Thiên Tôn Tháp

Chương 66 : Võ Chi Thế

Người đăng: tlntvtn79

Ngày đăng: 07:38 06-10-2020

.
Quãng thời gian sau đó Hoắc Thanh vừa tu luyện vừa điên cuồng săn giết yêu thú thu thập tinh huyết cụ hiện Thiên Long Bát Bộ thế giới Đó là một quãng thời gian rất dài mà chỉ có mô bản nhân vật chính mới có thể nhẫn nhục hoàn thành được. "Haha...thu thêm linh hồn dĩ nhiên có thể tăng lên tư chất nhân vật, huyết nhục tinh hoa yêu thú còn có thể gia tăng linh căn...con mẹ nó quá xung sướng" "Hahahaa...nếu vậy ta đại khai sát giới, không vội luyện mô bản cốt truyện khác chuyên tâm tăng cấp Thiên Long bản này đi..." Sau đó hắn liên tục thử nghiệm không ngờ lại có thể trực tiếp thu nhập cỏ cây, đất đai, yêu thú... Mỗi thu đồ vật vào thì thế giới bên trong lại cụ tượng nhanh hơn một chút, tốc độ công pháp vận chuyển nhanh hơn, thu được mảng lớn không gian thổ địa là thu được cả mảng lớn nguyên khí, linh khí, sau đó tự nhiên gia trì lên thân hắn. Tốc độ tu luyện tăng mạnh, thực lực tăng mạnh làm hắn giống như rơi vào điên cuồng sắp mất đi lý trí Hắn xuyên qua cánh rừng đi đến thôn trấn. Đi đến đâu là rừng xanh biến đồi trọc, đến làng là làng biến mất khỏi nhân gian. Nhà cửa ruộng đồng Chó, gà, heo, trâu, lừa Có những ngôi làng một đem hoàn toàn đổi chỗ sau khi ngủ dậy lại vẫn không hề hay biết. Cứ như vậy 3 tháng sau đó, hắn đã đem Thiên Long Bát Bộ thế giới cơ bản cụ tượng đến trạng thái hoàn mỹ, nhưng mà hắn vẫn không hề dừng lại. ....... ................ Chuyện của hắn Minh Thiên không hề quan tâm, hắn vẫn là như vậy đi theo đoàn xe Nhưng bây giờ đoàn xe này người đối với hắn đều là khắp nơi nịnh hót, cử chỉ câu nệ, ăn nói khép nép chỉ trừ Diệp Tố và hai người Kim gia Nhưng mà một đường thuận lợi sau 5 ngày liền tới được kinh thành. Thời gian này Minh Thiên công lực đã ổn định tại 2000 năm, có thêm 6 cái máy hút nước quả thật hiệu quả không tồi. Nhân thể cực hạn cũng chỉ quá đáng lắm là 200 năm công lực, mà dù là mang trong mình thần ma huyết thống cộng thêm cường đại luyện thể công pháp cũng chỉ quá đáng là tới 500 năm công lực. Đó cũng là giới hạn mà ngay cả Hoắc Thanh đều không thể vượt qua. Đó là cực hạn của sinh linh cũng là cực hạn của pháp tắc cho phép. Nhưng Minh Thiên lại khác, hắn là sở hữu thế giới, thế giới của hắn dĩ nhiên có thể dung chứa được công lực to lớn, nhân thể sao có thể so sánh. Mà đồng dạng ở luyện khí cảnh tu tiên giả cũng tương tự chỉ có cực hạn ở tầng 9, tương đương 450 sợi linh khí. Nhưng nhân loại tu sĩ rất khó lòng đạt được. Cho nên linh căn càng ít hệ tốc độ tu luyện càng nhanh, càng đỡ tốn tài nguyên, pháp thuật thi triển uy lực càng mạnh. Mà trong 5 ngày này linh khí hắn đã sản sinh mới ra 15 tia chính là luyện khí nhất tầng trung kì. Hình thành 15 viên hạt giống linh khí Mà 15 hạt giống linh khí này Minh Thiên là giao phó cho Linh Tôn giữ 10 hạt, 5 viên còn lại chính là 5 tiểu khả ái do nó phân tách ra. Hiện giờ nó lại tiếp tục đem 5 hạt linh khí tách ra hóa thành 5 gốc tiểu Huyết Linh Thảo cây non. Mà tương tự là Minh Linh Thụ cũng đem 1000 năm công lực của hắn tách ra thành 100 cây Minh Linh Thụ cây con. Dù là cây con chỉ mới có 1 năm tuổi nhưng đều có thể thả ra dược hương bằng 100 năm Minh Linh Thụ cây trưởng thành bình thường. Đó là vì nòi giống tiến hóa mang đến ........ Kinh thành cổ đại làm Minh Thiên không ngừng nhìn ngó xung quanh làm Diệp Tố bên cạnh cười nhìn hắn liên tục. "Ngươi là lần đầu tới Kinh Thành sao ?" Diệp Tố hỏi "Uhm" "Ah, ha...thì ra là thế" "Ngươi là tu luyện trong đó rất lâu rồi sao, trông ngươi có vẻ ...haha" "Nói ra hai lúa phải không? " Minh Thiên xụ mặt "Hai lúa là gì ?" bắt được 1 từ mới cô nương này hỏi ngay "Là nông dân trên núi xuống đó, phải rồi..ta là trên núi xuống" Minh Thiên thản nhiên nói làm như không biết chữ ngại viết thế nào. Lúc này đoàn xe đa đi qua một đoạn đông người, tiếng ồn ào đặc biệt nhiều, người đặc biệt đông thấy đa số đều là nam nhân đang giành nhau thứ gì đó xa xa nhìn không rõ. Diệp Tố có vẻ như rất thản nhiên xem, nhưng nàng hứng thú không nhiều bằng nam nhân trước mặt này "Nè, chuyện gì vậy..." Minh Thiên hỏi "Không biết" Diệp Tố không hiểu sao lại tự dối lòng nói một câu "Náo nhiệt ah, Kinh Thành là ngày nào cũng náo nhiệt như vậy sao ?" "Cũng không phải, nhưng chuyện này cũng không phải là hiếm lạ" Sắp chia tay đoàn xe, Minh Thiên nhảy xuống lưng ngựa sau đó vỗ mông nó một cái con ngựa liền tự trở về đoàn xe. Diệp Tố cũng học hắn làm theo, lập tức hai người liền nhẹ gánh tự tại. "Tốt lắm, chúng ta tìm một tửu lâu tắm rửa ăn cơm được không" "Uhm..." Minh Thiên liếc nhìn hai tên Khiếu Trung Thiên một cái, hai tên này liền lập tức hiểu chuyện chạy đi trước, không đến một lát đã chạy trở về Minh Thiên thuận theo mà đi, cũng tiến tới gần đám đông, bên trong hỗn loạn thành một bầy, ồn ào như cái chợ. Đám nam nhân này đủ các thể loại, mãng phu có, thư sinh tú tài có, người võ lâm cũng có - Tích, phân tích được một bộ vô danh đao pháp - Tích, sao chép được một bộ vô danh kiếm thuật - Tích, sao chép được một bộ chưởng pháp... - Tích....tích....tích.... Mặc dù đám võ kỹ này đều là cấp thấp đa số bất nhập lưu nhưng cũng có tác dụng không nhỏ với Trí năng, vì đó là tri thức... Tất cả đều là tri thức võ học - Tích, Số lượng võ học đạt đến ngàn bộ, lĩnh ngộ Võ Chi Thế. Trong đầu Minh Thiên như phát sinh oanh minh, một đạo phù văn đơn giản đến cực điểm bỗng nhiên hình thành trong thức hải. Sau đó như một viên cô đảo xung quanh là bao phủ bởi nước biển liên tục có sóng gợn lăn tăn. Sau đó vô số loại chưởng pháp, trảo pháp, kiếm pháp, đao pháp, thân pháp tiên tục diễn biến lại như nhất thể Minh Thiên cảm thấy mình có thể tùy ý nhất thể nhất thức mà ra, lại có thể như trăm chưởng trăm kiếm cùng xuất, Bách chiêu tề xuất, vô cùng kỳ diệu - Tích, lĩnh ngộ một bộ kiếm pháp thu được 12 chiêu kiếm pháp, Thiên Võ Thế +12 - Tích, lĩnh ngộ một bộ kiếm pháp thu được 6 chiêu kiếm pháp, Thiên Võ Thế +18 - Tích, lĩnh ngộ một bộ thân pháp pháp thu được 9 loại biến hóa, Thiên Võ Thế +27 ...... Trong đám người này võ giả nhiều lắm, vì tranh nhau 12 trái cầu mà ai nấy như hăng máu chó, thi triển hết tài năng, Hệ Thống sao chép điên cuồng, tiếng "tích, tích" như rang lạc "Quả nhiên đám đông mới là thiên đường nơi ta nên chọn" Đang cảm thán thì lúc này cánh tay áo bị người giật giật, hắn quay người nhìn lại "Diệp cô nương, ngươi ...bổn công tử mặc dù không phải danh giá thế đại, nhưng dù sao cũng là giữ thân như ngọc...ngươi có hay không liêm sỉ...ngươi...ngươi..." Minh Thiên làm ra một biểu cảm ủy khất, hai tay che ngực Diệp Tố bị hắn biểu cảm làm cho vừa tức vừa buồn cười "Ngươi ...dê xồm, ngươi mới là không liêm sỉ, ngươi xem thấy người ta tung tú cầu mà nhìn đê tiện như vậy ah, còn cười lên vô cùng bỉ ổi...ngươi đó...ngươi còn ..." "Phi...ta mà như ngươi nói sao, ngươi...ngươi rõ ràng cầm tay ta, bây giờ còn nói...ngươi..." Minh Thiên nổi tính trẻ con bắt đầu đùa dỡn với nàng, mấy ngày hôm nay quen thân cũng không thiếu những lúc dỡn nhây như vậy Có điều lần này hắn xui xẻo. Mải chọc dỡn không đề phòng, Đang đưa tay lên cao lại bỗng nhiên một vật  rơi vào. Ngoái đầu nhìn lại, Minh Thiên ngây người Diệp Tố nhìn thấy cũng ngây cười "Mẹ nó...vật này quen mắt vậy" "Ách...tú cầu, con bà nó"
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang