Thiên Tung Thương Tài

Chương 31 : Thương mại nóng người (hai)

Người đăng: Tuan

Ngày đăng: 21:23 15-04-2019

Chương 31: Thương mại nóng người (hai) Kim Cảng Đại Tửu Lâu tuy rằng danh nghĩa không phải sản nghiệp của Khương Thanh Mậu, bất quá ông chủ của nơi này lại là bạn tốt của hắn. Người làm ăn đa số như vậy, đây cũng tính là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã đi. Túy Hồng Hiên là phòng khách quý Khương Thanh Mậu thường bao, bên trong hoàn cảnh u nhã, bố trí tinh mỹ, phục vụ ân cần mà lại chu đáo. Thời điểm Lục Thiên Hào tới, Khương Thanh Mậu đã ở bên trong đợi một hồi lâu. Khương Uyển Nhi một thân trang phục, trang điểm so với dĩ vãng càng thêm mỹ lệ, xem ra nàng đến là vẫn chưa ăn được giáo huấn, làm việc trái lại càng cao điệu hơn. Trên bàn tròn lớn mười hai người tổng cộng ngồi 6 người, ngoại trừ Khương Thanh Mậu cùng Khương Uyển Nhi ra, còn có bốn người, hai nam hai nữ. Trong đó hai nữ Lục Thiên Hào đều đã gặp, một người chính là Tôn Lộng Ảnh, còn một người thình lình càng là Trần Chỉ Lâm. Khương Thanh Mậu mặt mũi rất lớn, vậy mà đem vị đại ca sĩ hiện tại đang hot này cũng mời tới. Vị đại ca sĩ này trang phục đến là rất khiêm tốn, ve áo nhỏ màu đen, trên đầu còn quàng một chiếc khăn, khá là đẹp đẽ, tác dụng chủ yếu tám thành vẫn là dùng để tùy thời che mặt. Làm minh tinh cố nhiên hưởng thụ, làm người trong suốt cảm giác lại cực không dễ chịu. Hai nam nhân khác một người xem ra là trợ lý của Khương Thanh Mậu, còn một người thì phỏng chừng là ông bầu của Trần Chỉ Lâm. Nhìn thấy Lục Thiên Hào đi vào, Khương Thanh Mậu cười đứng dậy nói với mọi người: "Nhìn kìa, thiếu niên anh hùng của chúng ta đến rồi." Mấy người đàn ông đều đồng thời mang tính tượng trưng vỗ tay một thoáng, Tôn Lộng Ảnh thì liếc mắt lên trời (*biểu cảm kiểu ‘Xờii..’ ‘Xí’…), đến là Trần Chỉ Lâm kia có thâm ý khác mà nhìn Lục Thiên Hào một cái. Khương Uyển Nhi cực kỳ vui vẻ nghênh đón nói: "Đợi ngươi thật lâu rồi." "Trên đường kẹt xe." Lục Thiên Hào hồi đáp. Khương Uyển Nhi cực thân thiết đem Lục Thiên Hào kéo tới ngồi xuống bên cạnh mình. Sau vụ bắt cóc, nàng đã không hề che giấu tình cảm của bản thân đối với hắn nữa. Mấy người đầu tiên là nói vài câu khách sáo, từng người giới thiệu một chút bản thân. Vị trợ lý tổng giám đốc bên người Khương Thanh Mậu kia gọi Hứa Minh, là cái ‘hải quy’, trước kia học tại đại học California nước Mỹ, sau khi tốt nghiệp trở về tiến vào Đại Xương, bởi vì thể hiện xuất sắc, trở thành cánh tay trái phải cực kỳ đắc lực của Khương Thanh Mậu. Hiện tại hơn 30 tuổi, đến cũng tính được là tuổi trẻ tài cao . Còn một nam nhân khác gọi Thường Nhạc Thiên, hơn bốn mươi tuổi, chính là ông bầu của Trần Chỉ Lâm. Tại giới giải trí thảo luận đến Thường Nhạc Thiên này, đến cũng xác thực là một cái tên tuổi vang dội, hắn từ sớm là một lái buôn qua lại tay trắng dựng cơ đồ, đã từng làm thành công mấy vụ buôn bán lớn, sau đó tiến quân vào ngành giải trí. Không nghĩ tới nghề này nước quá sâu, đi vào chưa được vài bước, liền bị nước từ cổ chân dâng ngập đến gáy, thiếu chút nữa sặc chết, tài sản một thoáng thua cái thất linh bát lạc. Gia hỏa này đến cũng cao cường, vẫn cứ quay lại nghề cũ, đem tiền thua mất lại lần nữa kiếm về, sau đó ôm ấp tâm tư si tâm vô hối đối với ngành giải trí lại lần nữa tiến vào. Lần này, hắn đã thành công. Bây giờ đã là một bầu sô kim bài dưới tay có rất nhiều minh tinh hàng đầu bao gồm cả Trần Chỉ Lâm. Lần lưu diễn này của Trần Chỉ Lâm, sở dĩ tới Cửu Châu, chính là kết quả bàn bạc của Hứa Minh cùng Thường Nhạc Thiên. Ngồi ở trong một đám người dạng này, nếu như đổi thành một học sinh bình thường, e rằng thật sự là sẽ cả người mất tự nhiên rồi. Một khắc đó, Lục Thiên Hào đột nhiên nhớ tới Khương Uyển Nhi đã từng nói với mình người bạn trai đầu tiên của nàng, Thường Phong. Hẳn là lúc trước Khương Thanh Mậu cũng là chiêu đãi Thường Phong như vậy chứ? Nghĩ tới đây, khóe miệng Lục Thiên Hào nhếch ra một nụ cười. "Thiên Hào a, chén rượu này, thúc thúc mời ngươi, cảm tạ ngươi bảo vệ tâm can bảo bối của ta." Khương Thanh Mậu rót một chén Ngũ Lương Dịch tràn đầy cho Lục Thiên Hào. Lục Thiên Hào nhìn nhìn một chút rượu trong chén, tỉnh táo từ chối: "Xin lỗi, ta không uống rượu." "Ồ?" Khương Thanh Mậu nhíu nhíu mày: "Nam nhân làm sao có thể không uống rượu đây? Đến, thử một chút không sao. Ta chính là rất xem trọng ngươi nha." Lục Thiên Hào hơi hơi mỉm cười: "Khương thúc thúc, ta có phải nam nhân hay không. . . Không cần dùng uống rượu để chứng minh. Ta vẫn là lấy chút nước trái cây đi." Lần nữa từ chối, khiến cho trên mặt Khương Thanh Mậu cảm thấy cực không dễ nhìn. Bất quá hắn đến cùng là một người làm ăn, bụng dạ cực sâu, vì vậy cũng không tỏ ra tức giận, chỉ có thể gật đầu khiến người phục vụ mang ly nước quả cho hắn. Mọi người vừa ăn vừa nói chuyện phiếm, bất quá tán gẫu đến tán gẫu đi không phải cảm tạ Lục Thiên Hào cứu Khương Uyển Nhi, khích lệ sự thông minh của hắn, chính là tán gẫu chút sự tình phương diện làm ăn. Lục Thiên Hào đối với chuyện cứu người không hề hứng thú nhắc lại, đến là đối với một ít chuyện trong nghề làm ăn khá là hứng thú. Khương Thanh Mậu gõ gõ bàn nói: "Đúng rồi, các ngươi có biết không, Ngọa Long trấn mấy năm trước xuất hiện một thiếu niên thiên tài? Thiếu niên này ghê gớm a. Một cô nhi, không thân không thích, lúc mười tuổi liền đã bắt đầu làm ăn, không cần mấy năm, liền đã trở thành phú thương có tiếng tại Ngọa Long trấn. Tự mình mở ra một hãng taxi, sinh ý tương đối là náo nhiệt. Nghe nói còn làm từ thiện gì đó, quyên góp một khoản tiền cho trường trung học của bản thân. . ." Khương Thanh Mậu vừa mở đầu như vậy, mọi người đều đi theo tiếp lời. Lục Thiên Hào nghe được trong lòng buồn cười, biết Khương Thanh Mậu giống như Lâm Lôi, cũng là tra xét đến tận ngọn ngành đối với chính mình rồi. Mặc dù bản thân lúc trước làm người biết điều, nhưng dù sao cũng không thể nào ngăn trở cái miệng của thiên hạ. Người hữu tâm đi thăm dò, luôn có thể tra ra vài thứ. Vào lúc này Khương Thanh Mậu tại trên bàn cơm nói ra chuyện cũ của hắn, nghe giống như là nói đến người khác. Người bên cạnh mỗi người nghe được mê li, chỉ có Tôn Lộng Ảnh hữu ý vô ý nhìn sang Lục Thiên Hào, hiển nhiên là đã hoài nghi Khương Thanh Mậu nói tới chính là hắn. Khương Uyển Nhi nhỏ giọng nói: "Ba ba ta điều tra chuyện của ngươi, ta cũng không biết. Ngươi sẽ không tức giận chứ?" Lục Thiên Hào lắc đầu một cái: "Cũng không phải chuyện không thể tiết lộ gì, không sao. Khương thúc thúc, kể chuyện xưa cũng mệt rồi a, ta mời ngươi một chén." Khương Thanh Mậu cười nói: "Làm sao? Câu chuyện này không êm tai sao?" Lục Thiên Hào hồi đáp: "Chuyện chung quy chỉ là chuyện, luôn có chỗ không chân thực. Mặc dù dễ nghe, nhưng cũng có chút khoa trương." "Ồ? Vậy ngươi nói một chút chỗ nào đã khoa trương." "Thiếu niên Khương thúc thúc nói kia, kỳ thực năm đó cũng từng thất bại rất nhiều lần. Rất nhiều chuyện, không phải là bởi vì hắn là “thiên tài” gì gì đó mới thành công. Mà là bởi vì hắn ăn rất nhiều khổ. . . Khác với hài tử bình thường chính là, thiếu niên này lúc thất bại cũng không có đối tượng để khóc mách. . . Bắt đầu từ khi phụ thân hắn tạ thế, hắn đã chú định là một thân một mình, hết thảy cực khổ, chỉ có thể là bản thân chịu đựng. Mọi người không nhìn thấy thất bại của hắn, chỉ biết đến thành công của hắn. Nhưng đối với hắn mà nói, mỗi một lần thành công, đều mang ý nghĩa cực kỳ gian khổ. Rất nhiều lúc, hắn chỉ có thể một mình nấp ở trong chăn khóc lớn một hồi, ngày hôm sau, lại vẫn phải kiên cường lau nước mắt đối diện thế nhân. . . Hắn không muốn yếu đuối, bởi vì hắn không có đối tượng để mà (thể hiện) yếu đuối, vì vậy cái đó không có ý nghĩa. Chỉ có tự cường. . . Mới là phương pháp tốt nhất tránh né nước mắt. . . Hắn chỉ là người bình thường, Khương thúc thúc, một cái thường nhân có mộng tưởng cùng hoài bão riêng của bản thân, không thể không vì đó gian khổ giãy dụa mà thôi. Hắn không phải minh tinh của ngành giải trí, vô pháp dựa danh tiếng kiếm ăn, vì vậy không thèm khát gì danh tiếng, chỉ hy vọng có thể vững vàng chắc chắn làm tốt mỗi một chuyện. . ." Lục Thiên Hào nhìn Khương Thanh Mậu, nghiêm túc kể ra, ngữ khí rất bình tĩnh, phảng phất người trong miệng kia không phải là mình. Khương Thanh Mậu chỉ là yên lặng mà nghe, trong mắt Khương Uyển Nhi lại đã tràn đầy nước mắt. Hơi khẽ gật đầu một cái, Khương Thanh Mậu nói: "Đây chính là nguyên nhân vì sao ngươi tổng là yêu thích đem chính mình thả ở bên trong một cái góc không người chú ý sao?" Lục Thiên Hào không có hồi đáp. Bất quá mọi người ở đây, trên căn bản đến là đã minh bạch, nguyên lai thiếu niên bên trong câu chuyện của Khương Thanh Mậu kia, vậy mà lại là Lục Thiên Hào, cái người ngày hôm trước vừa mới cứu Khương Uyển Nhi này. Ánh mắt nhìn Lục Thiên Hào cũng miễn không được có mấy phần kinh ngạc. Tửu quá ba tuần, Khương Thanh Mậu hỏi Lục Thiên Hào: "Nghe nói ngươi hiện tại còn tại trong nhà Lâm cục phó làm gia sư? Đứa con gái nghịch ngợm kia của nàng thật là khó đối phó a." "Chẳng lẽ Khương thúc thúc cũng nhận thức Lâm cục sao?" Điều này đến là khiến Lục Thiên Hào có chút kinh ngạc. "Thân là một thương nhân, liền đường đường cục phó Cục Công Thương cũng không nhận ra, ngươi nói Khương thúc thúc của ngươi, có thể kém đến thế sao?" Lục Thiên Hào ngại ngùng cười cười: "Hôm nay ta đã từ (bỏ) đi công việc này." "Ồ? Tại sao vậy?" "Muốn ra ngoài tìm chút việc khác để làm. . . Làm chút công việc có thể học hỏi được ." "Có mục tiêu chưa?" Lục Thiên Hào lắc lắc đầu: "Tạm thời còn chưa có. Chuẩn bị ngày mai ra thị trường xem xem. Hiện tại sinh viên đại học kiếm việc làm thêm không dễ dàng, dù sao về thời gian không cho phép. Không có công ty nào lại đặc biệt để trống một cái vị trí chờ ngươi, mà ta lại không muốn trốn học. Có một số việc, chỉ có thể tìm vận may." Khương Thanh Mậu ngay lập tức liền nói: "Vậy ngươi có hứng thú đến công ty ta không?" Lục Thiên Hào vội nói: "Ta không muốn làm phiền thúc thúc. Lại nói. . . Để cho người khác biết ta là đi bằng cửa sau, danh tiếng cũng không êm tai." Khương Thanh Mậu cười ha ha, vỗ vỗ vai Lục Thiên Hào nói: "Thiên Hào a, ta rất yêu thích ngươi, thật sự. Đây không phải là bởi vì ngươi cứu Uyển Nhi, mà là bởi vì trên người ngươi có một thứ đặc biệt." Lục Thiên Hào nhìn Khương Thanh Mậu, không biết hắn muốn nói cái gì. "Là ngạo khí." Khương Thanh Mậu rất khẳng định nói: "Trên người ngươi có một cỗ ngạo khí chân chính. Ngươi quá cô độc rồi. . . Ngươi làm cô nhi đã quá lâu, đã không quen bên cạnh có người thân quan tâm ngươi, ngạo khí của ngươi cũng không cho phép người khác thương hại ngươi. Vì vậy chuyện gì ngươi cũng đều muốn làm được tốt nhất. Ngươi quá kỷ luật. . . Như vậy không tốt." Lục Thiên Hào nhíu mày. Hắn không nghĩ tới Khương Thanh Mậu nhìn người thế mà lại chuẩn như vậy, liếc mắt đã nhìn ra cỗ ngạo khí hắn ẩn giấu trong trong lòng kia. Thế nhưng hắn không hiểu, tại sao Khương Thanh Mậu nói hắn kỷ luật trái lại không phải chuyện tốt. "Ta còn tưởng rằng đây là ưu điểm của ta a." Hắn nhàn nhạt hồi đáp. Khương Thanh Mậu lắc đầu liên tục: "Sai! Mười phần sai! Hiện tại ngươi thành thật nói cho ta, mấy năm sau khi ngươi mở ra cái công ty taxi kia, có phải là ngươi có một loại cảm giác lực bất tòng tâm? Có phải là ngươi cảm thấy, muốn phát triển nữa, kỳ thực phi thường phi thường khó khăn?" Lục Thiên Hào gật gật đầu: "Đúng thế. Không biết tại sao, ta luôn cảm thấy con đường của ta tựa hồ càng chạy càng hẹp, càng ngày càng khó có phương hướng phát triển. Ta nghĩ đây là bởi vì tri thức của ta còn quá mức chật hẹp." "Vì vậy ngươi liền từ bỏ sự nghiệp của ngươi thi vào Học Viện Vi Tính Cửu Châu?" "Đúng thế. Ta hy vọng có thể có tiến bộ." "Vậy ngươi cảm giác thế nào ?" Lục Thiên Hào hơi ngưng lại, suy nghĩ một chút rồi lắc đầu hồi đáp: "Khả năng là thời gian quá ngắn đi, đối với phát triển sau này, ta vẫn như cũ khuyết thiếu một cái phương hướng sáng tỏ." Khương Thanh Mậu bắt đầu cười ha hả, cười đến sang sảng mà vui vẻ. Cười đến Lục Thiên Hào nhất thời có chút không tìm được manh mối. Khương Thanh Mậu vỗ tay Lục Thiên Hào nói: "Sáng sớm hôm nay, ta ngủ thẳng tới chín giờ mới dậy. Đầu tiên là mỹ mỹ hưởng thụ một cái bữa sáng, sau đó chính là xem một chút báo, gọi mấy cuộc điện thoại quấy rầy bằng hữu. Sau đó thì sao, ta chạy đến công ty lượn một vòng, nhìn nhìn không có vấn đề gì, liền đi phòng tắm xông hơi. Buổi chiều hẹn mấy lão bằng hữu uống trà, đồng thời tán gẫu chút chuyện sinh ý. Không còn chuyện gì nữa, trở về công ty nghe một thoáng báo cáo. Buổi tối sao, liền cùng mọi người ra ngoài, xem xem ở đâu mới mở tiệm ăn, liền chạy đến ăn một bữa. Ngày hôm nay nếu không phải Trần tiểu thư nể mặt quang lâm, nói không chắc ta liền thật chạy đến Long Đàm Sơn Trang ngoài 100 dặm đi tìm thú vui đây. Ở trong mắt ngươi, sinh hoạt của loại người như ta nên tính là không lo chính nghiệp, nhất định rất không lọt mắt đi." . . . Lục Thiên Hào không nói gì. Hắn hiện tại có tư cách gì đi xem thường Khương Thanh Mậu đây? Nhưng mà không thể phủ nhận chính là, hắn xác thực không ưa thái độ sống như thế. Một mực Khương Thanh Mậu chính là dùng thái độ sống như thế, sáng tạo ra tài sản to lớn, điều này không thể không khiến cho hắn trầm tư. Mấy người ngồi cùng bàn đồng thời cười hắc hắc lên, hiển nhiên là một loại tán thành đối với cách nói của Khương Thanh Mậu. Xem ra phương thức sinh hoạt của bọn họ cũng phần lớn đều như thế. Khương Thanh Mậu lúc này mới chậm rãi nói: "Thiên Hào a. . . Sau khi biết quá khứ của ngươi, ta liền biết ngươi là một người có lý tưởng có hoài bão. Dạng hài tử giống như ngươi, hẳn là bất luận bậc cha mẹ nào cũng sẽ rất thích chứ? Nhưng mà liền giống như học sinh học tập tốt nhất trong lớp, sau khi ra ngoài không hẳn là nhân tài xuất sắc nhất vậy. Kẻ cố gắng nhất kia, tương lai cũng chưa chắc chính là người có thành tựu nhất a. Thiên Hào, nếu muốn có thành tựu, đơn thuần nỗ lực là còn thiếu rất nhiều. Rất nhiều lúc, ngươi phải học được thả lỏng bản thân. Người chân chính có thành tựu, thường thường đều là những người biết chơi nhất kia. Ngươi hiện tại chân chính thiếu, không phải kinh nghiệm, không phải đầu óc, lại càng không phải thông minh tài trí, mà là tâm thái thả lỏng. . . Ngươi quá cưỡng cầu bản thân, dẫn tới bên trong cuộc sống của ngươi thiếu hụt vui sướng. Bản thân người không vui sướng, là sẽ không mang cho người khác vui sướng. Ngươi hiểu không?" Lục Thiên Hào ngẩn ra, hơi hơi suy tư lên. Có chút đạo lý, tới nay chưa ai giảng qua cho hắn. Có chút đạo lý, vẻn vẹn dựa vào mò mẫm là rất khó hiểu ra được. Lục Thiên Hào chưa từng nghĩ tới nguyên lai tâm thái của chính mình, vẫn luôn nằm trong một loại trạng thái cực không bình thường. Hắn quá quá nghiêm khắc với bản thân rồi. Vào lúc này, Thường Nhạc Thiên cũng bổ sung nói: " Trung Quốc chúng ta có câu châm ngôn: Thượng binh phạt giao, trung binh phạt mưu, hạ binh mới phạt chiến. Chơi, ở trong tay những người khác nhau, sẽ biến thành những thứ nắm giữ nội dung cùng hàm nghĩa khác biệt. Chơi tốt, được gọi là ngoại giao, chơi không tốt, đó mới gọi là mê muội mất hết ý chí. Không biết chơi, đó là công nhân. Tiểu tử ngươi rất thông minh, chỉ là thiếu một chút kinh nghiệm làm đại sự, bất quá tương lai nhất định sẽ có tiền đồ. Để lão Khương dẫn dắt ngươi đi, không chừng không bao lâu nữa, ngươi liền có thể khiến cho toàn bộ giới kinh doanh Trung Quốc giật nảy cả mình đây." Vào lúc ấy, Lục Thiên Hào phảng phất nhìn thấy một cánh cửa lớn tương lai rộng mở hướng bản thân chậm rãi mở ra. Hắn khẽ cười nói: "Là ta quá chấp nhất. Nếu như dùng thiên cơ để giải thích mà nói, cái này gọi là “tướng” chứ?" Khương Thanh Mậu cười ha hả: "Ngươi rốt cục khai khiếu, quả nhiên là nhất điểm tựu thấu a (*chạm nhẹ liền thủng, nói sơ qua liền thông suốt). Đến, lần này, ta lại mời ngươi, ngươi sẽ không từ chối nữa chứ?" Lục Thiên Hào một hơi cạn sạch. Vị cay của rượu, kích thích hắn ho khan không ngừng, nhưng một khắc đó, hắn đột nhiên cảm giác mình rốt cục đã thông suốt rất nhiều vấn đề nguyên bản vẫn nghĩ không thông. Chuyện làm ăn, chính là giao du giữa người với người. Mà ở phương diện này, hắn tựa hồ là làm kém nhất. Trước đây, hắn có thể dựa vào phán đoán nhạy cảm đối với thị trường của bản thân để làm việc, nhưng vô luận hắn nhìn có chuẩn đến bao nhiêu, hắn chung quy vô pháp làm được đầy đủ quy mô. Nguyên nhân rất đơn giản, hắn khuyết thiếu đầy đủ nhân mạch. Không có ai đầu tư cho hắn, không có ai tin tưởng hắn, càng không người nào nguyện ý tại thời điểm hắn khó khăn giúp đỡ một tay, giúp hắn lót đường. Hắn biết nên dùng người như thế nào, có thể nắm giữ nhân tâm, nhưng duy độc vô pháp nắm giữ lòng của chính mình, ủy khuất bản thân qua lại với một ít người hắn xem thường. Đây. . . Có lẽ chính là một điểm thất bại nhất của bản thân đi? Minh bạch đạo lý rồi, còn lại liền dễ làm hơn nhiều, trên mặt Lục Thiên Hào lần đầu tiên lộ ra nụ cười vui vẻ. Hắn rất là chân thành nói: "Khương thúc, cảm tạ ngươi." "Như vậy nếu ngươi đã không muốn đến chỗ của ta làm việc, có hứng thú để ta giới thiệu giúp ngươi một cái công ty hay không đây?" Khương Thanh Mậu tựa cố ý lại như vô tình nói. Lục Thiên Hào trực tiếp hồi đáp: "Nếu như ta lại nói không, thứ nhất chính là không hiểu cất nhắc, thứ hai liền là đến chết không đổi rồi." Nghe lời này mọi người đều ha ha cười rộ lên, Khương Uyển Nhi lần đầu tiên nghe được Lục Thiên Hào nói lời nói dí dỏm, trong ánh mắt đã tràn ngập yêu thương như hỏa. Nhu tình một khắc đó, lọt vào trong mắt Lục Thiên Hào, trái tim cũng là đập mạnh lên. Một cái ý nghĩ xấu xa đột nhiên bắt đầu sinh khởi trong đầu: Khương thúc thúc. . . Nếu như có một ngày kia ta thật sự có lỗi với ngươi, thì đừng quên là ngươi dạy ta, làm người phải học thích hợp thả lỏng bản thân a.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang