gần đại thụ để săn bắt gà rừng. Phương Triết thích thú cùng Khúc Tiểu Bạch nấp sau một bụi cỏ khô. Khúc Tiểu Bạch thiết kế bẫy là một sợi dây dài chừng mười thước, một đầu được thắt dạng thòng lòng, được câu qua một nhánh cây cao chừng hai thước, đầu còn lại trong tay Khúc Tiểu Bạch. Chỉ cần gà rừng vào đúng vị trí, Khúc Tiểu Bạch giật mạnh là bắt lấy được con gà. Hai người ánh mắt chăm chú nhìn về hướng thòng lòng một khoảng thời gian. Lúc này có một con gà rừng theo mùi con trùng được đặt giữa thòng lòng đi tới. Nó vừa bước vào giữa vòng thì bị Khúc Tiểu Bạch giật lấy, sợi dây siết chặt chân nó rồi treo lơ lửng. Khúc Tiểu Bạch phủi tay chạy ra chụp lấy con gà với vẻ mặt vô cùng thích thú, đây là lần đầu nàng làm thử và thành công. Nàng hớn hở nói “Ngươi có tin, đây là lần đầu tiên ta bắt con gà rừng không?” Phương Triết cầm lấy con gà thay Khúc Tiểu Bạch, hắn làm ra bộ dáng không tin lắm nói “Ngươi giống như sống trong rừng lâu năm, ở đâu ra lần đâu! Ta cầm con gà còn đang run rẩy đây!” Phương Triết nhìn con gà suy nghĩ một lúc rồi quyết định nói “Phần còn lại giao cho ta!” Khúc Tiểu Bạch ngạc nhiên “Ngươi được không?” Phương Triết nháy mắt “Tin tưởng ta!” Nói rồi Phương Triết cầm con gà ra sông gần đó sơ chế. Khúc Tiểu Bạch nhìn bóng lưng hắn nghiêm túc làm thịt con gà mà phì cười. Không ngờ một thiếu gia gia đình thế gia lại có thể làm thịt con gà. Có khi nào hắn thực sự là đứa nhóc mười tuổi không. Phương Triết dùng lá cây bao quanh lấy con gà rồi lấy dây đai buộc chặt lại. Tiếp theo đó, hắn lấy bùn nhão đắp lên con gà, vo thành một cục hình tròn. Hắn lấy củi khô chất đống rồi bỏ con gà đã được vo thành hình tròn vào, sau đó đốt lửa bắt đầu nung con gà. Đây chính là món gà ăn mày, hắn học được từ những người bạn ăn mày trong kinh thành. Trước đó hắn chỉ nhìn, giờ hắn trực tiếp bắt tay vào làm, có phần vụng về nhưng cách làm của hắn vô cùng nghiêm túc. Bản thân hắn ở Lăng Ba Thành là một thiếu niên có tâm tính tốt. Bởi vì đồng lứa tuổi hắn thuộc con nhà quyền quý đều tránh xa, nên hắn thường lui tới nhóm ăn mày chơi và học hỏi được nhiều cách sinh tồn để tự lo cho bản thân mình khi không có ai bên cạnh, chăm sóc hắn. Khúc Tiểu Bạch lúc này lại gần khều vai hắn nói “Chừng nào ăn được?” Phương Triết nhìn lửa đã tắt, còn lại than hồng đang nung nấu. Hắn nói “Đợi lớp bùn bên ngoài khô, nứt ra là chín. Ngươi yên tâm, ta có kinh nghiệm!” Một lúc sau, Phương Triết dùng cây gấp khối bùn đã khô nứt ra. Hắn dùng một nhánh cây gõ gõ, lớp bùn bên ngoài nứt ra và lộ ra bên trong con gà tỏa ra mùi thơm béo ngậy. Khúc Tiểu Bạch vô ý nhưng cũng nuốt một ngụm nước miếng. Đưa ngón tay lên “Thơm, nhìn có vẻ ăn được!!” Phương Triết dùng lá cây lấy ra một cái đùi gà đưa cho Khúc Tiểu Bạch nói “Mời tiểu bằng hữu nếm thử gà ăn mày do bổn thiếu gia tự tay nướng!” Khúc Tiểu Bạch cười thích thú rồi cầm lấy đùi gà đưa lên ngửi ngửi, sau đó cắn thử một miếng “Rất ngon! Ngươi làm ăn mày coi chừng hợp hơn ta!” Khúc Tiểu Bạch cắn một miếng, rồi lại một miếng nữa đến khi gần hết nửa con gà mới dừng lại. Khúc Tiểu Bạch vỗ vỗ bụng “Ăn ngon, rất no! Trước giờ ta chưa từng nếm thử qua món này” Sau đó Khúc Tiểu Bạch ngắm nhìn Phương Triết ăn hết phần còn lại, nàng nhìn về hướng con suối nói “Ăn xong, ta và ngươi quay lại con suối. Ta nghĩ ban ngày sẽ rất an toàn!” Phương Triết gật đầu tiếp tục ăn phần của mình. Hắn vô ý liếc nhìn Khúc Tiểu Bạch đang nhìn về một hướng khác. Hắn nhìn thấy một vài sợi tóc mai thoáng bay trong gió, tâm hồn thiếu niên mộng mơ của hắn xao động. Hắn chưa từng nghĩ, hắn sẽ trải qua những ngày trốn nhà lưu lạc nơi rừng núi hoang vu như thế này. Hắn có cảm giác an toàn, có thể là vì Khúc Tiểu Bạch đang bên cạnh bảo vệ hắn. … Mặt trời vừa đứng bóng, Khúc Tiểu Bạch cùng Phương Triết trở lại con suối. Theo lời Khúc Tiểu Bạch, nơi con suối này có Tẩy Lục Quả trân quý sắp chín. Luồng ánh sáng phát ra tối hôm trước không phải từ Tẩy Lục Quả, có thể từ một vật nào khác. Khúc Tiểu Bạch nhìn kỹ Tẩy Lục Quả một lần nữa rồi nói “Nhìn quả to tròn như vậy, có lớp trơn bóng. Ta đoán chừng hai ngày nữa thì quả chín, lúc đó ta và ngươi đoạt lấy” Phương Triết gật đầu, tiến lại gần con suối. Ánh sáng mặt nước phản chiếu lên vách đá tạo thành gợn sóng nhìn vô cùng đẹp mắt. Bất chợt có ánh sáng le lói ở một trũng nước gần đó, làm hắn lóa mắt gây sự chú ý. Phương Triết tiến lại gần trũng nước thì phát hiện một vật gì đó lấp lánh. Hắn dè dặt dùng tay lấy vật phát sáng đó lên khỏi mặt nước. Hình dạng vật đó như chiếc gương soi có tay cầm mà mẹ hắn hay sử dụng lúc ở nhà. Khúc Tiểu Bạch thấy vậy, cũng lại gần nhìn đồ vật trong tay Phương Triết, hai mắt nàng tỏ sáng “Cái này là Thủy Lăng Kính! Hèn gì tối qua phát sáng lên tới bầu trời” Phương Triết ngạc nhiên hỏi “Thủy Lăng Kính là gì? dùng để soi sao?” Khúc Tiểu Bạch gật đầu nói “Đúng là dùng để soi! Nhưng còn một tác dụng khác nữa!” Khúc Tiểu Bạch nhìn dáo dát xung quanh, sau đó dừng lại ở Tẩy Lục quả liền nói “Ngươi thử đưa mặt kính về hướng hai trái Tẩy Lục Quả xem.” Phương Triết vội làm theo. Hắn cầm Thủy Lăng Kính chiếu vào Tẩy Lực quả, chuyện phát sinh tiếp theo chính là xung quanh Tẩy Lực Quả tỏa ra những vầng dạ quang mà mắt thường hắn không tày nào nhìn thấy được. Phương Triết mở to hai mắt ngạc nhiên “Thật kỳ lạ, thần kỳ như vậy!” Khúc Tiểu Bạch mỉm cười “Còn nhiều chuyện trên đời này, ngươi không hiểu thấu được!” Phương Triết nhìn Thủy Lăng Kính, sau đó nhìn Khúc Tiểu Bạch, hắn nghĩ ngợi một lúc rồi chìa ra đưa cho Khúc Tiểu Bạch “Cho ngươi!” Khúc Tiểu Bạch ngạc nhiên nói “Cho ta?” Phương Triết gật đầu ra vẻ mong muốn đối phương nhận lấy, nhưng Khúc Tiểu Bạch lắc đầu nói “Thủy Lăng Kính, với ta không hứng thú!” Phương Triết bị từ chối, không cam tâm lắm. Sau đó hắn nhìn vòng đeo tay có một viên đá tròn khắc chữ “Vạn” mà mẹ hắn cầu từ Vạn Phật Tự. Sợi dây đeo tay này được làm từ cương mộc, chí cương nên mang đến nhiều may mắn cho hắn. Đây là vật bất ly thân, hay còn là quý giá nhất đối với hắn. Hắn chần chờ sau đó mới đưa ra quyết định. Hắn tháo sợi dây đeo tay ra, rồi chủ động đeo lên tay phải của Khúc Tiểu Bạch, hắn mỉm cười “Ngươi không được từ chối!” Hắn bắt đầu giải thích tiếp “Đây là vòng đeo tay may mắn và quý giá của ta. Tặng ngươi ơn chữa lạnh bệnh câm của ta!” Khúc Tiểu Bạch ngẩn người một lúc, nàng mở to tròn hai mắt ra nói “Nhân gian gọi đây là… vật định tình sao?” “A!” Phương Triết đỏ mặt. Hắn ấp úng nói “Không, may mắn! Là vật may mắn tặng ngươi! Ta sẽ bồi ngươi chơi ở đây cho đến khi ngươi trở về nhà” Hắn nhìn sang chỗ khác ngại ngùng nói “Chỉ sợ sau này không gặp lại, coi như là kỷ vật đi!” Khúc Tiểu Bạch nghe hắn nói như vậy mới thở ra một hơi. Đúng là nhân gian hữu duyên, nhưng duyên này chưa chắc sẽ kéo dài được lâu. Hơn nữa, Khúc Tiểu Bạch sẽ rời đi nơi này không lâu sau đó. Khúc Tiểu Bạch lại thở dài, nàng nhìn sang dòng suối nhỏ đang chảy róc rách. Nàng tiến lại gần bờ suối, rồi ngồi xuống bên một mô đá, chân để dưới nước đong đưa. Nhìn dáng vẻ suy tư của Khúc Tiểu Bạch, Phương Triết vô vàng khó hiểu. Hắn không hiểu Khúc Tiểu Bạch là người phương nào cỡ trạc tuổi hắn, lại có nhiều bản lĩnh và kiến thức hơn hắn. Khúc Tiểu Bạch sẽ về nhà trong vòng vài ngày tới. Hắn muốn hỏi, nhưng lại thôi. Có thể là Khúc Tiểu Bạch có khó khăn riêng của mình. Phương Triết lại gần Khúc Tiểu Bạch đang đùa giỡn với dòng nước. Hắn cũng đặt chân xuống, thả lỏng ra phía sau hưởng thụ. Phương Triết bỗng nhớ đến chuyện nguy hiểm tối hôm qua, mới ngồi thẳng người lại quay sang nói “Tiểu Bạch nói chỗ này nguy hiểm? Có phải liên quan đến trời tối hay không?” Khúc Tiểu Bạch nhìn sang Phương Triết tán thưởng “Ngươi thông minh nha! Có một số thứ, ban ngày không xuất hiện được!” Phương Triết ngẩn người “Ma quỷ sao?” Khúc Tiểu Bạch gật đầu “Cũng gần như vậy!” Sau đó ánh mắt Khúc Tiểu Bạch dời qua hai quả Tẩy Lục Quả. Gần vách đá có thêm vài vết cào mới xuất hiện. Những cây cỏ, nhánh cây có một mớ xáo trộn như trước đó có trận hỗn chiến. Khúc Tiểu Bạch ngẫm nghĩ một lúc rồi lấy từ trong túi vải ra một cuộn chỉ màu đen, kèm theo là một mùi hương nhẹ nhàng. Đây là mùi hương tối hôm trước, Phương Triết đã ngửi qua từ phấn của con bướm. Không gian đang yên lắng, đâu đó một con bướm chầm chậm bay lượn lại gần Khúc Tiểu Bạch. Nó ngửi ngửi rồi cắn lấy một đầu sợi chỉ màu đen. Sau đó hướng hai quả Tẩy Lục Quả bay đến, rồi nó lượn một vòng quanh hai quả. Phương Triết tò mò hỏi “Nó nghe theo lời ngươi?” Khúc Tiểu Bạch cho là dĩ nhiên nói “Như tối hôm trước vậy thôi! Đây chỉ là thủ đoạn nhỏ thôi.” Sau đó ánh mắt Khúc Tiểu Bạch thoáng nhìn Lăng Thủy Kính trong tay Phương Triết. Nàng suy nghĩ một lúc, rồi lắc đầu. Sau đó lại thở ra, cuối cùng mới vịnh lấy vai Phương Triết khẽ nói “Mỗi lần ta nhấn một cái, ngươi thở ra, thở ra triệt để. Ta thả lỏng thì ngươi hít sâu vào… cứ như vậy!” Phương Triết ngơ ngẩn không hiểu ý đồ của Khúc Tiểu Bạch, nhưng vẫn làm theo. Sau đó Phương Triết bắt đầu cảm nhận có một luồn gió mát chạy ở sống lưng hắn, rồi từ từ xâm nhập vào bên trong cơ thể. Hắn có cảm giác ớn lạnh, một khắc sau đó bắt đầu có cảm giác sảng khoái lạ thường. Xung quanh tiếng côn trùng kêu rõ ràng hơn, tiếng sột soạt cách hắn chừng mười trượng hắn vẫn nghe thấy được. Thậm chí cơn gió vừa thổi qua làng tóc Khúc Tiểu Bạch, hắn vẫn cảm nhận được. Hắn không hiểu điều gì đang xảy ra, nhưng hắn thấy rất thoải mái, cảm giác như được khai khiếu. Khúc Tiểu Bạch buông tay ra khỏi vai hắn. Cảm giác thoải mái chầm chậm tan biến, hắn thở ra nhẹ nhàng rồi nhìn Khúc Tiểu Bạch bằng ánh mắt cực kỳ tò mò. Khúc Tiểu Bạch không giải thích gì, bèn lấy ra từ trong túi áo một cái túi vải, túi vải kích thước bằng bàn tay hắn. Khúc Tiểu Bạch nói “Lăng Thủy Kính kích cỡ lớn, mang theo bất tiện. Ta vừa rồi dạy ngươi một thủ đoạn nhỏ để chứa Lăng Thủy Kính, có gì ngươi tùy thời có thể đem theo bên mình” Phương Tiết một tay cầm Lăng Thủy Kính, một tay cầm túi vải. Sau đó nhìn nhìn một lúc, rồi lại nhìn sang Tiểu Bạch. Cuối cùng hắn gãi đầu chẳng biết thế nào. Hắn thử mở ra nút thắt túi vải, rồi đầu tiên bỏ cái tay cầm Lăng Thủy Kính vào trước, ý đồ cho Khúc Tiểu Bạch nhìn thấy là không thể bỏ một vật kích thướt lớn gấp nhiều lần vào một vật nhỏ hơn nó. Bất ngờ xảy ra là, vừa để tay cầm vào miệng túi vải, thì Lăng Thủy Kính tự động bị hút vào bên trong. Hắn mở to mắt ra đến nỗi muốn rớt ra bên ngoài. Hắn lắp bắp “Chuyện này… có thể sao!” Khúc Tiểu Bạch ra vẻ dửng dưng, hai tay chắp sau đầu ngạo nghễ quay đầu. Nàng đi được một đoạn, quay đầu nói nhỏ “Cái này là… thủ đoạn nhỏ, ngươi nhớ kỹ!” Phương Triết vẫn ngẩn ngơ, sau đó vẫn lắp bắp “Ta… thực sự chẳng có làm gì hết!”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang