Thiên Tôn Tháp

Chương 67 : Tú Cầu Tuyển Rể

Người đăng: tlntvtn79

Ngày đăng: 07:38 06-10-2020

"Tiểu tử lập tức giao ra tú cầu" "Đồ nhà quê, ngươi cũng xứng" "Cút ngay... Đầy trời tiếng quát tháo, khắp nơi kình phong ập tới. Nhưng loại kình lực này Minh Thiên thậm chí hứng thú quơ tay đuổi ruồi cũng không có. Mặc dù tú cầu này hắn không thèm, nhưng không có nghĩa là ai cũng có thể hò hét quát hắn, hắn liền sẽ đưa Bất quá lúc này "Oanh...phanh...pụp...pụp...pụp..." một đám chưởng kình vừa dán lên người hắn, kinh khủng hấp lực bộc phát nháy mắt liền đem một đám võ giả hấp sạch, mềm nhũn ngã xuống. Minh Thiên khinh thường liếc nhìn nhưng mà lúc này, một bàn tay trắng nõn ấn tới, rõ ràng là bàn tay nam nhân nhưng lại không xương vô lực như nữ nhân. "Phanh" một chưởng này chớp mắt chạm tới liền rụt về, thậm chí cũng không đụng tới da hắn mà chỉ vừa chạm được tới Kim Chung Tráo chân khí liền mượn nhờ phản chấn lực rút về. Minh Thiên nghi ngờ nhìn hắn. Mà hắn lúc này cũng không hề giống như thất bại thu tay mà ngược lại còn nhếch một nụ cười tà nhìn Minh Thiên hắn như nhìn người đã chết. Minh Thiên rất...rất là khó hiểu nhưng mà lập tức liền có đáp án. - Tích, sao chép thành công Miên Chưởng, lĩnh ngộ thành công: Ám Kình Quả nhiên, ngay lập tức hắn cảm thấy ngũ tạng bị một chấn động nhẹ. Chỉ là nhẹ thật nhẹ không đáng kể nhưng mà... Đừng xem thường nó, vì từ khi xuất đạo đến nay còn là chưa từng có ai gây ra được dù chỉ là một chấn động nhẹ kiểu này với hắn, tiên thiên võ giả cũng không được. Mà lúc này Diệp Tố bỗng hoảng sợ lo lắng nhìn hắn "Là ám kình, ngươi chẳng lẽ là Bạch Y Thắng Tuyết Triền Thủy Nhu Công Tử" Tên bạch y này mặt mũi hơi vểnh lên, có chút đắc ý vong hình ngay lập tức, rõ ràng là minh chứng cho lời Diệp Tố đã đúng "Ngươi coi như còn có chút kiến thức" Diệp Tố lập tức che miệng hoảng sợ hướng tới Minh Thiên hét lên "Ngươi không sao chứ ?" Mà Bạch y Nhu Công Tử lại cười lên quái dị "Còn không sao...nhu kình nhập thể, hắn là chết chắc...bây giờ hẳn là ngũ tạng đã sớm nát bấy" Lúc này giọng hắn im bặt, Minh Thiên không nhịn được cười lên "Ám Kình, thì ra là như vậy...tốt ah" ánh mắt Minh Thiên nhìn Nhu Công Tử hệt như trẻ con thấy đồ chơi mới "Ngươi...còn chưa chết, sao có thể" Mà lúc này Minh Thiên biến mất tại chỗ xuất hiện ở sau lưng hắn. Bạch Y Công Tử quá sợ hãi vội vàng một chưởng tung ra Minh Thiên trực tiếp lấy lồng ngực tiếp đỡ Một chưởng không xương trúng đích, không gây một chút tiếng vang - Tích, Ám Kình + 1 cấp Minh Thiên cong ngón tay búng một cái vào trán hắn, tên này liền ngay cả né tránh cũng không kịp "Phanh" một tiếng, một cái búng tay liền đem hắn ném bay mấy mét. Tên này phản ứng không chậm chân còn chưa chạm đất đã lộn người đứng vững, Mà lúc này Minh Thiên đã xuất hiện ngay trước mặt hắn lần 2. Bạch công tử giận mà phát tiết, liên tục tung ra 2 chưởng - Tích, Ám Kình + 1 cấp - Tích, Ám Kình + 1 cấp Minh Thiên lại cong ngón tay. "Phanh...." lần này Bạch Công Tử trực tiếp bị ném bay dưới đất, bạch y nhiễm bẩn Hắn đứng lên, minh Thiên lại trước mặt hắn nhận chưởng, búng ra - Tích, Ám Kình + 1 cấp - Tích, Ám Kình + 1 cấp - Tích.... - Tích..... "Phanh..." Sau đó... Hệt như một trò mèo vờn chuột đùa dai, càng đánh càng sung sướng, Bạch Y Công Tử đã sắp đến biên giới điên lên Rốt cuộc - Tích, Ám Kình tấn cấp lv 30 - Tích, Võ Chi Thế tấn cấp 2 thiên chi thế. Lúc này Bạch Y Công Tử đã nội lực khô cạn bất lực nằm mềm dưới đất không đứng nổi lên, con mắt đầy vằn máu nhìn Minh Thiên oán độc như thù giết cha "Thật sự là phế vật" Minh Thiên vẩy vẩy tay giống như đang xua con ruồi dơ bẩn thật sự là khiến người dễ dàng nổi điên. Ám Kình là một loại kỹ xảo, khi kỹ xảo đạt đến mức độ nhất định sẽ hình thành hạt giống. Võ kỹ cao cấp khác thì chỉ vừa đại thành đã miễn cưỡng hình thành hạt giống, đạt đến lv30 liền phá giới hạn thiên đạo thành tựu thần thông cấp, hạt giống hóa thành phù văn thần thông. Nhưng ám Kình này lv30 mới chỉ hình thành được hạt giống, mặc dù chứng minh nó thấp kém còn thua cả bất nhập lưu công pháp nhưng lại tu luyện rất nhanh. Nhận 1 lần công kích liền tăng 1 cấp, hơn nữa ứng dụng cực tốt, uy lực vô cùng. Mà lúc này Minh Thiên mới nhìn lại hoàn cảnh bình tĩnh dị thường xung quanh. "Uhm...chuyện gì ?" Không biết từ khi nào toàn trường đã hoàn tất đánh nhau, một đám nhìn tới Minh Thiên tựa như thấy quỷ Vừa thấy hắn ánh mắt quay lại liền cả đám sợ hãi quay đi. Dù sao Bạch Y Công Tử là nhị lưu võ giả, mà dùng 1 ngón tay chà đạp hắn không ra hình người thì sẽ là thế nào kinh khủng dùng ngón chân để nghĩ cũng hiểu Minh Thiên đưa mắt tới, đám người bị ánh mắt của hắn nhìn tới liền tản ra một cái khoảng trống lớn nhìn thấy đài cao bên trên đã có 11 người, ai nấy đều vênh váo tự đắc trong tay cầm một cái tú cầu. Mỗi người còn là đang đứng trên một cây cọc tre bé bằng đầu ngón tay cao vút, chứng tỏ khinh công trình độ không tầm thường Khỏi cần nói cũng biết tú cầu tuyển rể này là đang nhắm vào võ giả Minh Thiên lại nhìn tú cầu trong tay sau đó hời hợt ném một cái, tú cầu trong tay tạo một đường vòng cao vút tuyệt đẹp sau đó chuẩn xác rơi vào đầu cọc thứ 12, sau đó hắn xoay người muốn đi Hành động này của hắn lập tức liền khiến quần tình xúc động sục sôi. Con mẹ nó, người ta đánh nhau cả buổi để dành một vị trí đứng này, ngươi dĩ nhiên dùng cường đại võ lực chiếm 1 cái sau đó lại đem vứt đi. Con mẹ nó không thể ném ra cho anh em được hưởng sao...con mẹ nó phí của. "Vị thiếu hiệp này, ngươi là có biết quy củ giang hồ hay không? " một người thanh niên nho sinh rất có gan dạ đứng ra mắng "Hừ, ta nhìn ngươi rách rưới như ăn xin, có phải hay không mới từ trong núi đi ra" "Ta nói ah, hắn là đi từ trong tảng đá đi ra ah" "Không sai, ta không biết ngươi là ai ..lập tức đi lên đó cho ta" Một thanh niên râu đen mãng phu chỉ ngón tay ra quát. Nhưng Minh Thiên giống như không nghe thấy, chân vẫn chậm mà bước đi Nghe lời châm chọc ngay cả dịu ngoan cô nương Diệp Tố cũng nhịn không nổi muốn nhảy ra lý luận nhưng nhìn thấy Minh Thiên nàng lại có chút tức lại có chút nể phục hắn tính nhẫn nại "Vị công tử này, vui lòng dừng bước" "Uhm" Minh Thiên dừng bước nhìn lão. "Công tử, cảm phiền nán lại, tiểu thư nhà ta mặc dù không phải khuynh quốc khuynh thành nhưng cũng là khuê nữ chưa gả, mong công tử cho Phan Gia chúng ta chút thể diện" Lời nói rất khách sáo, rất dễ nghe Mà Minh Thiên thì ..con mẹ nó ưa ngọt. "Được" Sau đó Minh Thiên dưới ánh mắt khó chịu của Diệp Tố nhảy người một cái leo lên đài cao, cũng không leo lên cái cọc mà thẳng ngón tay chỉ xuống dưới, bộ dạng rất là muốn đánh nói "Các ngươi không phục phải không ...các ngươi muốn có thêm cơ hội phải không, tốt ta đứng đây chấp tất cả các ngươi thi triển hết tuyệt chiêu"
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang