Thiên Tôn Tháp
Chương 17 : Dung Hợp Linh Dược
Người đăng: tlntvtn79
Ngày đăng: 06:30 23-09-2020
.
Kim Chung Khoáng sở dĩ có cái tên như vậy đó là vì nó có đặc thù
Vì dù ngươi dùng bất kỳ hình thức rèn luyện kiểu gì thì sau một thời gian nó sẽ lại trở về hình chuông tròn, một loại kim loại cực kỳ dai bền.
Nếu đem nó luyện càng cao thì độ cứng càng lớn, khó phá vỡ nhưng sau khi bị phá vỡ sẽ biến mềm dai, như nước mà phục hồi.
Đặc biệt theo bí pháp Thiết Bố Sam này lại có thể đem kim loại này khi rèn luyện có thể đạt được đến hiệu suất cao nhất hơn nữa còn có thể luyện ra một loại nội lực đặc thù gọi là cương khí, lúc bị công kích sẽ tự phát ra ngoài thân theo dạng hình chuông.
Da thịt cứng như thép, cương khí hộ thân vững như thành đồng.
Nhìn thì tưởng bở đó, nhưng điều kiện thiết yếu đó là người luyện công pháp này chí ít cần phải có 15 hệ linh căn trở nên, hơn nữa từ nhỏ tắm thuốc cương cốt, trước 10 tuổi có tối thiểu 20 năm nội lực.
Công pháp đã không ra gì mà yêu cầu lại khiến người tuyệt vọng như vậy, ai mà thèm đi để ý tới nó.
Siêu cấp công pháp đặc thù dành cho siêu cấp phế vật như này không phải sinh ra là để cho hắn sao.
"Kim Chung Khoáng ...uhm, hình như còn một ít"
Lần trước làm nhiệm vụ dọn mỏ khoáng hắn cũng có hốt mấy đống lớn loại khoáng này, chất lượng kém bị đem bỏ
Nhưng chất lượng tốt xấu không quan trọng, Hệ Thống giải quyết được hết.
Có điều, hắn có chút lý tưởng của mình.
Không nhanh không chậm hắn dọn nốt tàng thư phòng tầng 2 sau đó hoàn thành nhiệm vụ rút về nhà, lần này hắn mới thực hiện kế hoạch của mình.
Tuy nhiên, đường đi lại một lần nữa bị ngăn lại
Bên ngoài tàng thư các, một đám tạp dịch đệ tử ai nấy sát khí lăm lăm, hung khí sáng loáng
Ai nấy nghiễm nhiên một bộ gây sự ngươi có gan thì bước ra.
Dưới khí thế giết người này, Minh Thiên có lòng tin bọn họ thật muốn đến giết mình.
Nếu Minh Thiên hắn là trước kia thì phần chết này coi như là tỉ lệ 120% là có rồi đó.
Bước ra thì coi như chết không thêt nghi ngờ, ai mà không sợ chết
Và Minh Thiên hắn cũng thật sự không có đi ra.
Nhìn đám sát nhân tay sai của Hàn Sư Huynh này, ánh mắt hắn lóe lên một tia sáng nhỏ.
"Trương quản sự, bọn họ muốn giết ta !" Minh Thiên dùng giọng nói bình tĩnh đến cực điểm nhưng ngữ điệu thật sự có chút ngây thơ.
Mẹ, ai không biết bọn này tới giết ngươi chỗ này chỉ có ta và ngươi, không giết ngươi giết ai
Bổn quản sự mắt còn không có bị dui
"Ở chỗ này không ai có gan giết ngươi.."
Tàng thư các là cấm địa, không ai có gan gây sự tại đây nhưng mà bên ngoài thì khác ah
Phi Thiên môn không phải tu tiên môn phái mà là võ tu môn phái, mà võ tu không cần tu tâm dưỡng tính chỉ cần sát phạt quyết đoán, lịch luyện kinh nghiệm.
Chỗ quan trọng không có cho đánh giết, nhưng trừ vài cấm địa quan trọng ra thì giết người là thường tình, chỉ cần đừng có quăng xác lung tung, tưới máu dơ bẩn là được.
Mẹ nó, mạng của Minh Thiên hắn thật rất mỏng manh ah
"Quản sự, có chỗ nào bí mật không, ta mượn chỗ bế quan chút"
Trương quản sự lập tức ném cho hắn ánh mắt ngu ngốc
Mẹ, ngươi sợ chết thì ở đây làm rùa rút đầu, muốn bổn quản sự cho ngươi ở lại cứ hạ mình cầu xin, mẹ nó còn bày đặt bế quan.
Nghĩ bế quan vài ngày là thành cao thủ được sao, mẹ nó ngu không tưởng
"Được, ngươi tùy tiện, tầng 2 lúc nào cũng rất bí mật"
Tầng này tạp sách, ít người đọc đến thảm thương, một đám võ giả dù là tạp dịch cũng không có thèm tới mà xem
Minh Thiên bỏ qua ánh mắt nhìn thằng ngu của Trương quản sự quay đầu liền đi thẳng tới.
Bên ngoài một đám lưu manh thấy hắn quay ngoắt đầu đi vào liền tức không nhìn nổi mắng chửi điên cuồng
"Tiểu tử làm rùa đen rút đầu sao, quả nhiên mệnh danh phế vật cũng không sai, quả thật ngu xuẩn và nhu nhược đều có đủ"
"Khốn kiếp, tạp chủng ngươi có gan thì đi trôn...ta coi ngươi trốn được mấy ngày, có gan thì làm rùa rút đầu cả đời"
"Phi...Hàn sư huynh lệnh ngươi chết, ngươi ra cũng chết mà không ra cũng phải chết, Phi Thiên Môn đã định sẽ có thêm một ma hồn của ngươi"
"Tin ta đi...ngươi chạy không thoát"
"Chết tiệt, ngươi dám trốn..."
.....
Nhưng mà Minh Thiên vẫn đi, hắn bản tính lạnh lùng vô cảm, chưa từng dao động vì vài lời thóa mạ tầm thường.
Trong mắt hắn bọn chúng chỉ là những người chết.
Có điều hắn còn muốn cho chúng làm ra trước vài cống hiến cho bản thân mà thôi.
Trở lại tầng 2, chọn một chỗ khá trống trải Minh Thiên liền xếp bằng ngồi xuống, ý niệm ra lệnh
"Hệ thống, Tinh luyện Kim Chung Khoáng"
- Tích, đang trong quá trình tinh luyện, thời gian cần thiết: 3 giờ
Thời gian rảnh rỗi, Minh Thiên liền ngứa nghề bắt đầu xem xét trong Minh Thiên Tháp tìm vài thứ muốn dung hợp.
"Uhm, không phải là ít..."
Theo phán đoán của hệ thống, Linh dược có tác dụng thúc đẩy sinh trưởng cho phàm dược do đó lần ở vườn thuốc hắn thu vào tầng 3 này không ít Linh Dược.
Tuy nhiên dược tính không cao, chất lượng không tốt, phẩm cấp cũng thấp, nhiều nhất là một loại Huyết Linh Thảo dùng để luyện ra huyết khí đan, cùng với Linh Thụ.
2 loại linh dược này vô cùng thông dụng cũng không phải là quá trân quý, bình thường trong Vườn thuốc rất ít người để ý thậm chí không hay sử dụng tới.
Vì đó hắn có chủ đích gom đám dược liệu này toàn bộ đều có dược linh khá lâu năm.
Hiện giờ tầng 3 Minh Thiên Tháp gần như chật nức xếp đầy 2 loại linh dược này chưa kịp trồng, hắn làm biếng nên bây giờ mới có dự tính dung hợp
Cầm 2 gốc Huyết Linh Thảo, thiên phú của hắn bắt đầu điều động.
- Tích, Thu được một gốc ngàn năm linh dược.
- Tích, Thu được một gốc ngàn năm linh dược.
......
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện