Thiên Tung Thương Tài

Chương 17 : Khởi đầu kỳ diệu (bốn)

Người đăng: Tuan

Ngày đăng: 05:43 08-06-2019

Chương 17: Khởi đầu kỳ diệu (bốn) Cuộc sống có lúc liền như một nồi cháo nóng, mỗi cá nhân đều chỉ là một hạt gạo trong đó, bởi vì nước cùng nhiệt mà giãn nở, lẫn nhau va chạm, lẫn nhau chen chúc, vì vậy mà sản sinh thân mật hoặc ngăn cách, thậm chí cừu hận. Lục Thiên Hào tại hội triển lãm nhận thức được thêm hai cái bằng hữu, điều này đối với hắn mà nói là một chuyện đáng giá cao hứng. Trương Chấn rốt cuộc đã biết, nguyên lai Lục Thiên Hào chính là thiếu niên kỳ tài cứu Khương Uyển Nhi kia, ánh mắt nhìn Lục Thiên Hào cũng đặc biệt nhiều hơn mấy phần hân thưởng. Chuyện này đối với Quách Tự Cường mà nói không phải chuyện tốt —— Trương Chấn mời Lục Thiên Hào còn có Quách Tự Cường cùng nhau ăn tối. Tuyết Nhi rất là thân mật chui vào trong lòng Quách Tự Cường hô Quách thúc thúc, Quách thúc thúc cười đến da tróc thịt bong, như phạm nhân sắp sửa thụ hình. Khi đó Lục Thiên Hào rất là hiếu kỳ, hỏi Quách Tự Cường tại sao sợ Tuyết Nhi như thế, Quách Tự Cường hồi đáp: "Khi ngươi chính đang theo đuổi một vị mỹ nữ, đột nhiên chạy đến một tiểu nha đầu đối với ngươi hô to 'Ba ba', kết quả sẽ như thế nào? Khi có cái tiểu cô nương mời ngươi một ly café sữa, ngươi lại phát hiện bên trong cà phê đầy muối, mùi vị đó lại như thế nào? Khi ngươi phụng mệnh giúp một người bạn chăm nom hài tử của hắn, lại phát hiện hài tử của hắn một ngày chí ít mất tích ba lần trở lên, lúc thật vất vả tìm tới nàng lại phát hiện nàng đang bị một đám người lớn phát điên đuổi đánh, cảm thụ của ngươi sẽ là thế nào? Khi ngươi..." Lục Thiên Hào vỗ vỗ vai Quách Tự Cường nói: "Ngươi không cần phải nói, ta đã hoàn toàn minh bạch... Ta đồng tình ngươi." Quách Tự Cường khóc không ra nước mắt: "Tiểu hài tử nhà người khác đều là chơi đồ hàng, nghịch đồ chơi. Tuyết Nhi chỉ chơi người, hơn nữa còn là người lớn. Ta ở Mỹ cùng Trương đại ca quen biết hơn một năm, năm ngoái nhận thức Tuyết Nhi, ăn quả đắng của nàng không phải một ngày hai ngày. Mỗi một người đối với tiểu nha đầu này, cảm giác đều là vừa yêu vừa hận. Thời điểm không thấy nàng thì sẽ nhớ nàng, thấy nàng lại sợ nàng..." Quách Tự Cường chú ý tới Trương Chấn lúc này không có nhìn hắn, rất là nhỏ giọng nói với Lục Thiên Hào: "Ngươi từng thấy năm tuổi liền nghịch súng, 7 tuổi đem lựu đạn làm đá ném chơi, tám tuổi liền bắt đầu đi nghe trộm chưa!" Lục Thiên Hào trước mắt một trận kim tung tóe! Đây là cái tiểu cô nương gì a? Quách Tự Cường cuối cùng không nói tiếp, chỉ là vỗ bờ vai của hắn thở dài. Chỉ nói sau này lại nói cho hắn cố sự cùng lai lịch của tiểu cô nương này. Vậy là hai người đồng thời nói xin lỗi đối với Trương Chấn, buổi tối còn có chuyện quan trọng, chỉ sợ là không thể cùng hắn ăn cơm. Trương Chấn bất đắc dĩ lắc đầu: "Có Tuyết Nhi rồi, ta cũng sắp biến thành trạch nam. Cũng được, đợi ngày nào đó Tuyết Nhi không ở bên người, mọi người lại cùng nhau tụ tập đi." Lục Thiên Hào cùng Quách Tự Cường liền đồng thời vô liêm sỉ gật đầu. Hội triển lãm ngày hôm nay đến lúc này cũng gần như là đã kết thúc, triển lãm lần này là một tuần. Sau đó không lâu, còn sẽ có một cái hoạt động quyên tiền từ thiện. Khương Thanh Mậu đến là muốn Lục Thiên Hào cũng tham gia, Lục Thiên Hào nói ta chỉ có mấy đồng kia, vẫn là dùng ít một chút để làm gà mái đẻ trứng đi. Các ngươi đều là phú ông ngàn tỉ, toàn bộ gia sản của ta ném vào cũng không lật được cái bọt nước, còn không bằng không đi. Khương Thanh Mậu nói trước đây không thấy ngươi giữ của như thế a, Lục Thiên Hào liền quỷ dị mà cười. Chính lúc định đi, Phương Hoa hào hứng chạy tới, nói với Lục Thiên Hào: "Tôn Phục đồng ý thu ta làm đồ đệ rồi." Lục Thiên Hào nhìn hắn đầy mặt bầm tím, ý vị thâm trường nói một câu: "Xem ra mọi việc có tệ cũng nhất định có lợi a. Trận đòn này ăn thật đáng giá." Phương Hoa cười hắc hắc, khẽ động vết thương, đau đến nhe răng trợn mắt. Cùng Quách Tự Cường, Trương Chấn trao đổi phương thức liên lạc xong, Lục Thiên Hào về tới trường học. Cửa tiểu quán Internet miễn phí, người đã ít đi rất nhiều. Trước mặt 50 chiếc máy tính, ngồi đầy nhân tài máy tính đến từ Cửu Đại, có đang chơi game, có đang lên mạng tán gái. Nhìn thấy Lục Thiên Hào đi tới, người người hưng phấn chào hỏi: "Hắc, Thiên Hào!" Lục Thiên Hào cười hì hì hỏi: "Mọi người đều ăn trưa rồi chứ?" Một đám lớn người đều hô: "Ăn rồi, tạ ngươi ha." Cũng có người hiểu chuyện, lặng lẽ hỏi Lục Thiên Hào: "Ta nói tiểu tử ngươi làm trò này làm cái gì?" Lục Thiên Hào bảo trì nụ cười thần bí nhất quán của hắn nói: "Qua một thời gian ngắn nữa ngươi liền biết." Bọn An Kỳ Sơn cùng Lý Tiểu Phong cũng đang giúp Hà Lực duy trì trật tự. Ba người này thiên tính đều là kẻ ưa thích đấm đá, tụ lại cùng nhau liền vô thoại bất đàm, đến là rất nhanh trở thành bạn tốt. Lúc Lục Thiên Hào tiến vào, An Kỳ Sơn nghênh diện đi tới nói: "Thiên Hào ngươi đến rất đúng lúc, có một chuyện cần ngươi đến xử lý." "Chuyện gì?" An Kỳ Sơn dùng khóe miệng ra dấu một thoáng trong góc. Bên trong góc, một tên nhóc ước chừng mười sáu, mười bảy tuổi chính đang hưng phấn thao túng một đài máy tính, xem dáng dấp còn là một cao thủ, thế mà tự mình chỉnh sửa hệ thống tại trên máy tính, sau đó không biết còn đang ở đó hưng phấn hí hoáy cái phần mềm gì. "Trường chúng ta có sinh viên nhỏ như thế sao?" Lục Thiên Hào bật cười hỏi An Kỳ Sơn. An Kỳ Sơn xòe hai tay: "Đây chính là điều ta muốn hỏi ngươi. Ngươi chỉ nói không tuân quy củ không cho chơi, thế nhưng không nói người bên ngoài trường không được đi vào. Thằng nhóc này, còn có một tên lớn hơn một chút bên cạnh hắn, đều là ở bên ngoài vào. Chúng ta vốn là muốn nói với họ đây là dịch vụ của trường, nhưng bọn họ nói quy củ viết đến chi tiết như vậy, duy độc không viết người bên ngoài trường không thể sử dụng, vì vậy bọn họ có quyền ở chỗ này lên mạng cùng hưởng thụ bữa trưa." Lục Thiên Hào gật gật đầu: "Hóa ra là như vậy. Vậy ngươi cho bọn họ bữa trưa chưa?" "Cho rồi." "Vậy là được, không cần đuổi bọn hắn đi, chỗ này của chúng ta mở cửa đối với tất cả mọi người." "Ta nói ngươi lần sau thời điểm làm việc tốt nhất vẫn là nói với chúng ta đến cùng tại sao phải làm như vậy, chuyện này có trợ giúp cho chúng ta xử lý tình huống ngoài ý muốn sau này, đừng thần thần bí bí như vậy có được hay không?" An Kỳ Sơn khẩu khí có chút bất mãn. Lục Thiên Hào nở nụ cười: "Chuyện ta đang làm, tỷ lệ thành công phi thường thấp, tùy thời đều có thể thất bại. Thay vì bị người chê cười ta ngây thơ, đến không bằng để cho bọn họ cười ta ngu xuẩn. Vì vậy, cứ theo ý của ta mà làm là được, cái khác ngươi cũng đừng quản. Đúng rồi, nếu như ngươi muốn chơi máy tính, không cần khách khí." An Kỳ Sơn lắc đầu một cái nói: "Ta không có hứng thú, ta liền đối với cơm trưa miễn phí của ngươi cảm thấy hứng thú. Sau này lão tử có thể bớt đi sinh hoạt phí mỗi ngày tán gái rồi." Nói, đắc ý cười ha hả. Lục Thiên Hào cũng có chút không nhịn được cười, phỏng chừng cái đám chạy lên mạng này, cũng không ít người có ý tương tự chứ? Cậu nhóc dùng máy bên kia, chính đang hưng phấn thao túng máy tính, hoàn toàn không có phát hiện Lục Thiên Hào đã đứng ở sau lưng hắn. "Đang làm cái gì vậy?" Lục Thiên Hào hỏi cậu nhóc kia. "Viết cái phần mềm nhỏ." Nam hài cũng không ngẩng đầu lên nói: "Tên khốn tới trước ta cài Trojan vào trong máy tính, bị ta loại bỏ. Ta hiện đang làm hệ thống tự mình kiểm diệt, tiện thể cài thêm cái chương trình nhỏ. Nếu như có ai lại hướng cái máy này cài Trojan nữa, máy liền sẽ tự động khóa chặt ổ cứng, bao hắn trong một giờ vô pháp sử dụng." "Biết lập trình? Máy tính chơi được không tệ a, học ở đâu?" "Tự học." Nam hài ngẩng đầu liếc mắt nhìn Lục Thiên Hào: "Làm sao? Không có máy chơi? Có cần ta giúp ngươi một tay không?" "Ngươi không biết quy định trong tiệm này, không cho giúp người mở máy sao? Nơi này chỉ tiếp thu người hiểu máy tính miễn phí lên mạng." Lục Thiên Hào cười hỏi. Nam hài le lưỡi, tiếp tục đâm đầu vào trong phần mềm của hắn. "Ngươi tên là gì?" Lục Thiên Hào hỏi hắn. "Gọi ta Minh tử đi." "Hiện tại còn đang đi học sao?" Nam hài có chút thiếu kiên nhẫn: "Ngươi phiền quá vậy! Ngươi không thấy ta đang rất bận rộn sao?" "Ta tên Lục Thiên Hào, là lão bản cái tiệm này." Nam hài lập tức ngẩng đầu, đứng lên, cười ha ha hồi đáp: "Ta tên Trương Tiểu Minh, mới vừa lên cao trung năm nhất. Chào lão bản!" Nói cho Lục Thiên Hào một cái bái. Lục Thiên Hào gật gật đầu: "Trốn học ra chứ gì?" Trương Tiểu Minh cười hắc hắc nói: "Mẹ ta quản chặt quá, không cho ta tiền lên mạng. Ta nghe Hạo ca nói Cửu Đại ngày hôm nay có cái tiệm Net khai trương miễn phí, còn cung cấp bữa trưa nữa, ta nghĩ trên đời này hiếm thấy đụng tới chuyện tốt như vậy a, liền cùng Hạo ca đồng thời tới đây. Không nghĩ tới đúng thật là bao cả cơm. Hắc hắc, lần này tiền cơm tiết kiệm được rồi, chờ lúc nào ngươi không miễn phí nữa, ta cũng sẽ đến chỗ ngươi lên mạng." Lục Thiên Hào cười lắc đầu một cái nói: "Ngươi yên tâm, chỗ này của ta một mạch miễn phí. Hiện tại là phát bữa trưa miễn phí, sau này a, còn quản cơm tối đây." Trương Tiểu Minh có chút mơ hồ: "Tại sao? Lẽ nào ngươi không cần kiếm tiền sao?" "Cái này ngươi đừng hỏi. Đằng nào sau này ngươi không cần trốn học nữa, chỉ cần ngươi muốn chơi, tùy thời đều có thể tới." "Vậy đến lúc đó không có máy rảnh xử lí thế nào?" "Đó chính là vấn đề của ngươi rồi. Ngươi không phải biết khóa ổ cứng sao? Lúc ngươi hạ thủ thuận tiện đem toàn bộ hệ thống đều khóa lại là được. Nếu như không ai có thể phá giải thủ pháp của ngươi, liền coi như bọn họ xui xẻo, để máy không là được." Trương Tiểu Minh hưng phấn kêu to: "Thật sự? ! Vậy quá tốt rồi! Bắt đầu từ bây giờ, máy này chính là máy chuyên dụng của ta rồi! Ha ha!" "Chỉ cần ngươi có bản lãnh đó." Lục Thiên Hào hơi hơi mỉm cười.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang