THIÊN CỔ

Chương 5 : : CỬU CHÂN THÀNH.

Người đăng: Độc Cô Phong

Ngày đăng: 16:37 06-03-2019

.
-Tướng quân...Người đã về. Người vào cung sao rồi? Sẽ không có gì chứ? Vương thượng không làm khó ngài sao? Lý Trung Quân im lặng. Minh đế hắn, xưa nay là kẻ độc lai độc vãng, chẳng tin ai, cũng không cần mua lòng của một ai.Còn Lý Trung Quân lại khác. Hắn là tướng quân được vạn quân tôn trọng, không chỉ vì hắn tài giỏi khi điều binh khiển tướng. Lý Trung Quân từng ăn ở cùng họ trên lưng ngựa, uống rượu, ăn thịt, nói bao chuyện non nước trời mây, có khi đến tận khuya. Vì lẽ đó –hắn bây giờ vẫn đáp lời cùng bọn họ, đáp lại sự lo lắng quan tâm ấy bằng một nụ cười: -Không sao. Vương thượng không làm gì ta cả. Người chỉ triệu ta vào hỏi thăm vết thương thôi. -May quá! Thế thì tốt rồi. Chúng tôi cứ lo..... -Cha... Vừa vào trong trướng, chân bỗng nhiên bị giữ chặt. Một khuôn mặt xinh xắn, nổi bật đôi mắt to đen ngời sáng như ánh sao trời. Đó là một cô bé con. Cô bé con ôm chặt lấy chân hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn còn vùi vào chân dụi dụi. Cảm giác này... Gai ốc trên người Lý Trung Quân đều nổi. Hắn muốn co chân đạp mạnh, tránh khỏi cái vật phiền phức, đúng là rất phiền phức này. -Cha ơi, Ngọc Nương nhớ cha. Nhớ cha lắm! Ngọc Nương nhớ cha... Bình thường cha sẽ cúi xuống ôm lấy Ngọc Nương, cười khanh khách, cọ đầu vào má cô bé hoặc cõng cô bé đi ra phía sau chơi đùa. Hôm nay cha lạ lắm. Không ôm cô bé, cũng không nhấc bổng Ngọc Nương lên: -Phu quân....Chàng.... -Ôm con bé đi!- Lý Trung Quân gỡ những ngón tay xinh xắn ra khỏi chân mình, lạnh giọng –Trong quân bận việc, đừng cho con bé vào đây, Nguyện vọng nhỏ của Lý Trung Quân- gia quyến bình an. Ngọc Nương trưởng thành, lấy được người chồng tốt. Tô thị sống vui vẻ, an hưởng phúc đức đến già. Tô thị là người vợ từ thưở cơ hàn gắn bó. Với nàng, Lý Trung Quân luôn tương kính như tân, hết lòng trân trọng. Ngọc Nương là con gái hắn yêu thương nhất. Vì vậy, hắn mong muốn họ bình an, cũng là chuyện đúng thôi. Phía bên ngoài bỗng có quân hiệu vội vã bước vào. -Tướng quân, vừa có mật lệnh truyền đến phủ. Ngày mai người điểm binh chuẩn bị, chúng ta sẽ phải đi ngay. -Ừ. Có một tia hoảng hốt trong ánh mắt của Tô thị. Chẳng có mấy khi hắn về nhà, thế mà lại phải đi rồi. -Thiếp đưa Ngọc Nương xuống dưới, chuẩn bị cho chàng một ít thứ. -Ừ, nàng đi đi! Hắn lại sắp ra trận. Bao lâu rồi chưa cho gươm đao nếm máu người rồi? -Tân luyện ngục sứ. Nếu có thể giảm xuống thì giảm, đừng nên giết quá nhiều người. Tiếng nhắc nhở từ đâu vọng đến. Môi Lý Trung Quân lại khẽ cong lên. Chiến tranh – làm sao mà không tốn mạng người? Sinh mạng là điều kiện tiên quyết cho nhiều bước ngoặt trong cuộc chiến. Vì sinh mạng, bao nhiêu kẻ sẽ điên cuồng chiến đấu. Sinh mạng là công cụ kích thích tinh thần chiến đấu, khai mở bao con đường tưởng đã bịt kín lối đi. Sinh mạng.... Người đưa tin vẫn đang thao thao bất tuyệt chuyện quân tình: -Tướng quân, vương thượng lại truyền lệnh xuống. Chúng ta sẽ đánh Hoa thành trước, sau đó sẽ kéo đến Tượng thành. Vương thượng truyền cho người.... -Được rồi! Ta biết. Ngươi lui đi! -Tuân lệnh tướng quân! -Vương thượng sai con ra trận? – Chí Tâm thiền sư bước ra sau đám màn dày, không khỏi lo lắng- Trong tình thế này lại sai con ra trận? Hoa thành không hề yếu, chỉ có số quân đó tấn công họ thì khó lòng. -Đánh thì nhất định phải đánh. Không chỉ vậy, còn phải đánh thắng. Thắng thật lớn. Có vậy mới không phụ lòng vương thượng đã tin tưởng con mà nghĩa phụ. Trí Tâm thiền sư khựng lại một chút. Người trước mặt, rõ ràng là rất quen thuộc. Chuyện ông là nghĩa phụ của hắn cũng chỉ có mấy người biết, vợ Lý Trung Quân còn không nằm trong số đó. Thế nhưng kẻ này lại rất lạ. Không hề có chút cảm giác của vị tướng quân chẳng sợ quyền uy trung thực và thẳng thắn trước đây. -Chuyện bài thơ thần bên gốc cây gạo ấy quả thật rất hay nhưng đưa ra hơi sớm. Tấm lòng nghĩa phụ,con ghi nhận nhưng hiện nay thiên hạ vẫn là của họ Lê, phản lại là vô dụng. Anh hùng không ngại phải chờ đợi trong bóng tối. Nghĩa phụ tạm thời thu mình lại đôi chút, móng vuốt quá sắc đôi khi sẽ làm bị thương chính bản thân mình. Vài bài thơ thần trong dân gian làm trò ly gián. Nghĩa phụ muốn lôi kéo vụ tướng quân họ Lý về phe mình, ra mặt đối chọi cùng tân vương. Danh nghĩa là phục thù cho Đại thế tử. Sau đó, Lý Trung Quân hắn sẽ phò một thân vương nào đó mà theo đám người nghĩa phụ hắn nghĩ là anh minh thần võ ngồi lên vương vị của Cửu Chân thành. Phò người khác? Làm sao có thể tin tưởng ai đó, sau khi đoạt quyền vị - không ngại đâm ngược lại cho mình một đao trí mạng? Công thần – công cao lấn chủ, không phải là chuyện hiếm xưa nay. Hoa thành rồi sẽ ngập tràn trong sắc đỏ. Cửu Chân thành kiêu hãnh trong chiến thắng. Vị vương giả trẻ tuổi nắm trong tay quyền vị. Một khi đã đứng trên người khác, hắn sẽ chẳng bao giờ dừng lại được nữa. Mãi sẽ tiến lên phía trước, tiếp nối con đường của một bạo quân. -Dù thế nào con cũng phải thận trọng. Dù sao thì chuyện bài thơ đó đã truyền đi xa. Ta nghĩ chuyện con bị ám sát gần đây có liên quan đến vương thượng. Con.... -Sẽ không có lần nữa. Dù người họ Lý trong khắp Cửu chân thành này đều bị giết, vương thượng cũng không động đến con. Nghĩa phụ, chúng ta đánh cược không?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang