Thiên Tôn Tháp

Chương 145 : Hí Kịch Nghiệm Tâm

Người đăng: tlntvtn79

Ngày đăng: 08:33 29-11-2020

.
Đối với Cự Hạ thì một tán tu giang hồ lùm cỏ không danh tiếng không xuất thân, không tài sản như Minh Thiên thì chỉ cần được cùng thiên kiêu kết bạn đã là một cực lớn ân điển. Cho nên nếu được giới thiệu vào môn phái đã là một thiên đại cơ duyên. Sau đó còn là trực tiếp cùng một vị thiên kiêu có nhân quả, đây là điều mà người bình thường có thể mơ ước sao Phải biết rằng toàn bộ đại lục 12 đại tông môn mới có được vẻn vẹn 300 vị thiên kiêu chia làm thượng trung hạ tam bảng mà thôi. "Oh, nói như vậy ta lại còn phải biết ơn ngươi rồi, kết bạn với thiên kiêu giả...thật là vinh hạnh ah" Minh Thiên nói nhưng lại không hề có ý định nâng Cự Hạ dậy "Haha, không cần khách khí, sau này trong môn phái có vấn đề gì ngươi cứ tìm ta là được" Tưởng Minh Thiên nghe lọt, Cự Hạ liền tự mình đứng dậy còn có ý vỗ vai Minh Thiên biểu đạt thân thiện. Biết làm sao ah, Diễn kỹ mặc dù chỉ là bất nhập lưu nhưng Minh Thiên lại là đạt đến cửu trọng thần thông Diễn đến xuất thần nhập hóa đều không quá đáng. "Haha...vậy sau này tiểu đệ còn là phải nhờ sư huynh chiếu cố nhiều" "Hahaha, yên tâm...ta trong môn phái danh vọng rất lớn cho ngươi trực tiếp trở thành nội môn đệ tử đều được" "Ah, vậy phải đa tạ sư huynh trước, đại sư huynh hồng phúc tề thiên" Được khen vài câu lập tức tên này liền nhổng cái đuôi lên "Sư đệ khiêm tốn, bất quá 10 ngày nữa là tông môn lão tổ ngày sinh nhật, ta còn chưa tìm được đầu tặng thích hợp ah, thật khó nghĩ" Minh Thiên cười cười lấy lòng "Ta có một cân linh mễ, không biết hay không có thể làm quà tặng" "Tặng sư tổ linh mễ, sư đệ nói đùa" Hắn cười giả dối, ánh mắt không ngừng liếc liếc hai đầu yêu sủng trên vai Minh Thiên "Ah, ta còn một thanh phi kiếm rất sắc bén" "Sư đệ, lão tổ là độ kiếp cảnh tu sĩ ah, phi kiếm ngài sao có thể thiếu" Minh Thiên giả vờ bí thế "Nếu vậy, ta không có đồ gì cả, su huynh...không giúp được ngươi rồi, thật hổ thẹn" Mà Cự Hạ nén giận liếc nhìn Minh Thiên trên bờ vai có chút nghiêm nghị nói "Không phải ngươi có 2 đầu yêu sủng sao, miễn cưỡng làm quà tặng được" "Sư huynh, ngài nói đùa nhất cấp phàm tục yêu vật sao có thể lọt mắt lão tổ đại nhân ah, ngươi đùa ta" Cự Hạ con mắt xoay chuyển "Không phải ah, đừng quên yêu sủng của ngươi thấp đẳng nhưng là đều được bảo vật khí linh thừa nhận, chỉ bấy nhiêu đó thôi đều đã đủ rồi" Minh Thiên mặt nhăn nhó "Nhưng mà 2 đầu yêu thú đều là cùng ta ký bạn sinh khế Ước ah, là nhân thú liền thể không tặng được" Sau đó hắn lại giả tạo nói "Mặc dù ta rất muốn lấy bảo điện đó ra tặng nhưng mà ta làm không được ah, sư huynh thông cảm" Minh Thiên vờ như không hề biết rằng qua một trận nói chuyện vừa rồi một đạo pháp quyết trên tay Cự Hạ đã lén lút từ sau lưng hắn nhập thể. Rất thuận lợi, Cự Hạ cười híp híp mắt nói "Ah, nếu như ngươi không nỡ giết yêu sủng vậy thì chi bằng...ngươi tự sát đi, vậy là khế ước vẫn như cũ giải trừ" Minh Thiên ánh mắt mông lung trả lời. "Sư huynh, ta còn chưa được gia nhập tông môn sao có thể tự sát đi ah" "Không phải lo, ngươi chết rồi người nhà ngươi sẽ được gia nhập tông môn, ta nhất định sẽ đích thân chăm sóc" Giọng Cự Hạ càng ngày càng lạnh, tựa như đang nghiến răng "Ta không có người nhà" "Ah, nếu vậy sư huynh sẽ dùng ra đại giá đem ngươi hồi sinh...hồi sinh vào một nhà thật tốt, đảm bảo...đảm bảo" "Nói tóm lại là vẫn phải chết phải không ?" Minh Thiên giọng dần lạnh đi "Không sai, ah...ngươi" "Pặc...." Bỗng nhiên Cự Hạ bị Minh Thiên một tay nhấc lên cao cao cổ bị xiết chặt. Con mắt không thể tin nhìn Minh Thiên "Hừ, diễn kịch với ngươi một lát cho biết lòng người đen trắng mà thôi...thật sự là chết không hết được tội a ngươi" Giọng Minh Thiên cực kỳ lạnh "Không.... Không phải như thế, không phải như thế. A...ặc..." Con mắt hắn trợn lên muốn lòi ra hốc mắt "Rắc" Cổ đã bị cự lực bóp nát, thi thể vừa rơi xuống đất liền bị vô số Khiếu Nguyệt Thiên Lang nhào tới cắn xé phân chia. Mà lúc đó một cái nguyên anh bay ra hòng trốn thoát mà cũng tại lúc đó. "Vút" Một đầu Thiên Lang nhào tới khéo chọn thời cơ chộp vào miệng "Ah...ah...á..." La lên được mấy tiếng liền bị nhai nuốt mất. Sau đó có thể thấy được đầu này Thiên Lang lớn lên hẳn một khúc Minh Thiên thấy nó liền có chút vừa lòng "Tốt ah tiểu lang, từ nay phong ngươi thành Lang Vuong" Nói xong tựa như ngôn xuất pháp tùy, đạo thái âm mặt trăng liền tự động rơi vào người nó nhập thể. Đây là một đạo pháp tắc. Pháp tắc nhập thể tức là tấn cấp Hóa Thần, yêu thú chính là lục cấp. Mà Khiếu Nguyệt Thiên có một cái quy luật, đó là phải có lang vương mới có thể tấn cấp, Lang Vương không dẫn trước tấn cấp thì cả bầy sẽ mãi mãi không tấn cấp. Cho nên Minh Thiên đem đàn này không lang vuong luyện thành quái dị lại là trở về kim đan kỳ cấp 4. Mà bây giờ có Lang Vương, chúng nó liền sẽ trở về nguyên thực lực. Mà Lang Vương lại tấn cấp 6, là cả bầy đã có được không hạn chế nào. Quả nhiên như vậy, Lang Vương vừa hoàn thiện tấn cấp liền lập tức cả bầy khí thế kéo căng, uy áp ngập trời. Giữa trán mỗi con đều hiện ra một chùm lông mầu xanh hình bán nguyệt rất sáng chính là nơi hội tụ thái âm. Lang Vương chùm lông lại đầy đặn hơn, sáng hơn. "Tốt lắm" Minh Thiên buông ra một tiếng cả bầy yêu lang liền ngửa mặt lên trời hống khiếu sau đó còn mấy tên tu sĩ nguyên anh cảnh liền bị nó sâu xé ăn nốt. Từ nay bãi chiên trường này chôn vùi hơn 300 tài tuấn thiên kiêu, cùng chủ lực môn phái. "Chủ nhân, chúng ta bây giờ đi đâu" "Ah, đi giúp Minh Diễm trả thù lấy về Ngô Đồng Thụ" Minh Thiên ngửa cổ nhìn trời một lát liền tính ra hướng đi. Sau đó chuyến hành trình lại tiếp tục. Bất quá trước đó hắn còn muốn lấy một thứ.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang