Thiên Địa Đại Đạo

Chương 55 : Vương hỏa

Người đăng: Đại Hiền Triết

Ngày đăng: 09:24 25-08-2021

.
“Ta hi vọng lần này ngươi sẽ không nói sai. Ngươi nên biết Đế Vương Phủ chúng ta có hứng thú thế nào đối với công pháp tổ huấn của ba gia tộc cùng Bồ Đề Tu Căn. Lần trước các ngươi đã thất bại, nếu lần này còn không xong e rằng các ngươi khó mà ăn nói với cha ta.” “Vâng. Nhị công tử nói chí phải.” Đưa tay lau mồ hôi trên trán, lục trưởng lão mở miệng trả lời. Hắn được nhiên biết “lần trước” trong lời nói của Hoàng Phi Thanh kia là lần nào. Nửa năm trời vây bắt Đường Thiên Tiếu không những công cốc mà còn chết đi một vị trưởng lão đã làm cho Đường chủ cực kỳ tức giận. Lần này mà mất luôn cả công pháp tổ huấn e rằng mạng hắn khó giữ được. Bây giờ trong lòng hắn chỉ cầu mong Đới Ngọc Thạch sẽ giành chiến thắng ở vòng chung kết mà thôi. Ở phía Bắc khán đài, Đường Yên Nhi hưng phấn nhìn Trác Phàm đã giành được hạng nhất ở vòng thứ ba. Tứ trưởng lão bên cạnh nàng cũng một mặt kinh nghi nói thầm: “Không ngờ tên này lại có nhiều thứ tốt như vậy. Thảo nào Môn chủ suốt ngày khen hắn còn để cho Yên Nhi tiểu thư làm đồ đệ của hắn.” Thái Thanh Vân ở bên cạnh cùng ngũ trưởng lão cũng rất kinh ngạc. Chuyện Trác Phàm có thể luyện đan, Thái Thanh Vân đương nhiên biết. Nhưng hắn không ngờ ngoại trừ bày trận pháp mà phương diện luyện đang Trác Phàm cũng xuất chúng như vậy. Hắn mở miệng cảm thán: “Ài. Thực lực đã không bằng, hắn còn biết bày trận với cả luyện đan. Mà cả hai thành tựu đều cực kỳ lớn. Thật không biết hắn ăn cái gì mà sống.” Ngũ trưởng lão nghe vậy cũng gật đầu. Bạch Vân Vân ở một bên nghe vậy mở miệng hỏi: “Thái công thử, ngươi nói cho ta biết “Dạ Tán” này rốt cuộc là người như thế nào có được không?” Lúc này Quỳnh Hoa lâu chủ nhịn không được cũng nói: “Đúng đó Thái công tử, ngươi nói cho chúng ta biết đi, tên Dạ Tán này có phải là đệ tử của tông môn nào đó ra ngoài du ngoạn tiện đường đến đây hay không?” Thái Thanh Vân nghe vậy liền bày ra một gương mặt khó hiểu trả lời: “Lúc đầu ta cũng nghĩ như thế, nhưng sau tất cả thì hắn lại không phải vậy mà chỉ là…Ngươi vẫn cứ đợi sau khi xong đan hội rồi hỏi hắn đi.” Đang lúc hắn định nói ra thì hơi dừng lại, chợt nhìn thấy ánh mắt xảo quyệt của Quỳnh Hoa lâu chủ liền không nói tiếp. Ở bên dưới, Trác Phàm sau khi giành được hạn nhất liền quay sang nhìn Đới Ngọc Bạch nói: “Xem ra ta đi trước giành đệ nhất rồi.” Hắn nhìn Trác Phàm lạnh giọng nói: “Có gì phải đắc ý, ở vòng sau ta nhất định sẽ giành quán quân trở thành đan vương.” Nói xong, hắn liền tiếp tục tập trung vào linh dược trong lò đang dần thành hình. Đột nhiên lửa trên tay hắn chợt tắt ngấm đi, đan dược đang thành hình lập tức nguội lạnh đi sau đó rã ra thành cặn bã. Hắn kinh hãi vận thêm nguyên lực nhưng không cách nào luyện ra lửa. Không ai nhìn thấy, ngay trước khi lửa trên tay Đới Ngọc Bạch tắt đi, đầu ngón tay của Trác Phàm có một ngọn lửa màu xanh nhàn nhạt cháy bên dưới lớp áo của mình. Đây là Thanh Viêm được hắn luyện hóa từ Thanh Viêm Hỏa Phương. Nó chính là ngọn lửa của Thánh Thú có thể trấn áp được mọi ngọn lửa khác. E rằng chỉ có Phần Thiên Hỏa của Phần Thiên Long Tổ mới có khả năng so sánh. Trong lúc Đới Ngọc Thạch đang điên cuồng thúc dục ngọn lửa xuất ra, Đường Liên bên này tuy không hiểu chuyện gì nhưng cũng không quan tâm mà tập trung luyện đang. Một lúc sau, khi đan dược trong lò của hắn đã hình thành linh đan, hắn liền rung chiếc chuông trên bàn lên thuận lợi giành lấy vị trí thứ hai. Ngay phía sau hắn, những người khác cũng lần lượt rung chuông cho đến vị trí thứ chín. Lục trưởng lão ở bên trên sắc mặt âm trầm, một luôn uy áp tản ra làm mọi người khẽ động. Những tên thí sinh khác cảm nhận được uy áp không khỏi nhìn lên, phát hiện khuôn mặt của lục trưởng lão như chưa đầy sát khí bèn chủ động dừng lửa bỏ cuộc. Ở một bên, tam trưởng lão của Vạn Xa Cốc thấy thế mỉm cười nói: “Lục trưởng lão, ngươi làm như thế e rằng không thích hợp lắm.” “Có gì mà không thích hợp, ta chẳng qua không kiểm soát được uy áp mà thôi, là chính bọn chúng tự động bỏ cuộc đấy chứ.” Cười lạnh một tiếng, Lục trưởng lão đưa đôi mắt nhìn về phía “Dạ Tán” Trác Phàm thấy luc trưởng lão nhìn mình, uy áp cũng lan tới nhưng không hề ảnh hưởng. Hắn vờ như không nhìn thấy rồi thu hồi Thanh Viêm trong tay. Trác Phàm biết hiện tại tất cả người khác đều đã bỏ cuộc, vị trí thứ mười chắn chắn sẽ rơi vào tay của Đới Ngọc Thạch cho nên hắn cũng không làm điều vô nghĩa. Ngay khi Trác Phàm thu hồi thanh viêm, Đới Ngọc Thạch liền thôi động được bản chân hỏa liền mừng rỡ như điên lấy ra linh dược tiếp tục luyện một viên linh đan khác. Cuối cùng, một thời gian sau không bị ai làm phiền, hắn mới thở dài lau mồ hôi trên trán rồi rung chiếc chuông báo hiệu mình đã luyện xong, trở thành người cuối cùng lọt vào chung kết. Ở trên khán đài, Thái Thanh Vân một mặt kinh nghi nói: “Việc Đới Ngọc Bạch mất đi khả năng khống hỏa e rằng tám chín phần liên quan đến tên tiểu tử kia a.” Đường Yên Nhi cũng hơi gật dầu nói: “Hẳn là như vậy, nhưng huynh ấy là bằng cách nào? Tại sao lúc sau liền dừng lại mà không để hắn hoàn toàn bị loại đi?” Bạch Vân Vân nghe thế liền lên tiếng: “Không có gì khó hiểu cả. Vòng thứ ba không giới hạn thời gian, chỉ cần đủ mười người thì sẽ tự động kết thúc. Những người khác đều đã bỏ cuộc chỉ còn lại Đới Ngọc Thạch, chỉ cần hắn không bỏ cuộc thì vòng ba vẫn tiếp tục cho nên không cho hắn luyện đan chỉ càng tốn thời gian mà thôi. Người bình thường đều nhìn ra điểm này.” “Ngươi!” Đường Yên Nhi tức giận, nàng sao có thể không nghe ra câu cuối cùng Bạch Vân Vân nói là ám chỉ nàng không bình thường nên mới không nhìn ra điểm này. Cảm nhận được hàn khí từ hai ngươi phát ra, đám người Thái Thanh Vân liền đi tới phía trước, làm như không nhìn thấy phía sau hai người đang làm gì. Hắn nghĩ thầm: “Tên Trác Phàm này thủ đoạn tán gái thật là phi phàm a, ở dưới luyện đan mà cũng để cho hai mỹ nhân trên này giương cung bạt kiếm.” Trác Phàm bắt đầu đổi vị trí sang lò đan thứ nhất. Nơi này chính là vị trí trung tâm của đài thi đấu. Gần như mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía hắn. Ngay khi Bạch Vân Thiên không còn khả năng thi đấu, Trác Phàm liền xuất hiện làm mọi người đều hiểu hắn cùng với vị công tử của Minh Nguyệt Lâu chính là một minh một ám tham gia đại hội. Khi Bạch Vân Thiên ngất đi cũng là lúc Trác Phàm bắt đầu thể hiện mình. Điều làm mọi người ngạc nhiên chính là vị “Dạ Tán” đại sư có thủ pháp luyện đan kinh thiên như vậy từ đâu xuất hiện. Với khả năng của hắn e rằng đã sớm nổi danh. Không lẽ Minh Nguyệt Lâu đặc biệt mời hắn đến để tranh giành Đan vương vì mọi năm đều là người của Dược Thải Đường giành quán quân. Bọn họ làm sao biết Trác Phàm đơn giản chỉ vì muốn đến đây mở mang tầm mắt nhưng vì số phận đưa đẩy hắn gặp phải Bạch Vân Vân, sau đó bị Bạch Gia Hân để ý đưa về làm rể nên mới có sự việc của ngày hôm nay. Mà Trác Phàm cũng không ngờ tới chính là một con người theo ma đạo như hắn lại vì một cô nương xinh đẹp tuyệt trần buộc hắn phải dừng chân lại. Hắn bây giờ mới thấu hiểu câu nói: “Anh hùng khó qua ải mỹ nhân.”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang