Thiên Địa Đại Đạo
Chương 24 : Thu đồ đệ
Người đăng: Đại Hiền Triết
Ngày đăng: 15:41 01-08-2021
.
“Yên Nhi! Yên Nhi!” Đang lúc nàng ngơ ngác nhìn Trác Phàm, Đường Thiên Tiếu thấy vậy khẽ cười vội vàng đánh tỉnh nàng.
Đường Yên Nhi giật mình, nhìn thấy ánh mắt Trác Phàm có phần cổ quái nhìn nàng lại nhìn thấy một bên cha nàng đang cười mà không cười nhìn nàng không khỏi trên mặt đỏ bừng như quả cà chua chín liền lườm cha của nàng một phát. Sau đó nàng nhu thuận ngồi xuống trước mặt Trác Phàm.
Trác Phàm nhìn khuôn mặt đẹp đẽ kia cùng theo đôi má hồng hồng không khỏi ngẩn người. “Quả là con gái trưởng thành a.” Cảm thán trong lòng, Trác Phàm bắt đầu nâng tay nàng lên vận nguyên lực xâm nhập vào cơ thể của Đường Yên Nhi.
Trác Phàm hơi kinh ngạc phát hiện thể chất của nàng khá kì lạ. Kinh mạch của Đường Yên Nhi dày đặc, phải nói số lượng nhiều hơn bình thường. Có lẽ chính vì vậy mà nàng khó có thể nới rộng kinh mạch của mình thông qua luyện tập võ kỹ cùng phục dụng cấp thấp đan dược.
Trác Phàm thu hồi nguyên lực lại, quay qua nói với Đường Thiên Tiếu: “Đường môn chủ, kinh mạch của Yên Nhi tiểu thư có nhiều hơn bình thường nhưng thể chất bẩm sinh của nàng lại quá yếu ớt. E rằng rất khó cải thiện kinh mạch.”
Đường Thiên Tiếu nghe vậy cũng không ngoài dự đoán nói: “Ta đương nhiên là biết điều này, nhưng Thiên Vũ Đế Quốc cùng lắm chỉ có Thất phẩm luyện đan sư mà thôi. Nhưng bọn chúng lại là người của Dược Thải Đường, trong Đường Môn cũng chỉ có một vị đan phòng trưởng lão lục phẩm luyện đang sư mà thôi. Còn một vị Thất phẩm luyện đang sư nhưng là cung phụng của Minh Nguyệt Lâu nghe nói ba năm trước cũng bị người khác ám toán trọng thương bế quan đến nay chưa ai thấy mặt e là cũng lành ít dữ nhiều.”
“Đường môn chủ có lẽ hiểu sai ý của ta. Kinh mạch của nàng chỉ dùng Thất phẩm đan dược thì miễn cưỡng có thể cải thiện chút ít. Nhưng nếu muốn thiên phú của nàng phát huy hết mức thì phải dùng Thông Thiên Đan, đây là một loại thập phẩm đan dược. Nếu dùng nó, kinh mạch của Yên Nhi tiểu thư sẽ lập tức nới rộng ra còn hơn người thường, với số lượng kinh mạch nhiều hơn những tu giả khác, tu vi sẽ nhanh chóng thăng tiến.”
Đường Thiên Tiếu nghe vậy cười khổ: “Ngay cả thất cấp còn khó kiếm nói chi đến thập cấp, ta chỉ cần thất cấp là đủ rồi.”
Trác Phàm nghe thế hơi ngưng lại suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Còn một cách khác.”
“Cách gì?” Đường Thiên Thiếu vội vàng hỏi.
“Ở đây ta có một bộ công pháp tên là Huyền Thiên Công khi luyện tập có thể lấy linh khí cùng tinh hoa của trời đất để cải thiện từ từ gân cốt cùng kinh mạch. Nếu Yên Nhi tiểu thư luyện nó thì có thể từ từ nới rộng ra. Nhưng e là tốn rất nhiều thời gian.” Trác Phàm hơi do dự một chút nói. Huyền Thiên Công là công pháp lúc trước hắn định tu luyện qua nhưng sau khi đoán thể bằng Ngân Hà Kim Sa cùng luyện hóa Phần Thiên Hỏa gân mạch của hắn đã cực kì rộng và cứng cáp nên không cần phải tu luyện Huyền Thiên Công nữa.
Trác Phàm dù sao cũng là nam nhân, vừa khi gặp Đường Yên Nhi đầu tiên đã bị vẻ đẹp của nàng hớp hồn. Lòng mến mộ của nam nhân với nữ nhân là không tránh khỏi nhưng vì con đường ma đạo không cho phép sự xuất hiện của tình yêu nên hắn đành bỏ qua suy nghĩ kia.
Nghe Trác Phàm nói như thế, Đường Yên Nhi cũng không khỏi có chút kích động. Dù nhanh hay chậm nàng đều muốn mình phải đuổi kịp những thiên kiêu khác của thất thế gia. Hai sư đệ của nàng nhỏ hơn chỉ hai tuổi đã là đoạn cốt cảnh tu vi. Người làm sư tỉ như nàng bề ngoài không quan tâm nhưng cũng không tránh khỏi sự tự ti trong lòng.
Nghĩ đến đây, nàng bước lên trước mặt Trác Phàm mở miệng thơm nói: “Trác đại sư, chỉ cần ngài có cách chữa trị cho ta, thì ngài muốn ta như thế nào đều được.” Nói đến đây khuôn mặt của Đường yên Nhi không khỏi nổi lên một đám mây hồng nhìn Trác Phàm nhưng trong ánh mắt có đầy sự kiên định.
Một bên khác Đường Thiên Tiếu nghe nàng nói vậy không khỏi cười khổ lắc đầu cảm thán: “Ai da! Tiện nghi cho tên tiểu tử này rồi a!” Hắn quay mặt nói với Trác Phàm
“Trác Phàm tiểu hữu, ngươi thấy con gái ta như thế nào. Nếu như ta gả con gái ta cho ngươi để đền đáp có được hay không?”
Trác Phàm nghe vậy giật mình vội vàng nhảy lui về sau nói: “Ngài đừng nói bậy a. Ta mới bao nhiêu tuổi mà đòi cưới vợ gả chồng? Đưa cho nàng một quyển công pháp mà thôi, ngươi đã đòi bắt ta nhốt ở Đường môn rồi. Nhận nàng làm đồ đệ thì còn miễn cưỡng đấy.” Trong lúc hốt hoảng vì những lời nói của Đường Thiên Tiếu, Trác Phàm liền phản xạ nói mà không suy nghĩ nào ngờ bị Đường Thiên Tiếu nắm được lên tiếng.
“Được! Đồ đệ thì đồ đệ đi!” Đường Thiên Tiếu cười ha hả nháy mắt với con gái.
Đường Yên Nhi lại là càng đỏ mặt liếc xéo cha mình một cái. Nàng sao có thể không biết cha nàng đã nhìn ra manh mối. Một người có tài như vậy rất thích hợp làm trượng phu của nàng. Bây giờ tuổi tác của Trác Phàm còn nhỏ, nếu kéo dài quan hệ với hắn, đợi sau khi hắn trưởng thành sẽ hùng bá một phương. Bây giờ làm đồ đệ sau này làm phu thê cũng không muộn, lỗ ít lời nhiều.
Đường Yên Nhi đỏ mặt, nhanh chóng đến trước mặt Trác Phàm quỳ xuống làm lễ bái sư. Còn Trác Phàm ngơ ngác nhìn nàng không khỏi đưa tay tát vào miệng mình một cái. Đúng là cái miệng hại cái thân a. Nhưng hắn là nam tử, lời nói rồi không rút lại được đành phải gật đầu. Từ đây, Trác Phàm có một đồ đệ là thiên kim của Đường môn môn chủ.
Một tháng sau, sau khi được truyền thụ Huyền Thiên Công, Đường Yên Nhi đã cơ bản nắm được cách vận dụng, thương thế của Đường Thiên Tiếu cũng đã đỡ hơn một chút. Trác Phàm quyết định rời đi. Hắn không quên mục đích của mình là gì. Trước khi đi, Trác Phàm dặn dò Đường Thiên Tiếu hai cha con đợi thương thế lành hẳn hãy trở về trước. Nếu Trác Phàm xong việc sớm sẽ trở lại.
Ra khỏi trận pháp, Trác Phàm vội vàng lên đường dọc đường hắn gặp không ít tu giả cũng mạo hiểm bất chấp lời đồn về Huyết Vân Sơn như hắn. Càng lên cao, số tu giả xuất hiện ngày càng ít, Trác Phàm đi qua một con suối tùy ý dừng lại rửa mặt sửa sang y phục một chút. Đột nhiên từ bên trong đám cây, một bóng đen lướt nhanh đến mang theo một chưởng kinh hồn.
Trác Phàm giật mình, vội vàng dùng Mê Tung Quỷ Ảnh bộ để né tránh. Sau khi quay đầu nhìn lại, hắn phát hiện đối phương là một tên thiên thuyền thất trọng tu giả, thân hình của hắn rất gầy, bàn tay chỉ còn da bọc xương, đôi mắt lồi ra bên ngoài trông rất đáng sợ. Mái tóc bạc dài tùy ý để gió phất phới. Một chưởng thất bại, lão giả kia liền quay lại nheo mắt nhìn Trác Phàm hơi kinh ngạc. Trác Phàm đang nhìn qua hắn thì một âm thanh từ sau gốc cây vang lên.
“Không hổ là người giết được sư phụ của ta. Vốn mục đích lần này đến Huyết Vân Sơn là để tuy tìm tung tích của Đường Thiên Tiếu không ngờ lại gặp ngươi ở đây. Có vẻ như ngươi đến đây để tìm chỗ một chỗ dựa nhỉ? Đáng tiếc bây giờ ngươi sẽ phải bỏ mạng tại đây.” Một vị thanh niên từ từ bước ra mang theo một phong thái lãng tử đạm mạc nhưng trong lời nói không hề che dấu sự ngạo mạn của mình. Người này chính là Hắc U Minh đệ tử của Hắc Quỷ Hành.
Trác Phàm nhìn Hắc U Minh một cái, đương nhiên hắn biết người sư phụ trong miệng của Hắc U Minh là ai. Trác Phàm mục đích ban đầu chỉ là săn bắt một con thất cấp Lam Hải Mị Ảnh Điểu lấy cánh. Việc gặp phải người của Hắc Phong Điện ở đây hoàn toàn nằm ngoài suy tính của hắn.
Trác Phàm đương nhiên không nghĩ tới lần này Điện chủ Hắc Phong Điện phái ra một vị trưởng lão thiên huyền thất trọng cùng Hắc U Minh vì muốn trợ giúp truy sát Đường Thiên Tiếu. Còn Hắc U Minh cũng không ngờ gặp được Trác Phàm ở đây. Nhưng theo hắn suy đoán Trác Phàm hẳn là có nghe qua tin tức Đường môn môn chủ bị truy sát mất tích ở đây nên muốn lên đường tìm kiếm hắn nhằm tìm một chỗ dựa che chở hắn khỏi U Minh Truy Sát lệnh.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện