Thiên Tung Thương Tài

Chương 6 : Cuộc sống đại học (1)

Người đăng: Tuan

Ngày đăng: 06:56 26-02-2018

Chương 6: Cuộc sống đại học (1) Trên xe lửa, Lục Thiên Hào tìm tới vị trí của chính mình, đem túi đồ để tốt rồi ngồi xuống nghỉ ngơi. Đây không phải lần đầu tiên hắn đi xa nhà, chỉ là trước đây đều là lữ hành ngắn hạn, mục đích rất đơn giản, học được kỹ thuật bản thân cần. Mà hiện tại, lại là một chuyến bốn năm. Trong bốn năm này, hắn không biết mình sẽ trở lại Ngọa Long trấn mấy lần, nhưng hắn biết, chính là khu vực này, để cho hắn vĩnh hằng hồi ức. Nếu như có thể, hắn hi vọng bản thân sẽ có một ngày có thể trở về tạo phúc bách tính. Bởi vì nơi này uẩn tàng một giấc mộng, chính là vì giấc mộng này, hắn không ngừng nỗ lực. Lục Thiên Hào mang theo kinh hỉ phát hiện ngồi đối diện bản thân dĩ nhiên là một cô bé rất đoan trang xinh đẹp. Đó là một cô nương điềm điềm đạm đạm, để tóc mái chỉnh tề, khuôn mặt trắng mịn. Bên tay nàng đặt một chiếc ba lô, có thể thấy cũng là đang đi đến trường. Trong tay của cô bé là một quyển "Sổ tay sinh tồn nhà ga", nàng đang xem rất là chăm chú. Đại khái là đọc đến hơi mệt chút, nàng thả cuốn sách xuống, uống một ngụm nước suối tự mang, thuận tiện đánh giá một thoáng Lục Thiên Hào ngồi ở đối diện. Một khắc ánh mắt hai người đối tiêu, mặt nữ hài hơi hơi đỏ lên, lại thấp xuống. Lục Thiên Hào hơi cười, lần đầu tiên trong đời chủ động chào hỏi cùng nữ hài tử xa lạ nói: "Ngươi cũng là đi Học Viện Máy Tính Cửu Châu chứ? Chúng ta là đồng học." Nữ hài rất kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn: "Ngươi cũng là? . . . Làm sao ngươi biết ta là đi Học Viện Máy Tính Cửu Châu?" "Giấy báo nhập của ngươi học lộ ra." Lục Thiên Hào dùng cằm chỉ một thoáng ba lô của nàng. Nơi đó lộ ra một góc giấy báo nhập học, chỉ là lộ ra vài chữ mà thôi. Lục Thiên Hào là từ tính chất cùng quy cách tờ giấy kia phân tích ra, dù sao hắn cũng có một phần giấy báo nhập học như vậy. Nữ hài đỏ mặt lên, vội đem khóa kéo ba lô một lần nữa kéo chặt. Sau đó nàng rất ưu nhã vươn tay ra: "Ta tên Trương Tiểu Nhã, tân sinh năm nhất học viện vi tính. Ngươi đây?" "Lục Thiên Hào, cũng là tân sinh năm nhất. Ngươi là người Tân Thành?" Lục Thiên Hào rất lịch sự bắt tay cùng nữ hài. Trong ánh mắt nữ hài lộ ra cực đại kinh ngạc: "Lần này ngươi lại là làm sao biết?" Lục Thiên Hào thuận miệng trả lời: "Há, suy đoán mà thôi. Chuyến tàu này là chuyến sớm nhất từ Liên Hải, xuất phát lúc 9 giờ tối ngày hôm qua, đến Cửu Châu đại khái là khoảng 4 chiều. Xem tinh thần của ngươi, là không giống dáng vẻ một đêm ngủ không ngon, ta phỏng chừng là lên từ sáng. Hiện tại là 10 h sáng. Trong khoảng thời gian từ 7 giờ sáng đến 10 h sáng này, tổng cộng chỉ đi qua hai trạm. Trong đó Vân Lô là tỉnh lị, nơi đó có một cái học viện vi tính còn tốt hơn so với Cửu Châu, tiêu chuẩn ghi danh đối với bản thị nhân yêu cầu thấp hơn quá nhiều so với nơi khác. Thông thường muốn vào học viện vi tính, người Vân Lô sẽ không lựa chọn đến nơi khác. Vì vậy ta đoán ngươi là người Tân Thành." "Ha! Vậy ngươi còn biết cái gì?" Nữ hài nhịn không được hỏi. Cái đồng học này dường như rất không đơn giản. "Ba lô của ngươi là loại ba lô leo núi du lịch, nhãn hiệu là DDC, giá cả không rẻ. Ta đoán là ngươi gia thế không tệ. Từ mức độ sử dụng ba lô mà xem, trên ba lô này có vết tích mài mòn rõ ràng, vì vậy ngươi hẳn khá là yêu thích thể thao leo núi. Hơn nữa ngươi rất yêu thích cái ba lô này, vì vậy cho dù cũ ngươi cũng không nguyện ý đổi. Hoặc là nó là của một người nào đó tương đối trọng yếu đối với ngươi tặng ngươi cũng khó nói. Ta đoán là phụ thân ngươi, mẫu thân bình thường là sẽ không tặng bao leo núi. Chỉ có nam nhân mới sẽ cổ vũ vận động. . . Ta đoán phụ thân ngươi không thường ở bên cạnh ngươi. Mặt khác ngươi thích ăn đồ ăn vặt, nhưng lại sợ mập, vì vậy tuyển đều là một ít thực phẩm ít mỡ, điểm này từ những thực phẩm đặt tại trên bàn kia có thể thấy được. . . Bày ra rất có quy tắc, ha ha, có thể lý giải là gia giáo xuất sắc, cũng có thể lý giải là nữ hài tử thiên tính trời sinh thích sạch sẽ chỉnh tề. Cái khác sao. . . Liền không nhìn ra được. Nga, ta kiến nghị ngươi từ bỏ cái bản sổ tay sinh tồn nhà ga kia. Ta đã xem qua nội dung bên trong thứ kia, tổng kết lại chỉ một câu là đủ: Xuống xe liền ngồi taxi trực tiếp rời đi, không nhìn tất cả chuyện phát sinh trước mắt ngươi, bao gồm tiền trên đất cùng người xa lạ tới gần ngươi." Trương Tiểu Nhã nghe được trợn mắt ngoác mồm. Mấy cái hành khách bên cạnh vừa nhìn biểu tình của Trương Tiểu Nhã liền biết suy đoán hoàn toàn đúng, đều có chút kinh ngạc năng lực quan sát cùng năng lực suy luận phi phàm của tiểu tử này. "Ngươi thật thần kỳ." Trương Tiểu Nhã nhịn không được nói. Lục Thiên Hào thuận miệng nói: "Chỉ cần để tâm, luôn có thể nhìn thấy rất nhiều thứ người khác không nhìn thấy." Một nam nhân khoảng chừng chừng ba mươi ngồi ở bên người Lục Thiên Hào nhịn không được hỏi: "Vậy ngươi có thể nhìn ra ta là từ đâu tới đây không?" Lục Thiên Hào nhìn nam nhân ngồi ở bên cạnh hắn thật sâu một chút, đến nửa ngày mới nói: "Xe lửa chính là nhà của ngươi. Tiên sinh, ta không muốn gây phiền toái. Nhưng ta phải nhắc nhở ngươi, đừng xem ta ăn mặc cũng không tệ lắm, kỳ thực trong túi ta chỉ có 50 đồng tiền lẻ. Bởi vì ta quen dùng thẻ tín dụng. Còn có. . . Toa tàu này tối thiểu có ba vị thường phục, ta kiến nghị ngươi tốt nhất đừng xuất thủ." Người đàn ông kia sắc mặt đại biến, đứng lên chỉ vào Lục Thiên Hào quát: "Thằng nhóc con, lời này của ngươi là có ý gì?" Lục Thiên Hào chỉ là thở dài. Kỳ thực, hắn chính là đã nhìn thấu người bên cạnh hắn này là một tên trộm, cho nên mới lợi dụng cô bé đối diện để mượn đề tài nói chuyện chính mình, nhắc nhở tên kia. Giờ phút này nam nhân tâm thần đại loạn, Lục Thiên Hào nhưng nhàn nhạt nói: "Coi như là ta nhìn lầm đi, ta xin lỗi. Ngươi có thể ngồi xuống." Hai hàng ghế ngồi không tính tên trộm kia, tổng cộng năm cái hành khách tất cả đều cẩn thận mà nhìn nam nhân kia. Nam nhân kia giờ phút này ngồi cũng không được đứng cũng không xong, muốn động thủ, vừa nãy câu "Trong toa tàu này có ba vị thường phục" lại khiến cho hắn kiêng kỵ trong lòng. Ngồi đó, giờ phút này tất cả mọi người đều đã dùng ánh mắt nhìn trộm nhìn hắn, muốn ra tay hiển nhiên là không thể nào. Bất quá làm hắn khủng hoảng nhất vẫn là Lục Thiên Hào đến cùng là làm thế nào thấy được hắn là trộm. Lục Thiên Hào nhẹ nhàng nói một câu: "Đứng ở chỗ này, chỉ có thể càng thêm gây chú ý cho người." Tiểu thâu kia vội vã rời khỏi. Lữ hành đường dài, thậm chí ngay cả cái túi cũng không mang. Lục Thiên Hào là ngồi cạnh cửa sổ, tiểu thâu kia là ngồi ở giữa ba người, mà vị trí sát lối đi, một lão niên nam nhân quẹt mồ hôi, thì thào nói một câu: "Cảm tạ ngươi a, tiểu tử. Thiếu chút nữa liền bị người móc hầu bao." Lục Thiên Hào lạnh lùng trả lời: "Không cần khách khí. Thông thường trộm cắp trên xe lửa đều là kết thành nhóm hai ba người. Vì vậy ta kiến nghị hai vị bằng hữu khác chung quanh đây lát nữa tìm cơ hội tự mình rời khỏi thì hơn. Mọi người kiếm cơm ăn cũng không dễ dàng, vì vậy ta liền không nói bọn họ là ai." Mấy cái hành khách trên mặt đồng thời biến sắc. Trương Tiểu Nhã sợ đến vội vã bảo vệ túi của mình, ngồi vào vị trí tiểu thâu rời khỏi, tựa ở bên người Lục Thiên Hào. Nàng giờ phút này cảm thấy, chỉ có ở chỗ này, bản thân mới an toàn. Mà Lục Thiên Hào thì nhẹ nhàng nói với Trương Tiểu Nhã: "Yên tâm đi, ta lừa bọn họ nói có ba cái thường phục ở trong toa tàu này. Bọn họ không dám liều." Lừa gạt? Trương Tiểu Nhã một trận choáng váng. Nửa giờ sau, lão giả lau mồ hôi kia còn có một phụ nữ trung niên ngồi ở bên cạnh Trương Tiểu Nhã, đều lấy cớ xuống tàu, chuồn sang khoang khác. Trên mặt Lục Thiên Hào lộ ra một tia mỉm cười đắc ý. Ngoài cửa sổ, cảnh sắc bay vọt, trong lòng, nhưng hiện lên cái bóng nhàn nhạt của phụ thân.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang