Thiên Tôn Tháp
Chương 70 : Truyền Kỳ Phế Vật
Người đăng: tlntvtn79
Ngày đăng: 07:38 06-10-2020
.
"Ây...cũng ra dáng hình người đấy, bổn tiểu thư là trước kia xem thường ngươi"
"Chỉ có mắt chó mới xem thường người" Minh Thiên quật lại
"Tại ai bảo tên nào đó vừa dơ vừa rách, thật sự là mắt người không thể xem ra được hình chó"
Minh Thiên bị nàng hạ 1 - 0 đo ván tại chỗ.
"Móa, dơ và thúi còn là không phải chỉ có mình ta, ai hay bám theo ta, lúc sợ hãi còn rúc vô ngửi mùi hôi nách của ta ...lại còn..."
"Ngươi im..."
"Ngươi còn là chùi nước mũi lên ta, còn..."
"Ngươi im...ngươi im.....ngươi ...im....ahhhhhh" giọng nàng thanh thúy nũng nịu mà hét lên, đã bị hắn chọc cho tức hổn hển
"Haha...ngươi ah, thay nữ trang đi...chuyện xấu của ngươi ta liền không nói nữa, còn không nha...ta nói ah, cái miệng ta rất là không biết điều, mà nội lực lại quá cao bình thường khó khống chế..."
"Phi, ngươi dám..."
Minh Thiên hắn một bên ghẹo gái, một bên lại thỉnh thoảng hữu ý vô ý liếc mắt về một phía xa tường cách đó khá xa, lập tức một người ẩn nấp phía sau nép mình giấu đi
Minh Thiên liếc qua một tên chấp pháp võ giả, tên này chớp mắt liền biến mất tại chỗ.
Nhóm chấp pháp đội 6 người này hiện giờ đã trở thành chân chạy đắc lực của hắn, gì chứ thực lực cực hạn tiên thiên mặc dù với hắn không phải cái gì ghê gớm nhưng mà ngoài thế tục lại rất là...mẹ nó dễ dùng.
Minh Thiên cảm giác xa lạ với phong thổ Kinh Thành cho nên Diệp Tố liền dẫn hắn đi khắp nơi không biết mệt.
"Minh Thiên, ta dường như cảm thấy mình mấy ngày hôm nay tu vi tiến thật nhanh, kỳ quái"
"Để ta kiểm tra bắt mạch...kiểm tra...ách, ngươi làm gì ?"
"Ngươi kiểm tra có cần cười lên khó ưa như vậy không, làm ta nhột hết da gà"
"Ta cười khi nào khó ưa"
"Ngươi chính là khó ưa"
"Được, lại khi dễ lão tử phải không...mau trả lại..."
"Ah, không...không có khó ưa...rất bình thường...bình thường mà"
Mấy ngày đi dạo này nàng biết Minh Thiên có không gian nơi tay. Mua đồ không lo nặng cho nên đều xem hắn như miễn phí khuân vác.
Còn Minh Thiên thì luôn cố ý mua đồ nữ trang cho nàng, một bên dỗ ngọt một bên khiêu khích chọc điên.
Còn chuyện nàng tu vi tiến nhanh dĩ nhiên Minh Thiên sẽ không nói, vì nàng là có 50% thuộc về Hệ Mặt Trời cho nên linh căn tu luyện dựa theo Niết Bàn Quyết trấn phái võ công Phi Thiên Môn tu luyện, đồng thời còn lập trình sẵn Thổ Nạp Thuật, Băng Tâm Quyết, Long Ngư Du cùng với gia truyền công pháp của nàng.
Cái gì Phần Thiên Quyết gì đó, hỏa hệ công pháp nửa võ học, nửa tiên quyết, dù chỉ có 3 tầng đầu nhưng uy lực mạnh lắm.
Hệ thống lập trình liền đem công pháp đẩy đến tầng 2, chỉ thiếu chút đồ sẽ luyện ra tam muội chân hỏa đạt tầng 3, uy lực vô song.
Nhưng hỏa hệ linh mạch của nàng không phải mạnh nhất, vẫn bị Tam Chuyển Niết Bàn Quyết khai thác Thủy linh mạch áp chế cho nên nàng không nội thị liền không hề biết tình hình bản thân.
"Nàng còn thiếu mấy ngọn dị hỏa, kiếm chỗ nào đi mua đi"
Diệp Tố nhìn hắn kỳ dị
"Ngươi nhìn ra rồi ?"
"Ngươi tu vi yếu như vậy, ta không có bị đui sao không nhìn ra"
"Công pháp của ta, yêu cầu cao lắm...dị hỏa cũng là không dễ kiếm, mà có tiền cũng mua không nổi"
"Không kiếm sao biết được, không mua nổi sao...ta đi cướp"
Diệp Tố liếc xéo hắn một cái không chút lưu tình liền vặn cho hắn một cái lan hoa chỉ, bất quá da hắn kiên cố như thép, nắm trúng chỗ mềm chỉ là vặn nhàu quần áo.
Trong lòng một bên hô biến thái, một bên lại cảm động
"Ngươi hay lắm, dị hỏa đều là nằm trong tay tu tiên giả địa vị không thấp, ngươi giỏi thì thử đi cướp"
"Không thì đi luyện, ta rất giỏi lĩnh ngộ công pháp, hỏa hệ công pháp là có thể lĩnh ngộ dị hỏa mà, ta luyện dị hỏa cho ngươi"
"Phi...ngươi nghĩ nhiều, không nói công pháp hỏa hệ bao nhiêu quý, chỉ nói ngươi luyện nó đến khi nào mới đại thành...10 năm hay 20 năm, lúc đó bổn cô nương không phải già rồi"
"Ngươi mắt chó không được khinh thường người trên núi"
"Được vậy ta có pháp quyết 3 môn luyện hỏa, ngươi luyện cho ta xem dị hỏa"
"Có...thật sao ?"
"Bổn tiểu thư gia thế kinh người tự nhiên không thiếu thứ tốt"
"Mau đọc...
- Tích, sao chép thành công Dị Hỏa Quyết: Thanh U
- Tích, sao chép thành công Dị Hỏa Quyết: Minh Hàn
- Tích, sao chép thành công Dị Hỏa Quyết: Chúc Âm Ti
- Tích, Đang thiết lập tu luyện, ước tính luyện thành trong 5 ngày
"Kinh thành còn chỗ nào hay nữa sao ?" Minh Thiên hỏi
"Ngươi muốn đi tu tiên phường không?"
"Còn có chỗ này ?"
"Dĩ nhiên"
"Đi...mà chỗ đó đều là tu tiên giả tụ tập sao ?"
"Không... Chỉ có số ít tu tiên giả, còn lại đa số đều là nhân sĩ võ lâm, nhưng phường chủ là do 3 tên trúc cơ tu tiên tọa trấn"
Minh Thiên ngạc nhiên nhìn nàng
"Nàng có vẻ biết rất nhiều"
Diệp Tố trực tiếp vểnh lên cái đuôi
"Ta dĩ nhiên thâm tàng bất lộ mà"
"Xéo đi"
"Ta hỏi nàng, Ám Kình, Minh Kình, Không Kình là gì, tại sao võ lâm lại xuất hiện loại này kỹ xảo"
"Ngươi đúng thật trên núi xuống nha...được để ta phổ cập xóa mù cho ngươi"
"Ám Kình là âm nhu chi lực cách sơn đả ngưu, chỉ đặc thù âm nhu võ công luyện đến cực điểm mới hình thành"
"Tương tự là Minh Kình và Không Kình cũng vậy, đều là nhờ đặc thù võ công thủ pháp phát lực luyện đến đỉnh mà thành, nhưng vì sao 3 loại kình lực này trong giang hồ đều rất ít người lĩnh ngộ"
"Đó là vì, yêu cầu một môn võ học luyện tới đỉnh mới hình thành, lại cần là thuần túy không linh căn, không tạp chất nội lực mới có thể luyện thành"
Minh Thiên sở dĩ thắc mắc đó là vì sao 3 thứ này lợi hại như vậy lại không hề thấy xuất hiện trong tông môn, Phi Thiên Môn gần như không hề nghe được 3 khái niệm này
Mà giang hồ võ sĩ tầm thường lại có.
Chớ nói suông, dù chỉ là 3 cách phát lực này đã đủ để đem võ thế phát huy triệt để tăng bội gấp mấy thành uy lực không phải đùa.
"Thuần nhục thân, không linh căn...thì ra là như thế"
Minh Thiên thầm thì
Tu tiên môn quả thật không thể có cũng phải, trong tiên môn hỏi cái gì không có...nhất định là thuần phàm nhân kiểu này
"Cho nên mặc dù phàm nhân yếu đuối nhưng một số căn cốt ngộ tính kỳ tài phàm nhân là cũng vô cùng được môn phái coi trọng"
Diệp Tố nói tiếp
"Cho nên trong thế tục, phế vật chỉ tồn tại với kỳ tạp nhiều linh căn, không phải ý nói phàm nhân"
"Con mẹ nó, sao lời này giống như đang chửi ta vậy"
Theo lý thuyết này thì Minh Thiên hắn không phải là võ lâm, tu sĩ hai giới bất thế phế vật kỳ chủng rồi sao.
Con mẹ nó, sao đi đến đâu đều là không thoát được hai chữ "phế vật" gắn lên thân vậy
"Ý...đừng nói là ngươi chính là..."
"Ngươi im..."
"Để ta đoán xem, ngươi là tạp 15 hệ...không... 17 hệ....không lẽ ..."
"Ngươi im...ngươi im....ngươi immmmmmmmmm" Minh Thiên hét lên trấn áp câu cuối cùng chuẩn xác nhất của nàng
Mẹ, cứ thế này chắc hai chữ "phế vật" thành tâm ma của hắn luôn quá
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện