[Dịch] Thiên Vương Tương Lai
Chương 1 : TÂN THẾ GIỚI SAU TẬN THẾ
Người đăng: cafe_sang
Ngày đăng: 15:46 13-07-2018
.
CHƯƠNG 1: TÂN THẾ GIỚI SAU TẬN THẾ
Người dịch: Càfé Sáng
Mưa thiên thạch mang đến thảm họa diệt vong, các nguyên tố hóa học kỳ lạ khiến động vật phát sinh bệnh biến, vô số dịch bệnh được sinh ra từ những loại vi sinh vật mà mắt thường không thể nhìn thấy được.
Ngoại trừ dịch bệnh trên người, nhân loại còn phải đối kháng với vô vàn các loại động vật biến dị. Nguy nan xuất hiện nơi nơi, các loại sinh vật biến dị không dễ đối kháng, bệnh tật cùng tai họa khiến nền văn minh nhân loại giậm chân tại chỗ, gần như thụt lùi.
Đô thị phồn hoa trở thành phế tích, mảnh đất phì nhiêu trở thành địa ngục trần gian.
---
Phương Triệu không thể nhớ nổi bản thân đã phải sinh tồn trong thế giới gần như tận thế ấy bao lâu, cũng như đã phải chiến đấu suốt bao lâu.
Chín mươi mấy năm, hay là một trăm năm?
Chẳng thể nhớ nổi.
Trước tận thế, anh là một nhạc sĩ có chút tiếng tăm, sự nghiệp đang trong giai đoạn phát triển, đương lúc chuẩn bị công bố tác phẩm đắc ý nhất của mình, thì tận thế đến. Để sống, anh – từ một kẻ trốn chạy nơi nơi, trở thành một kẻ mang theo đội hữu nơi nơi chiến đấu.
Khi những mảnh đất đã từng thất thủ được thu hồi, mọi người đều cho rằng tận thế sắp kết thúc, thời đại hoàng kim lần nữa xuất hiện, thì anh lại ngã xuống trong bóng tối ngay trước bình minh.
---
“Nếu không quyết tâm quyết tử, trận này chắc chắn sẽ bại.”
“Vậy nên, cả thế giới tám tỷ dân giờ còn lại có tám chục triệu dân thôi đấy.”
“Lão Triệu, ông thấy, chúng ta thắng được sao?”
“Được.”
“Tôi không sợ chết, nhưng tôi chỉ sợ, từng ấy mạng người lại không đổi được một phần chiến thắng mà thôi.”
“Sẽ thắng.”
“Vậy tốt rồi, đợi thắng xong, tôi sẽ tìm một chỗ bắt đầu chăn thả, haizzz, mục trường thời còn niên thiếu, trời xanh mà cỏ cũng xanh… thôi, chả nhớ rõ nữa. Lão Triệu, ông thì sao? Lại làm nhạc sĩ lần nữa à?”
“Lại lần nữa? Tôi chưa bao giờ buông cả.”
---
Bỗng nhiên trong đầu Phương Triệu vang lên đoạn đối thoại mà anh và chiến hữu Tô Mục từng trò chuyện.
Tiếng hô hoán của các thuộc hạ, tiếng rít gào của sinh vật biến dị trước lúc tử vong dường như bắt đầu xa xôi, những cơn đau của mười mấy năm bệnh tật và những vết thương trí mạng đều biến mất, thân thể cũng dần có khuynh hướng khôi phục lại tri giác.
Cảm giác bừng sức sống này giống như cây khô gặp được mùa xuân, làm Phương Triệu rất khó hiểu, vì dù sao, anh cũng đã hơn một trăm tuổi rồi, là một ông già tay chân không trọn vẹn, bệnh tật quấn thân. Cứ cho là vì môi trường tận thế mà thân thể sinh ra đôi chỗ biến dị, thể chất được tăng cường, nhưng bệnh tật quấy phá, tuổi cũng lớn, mỗi phút mỗi giây đều như một cái máy vận chuyển quá tải, không thể nào có được trạng thái nhẹ nhàng như thế này được.
Đang lúc Phương Triệu định cẩn thận cảm nhận lần nữa, thì đầu lại đau đớn như bị kim đâm, vô số những hình ảnh xa lạ tràn vào trong đầu, chen chen chúc chúc như thể chẳng mấy chốc sẽ nổ tung ra.
Dần dần kiểm soát được cơ thể, Phương Triệu mở mắt, ngồi dậy hổn hểnh hít thở từng ngụm từng ngụm một, cảm giác kiệt sức vì dùng não quá độ khiến ánh mắt tối tăm một lúc, nhưng khi cảm giác đau đầu dần dần bớt đi, thì ánh mắt cũng khôi phục lại, Phương Triệu lập tức cảm giác được xung quanh dị thường.
Do có trực giác và cảm giác từ vô số trận chiến sinh tử rèn luyện ra, Phương Triệu không cần nhìn cũng có thể nhận thấy, anh đang ở một nơi xa lạ.
Không đúng!
Cũng không phải nơi xa lạ!
Trong đầu xuất hiện một hình ảnh, một hình ảnh tựa hồ rất quen thuộc.
Đây là nơi ở của anh.
Anh là Phương Triệu, cũng không phải Phương Triệu.
Anh đã chết trong một cuộc chiến ở tận thế, nhưng hiện tại vẫn sống, sống trong thân xác của một người tên Phương Triệu giống như anh, là sống lại.
Là sống lại!!
Phương Triệu nâng hai tay lên, nhìn mười ngón tay trẻ trung nguyên vẹn, lại cử động đôi chân tuy vẫn còn vô lực nhưng lại không chút đau đớn nào.
Đây là một thân thể trẻ tuổi, một thân thể khỏe mạnh!
Trong đầu không chỉ có trí nhớ của chính Phương Triệu anh, chiến trường trước lúc chết vẫn vô cùng rõ ràng, gần một trăm năm chạy nạn, những trận chiến đã trãi qua vẫn vẹn nguyên trong đầu, nhưng cùng với nó, anh cũng sở hữu ký ức của thân thể này.
Chàng trai tên gọi Phương Triệu này là một thanh niên trẻ, hai mươi ba tuổi, chuẩn bị chia tay môi trường đại học.
Cậu ta là một nhạc sĩ trẻ.
Đáng tiếc….
Vừa mới tốt nghiệp bị bồ đá, vừa mới đi làm bị làm thịt, người bạn luôn kề vai sát cánh, lại vì quyền lợi mà phản bội, trộm đi toàn bộ thành quả mà cậu ta cố gắng suốt ba tháng trời, luân phiên bị đả kích như thế, cậu ta liền chọn lấy một cách để giải quyết tất cả phiền não – cậu ta tự sát.
Phương Triệu rất khó hiểu, tận thế đã kết thúc rồi, có thể sống trong một thế giới tốt đẹp như vậy, tại sao lại muốn vứt đi sinh mệnh của mình như thế?
Không phải là bị đá thôi sao?
Không phải là bị trộm ca khúc thôi sao?
Không phải là bị bạn tốt phản bội thôi sao?
Vậy thì sao chứ?!
Trời có sập sao?!
Con người lúc tận thế cố tìm mọi cách để sống, vậy mà chỉ vì chút chuyện thế này đi tự sát? Một người sống trong tận thế chắc chắn không thể hiểu được.
Nhưng mà, dù sao hiện giờ cũng là thời đại hòa bình sau tận thế, nên người sống ở niên đại hòa bình này cũng có những ý tưởng khác biệt. Phương Triệu cũng từng trãi qua thời đại hòa bình, chỉ là, đã cách quá xa, những ký ức về lúc đó đã bị vô số trận gió tanh mưa máu làm phai nhòa.
Ý tưởng của người sống trong thời bình là gì?
Không sao cả, bất kể thế nào thì mọi chuyện cũng đã phát sinh.
Phương Triệu thăm dò phần ký ức thuộc về thân thể này trong đầu, chỉ thấy ngoại trừ thở dài, thì là tức giận chứ hoàn toàn không thấy đấu tranh, gặp phải những chuyện như thế lại chọn cách giải quyết như vậy, quá mức nhu nhược, đều là trốn tránh. Nguyên chủ chết rồi, kẻ trộm đi thành quả của cậu ta không phải vẫn sống vui sống khỏe, lắc người một cái trở thành nhân sĩ thành đạt, cái chết của cậu ta, có đáng giá hay không?
Riêng bản thân Phương Triệu thì thấy không đáng. Thù kiếp này kiếp này báo, có trời mới biết là có kiếp sau hay không.
Bất quá, nguyên chủ không dám đối mặt với thực tế, nhưng Phương Triệu thì khác.
Người trãi qua tận thế, tâm tính không giống như người sống trong thời bình.
Thăm dò càng nhiều ký ức, Phương Triệu càng thêm kinh ngạc.
Thật sự có tân thế giới….
Nhiều năm chiến đấu như vậy, nhiều năm sinh hoạt nơi địa ngục như vậy, là đáng giá!
Trong lúc thăm dò ký ức của nguyên chủ, Phương Triệu cũng không lơi lỏng dò xét xung quanh, bất cứ lúc nào, cho dù bản thân đang ở một nơi an toàn, Phương Triệu cũng không hoàn toàn buông lỏng cảnh giác, đây là thói quen hình thành từ thời tận thế, cũng là một trong những nguyên nhân giúp anh có thể tồn tại ở tận thế nhiều năm như vậy.
Khi bên cạnh truyền đến tiếng rên rỉ càng ngày càng lớn, Phương Triệu đành phải tạm thời ngừng việc thăm dò ký ức, quay người nhìn sang.
Vừa rồi anh đã nhận ra được có một sinh vật khác đang cùng tồn tại trong căn phòng nhỏ hẹp này với anh, chỉ là nó không uy hiếp, cũng không biểu lộ ra ý đồ công kích. Lúc tận thế, những loại thế này đều không phải thú điên bệnh biến, nên vừa rồi anh không đặt sự chú ý ở đây, bây giờ nghe thấy âm thanh càng ngày càng lớn, Phương Triệu mới phải nhìn qua.
Đó là một con chó không to lắm, lông bết thành từng khối, cả người bẩn thỉu, không biết dính cái gì. Con chó này rất gầy, nếu bỏ qua lông lá này nọ, chắc hẳn chỉ còn lại da bọc xương.
Là con chó hoang nguyên chủ nhặt về trước khi tự sát.
Tối qua sau khi nhặt nó về, nguyên chủ chuẩn bị một bữa cơm cuối cùng, một nửa chính mình ăn, một nửa phân cho nó – cả hai phần đều chứa thuốc mà nguyên chủ mua ở tiệm về tự sát.
Trên chiếc bàn cách đó không xa là một chiếc bát không, thức ăn bên trong đã bị nguyên chủ ăn hết, mà chiếc đĩa bên cạnh con chó, vẫn như ngày hôm qua, còn đó không thay đổi.
Trong trí nhớ, hôm qua tình trạng cơ thể của con chó này không được tốt lắm, gần như không thể đứng lên, mà qua một đêm, trông tinh thần nó có vẻ tốt lên một chút, chỉ là vẫn không thể đứng dậy, nó nằm nghiêng một bên, hơi hơi nghiêng đầu, nghẹo cổ nhìn về phía Phương Triệu, lắc lắc cái đuôi, đôi mắt đen láy trông mong chăm chú nhìn Phương Triệu.
Phương Triệu cử động đôi chân, tuy vẫn còn chút vô lực, nhưng vẫn có thể đi lại.
Hai chân giẫm xuống sàn, cảm giác chân thật truyền đến não, làm tim Phương Triệu cũng đập nhanh hơn.
Như đang xác định tính chân thật của điều này, Phương Triệu bước đi rất cẩn thận, rất nghiêm túc.
Một bước, hai bước….
Từ những bước đầu tiên chậm rãi thăm dò, đến dần dần nhanh hơn, mỗi một tế bào trong thân thể đều hưng phấn theo tâm tình mà đại não truyền đến.
Từ chết đến sống, thật may mắn biết bao!
Đi đến chỗ con chó đang nằm, Phương Triệu ngồi xuống đem chiếc đĩa không biết làm từ chất liệu gì, cùng với đồ ăn chứa thuốc đựng bên trong, cùng nhau vứt vào thùng rác.
Nhìn thấy hành động của Phương Triệu, con chó như có tinh thần hơn một chút, ánh mắt cũng sinh ra chút thần thái.
Trong phòng đã không còn gì có thể ăn được, Phương Triệu dựa theo ký ức của nguyên chủ, mở tủ bát lấy ra một cái bát. Sờ sờ thành bát, xác định đây không phải là bất cứ loại chất liệu nào mà anh từng biết, thoạt nhìn như gốm sứ, nhưng sờ lên lại giống như làm từ plastic, rất nhẹ.
Trong đầu có chút ký ức mờ nhạt về loại chất liệu này, Phương Triệu chỉ có thể dựa vào chút ký ức đấy biết được, đây là một loại chất liệu có thể nhanh chóng phân hủy trong điều kiện đặc thù mà không sinh ra nhiều chất gây hại.
Không nghiên cứu nữa, Phương Triệu dựa theo ký ức đến chỗ bồn nước lấy nửa bát nước, đặt ở trước mặt con chó.
Con chó vốn đang nằm đó, nó lảo đảo đứng lên, trông có thể ngã xuống bất cứ lúc nào, nhưng vẫn gắng gượng đứng vững, cúi đầu liếm nước trong bát, đuôi còn nhè nhẹ lắc lư.
Cho dù là một con chó hoang, cũng nổ lực sống sót.
Phương Triệu nhìn con chó một chút, lại dời sự chú ý về phía căn phòng nhỏ xíu này.
Tầm khoảng hai mươi mét vuông, chật chội, bừa bộn, trong góc phòng là lộn xộn nhất, nhưng ký ức trong đầu cho Phương Triệu biết, trước ngày hôm qua thôi, chỗ góc đấy là nơi ngăn nắp nhất phòng.
Không gian nho nhỏ trong góc chừng khoảng bốn mét vuông, là nơi nguyên chủ sáng tác, ca khúc được sáng tác hơn hai tháng kia, chính là ở trong cái góc chật hẹp này hoàn thành.
Trong phòng có rất nhiều công cụ và vật bày trí kỳ lạ, các thiết bị điện gia dụng Phương Triệu cũng chưa từng thấy bao giờ, thế nhưng, anh có thể dựa vào ký ức lưu lại trong đầu để biết rõ tất cả, vậy nên, chỉ cần dung hợp trọn vẹn ký ức là anh có thể sinh hoạt bình thường ở đây mà hoàn toàn không có vấn đề gì.
Phương Triệu bước đến một chỗ, ấn vào công tắc nhỏ trên tường, một cái tủ cao ngang eo từ trong tường vươn ra, trên tủ còn có một cái gương.
Không nghiên cứu chất liệu làm ra tủ và gương là gì, Phương Triệu chỉ quan sát người trong gương.
Khuôn mặt của nguyên chủ và bản thân Phương Triệu trông khá giống nhau, thực ra thì Phương Triệu cũng không nhớ rõ bộ dạng của bản thân lúc còn trẻ trông thế nào nữa, bất quá, khi nhìn gương mặt trong gương, Phương Triệu vẫn có một chút cảm giác quen thuộc, không phải căn cứ vào ký ức của nguyên chủ, mà là dựa vào chính phần ký ức của anh.
Thật đúng là….hữu duyên.
Mặc dù không biết tại sao chính mình lại thu được khối thân thể khỏe mạnh này, và bản thân Phương Triệu dù không đồng ý cách sống của nguyên chủ, nhưng nếu đã kế thừa thân thể cậu ta, có được ký ức, Phương Triệu cũng sẽ gánh vác một phần trách nhiệm.
Nhìn chằm chằm vào đôi mắt trong gương, Phương Triệu nói:
Mạng cậu không cần, tôi lấy.
Thù của cậu, tôi sẽ báo!
Giấc mộng của cậu là nhạc sĩ nổi danh thế giới đúng không? Thật đúng dịp, tôi cũng vậy.
Thực ra dã tâm của Phương Triệu rất lớn, nhưng dù gì thì nơi đây cũng là một thế giới mới hoàn toàn xa lạ với anh, có bao nhiêu hoài bão đi nữa, thì cũng phải dựa trên cơ sở hiện thực và năng lực của bản thân trước đã. Tâm nguyện trước tận thế không thể thực hiện được, ở đây có thể.
Nói mạnh miệng ai cũng nói được, nhưng khi chưa thích nghi được với hoàn cảnh, chưa hiểu rõ được năng lực bản thân, thì có nói bao nhiêu cũng vậy.
Đẩy cái tủ vào lại vách tường, Phương Triệu đến bên cửa sổ, mở cửa sổ ra.
Lúc này đã sắp giữa trưa, tiết trời bên ngoài cũng đang rất tốt, rèm cửa được kéo ra từ trước, nhưng trong phòng vẫn rất tối tăm, bởi vì, nơi đây là phố tối. Một nơi tương tự với khu ổ chuột.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện